Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không đợi Bạch Tử Họa trả lời Tiểu Nguyệt đã đẩy cửa vào trên tay còn cầm một chậu nước.
“Ta không cần hầu hạ ngươi ra ngoài đi” trước giờ dù có Tiểu Cốt ở bên cạnh nhưng Bạch Tử Họa vẫn không để nàng hầu hạ sinh hoạt cá nhân huống chi là nha đầu mới gặp này.
“A có phải thiếu gia chê Tiểu Nguyệt chân tay vụng về không hầu hạ người được?” hai mắt tiểu nha đầu đã rưng rưng lệ giống như đang bị ủy khuất.
“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều ta chỉ là không cần ai hầu hạ ta cứu ngươi cũng không phải do cần người hầu hạ” Bạch Tử Họa bình tĩnh nói.
“Thiếu gia ta biết ngươi là người tốt nhưng ta cam tâm tình nguyện nếu không có người Tiểu Nguyệt đã không còn cách nào sống tiếp coi như người thực hiện tâm nguyện của ta đi” Tiểu Nguyệt vừa khóc vừa dập đầu trước Bạch Tử Họa.
“Tùy ngươi!” Bạch Tử Họa cuối cùng cũng mềm lòng.
“Thiếu gia ta giúp người rửa chân” Tiểu Nguyệt quỳ xuống thuần thục cởi giày bỏ chân Bạch Tử Họa vào chậu nhẹ nhàng rửa.
Từ lâu đã không còn dùng cách bình thường này làm sạch thân thể nhưng hắn cũng nhận ra động tác của nha đầu này rất thuận tay.
“Ngươi từng hầu hạ người khác sao” Bạch Tử Họa vẫn lạnh nhạt hỏi. Nhưng người hỏi vô tình người nghe hữu tình.
“Thiếu gia không phải ta...ta ngoài thiếu gia ra chưa từng tiếp xúc nam nhân khác, ta tuyệt đối không phải loại nữ nhân đó người phải tin ta!” Tiểu Nguyệt sợ Bạch Tử Họa nghĩ mình là loại nữ nhân lẳng lơ dơ bẩn vội vàng giải thích.
“Ta không có ý đó chẳng qua cảm thấy động tác của ngươi rất thuần thục” Bạch Tử Họa biết nha đầu này hiểu lầm lời nói của mình liền nhẹ nhàng nói.
“Là do lúc trước ta thường xuyên giúp mẹ ta rửa chân”
“Song thân ngươi?”
“Cha ta qua đời sớm lúc ta chưa ra đời sao khi mẹ sinh ta ra thân thể cũng không tốt cầm cự được đến lúc ta 5 tuổi thì mất” Tiểu Nguyệt nhớ đến chuyện gia khuôn mặt khả ái lập tức nhuốm đầy tang thương.
“Sau đó?” Bạch Tử Họa cũng không biết được tại sao trong lòng lại muốn biết rõ về tiểu nha đầu này.
“Sau đó một người quen giúp ta vào làm nha hoàn trong một nhà phú thương họ thấy ta còn nhỏ nên cho theo tiểu thư làm thư đồng, nhưng tiểu thư từ nhỏ thân thể không tốt nên khắc khe với hạ nhân đến một tháng trước ta sơ ý làm vỡ vòng ngọc biểu thiếu gia tặng nàng, tiểu thư liền...” nói đến đây đầu Tiểu Nguyệt cúi gầm xuống.
“Liền thế nào?”trong lòng Bạch Tử Họa bỗng vô cớ dâng lên tức giận.
“Nàng nói ta cố ý phá hủy tín vật biểu thiếu gia tặng nàng, còn nói ta muốn quyến rũ biểu thiếu gia mắng ta vô liêm sỉ, nói ta là loại nữ nhân lẳng lơ nên...nên muốn bán ta vào kĩ viện” nước mắt đã phủ đầy trên mặt Tiểu Nguyệt. “Sau đó nhốt ta vào nhà củi định sáng mai đánh ta một trận rồi đưa đi nhưng tối hôm đó nhân lúc gia đinh sơ suất ta liền bỏ trốn chạy suốt hai ngày thì gặp thiếu gia”
Đến lúc này Bạch Tử Họa mới để ý thấy trên bàn tay trắng nõn của nha đầu chằn chịt vết cắt trong lòng không biết sao lại cảm thấy vô cùng đau lòn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đó hôn nhẹ lên.
“Thật là thơm!” giờ trong mắt của hắn chỉ còn thấy khuôn mặt ửng hồng, đôi môi đỏ mọng cùng đôi mắt còn vương lại vài giọt nước mắt của Tiểu Nguyệt.
Khuôn mặt của Bạch Tử Họa ngày gần lại, thấy đôi môi hai người sắp chạm nhau.
“Nha đầu đại thẩm tìm được y phục cho ngươi rồi nhớ mặc thử xem có vừa không”
Tiếng nói như búa ngàn cân hung hăng gõ vào trong lòng hắn, Bạch Tử Họa trong lòng chợp tỉnh. Thô bạo đẩy Tiểu Nguyệt vẫn còn lơ ngơ trong lòng ra.
“A thiếu gia người...” bị ngã xuống đất đau Tiểu Nguyệt mới sực tỉnh.
“Ra ngoài!”Bạch Tử Họa gằn giọng.
“Nhưng thiếu gia...” Tiểu Nguyệt vẫn không hiểu tại sao thiếu gia lại đối với nàng như vậy.
“Cút”
“Dạ” Tiểu Nguyệt bị dọa sợ vội lao ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn một mình, Bạch Tử Họa thả người ngồi xuống giường hai ta nắm chặt đến nỗi trên mu bàn tay nổi gân xanh.
“Bạch Tử Họa uổng công ngươi đường đường là thượng tiên cư nhiên có tâm tư bất chính với một tiểu nha đầu” Bạch Tử Họa thì thầm.
Trong khi Bạch Tử Họa đang phỉ nhổ bản thân thì nguyên nhân của mọi chuyện Hoa Thiên Nguyệt lặng lẽ ra khỏi phòng biến mất trong bóng đêm.