Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói xong tay lại càng làm càn không kiêng sợ đi lên tìm kiếm, Mộc Tây không thể nhìn được nữa, đang muốn nổi đóa, cửa phòng đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra. Mẫn Y Thần mặt lạnh lùng xuất hiện ở cửa.
“Tổng, Tổng giám đốc.” Phó tổ trưởng nói lắp bắp.
Những người khác cũng sửng sốt, tại sao Tổng giám đốc lại ở chỗ này? Hơn nữa vẻ mặt rất âm trầm.
“Đi theo tôi.”
Mẫn Y Thần đi thẳng đến trước mặt Mộc Tây, chặn ngang tên MB đang quấn cô kia, lôi kéo cô đi ra ngoài.
Mộc Tây ước gì có thể đi sớm một chút, cho nên cũng ngoan ngoãn mặc kệ anh ta lôi kéo mà không có phản kháng. Mọi người lại càng không dám nói gì rồi, mặc dù tò mò, nhưng chỉ trơ mắt nhìn.
Bọn họ đi một đường thẳng ra khỏi Aegean Sea.
“Mẫn Y Thần, anh mang tôi đi đâu vậy?” Sức lực của anh ta rất lớn, lôi kéo Mộc Tây thấy đau. Hơn nữa bước chân của Mẫn Y Thần vừa nhanh, Mộc Tây còn đi giày cao gót, một đường bị anh ta lôi kéo đi như vậy, đi đường vô cùng cực khổ.
……………………
Lần một bên ngoài, ba năm trước đây.
Đó là ánh mặt trời rất tốt sau bữa trưa.
Ba………
Tiếng bạt tay thanh thúy, đánh vỡ một phòng yên tĩnh.
Mộc Tây quay đầu đi, trên mặt đau rát, mà lông mày cô cũng không nhíu lấy một cái. Thân thể đứng nghiêm, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng thản nhiên đối mặt với người đàn ông mặt lạnh như Diêm La phía trước.
Lạnh lùng nói: “Tôi không có.”
Tay người đàn ông rơi xuống bên người nắm chặt thành quyền, quanh thân một cỗ tức giận khổng lồ chiếm giữ, ánh mắt âm trầm.
Quản gia trầm mặc đứng ở một bên.
Anh trầm giọng nói. “Dì Lý, dì ra ngoài trước đi.”
Quản gia xoay người rời đi, đi ngang qua người Mộc Tây thì lén lút nhìn cô một cái, bất đắc dĩ, lo lắng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Tại sao người hại chết lão phu nhân lại là tiểu thư Mộc Tây, nếu như không phải………..
Ai.
Tiếng đóng cửa vang lên.
Ngăn cách hai thế giới.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh phán tôi tử hình thì cũng phải cho tôi biết lý do chứ.”
Chân dài của người đàn ông tiến đến gần, ngón tay dài nâng cằm của Mộc Tây lên, âm thanh rét lạnh như gió tháng mười hai, lạnh thấu xương: “Phùng Dục điều tra được, người cuối cùng gọi điện cho bà nội là cô, có phải không?”
Mộc Tây trợn to mắt, thoáng lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền biến mất không thấy.
“Bị tôi nói trúng?” Giọng nói của anh càng phát ra cay nghiệt: “Bà nội đi đến chỗ cô hẹn sau đó bệnh tim tái phát, cô dám nói cô không liên quan gì đến chuyện này?”
Mộc Tây trong lòng run lên, lạnh lùng nói: “Không phải là tôi.”
“Tôi căn bản không có gặp qua bà nội Diệp.”
“Cô quả thật chưa từng gặp qua bà. Bởi vì người cuối cùng thấy bà, là Đường Minh Triết. Cô chỉ hẹn bà ra ngoài.” Anh giễu cợt nói, ánh mắt mang theo một cổ khát máu lạnh lẽo.
Mộc Tây chê cười, “Tại sao anh nhận định là do tôi làm? Quan hệ của tôi với bà nội Diệp rất tốt, Đường Minh Triết lại càng không có lý do để hại bà.”
“Cô còn muốn ngụy biện.”
Động tác dưới tay của anh nặng hơn. Rõ ràng là vô cùng giận, vẻ mặt lại có một loại không nói ra được yêu nghiệt, giọng nói mị hoặc, như Atula từ chỗ sâu nhất của địa ngục đi ra, từng câu từng chữ, làm lòng người sợ hãi. “Cô có tin không, bây giờ tôi có thể giết cô?”
Trong không khí có một luồng khí màu đen bao quanh mãnh liệt, chèn ép, căng thẳng, làm cho người khác muốn hít thở không thông.
“Tôi chưa từng làm.”
Mộc Tây vẫn là một câu nói kia, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn không có một ít gợn sóng.
Anh không tin cô, cô có giải thích như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
Người đàn ông buông tay ra, cười.
Dần dần cười đến không thể dừng lại.
Nhưng đột nhiên, sắc mặt của anh trầm xuống, đưa tay giữ chặt cổ tay của Mộc Tây, sau đó mang cô đến một dãy ghế salon, thân hình cao lớn đặt cô ở trên ghế salon.
Trong mắt anh có âm hàn cùng tàn nhẫn khiến Mộc Tây ý thức được nguy hiểm, nhưng đã không kịp rồi.
Những nụ hôn thô bạo rơi xuống, không mang theo một chút nhiệt độ. Anh tựa như một con sư tử mất khống chế, điên cuồng gặm cắn môi của cô, ở trong lãnh địa của cô, không ngừng chiếm đoạt cùng chiếm giữ.
Mộc Tây giận dữ, nghiêng đầu tránh thoát nụ hôn của anh, thế nhưng anh lại thuận thế hôn cổ của cô. Một tay đã từ quần áo của cô đi vào thăm dò, cách một lớp áo ngực, tàn phá bừa bãi trên nơi no tròn của cô.
Cả người cô run lên, phản ứng kịp, liều mạng đánh lồng ngực của anh.
“Diệp Thần, anh mau buông tôi ra.”
Mộc Tây gầm lên.
Cô thật luống cuống.
Dùng cả tay chân chống cự anh tiến công, nhưng hơi sức của cô nào lớn được hơn anh. Trong chốc lát hai chân đã bị áp chế, tay cũng bị anh đặt sang hai bên
Anh tàn nhẫn nói: “Cô cảm thấy tôi muốn làm cô ……. cô có thể ngăn cản được sao?”
Mộc Tây khiếp sợ nhìn anh, trong lòng dấy lên tức giận, cô không thể tin được đây là lời nói từ trong miệng của anh nói ra, lúc nào thì Diệp Thần lại trở thành như vậy.
“Anh buông tôi ra.” Cô càng thêm dùng sức giãy giụa: “Buông tôi ra, khốn kiếp…”
Người đàn ông nhíu mày lại, cầm lấy cánh tay của cô vung, Mộc Tây nhếch nhác bị quăng xuống đất.
“Cút!”
Anh mở miệng, ngắn ngủi, có lực, vô tình.
Mộc Tây chưa từng chịu khuất nhục như vậy, quay đầu lại hung hăng trừng anh.
“Tôi cho cô một cơ hội, nếu không cút thì sẽ tiếp tục.” Anh ngồi ở trên ghế salon, từ trên cao nhìn xuống cô, giống như Đế Vương.
Tay Mộc Tây siết chặt thành quyền.
Đứng dậy, từ từ đi về phía trước.
Cô là người thông minh, cũng biết Diệp Thần không phải đang nói đùa, từ trước tới giờ đều là người nói được làm được. Bây giờ không đi, ở lại chính là thật sự không đi được. Cho dù rất tức đi chăng nữa, rất hận, cô đều đặt ở trong lòng, nếu không thua thiệt sẽ chỉ là cô.