Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
《Bách yêu phổ 2》
Nữ tử kia nói là đã bố trí một bữa trận ở đây. Tuy rằng không biết bữa trận trong miệng của mấy người kia rốt cuộc có huyền cơ gì, nhưng mà trên Tháp Xung Tiêu quả thực có một kết giới với sức mạnh rất lớn, cho dù những yêu quái kia đột nhiên tỉnh lại ý thức được mùi vị của đá Âm Quỷ chẳng qua chỉ là mồi nhử chúng đến thì chúng cũng không cách nào rời khỏi Tháp Xung Tiêu được. Tuy không phải là kết giới gì quá lợi hại, nhưng đối với đại yêu quái như Liễu công tử mà nói thì chỉ như thùng rỗng kêu to, nhưng đối với những tiểu yêu quái kia thì quả thực là dư sức đối phó.
Nếu như tên này không bị trọng thương thì với năng lực của nó, nơi đây có lẽ không thể nào trói được nó.
Như thế này không phải càng tốt hơn sao, không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giải quyết tất cả, chỉ cần một viên thuốc là có thể kết thúc sinh mạng của yêu quái Thục Hồ này, sau đó để ca ca vô dụng của nó chở đá Âm Quỷ quay về.
Vốn dĩ là nên làm như thế.
Nhưng mà, từ khi gặp được tên nhóc này, chuông vàng của Đào Yêu đều vô cùng yên tĩnh.
"Huynh không những thân thể vô dụng, đến đầu óc cũng ngốc nữa." Nó chậm rãi chế giễu vị ca ca đang đứng bên cạnh: "Nếu như không thể đánh lại không thể giết, thì quay lại làm gì? Đứng một bên cỗ vũ cho ta à?"
Thục Hồ cúi đầu, giống như không dám nhìn đệ đệ mình: "Ta...Ta đưa người đến cứu đệ."
Nó cau mày: "Không cần ai cứu ta cả. Kết giới này không trói được ta, ta chỉ cần nghỉ ngơi một vài ngày nữa thôi."
"Nghỉ ngơi?" Đào Yêu cười cười: "Không cần dùng chút sức lực nào cũng có thể làm ngươi bị thương đến mức này, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội nghỉ ngơi sao? Họ đã bày kế hoạch rồi, ba ngày sau sẽ "thanh lý" triệt để Tháp Xung Tiêu, lúc đó, người và những yêu quái bị ngươi dẫn đến kia sợ là đến cặn cũng không còn. Kẻ đánh bại nhà ngươi, đến ta còn không biết được nông cạn thế nào, ngươi vẫn là cất lại sự lạc quan của mình đi."
"Ngươi tưởng ngươi là ai, lại dám giáo huấn ta?" Nó liếc Đào Yêu một cái.
Nàng khịt mũi: "Đào Yêu của Đào Đô."
Nghe nói thế, nó sửng sốt nói: "Quỷ y Đào Yêu?"
"Đúng á." Đào Yêu chỉ vào Thục Hồ: "Ca ca ngươi tìm ta, cầu xin ta đến chữa bệnh giết người như rạ của ngươi."
Nó trầm mặc hồi lâu, cười ha ha nói: "Ngươi cảm thấy ca ca này của ta có ngốc không. Hắn chỉ biết ngươi chuyện chữa bệnh cứu yêu quái, lại không biết ngươi giết yêu quái còn nhiều hơn số yêu quái ngươi cứu được."
"Không không không, nó biết cả."
Đào Yêu nghiêm túc nói: "Nó biết nếu muốn chữa bệnh của ngươi thì phải lấy mạng ngươi."
Nó ngẩn người.
"Ta đồng ý rồi." Đào Yêu ngồi xổm xuống, đưa tay ra vỗ đầu nó.
"Xin lỗi xin lỗi!" Thục Hồ quỳ xuống trước mặt nó: "Ta không muốn như thế, nhưng mà chỉ như thế thì đệ mới không thực sự biến thành một quái vật được."
"Thục Hồ thí chủ, ngươi..." Ma Nha muốn an ủi, nhưng thực sự không biết nên nói từ đâu, bởi vì từ khi nó quyết định tìm đến Đào Yêu để cầu xin giúp đỡ, thì nó đã biết chuyện này chỉ có thể có được kết quả như thế này. Phải khuyên thế nào đây?
"Đem ca ca vô dụng này của ta đi đi." Nó đột nhiên nói với Đào Yêu: "Ta chỉ muốn nói với ngươi thôi."
"Được." Đào Yêu quay đầu nói với Ma Nha và Liễu công tử: "Hai người đem tên này xuống lầu đợi đi."
"Ta ở lại được không?" Thục Hồ đột nhiên khóc lớn: "Lần này đi, ta sợ không thể gặp lại đệ đệ được nữa."
Còn đệ đệ nó thì vẫn như không, thậm chí còn không thèm nhìn ca ca nó lấy một cái, dứt khoát nhắm mắt lại.
Đào Yêu nháy mắt ra hiệu với Liễu công tử, Liễu công tử gật đầu, trực tiếp kẹp Thục Hồ vào giữa cánh tay đi ra ngoài, cũng không quan tâm nó có khóc nháo giãy dụa thế nào, trực tiếp đi xuống lầu. Ma Nha sợ xảy ra chuyện, cũng vội đi theo, sắp tới cửa lại lo lắng chạy ngược về, thấp giọng nói: "Thực sự chỉ có thể như thế thôi sao? Không còn cách nào khác nữa sao?"
"Có." Đào Yêu gật đầu.
Ma Nha vui mừng: "Thật sao?"
"Ngươi niệm thêm cho hắn mấy biến kinh văn, nói không chừng có thể độ nó đến chỗ Phật tổ ké chút ánh sáng, nếu được có khi còn có được một cơ hội đầu thai làm người nữa ấy chứ." Đào Yêu bĩu môi: "Đi lẹ đi lẹ, không nghe người ta nói là chỉ muốn để lại di ngôn cho ta thôi sao?"
"Ngươi..." Ma Nha thở dài, bất lực rời đi.
Bốn bề cuối cùng cũng an tĩnh lại, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của nó.
"Ta sống được năm trăm năm, đã chở qua hơn ngàn vạn trọng lượng." Nó chậm rãi nói: "Trọng lượng của một mạng người, cũng phải bằng mười người sống. Những người bị ta hất xuống từ không trung, có bốn mươi hai người, những người chết vì đá Âm Quỷ, đến nay có hai mươi người."
"Ừm . Tổng cộng là có sáu mươi hai ngươi. Ta nhớ rồi." Đào Yêu gật đầu, thần sắc vẫn rất bình thản.
"Chuông vàng lướt qua, không còn mảnh giáp." Nó nhìn nàng: "Những tin đồn liên quan đến ngươi, là nói như thế phải không?"
Đào Yêu cười cười không nói.
"Vì sao không nghe tiếng chuông kêu?" Ánh mắt nó di chuyển đến cổ tay nàng.
"Rất ít khi gặp được một yêu quái vội vã muốn chết như ngươi, lá gan cũng to nhỉ." Đào Yêu sờ lên chuông vàng vẫn luôn trầm mặc của mình: "Nghe ca ca ngươi kể, ngươi từ nhỏ đã lợi hại hơn hắn, cái gì cũng không sợ?"
"Sợ sấm sét." Nó thành thực nói: "Có thể tên đó không biết, hoặc là chính hắn cũng quên rồi, khi chúng ta còn nhỏ, mùa hạ ở núi Yêm Tư sấm sét không ngừng. Mỗi khi có sấm sét, tên đó lúc nào cũng ở cạnh ta rồi ngâm nga hát, rất khó nghe, nhưng mà ta nghe mãi nghe mãi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay."
Đào Yêu cười cười.
"Đào Yêu đại nhân." Nó nhìn mắt nàng: "Ngươi cảm thấy tất cả những gì ta làm, chỉ là vì có năng lực bảo vệ cho ca ca thôi sao?"
"Không phải sao?" Đào Yêu nghiêng đầu: "Vậy ta phải nghĩ thử..." Một lúc sao, nàng nói: "Ngươi không phải chỉ sợ mỗi sấm sét đâu nhỉ?"
Nó cười ha ha, nói: "Ta rất sợ mình sẽ chết sau huynh ấy."
Sự trầm mặc duy trì rất lâu.
"Nếu như ngươi đã là Đào Yêu đại nhân, thì đương nhiên sẽ hiểu trong những loài yêu quái, Thục Hồ chúng ta là một tộc bình thường không có gì kỳ lạ. Không có vẻ ngoài có thể mê hoặc được thiên hạ, không có bản lĩnh hô phòng hoán vũ, một đời chỉ biết nhìn thấy những ngươi bị thương hoặc không thể động đậy được, rồi chủ động giúp họ đến nơi mà họ muốn đến, thỉnh thoảng sẽ có mấy tên bản lĩnh lớn, có thể chở một ngọn núi đến nơi có lũ lụt, không để cho tai nạn tiếp tục làm hại chúng sanh. Nói cho cùng, chúng ta có sức mạnh, quen với cuộc sống đơn giản." Ngữ khí của nó rất bình tĩnh: "Mẫu thân sinh ra chúng ta sau đó rời khỏi núi Yêm Tư, tất cả Thục Hồ đều dựa vào sức mạnh của mình mà phá vỏ. Trưởng thành. Chúng ta căn bản không biết phụ mẫu là ai, ở đâu, chúng ta chỉ biết con Thục Hồ già nhất trong núi Yêm Tư, nó dạy chúng ta các loại quy củ, điều quan trọng nhất là mãi mãi phải chú ý đến bia đá kia, nói với chúng ta mỗi một năm trăm năm, tộc Thục Hồ sẽ có cơ hội "Thanh lý" nhưng tên yếu ớt nhất. Bởi vì Thục Hồ tưởng rằng chúng là yêu quái lấy sức mạnh mà vinh quang, không đáng được sống." Nó thở dài.
"Vì thế điều ta lo sợ từ rất lâu đã bắt đầu rồi, bởi vì ta biết ca ca không thể thoát khỏi năm trăm năm sau. Tuy rằng nó huynh ấy đã rất cố gắng. Nhưng mà những linh hồn đó, căn bản không đủ."
Đào Yêu cười cười
Nó khẽ quay đầu qua, nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài: "Chúng ta trời sinh đã không thể giống như những yêu quái khác, được con người nhìn thấy, trừ lúc bị thương, hoặc là trước lúc chết một khắc." Nó ngừng lại một lúc, lại nói tiếp: "Thục Hồ là một loại yêu quái độc cư, lúc trưởng thành rời khỏi núi Yêm Tư, mọi người sẽ tách nhau ra đi theo con đường riêng của mình. Đại đa số thời gian, chúng ta đều trải qua trong sự cô độc vô hạn, nếu như có thể thuận lợi sống qua năm trăm năm, thì có thể quay lại núi Yêm Tư để tiếp tục duy trì nòi giống. Nhưng những thứ đó chỉ là những thứ qua loa hời hợt mà thôi. Ở nhân giới càng lâu, ta càng có thể hiểu được phụ mẫu chúng ta vì sao lại không hề do dự mà rời đi như thế. Bởi vì trong thế giới của Thục Hồ, chúng ta không phải là những đứa bé, mà chỉ là một loại sản vật." Nó cười khổ: "Những người được chúng ta giúp đỡ, đến một câu cảm ơn cũng không biết. Cho dù gặp được người hoặc là yêu quái mình thích thì chúng ta cũng không dám đến gần, không dám động lòng. Người thân, bằng hữu, đối với chúng tôi mà nói chính là một từ ngữ xa vời."
Đào Yêu không đùa với nó nữa, lẳng lặng nghe nó nói, nó có lẽ rất lâu rồi chưa từng nói nhiều như thế.
"Trong loại Thục Hồ rất ít có song sinh như chúng ta." Không biết trong màn đêm có cái gì khiến nó nhìn chăm chú đến thế. Thậm chí còn lộ ra nụ cười: "Tuy rằng huynh ấy vóc người rất nhỏ, sức lực cũng không lớn, lúc nào cũng bị ức hiếp, nhưng mà, ta có ca ca. Huynh ấy cùng ta bước ra thế giới này. Ban ngày cùng nhau chơi đùa, đêm đến ngủ bên cạnh ta." Mắt nó ươn ướt: "Huynh ấy có thể sống, thì cô độc chẳng thế nào đánh bại được ta." Nó quay đầu, nhìn nàng: "Người thực sự yếu ớt, là ta. Những năm này, không hoàn toàn là ta bảo vệ huynh ấy. Mà là huynh đấy đang chống đỡ cho ta. Tất cả những gì ta làm, nói cho cùng đều là vì ta ích kỷ muốn bảo vệ cảm nhận của mình."
"Sáu mươi hai mạng người..." Đào Yêu lắc đầu.
"Những kẻ bị ta hất chết, theo tiêu chuẩn của nhân loại, đều không tính là dạng tốt lành gì." Nó chậm rãi nói: "Ta không phải đang biện hộ cho chính mình, ta chỉ là không hiểu, Thục Hồ từ khi sinh ra thì đã phải cố gắng mà sống tiếp, cho dù không có làm việc xấu, cũng sẽ bởi vì không đủ ưu tú mà bị thanh lý. Nhưng những con người đó, đã không chịu cố gắng lại còn không sống cho lương thiện, hoặc là chỉ biết hoang phí thời gian, ăn nằm chờ chết, hoặc dùng âm mưu quỷ kế để đạt được mục đích, thậm chí còn hi sinh người khác để thành tựu cho mình, đã thế còn cảm thấy đó là chuyện thường tình. Cho dù như thế thì họ cũng không có phán quyết năm trăm năm như chúng ta, có thể dễ dàng sống như thế."
"Thế giới con người cũng không có tấm "bia đá" như các ngươi, mỗi một người làm gì, làm có tốt hay không tốt, đúng hay sai, đều được ghi lại ở nơi khác, cũng không cần năm trăm năm lâu như thế, có lúc chỉ năm năm thời gian, thậm chí chỉ có được năm tháng năm ngày, thì đã sẽ phải chịu phán quyết rồi." Đào Yêu rất ít khi dùng ngữ khí nhẹ nhàng như thế: "Quá trình phán quyết này, thông thường gọi là nhân quả." Nàng ngừng một lúc, thở dài: "Nói với ngươi cũng vô dụng thôi."
"Ta biết bản thân mình sớm muộn gì cũng sẽ có kết quả này, chỉ là không ngờ lại ở trên Tháp Xung Tiêu như thế này, cũng không ngờ người cuối cùng tiễn ta đi lại là ngươi." Nó cười cười, đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó há miệng ta, một viên minh châu tròn tròn to bằng ngón tay lắn từ miệng nó ra, tản ra ánh sáng màu đỏ."
Sau khi nhả ra viên minh châu đó, sắc mặt vốn đã không tốt của nó càng trở nên khó coi hơn.
"Ta nếu như chết rồi, nội đan cũng sẽ biến mất theo." Nó gắng gượng nói: "Chi bằng lúc này nhả ta, ngươi giúp ta giao cho huynh đấy. Nuốt nó vào rồi, huynh ấy có lẽ sẽ có thêm chút sức mạnh."
Đào Yêu cau mày: "Mất đi nội đan, tuy thân hình ngươi biến mất, nhưng cho dù chết đi thí ít nhất còn có linh hồn, có lẽ còn có thể nhập vào luân hồi. Ngươi xác định phải làm thế sao?" Nàng nhìn viên minh châu dưới đất: "Ngươi bây giờ nuốt lại còn kịp đó."
"Cứ thế đi." Nó vô lực nằm bò xuống, sắc mặt trắng như tờ, nhắm mắt lại: "Một yêu quái như ta có được kết cục thế này, ngươi có lẽ nên vỗ tay vui mừng mới đúng chứ."
"Đúng, ta không đồng tình với ngươi." Đào Yêu không khách khí nói: "Nhưng ngươi cũng không hoàn toàn khiến ta cảm thấy chán ghét. Chỉ là cảm thấy ngươi cũng không thông minh hơn vị ca ca mà ngươi luôn miệng nói là vô dụng kia bao nhiêu, quả thực là huynh đệ ruột thịt, có giả cũng không thể giả được mà."
Nó gắng gượng bật cười.
1.10.2020
----
Vì hơm nay là Trung Thu nên em nhả tận hai chương nè, coi như món quá đi, CHÚC MỌI NGƯỜI TRUNG THU VUI VẺ💚💚💚