Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên đời này không còn Tiểu Bạch nào nữa.
Chương 8.1
Edit: Sa
Đi chậm cũng có chỗ tốt của đi chậm. Vui chơi giải trí, cười đùa hát ca, nghịch thuyền trên nước, lững thững núi đồi, bụng có thức ăn, túi có đủ tiền, gặp những người khác nhau, xảy ra những việc khác nhau, cảnh xuân ấm áp dần trôi theo từng nhịp chân, tiếng ve sầu dần thay thế cho tiếng chim hót, hương vị đầu hè tỏa ra trong ánh nắng rạng rỡ và làn gió oi bức.
Ngồi trên xe lừa, Đào Yêu giơ một tay cầm lá sen che nắng, tay còn lại phe phẩy chiếc quạt hương bồ vừa mua ở ven đường, thòm thèm nhớ lại bữa cơm trưa ban nãy.
Liễu công tử hiếm khi hiện thân đang nằm trên bó cỏ khô, ngậm ngọn cỏ dại, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lắm Lời ngồi chỗ còn lại trên xe ngựa, tay lần chuỗi hạt, thỉnh thoảng ợ một cái, Cút Xéo vẫn nằm chổng mông ngủ trên bó cỏ khô dày nhất ở gần đầu của Liễu công tử làm Liễu công tử phải lấy tay ngăn cái đuôi thỉnh thoảng quét qua mặt mình.
Dưới sự điều khiển của người đánh xe, xe lừa lộc cộc tiến về phía trước, ruộng đồng hai bên đường đầy bướm bay ong lượn, suối chảy róc rách, có người nông dân làm việc, có người đàn bà may quần áo, trong xe hay ngoài xe đều vô cùng nhàn nhã.
Người đánh xe là một chàng trai ngoài đôi mươi, ngoái đầu nói với họ: “Các vị, chúng ta cam kết rồi đó, tôi không thể đưa các người tới núi Lộc Môn được, chỉ có thể đưa đến bến Hắc Ngư cách đó năm dặm thôi.”
Đào Yêu lườm trắng mắt: “Ta nói này tiểu ca, suốt dọc đường cậu nói câu này ít nhất ba lần rồi đó, bọn ta không điếc.”
Tiểu Hỏa gãi mũi: “Tôi chỉ muốn nhấn mạnh thôi.”
Đào Yêu xoay người, ngồi xuống cạnh Tiểu Hỏa: “Cậu nói đi, tại sao không thể đưa bọn ta tới núi Lộc Môn? Ta đã nói sẽ trả thêm thù lao cho cậu mà, không muốn kiếm tiền à?”
Tiểu Hỏa bĩu môi: “Ở đó không tốt.”
“Không tốt?” Đào Yêu đảo mắt, “Làm gì có, ta nghe nói có một đám danh sĩ cũng đến núi Lộc Môn, còn có câu nói “Nhân sĩ Lộc Môn nhờn Đế Vương” mà.”
Tiểu Hỏa nhíu mày: “Không phải là nói cái đó.”
“Vậy chớ là gì?” Đào Yêu hỏi cho ra nhẽ.
“Thời tiết!” Tiểu Hỏa bật thốt, “Tới đó rồi cô sẽ biết, thời tiết ở núi Lộc Môn tệ lắm, mưa lũ bất ngờ là quá bình thường, có khi còn suýt ngập cả chùa miếu ở giữa sườn núi nữa cơ.”
Đào Yêu khinh miệt: “Mùa hạ mà, mưa lũ chẳng quá bình thường à?”
“Nhưng cũng không đến mức ngày nào cũng mưa, mà chỉ mưa ở một chỗ!” Tiểu Hỏa hừ, “Núi sâu tất có yêu ma quỷ quái, ai cũng biết núi Lộc Môn có thủy quái.”
“Thủy quái?” Mắt Đào Yêu phát sáng, “Tiểu ca, cậu nói kỹ càng coi, ta có hứng thú với yêu quái nhất đó.”
Tiểu Hỏa lại hừ: “Cô còn nhỏ tuổi, không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cô có biết trận lũ bất ngờ đầu tiên cướp bao nhiêu mạng người không?”
Đào Yêu phối hợp bày ra vẻ mặt hoảng hốt.
“Vốn dĩ núi Lộc Môn là nơi non nước hữu tình, chùa miếu ở lưng chừng núi nghi ngút hương khói quanh năm suốt tháng, từ cổ chí kim có không biết bao người học hỏi các bậc hiền triết đã khuất tới đây ẩn cư bế quan.” Rốt cuộc Tiểu Hỏa cũng mở máy hát, “Nhưng hai mươi năm trước, khí hậu ở núi Lộc Môn bỗng chốc thay đổi, không phải mùa mưa nhưng cứ cách hai ngày ba bữa lại mưa, mọi người nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường bởi vì mỗi lần mưa thì chỉ mưa ở mỗi trên núi Lộc Môn, thường xuyên xuất hiện cảnh tượng Lộc Môn mưa xối xả nhưng ở nơi chỉ cách ngọn núi mấy bước thì lại nắng chói chang. Vì chuyện này mà hòa thượng ở chùa trên núi Lộc Môn liên tục làm lễ cúng bái, nhưng không có ích lợi gì. Sau đó, một vị cao nhân tự xưng là Không Minh chân nhân xuất hiện, nói dưới chân núi Lộc Môn đang trấn giữ một con yêu quái, mỗi lần có điều bất thường là trời sẽ đổ mưa to. Mà cũng lạ, kể từ khi ngài tới, núi Lộc Môn chẳng những càng ngày càng ít mưa mà còn dần dần khôi phục lại cuộc sống trước kia. Không Minh chân nhân sống ở một cái chòi tranh gần núi Lộc Môn, tu luyện, chế thuốc luyện đan, thường xuyên có người đến xin thuốc ngài thay vì tìm đại phu, ngài cũng chưa từng từ chối. Nghe nói ngài rất am hiểu cầu mưa, chỉ dùng một thanh kiếm gỗ cũng có thể gọi được mưa, các thôn dân gần đó đều đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của ngài, mỗi lần bị hạn hán là lại đi mời ngài xuống núi, bởi vì phạm vi đổ mưa có hạn, tuy không trị gốc hoàn toàn nhưng mưa to ba ngày cũng giúp ích rất nhiều. Từ tháng này qua năm nọ, Không Minh chân nhân đã trở thành thần tiên sống, phàm là nghe qua danh hiệu của ngài, không ai không tôn kính.”
Nghe xong, Đào Yêu tặc lưỡi: “Nghe giọng điệu của tiểu ca thì có vẻ cậu cũng rất sùng bái vị chân nhân này nhỉ?”
“Không giấu gì cô, hồi bé tôi yếu ớt, bị một trận bệnh nặng, sốt cao không dứt, mẹ tôi đã đi tìm Không Minh chân nhân, ngài đưa cho mẹ tôi một viên thuốc, bảo mẹ cho tôi uống. Thần kỳ là sau khi uống xong, tôi mê man hai ngày, mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, hai ngày sau tôi tỉnh lại, hạ sốt, da dẻ hồng hào, về sau cũng không bị bệnh nữa, bình an tới bây giờ.” Tiểu Hỏa chân thành nói.
“Cậu mơ thấy gì?” Đào Yêu hỏi vu vơ.
Tiểu Hỏa nhớ lại, nhăn mặt nói: “Không nhớ rõ nữa, hình như có một con rắn đuổi theo tôi, cắn tôi một phát, eo ôi, tôi sợ rắn nhất đó, tại sao trên đời này lại có loài vừa xấu xí vừa đáng sợ thế cơ chứ.”
“Ừ, ta cũng không thích rắn.” Đào Yêu cười xấu xa liếc Liễu công tử một cái.
“Rắn cũng có con vừa thông minh vừa xinh đẹp, tại cô cậu không có phúc được gặp thôi.” Liễu công tử hừ mạnh một tiếng, không thèm mở mắt nhưng giơ tay làm dấu cắt cổ với Đào Yêu.
Đào Yêu lè lưỡi với hắn rồi lại hỏi Tiểu Hỏa: “Cậu nói Không Minh chân nhân là thần tiên sống, biết chữa bệnh lại còn biết gọi mưa, thế vì sao ngươi lại không dám tới gần núi Lộc Môn?”
Tiểu Hỏa thở dài: “Tuy Không Minh chân nhân lợi hại nhưng chung quy vẫn là người phàm, mà con người thì ắt sẽ già yếu. Một hai năm nay, khí hậu ở núi Lộc Môn lại chuyển biến xấu, ngay cả Không Minh chân nhân cũng không trấn áp nổi nữa, ai cũng bảo là do ngài già nên sức mạnh suy giảm, không còn được như năm xưa. Mà nghe đồn con yêu quái dưới chân núi Lộc Môn có mắt có mũi, thấy bảo ghê gớm lắm, chỉ có thần tiên mới giết được nó thôi. Vì vậy, không chỉ tôi mà rất nhiều dân chúng đều không muốn đến gần núi Lộc Môn. Thời tiết xấu, lại có yêu quái đáng sợ. Tóm lại, nếu “gốc bệnh” ở núi Lộc Môn không bị tiêu diệt thì danh xưng ngọn núi ngàn năm này sẽ nhanh chóng bị hủy hoại, thật đáng tiếc.”
Đào Yêu duỗi cái lưng mỏi nhừ, cười hì hì: “Muốn trị khỏi bệnh thì phải tìm đúng đại phu.”
***
Lộc cộc lộc cộc, con lừa chạy rất nhanh.
Trên trời, những đám mây như bông gòn chen chúc nhau, mấy tiếng sấm nổ vang rền xuyên quá đám mây.
Liễu công tử mở mắt ra, giữa không trung có con chim ưng đen bay vụt qua, cánh chim xòe rộng, cơ thể khỏe mạnh.
Qua thời gian khoảng nửa tách trà, tốc độ chiếc xe lừa dần chậm lại, cuối cùng dừng ở ao nước cạn đầy đá lổm chổm.
“Đây là bến Hắc Ngư, từ đây đi về hướng đông khoảng bốn năm dặm là tới núi Lộc Môn, nếu đi nhanh thì có lẽ sẽ tới nơi trước khi trời tối.” Tiểu Hỏa nhảy xuống xe, chỉ về hướng đông.
Đào Yêu xuống xe, nhìn về hướng đông, cách bốn năm dặm là tương đối xa nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy khoảng trời hoàn toàn khác với bầu trời trên đỉnh đầu họ. Ở đó, mây đen vần vũ, thỉnh thoảng còn nghe tiếng sấm sét.
“Có chuyện quan trọng gì mà phải tới núi Lộc Môn vậy?” Tiểu Hỏa nhìn Đào Yêu, nói: “Thời tiết ở đó càng lúc càng xấu.”
Đào Yêu đáp: “Ta có bệnh nhân sống ở núi Lộc Môn, ta đã đồng ý chữa trị cho hắn, không nuốt lời được.”
Tiểu Hỏa sửng sốt, quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Cô là… đại phu?”
Đào Yêu ngoe nguẩy bím tóc của mình: “Không giống à?”
“Không giống.” Tiểu Hỏa lắc đầu, “Cô chỉ mới là một con nhóc, sao lại là đại phu được. Cô giỡn với tôi thì không sao, nhưng chớ lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.”
Nói xong, hắn giật đầu con lừa, nhảy lên xe, nhìn nhóm Đào Yêu: “Các người muốn đi thì tôi sẽ không ngăn cản, chúc may mắn.”
“Cảm ơn.” Đào Yêu cười tươi rói với hắn.
Xe lừa dần đi xa, bóng dáng của Tiểu Hỏa biến mất trên đường núi.
“Cô có bệnh nhân ở núi Lộc Môn?” Lắm Lời nhìn Đào Yêu, “Sao dọc đường không nghe cô nói?”
Đào Yêu nhún vai: “Bệnh nhân hóa vàng mã cho ta quá nhiều, ta đang giữ không dưới một trăm tờ, muốn trị cho ai thì trị, còn cần phải báo cho các cậu chắc? Đằng nào núi Lộc Môn cũng thuận đường mà.”
“Thuận đường chỗ nào?” Liễu công tử ban cho nàng ánh mắt khinh thường, “Đường vòng mà cô đi đã vẽ được bát quái đồ rồi đó.”
Đào Yêu trừng mắt: “Huynh quyết định hay ta quyết định?”
“Ai có tiền người đó quyết định!”
“Éc…”
“A di đà Phật, đừng cãi cọ nữa, mau đi chẩn bệnh thôi, chớ trì hoãn.” Lắm Lời lắc đầu, vừa đi được vài bước thì rên một tiếng rồi ngồi xổm xuống ôm mắt cá chân.
Đào Yêu nhìn sang: “Sao đó? Trẹo chân?”
Lắm Lời nhăn nhó gật đầu: “Ở đây bãi đá gập ghềnh quá, hai người cẩn thận đấy.”
“Cậu tự lo cho cái thân mình đi, hôm nay ta thấy cậu không có khí sắc, ấn đường đen sẫm, trẹo chân chỉ là cái đầu tiên trong vận rủi thôi.” Đào Yêu thẳng thừng, “Đi nổi không? Không nổi thì để Liễu công tử cõng.”
“Không cần, không sao đâu.” Lắm Lời đứng dậy thử cử động chân phải, sau đó đi tới vũng nước gần đó, ngồi xuống soi mặt mình, thì thầm: “Đen ở đâu, trắng bóc mà!”
Còn chưa dứt lời, đằng sau vang lên tiếng vó ngựa. Ngoái đầu lại, mười mấy con ngựa hợp thành đoàn ngựa thồ chở một đám người mặc đồ đen chạy nhanh như bay về phía họ.
Chắc là người đi đường, Đào Yêu nghĩ vậy.
Song, đoàn ngựa thồ dừng lại trước mặt họ.
Đầu hè mà một đám người che kín mít, bộ quần áo màu đen không phải là vải thô bình thường mà là tơ lụa đắt đỏ, nước vải sáng bóng, vạt ống tay được thêu chỉ vàng, mạng che mặt cũng được làm bằng đồng thiết rất tinh xảo, ánh vàng chói lòa.
Người giàu!
Đào Yêu nhìn họ chằm chằm, chỉ thấy người cầm đầu giắt thanh kiếm dài bên thắt lưng, cưỡi con ngựa trắng, đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ hoàn toàn tĩnh lặng.
Không khí an tĩnh dị thường, đối phương không xuống ngựa, không nói gì, chỉ nhìn nhóm Đào Yêu chằm chằm. Ánh mắt của người cầm đầu chuyển từ Đào Yêu sang Lắm Lời, đánh giá một phen, đột nhiên một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái bắn từ trong ống tay áo ra, trong chớp mắt, hông Lắm Lời bị quấn mấy vòng, tiểu hòa thượng hét lên sợ hãi lọt vào lòng hắn ta, bị cánh tay mạnh mẽ chế ngự, không thể cử động.
Liễu công tử nhíu mày, vô thức tiến lên một bước, những người khác trên lưng ngựa lập tức rút kiếm ra, sự tàn độc và sát khí tỏa ra bốn phía.
Đào Yêu nắm lấy cánh tay của Liễu công tử, cười nói với người cầm đầu: “Vị đại ca này, ta thấy các ngài áo quần thẳng thớm, cưỡi loại ngựa quý, không giống thổ phỉ, bọn ta chỉ là dân quê đi thăm bạn ở xa, chưa từng gây thù chuốc oán với ai, vị tiểu sư phụ đây vừa vụng về vừa ngốc nghếch, trừ niệm kinh và ăn uống ra thì không biết làm gì cả, có phải ngài bắt nhầm người rồi không?”
“Đúng đó đúng đó, thí chủ cũng thấy đó, tiểu tăng không biết ngài!” Lắm Lời căng thẳng đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, ra sức giãy giụa.
Thấy thế, Cút Xéo từ dưới đất nhảy phốc lên người Lắm Lời, hai chân ôm chặt cánh tay đang vây chặt Lắm Lời, há miệng cắn.
Bị cáo cắn chắc là đau lắm…
Người bên cạnh định giơ đao chém nhưng bị hắn ta quát lên, yêu cầu ngừng lại. Hắn ta lấy cái bao bố trong cái túi được treo ở yên ngựa như đang làm ảo thuật, sau đó trùm lên đầu Cút Xéo, đánh ngất nó, con cáo trừ ăn và ngủ ra thì không biết làm gì cả cũng nhanh chóng trở thành vật trong túi của hắn ta. Hắn ta ném cái bao cho những người bên cạnh: “Chăm sóc cẩn thận, ta muốn nó sống.”
Lắm Lời sốt sắng, lớn tiếng trách mắng: “Sao ngài lại đánh nó? Nó còn nhỏ lắm đó!”
Kẻ nọ phớt lờ, để mặc cậu la hét.
Đào Yêu thở dài, buồn rầu nhìn hắn ta: “Đại ca, đây là hòa thượng và cáo của ta, ngài còn không thèm chào hỏi mà đã cướp đi, hình như không hay lắm?”
Ánh mắt kẻ nọ vẫn tĩnh lặng như cũ, lục tìm trong túi rồi lấy ra cái hộp gỗ vuông ba tấc, không nói gì mà ném cho Đào Yêu.
Đào Yêu bắt lấy, ngờ vực nhìn hắn ta.
“Xem đi.”
Đào Yêu cười: “Nếu có ám khí, ngươi chết chắc.”
“Hôm nay ta không có ý định lấy mạng ai cả.” Giọng nói của kẻ nọ rất trầm, nhưng chỉ cần hắn ta mở miệng, âm thanh ở bốn phía đều phải nhường cho tiếng nói của hắn ta, không muốn nghe cũng khó.
Đào Yêu bĩu môi, mở hộp ra, chợt đôi mắt trợn tròn, có thể nói là mắt phát ánh sáng chiếu rọi tám phương. Trong hộp là hai hạt châu to cỡ quả trứng bồ câu, mượt mà bóng loáng, bên dưới lớp màu trắng đục như phát sáng tạo ra màu xanh bí ẩn.
“Tụ Hải minh châu?” Đào Yêu cười không khép được miệng, “Ngươi lấy ở đâu ra thứ quý giá này?”
Kẻ nọ thản nhiên nói: “Hai hạt châu đổi lấy tiểu hòa thượng, con cáo cũng phải thuộc về ta.”
“Lấy đi lấy đi.” Đào Yêu mừng rỡ như điên, lấy một viên ra, giơ về phía mặt trời để nhìn rõ hơn.
“Đào Yêu!” Lắm Lời vừa sợ vừa giận.
Liễu công tử nhìn nàng chằm chằm, nhắc nhở: “Hắn nói lấy hạt châu đổi lấy Lắm Lời, còn phải tặng kèm Cút Xéo.”
“Ta nghe rõ mà!” Đào Yêu không thèm nhìn hắn, chỉ lo nhìn hạt châu của mình.
“Đổi lấy Lắm Lời đó!” Liễu công tử lên giọng.
Đào Yêu cầm chặt hạt châu, nhìn hắn: “Rất đáng giá mà!”
“Cô bán ta thật á?” Lắm Lời sắp khóc tới nơi.
“Bán một hạt châu thôi cũng đủ để ta ăn chơi hai mươi năm! Đây lại còn là hai hạt! Quá hời!” Đào Yêu cầm chặt hộp gỗ, áp lên mặt, xúc động muốn rớt nước mắt.
“Vậy là thành giao.” Kẻ nọ kéo dây cương, con ngựa trắng quay đầu đi, tiếng hét thất thanh của Lắm Lời chìm nghỉm trong tiếng vó ngựa.
Liễu công tử nhìn đoàn người ngựa đi xa rồi lại nhìn Đào Yêu mê mẩn ôm hộp gỗ, hỏi: “Cô mặc kệ thật à?”
Đào Yêu mở mắt: “Mặc kệ cái gì cơ?”
Liễu công tử chỉ vào phương hướng mà nhóm người kia biến mất: “Chúng đưa Lắm Lời đi rồi.”
“Ta biết.” Đào Yêu cất hạt châu, “Ta đã nói ấn đường của nó đen sẫm rồi mà. Được rồi, ta còn phải gấp rút tới núi Lộc Môn đây.”
“Cô đi một mình đi.” Liễu công tử xoay người, hóa thành dải ánh sáng màu xanh lục, nhanh chóng biến mất trong không trung.
Đào Yêu không ngoái đầu: “Đừng về tìm ta nhanh quá, ta muốn yên tĩnh mấy ngày!”
Sau đó, nàng ngân nga điệu khúc dân ca, vui vẻ đi qua bến Hắc Ngư, tiến thẳng tới điểm cần đến. Chương 8.2
Edit: Sa
Núi Lộc Môn mưa to quá! Che ô cũng vô dụng. Mây đen vần vũ còn đen hơn cả buổi tối nhưng chỉ tập trung trên đỉnh Lộc Môn, càng cách xa núi thì trời càng trong xanh.
Đào Yêu đứng một mình trước cửa chùa Lộc Môn, từ đầu tới chân không có chỗ nào không ướt.
Song, cửa chùa đóng chặt, nàng gõ cửa rất lâu mới có một tiểu hòa thượng khoảng mười hai, mười ba tuổi ra mở cửa, thấy nàng thì nói ngay: “A di đà Phật, mấy hôm nay phương trượng và vài vị khách có chuyện quan trọng cần thương lượng, chùa Lộc Môn tạm thời không đón khách hành hương, ngày khác nữ thí chủ lại đến.”
“Ta không đến đây để thắp hương.” Đào Yêu vội nói, “Ta tới tìm Giác Hối sư phụ.”
Tiểu hòa thượng chớp chớp mắt: “Nữ thí chủ tìm Giác Hối sư thúc?”
Đào Yêu cười nói: “Đúng vậy, ta là bạn của ông ấy, từ một nơi rất xa tới đây tìm ông ấy. Cậu thấy đó, trời tối rồi, lại mưa to, ta một thân một mình, đâu thể để ta quay về được, mong tiểu sư phụ thông cảm.”
Tiểu hòa thượng suy nghĩ một lát, nghiêng người nhường đường: “Vậy mời nữ thí chủ theo ta đến phòng khách, ta sẽ thông báo với sư thúc.”
“Đa tạ!” Đào Yêu sải chân đi vào.
Chùa Lộc Môn rất to, dù trời mưa to gió lớn nhưng ngôi chùa vẫn rất kiên cố và bình yên, không có khách hành hương, chỉ có vài tăng nhân đi lại ở ngoài hành lang, trong không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi nhang đèn.
Đào Yêu hỏi tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ, phương trượng của cậu đang thương lượng chuyện quan trọng gì và với ai mà đến mức tạm đóng cửa chùa Lộc Môn vậy?”
“Không phải mấy ngày nay mới tạm đóng mà kể từ khi vào hạ, thời tiết càng ngày càng khắc nghiệt, mưa giông không ngừng, có nhiều chỗ bị sạt lở, hai tiều phu xấu số bị chôn vùi. Do đó, phương trượng hạ lệnh đóng cửa từ chối tiếp khách vì không muốn có khách hành hương lên núi, tránh gặp thiên tai.” Tiểu hòa thượng lắc đầu: “Ta nghe sư huynh nói mấy ngày nay phương trượng với Không Minh chân nhân và các thôn dân đang cùng bàn bạc hướng giải quyết.”
Đào Yêu hạ giọng nói: “Có yêu quái thật à?”
Tiểu hòa thượng gãi đầu: “Ta cũng không biết, bên ngoài người ta nói dưới chân núi Lộc Môn trấn giữ một con thủy quái, còn các sư huynh sư đệ thì nói do phong thủy trên núi kỳ lạ.”
Đào Yêu đảo mắt: “Vậy à… Dọc đường ta có nghe qua uy danh của Không Minh chân nhân, ông ấy thông thiên triệt địa, hô mưa gọi gió thật à? Dẫn ta đi xem một chút được không?”
“Ta nào dám tùy tiện dẫn người khác đi xem phương trượng và khách của người chứ.” Tiểu hòa thượng dừng lại, mở cửa một căn phòng được bài trí đơn giản ra, chỉ vào cái bàn thấp có mấy cái bồ đoàn, “Xin nữ thí chủ chờ ở đây, ta đi mời Giác Hối sư thúc.”
“Làm phiền.” Đào Yêu dõi mắt nhìn theo cậu ấy.
Nàng không vào phòng, đứng dưới mái hiên, nước mưa từ ngói chảy xuống đã không thể dùng “như suối chảy” để miêu tả nữa, cảnh tượng trước mắt thực sự là mưa trắng trời. Đã rất lâu rồi nàng không thấy mưa lớn thế này, nếu cứ tiếp tục như vậy, núi Lộc Môn sẽ ngập trong nước, vạn vật không thể sinh tồn.
Nàng ngạc nhiên nhìn khoảng trời mưa gió, hít một hơi thật sâu.
Có yêu quái không? Có.
Trong mưa gió, yêu khí bồng bềnh, phiêu lãng.
Cửa Phật thanh tịnh là nơi mà từ xưa đến nay yêu vật rất sợ, vậy mà trên đời này lại có loại yêu quái đến cả Phật Tổ cũng không sợ?
Đang nghĩ ngợi chợt nghe thấy tiếng lạch cạch, Đào Yêu ngoái đầu, ở bên kia hành lang có người ngồi xe lăn chầm chậm tiến về phía nàng. Một hòa thượng gần bốn mươi tuổi mặc tăng bào màu vàng đất, gương mặt phúc hậu, thấy nàng từ xa thì lập tức cười tươi.
Gió lớn thổi qua, tăng bào lay động, chỗ đặt chân trống rỗng.
“Đào Yêu, cô chẳng thay đổi chút nào cả.” Hòa thượng dừng ở nơi cách nàng hai bước, tỉ mỉ quan sát gương mặt nàng.
Đào Yêu cười: “Còn mi thì thay đổi rất nhiều, còn làm hòa thượng nữa cơ đấy.”
“Ta cứ sợ cô không đến.” Hắn nói.
“Vốn không định đến.” Đào Yêu nhún vai, “Tại thuận đường thôi.”
“Chỉ là thuận đường thôi à?” Hòa thượng mỉm cười, “Chứ không phải vì câu “Nếu đến trễ, e rằng bệnh cũ của ta sẽ tái phát” sao?”
Đào Yêu phớt lờ, đánh giá từ trên xuống dưới: “Mặt mày hồng hào, cực kỳ khỏe mạnh, trừ thiếu hai chân ra thì không hề giống “bệnh cũ tái phát”.”
Hòa thượng nhìn màn mưa dày đặc trước mặt: “Cô cho rằng tình trạng bây giờ của núi Lộc Môn không liên quan tới ta?”
Đào Yêu không trả lời.
Hòa thượng lắc đầu cười: “Vào trong ngồi đi, cô tới chẩn bệnh cho ta mà.”
Cánh cửa phòng khách đóng kín sau lưng họ, ánh nến trong phòng nhanh chóng sáng lên, mùi đàn hương thoang thoảng bay ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ in bóng họ. Đại phu và bệnh nhân đã lâu không gặp hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói.
***
Trong căn phòng chỉ đốt một ngọn đèn dầu, sáu người ngồi vây quanh, sáu gương mặt chìm trong ánh đèn chợt sáng chợt tối, sáu pho tượng đá đứng im, sáu chén nước đã nguội nhưng chẳng có ai uống, chiếc bàn gỗ đằng sau lượn lờ hương khói, chỉ có tượng Phật được thờ cúng là thản nhiên, không vui không sầu.
“A di đà Phật.” Lão phương trượng nhíu mày, “Chùa Lộc Môn hương khói ngàn năm, chưa từng nghĩ lại ẩn giấu yêu nghiệt, lão nạp thân là phương trượng nhưng lại không phát hiện, quả thật thẹn với bá tánh.”
Người đàn ông ngồi gần ông ấy gần sáu mươi tuổi, áo gai giày vải, hai bên tóc mai điểm hoa tiêu, mái tóc được búi lên bằng cây trâm ngọc, khóe mắt và khóe môi sâu như được lấy dao khoét vào, sự bình thản vì trải qua nhiều tang thương, nhìn thấu thế tục trong mắt ông ta lấn át mất phong thái thần tiên.
Bốn người đàn ông nông dân trung niên khác thì không được bình tĩnh cho lắm, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi nhưng lại cố gắng kiềm chế để tránh thất lễ. Giờ phút này, điều khiến họ hối hận nhất là đã ngờ vực một việc và nói “Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta sẽ không tin”. Trên thực tế, là những người có uy quyền ở những thôn xóm lân cận, sự tin tưởng và ngưỡng mộ mà họ dành cho Không Minh chân nhân đã bắt đầu suy giảm từ mấy năm trước. Có lẽ ông ta thật sự tài giỏi hơn người bình thường, biết tạo mưa, biết chữa bệnh, nhưng đó là trước kia. Suy cho cùng, ông ấy cũng chỉ là người phàm, tuổi già dần lấy mất tất cả của ông ấy, vầng hào quang của ông ấy cũng dần mờ nhạt trong mắt người khác. Hơn nữa, hai năm qua, thời tiết cực đoan ở núi Lộc Môn càng lúc càng nghiêm trọng, dẫu ông ấy vẫn luôn ở chòi tranh, dẫu ông ấy nói chỉ cần có ông ấy, núi Lộc Môn sẽ bình an vô sự, nhưng cái mọi người cần không phải là lời nói suông mà là hiệu quả thực tế. Dần dà, “có việc thì tìm Không Minh chân nhân” mất tác dụng, người tới núi Lộc Môn nhờ vả ông ấy dần dần ít đi, thậm chí có vài người tu hành trẻ tuổi còn nói “Ông ta chỉ là dân lừa bịp thôi”… Tóm lại, Không Minh chân nhân thực sự hết cách trước “căn bệnh” của núi Lộc Môn.
Chùa Lộc Môn luôn giữ thái độ trung lập trong chuyện này, đối xử với vị hàng xóm “thế ngoại cao nhân” lâu năm của mình luôn là không chê không khen, không nịnh không ghét, chăm chỉ tu hành và làm việc. Trước kia các hòa thượng cho rằng hiện tượng kỳ lạ ở núi Lộc Môn là “thiên kiếp”, là phương thức mà thần linh dùng để cảnh cáo thế nhân, muốn mọi người phải thanh tịnh tâm hồn, hành thiện tích đức, vì vậy việc mà chùa Lộc Môn làm nhiều nhất trong những năm qua là thành kính niệm kinh văn, phát cháo tặng thuốc miễn phí, chứa chấp dân nghèo, thỉnh thoảng còn tổ chức cúng bái hành lễ để cầu phúc, hy vọng có thể chấm dứt nghiệp chướng, trời cao bớt giận. Nhưng tình hình ở núi Lộc Môn càng lúc càng trầm trọng, trước kia mưa có thể ngừng khoảng một hai ngày, còn bây giờ thì mưa không dứt, nếu không ngăn chặn, e rằng những người sống trong ngôi chùa ngàn năm này phải chuyển chỗ ở.
Bảy ngày trước, Không Minh chân nhân chủ động đến núi Lộc Môn, nói với phương trượng là núi Lộc Môn có yêu quái, đang ẩn thân trong cái giếng hình bát giác ở sau chùa Lộc Môn, phương trượng mới nửa tin nửa ngờ. Cửa Phật thanh tịnh, yêu vật tránh còn không kịp, nào to gan đến mức trốn trong giếng rồi gây sóng gió. Cái giếng kề sát với mặt sau ngôi chùa, tuy không ở trong chùa nhưng cũng coi như thuộc sở hữu của chùa Lộc Môn, hằng ngày các tăng nhân tới lấy nước, chưa từng xảy ra bất thường. Nhưng đúng là cái giếng bát giác có điểm bất thường, trăm ngàn năm quá, bất kể bên ngoài hạn hán nghiêm trọng đến đâu, cái giếng vẫn luôn đầy nước, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, các tăng nhân cứ nghĩ đây là điều kỳ diệu của tạo hóa chứ chưa từng suy đoán sâu xa. Hôm nay Không Minh chân nhân chỉ đích danh trong giếng có yêu quái, trong khoảng thời gian ngắn phương trượng không dám chắc có phải thế hay không, dẫu sao đúng là kể từ khi Không Minh chân nhân đến, núi Lộc Môn mới được an bình hai mươi năm, người ta cũng tận mắt chứng kiến ông ấy cầu mưa, nếu là dân lừa bịp thì sao may mắn đến độ mỗi lần cầu đều có mưa.
“Nếu phương trượng không tin, chúng ta đi tới giếng bát giác xem thử, yêu vật kia mưu mô xảo quyệt, nếu không dùng một vài biện pháp thì cho dù ông múc nước hằng ngày cũng sẽ không phát hiện ra đâu. Người tu Phật các ông tâm tư đơn thuần, dễ bị yêu vật lừa gạt.” Thấy phương trượng đắn đo, Không Minh chân nhân đưa ra đề nghị, “Mặt khác, ông có thể mời các thôn dân có địa vị ở gần đây để làm chứng, xem ta có dối gạt hay chăng.”
Tuy vẫn không hoàn toàn tin tưởng nhưng vì đã hết cách, nếu trời cứ tiếp tục mưa to như thế này thì sớm muộn chùa Lộc Môn cũng bị sụp đổ, nếu thực sự có yêu quái quấy phá thì sớm ngày diệt trừ gốc bệnh càng tốt.
Hôm sau, tám vị thôn dân có địa vị ở các thôn lân cận đáp ứng lời mời tới chùa, ai nấy đều ngờ vực việc “có yêu quái”, trong đó có vài người nói thẳng là giả thuyết có yêu vật chỉ là lời đồn vô căn cứ, nếu phương trượng của chùa Lộc Môn và Không Minh chân nhân “lừng danh” hợp tác với nhau mà vẫn không giải trừ được “căn bệnh lạ” của ngọn núi thì họ chỉ còn nước đi tới nơi khác nhờ vả cao nhân đích thực.
Không Minh chân nhân vẫn rất bình thản, không hề phản bác trước những câu nói mất lòng của họ, chỉ nói: “Mắt thấy mới là thật, mọi người xem trước rồi hẵng nói sau.”
Xem thì xem, cũng đâu mất miếng thịt nào, các thôn dân tự cho là mình hiểu biết sâu rộng đều nghĩ như vậy.
Buổi tối, họ che ô đứng trước giếng bát giác ở đằng sau chùa Lộc Môn. Miệng giếng được xây theo hình bát giác nên mới được gọi là giếng bát giác, hay còn được gọi là giếng bát quái. Không ai biết cái giếng có trước hay chùa Lộc Môn có trước.
Nhìn miệng giếng đen ngòm, các thôn dân nói: “Mưa to gió lớn, lén ra đây như trộm là để xem cái gì?”
“Các vị không nhìn thấy cái gì ở dưới giếng hết à?” Không Minh chân nhân cúi đầu nhìn xuống giếng.
Mọi người cùng chồm tới nhìn xuống, phương trượng nói: “Trời tối quá, dưới giếng tối ngòm, không nhìn thấy gì cả.”
Một thôn dân nhặt hòn đá ném vào giếng thì chỉ nghe thấy tiếng “tõm”, chế nhạo: “Nếu ném đá xuống mà không nghe thấy tiếng gì thì ta còn lấy làm lạ, nhưng có vẻ như chả có gì bất thường.”
Không Minh chân nhân cười, lấy một cái bọc từ trong ống tay áo ra, mở ra, bên trong là ít bột mịn màu vàng, tỏa ra mùi ngai ngái. Ông ta vung tay, bụi mịn rơi vào giếng.
Chỉ chốc lát sau, nước giếng bỗng sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên, mọi người còn đang nghi hoặc thì một cái đuôi màu trắng to lớn đầy vẩy lấp lánh trồi lên, liên tục vùng vẫy dưới giếng.
Mặt mày ai nấy trắng bệch, thất thanh: “Đây… đây là…”
Còn chưa dứt lời, tiếng “ào” rất to vang lên, một cái đầu rắn còn to hơn đầu người nhô ra khỏi giếng, miệng rắn mở to, đỏ lòm như máu, thân thể màu trắng khổng lồ phát sáng giữa đêm đen, không khí ngập tràn mùi tanh hôi, trừ Không Minh chân nhân và phương trượng ra, tám người còn lại đều ngã nhào xuống đất, dùng hết sức lực lết người về phía sau.
Bạch xà không làm gì lại ì ạch quay lại dưới giếng, chờ khi mặt nước yên ả, cái giếng lại bình thường như cũ, nhìn thế nào cũng không thấy bóng dáng nó đâu.
Sắc mặt của phương trượng chưa bao giờ khó coi như bây giờ.
“Xà yêu chiếm cứ cái giếng, hút linh khí của núi, ảnh hưởng tới thời tiết, phải diệt trừ.” Không Minh chân nhân điềm tĩnh nói, “Ta phải mất ít thời gian mới tìm được “gốc bệnh” của núi Lộc Môn, vật này tương đối tinh ranh, chọn được chỗ ẩn nấp rất tốt, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nói thế quả không sai.”
Phương trượng hít sâu một hơi, nói: “Chân nhân có biện pháp đối phó không?”
“Ta biết người nhà Phật không sát sanh, nhưng nếu không diệt trừ vật này, hậu hoạn khôn lường.” Không Minh chân nhân nhìn miệng giếng, ánh mắt sâu thẳm như cái hồ không đáy, “Xin hãy để ta xử lý yêu nghiệt này.”
Mấy người ngồi dưới đất co quắp, đừng nói là đứng lên, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, một hồi lâu sau mới khóc to: “Xin chân nhân cứu chúng ta! Là xà yêu, xà yêu đó!”
Đêm mưa hôm nay là đêm quá sức tồi tệ với họ.
Trong căn phòng leo lét ánh đèn, thấy phương trượng tự trách mình, ông ấy khẽ thở dài: “Phương trượng quá lời.”
“Chân nhân thực sự quyết định ba ngày sau sẽ mở đàn làm phép, diệt trừ xà yêu ư?” Một trong những thôn dân lên tiếng, khi nhắc tới hai chữ “xà yêu”, giọng nói của ông ta thoáng run rẩy. Trong tám người cùng đi vào tối đó, có bốn người đã ngã bệnh vì sợ hãi quá độ nên không thể tham gia buổi bàn bạc hôm nay.
“Mời chư vị đến đây là để nói về việc này.” Không Minh chân nhân quay đầu nhìn màn mưa càng lúc càng dày bên ngoài cửa sổ, “Giờ Thìn ba ngày sau là thời điểm bất lợi đối với xà yêu, ta sẽ diệt trừ yêu nghiệt này.”
Một vị thôn dân khác nói: “Chân nhân cần bọn ta cung cấp cái gì xin cứ nói, tiền bạc hay súc vật, cái gì cũng có, chỉ cần diệt trừ yêu quái, bọn ta sẽ cung cấp đủ những thứ ngài muốn!”
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay xà yêu chỉ lộng hành ở núi Lộc Môn, nếu lúc nào đó nó rời núi, bọn ta làm sao sống nổi!”
“Phải đó! Con rắn đó lớn ngần ấy rồi, không thể để nó tu luyện thêm nữa!”
Không Minh chân nhân cười: “Chư vị an tâm, ta không cần bất cứ trợ giúp nào, chỉ cần đợi đến đúng giờ, xà yêu sẽ bị diệt trừ bởi tay ta.”
Ánh mắt mọi người lại hiện lên sự sùng bái đã bị biến mất bấy lâu.
“Chân nhân có nắm chắc không?” Phương trượng vẫn không an lòng, “Trong chùa có vài đệ tử học võ, có cần…”
Không Minh chân nhân lắc đầu: “Nhiều người dễ hỏng việc, nếu phương trượng có lòng giúp đỡ, chỉ cần lúc ta trừ yêu, hãy đứng đằng sau ta tụng một đoạn Kinh Địa Tạng(1) là được.” Nói xong, ông ấy bổ sung, “An tâm, hiện giờ xà yêu vẫn chưa ra khỏi giếng được, sẽ không đả thương ai đâu.”
“A di đà Phật.” Phương trượng chắp tay trước ngực, không nói gì thêm.
(1) Tụng Kinh Địa Tạng cho người chết có ý nghĩa linh hồn sẽ được cứu rỗi khỏi vòng lao lý dưới Địa ngục. Chương 8.3
Edit: Sa
Chòi tranh của Không Minh chân nhân luôn tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt.
Hôm nay là ngày ước hẹn lập đàn làm phép, ngày quan trọng thế này nhưng ông không hề chuẩn bị pháp khí, cũng không nghỉ ngơi dưỡng sức mà chạy tới trấn ở bên ngoài núi mua một bọc mứt hoa quả và một con gà quay.
Lúc trở lại chòi tranh, ông giật mình khi thấy Đào Yêu đứng trước chòi.
“Hây da, chân nhân về rồi đấy à, ta chờ ngài lâu quá!” Đào Yêu vui vẻ đứng lên, hít hà: “Thơm quá, là gà quay à?”
Ông đánh giá Đào Yêu: “Tiểu cô nương, nếu cô muốn nhờ ta chẩn bệnh thì mấy ngày nữa lại đến.”
“Hôm nay không được sao?” Đào Yêu tỏ ra sốt sắng.
Ông nhìn nàng: “Tiểu cô nương, ta thấy cô da dẻ hồng hào, không giống bị bệnh.”
Đào Yêu vội vã xua tay: “Không phải ta bị bệnh mà là con ngỗng của ta bị bệnh.”
Ông nhíu mày: “Nha đầu cô càn rỡ quá, ta không biết xem bệnh cho ngỗng, mau về đi, chớ quấy rầy ta.”
Đào Yêu mếu máo, túm lấy ống tay áo của ông, làm như sắp khóc: “Chân nhân cứu Đại Bạch của ta với, từ nhỏ ta đã không có nơi nương tựa, bị người ta xem thường, không có lấy một người bạn, chỉ có con ngỗng này là đi theo ta thôi. Tuy nó là ngỗng nhưng thông minh lắm, nó như hiểu lời ta nói vậy đó, ta bảo nó làm gì nó cũng làm theo.”
Ông ngẩn người.
Đào Yêu nói tiếp: “Đối với ta, nó không phải là con vật có thể để mặc người ta chém giết, nó là bạn của ta, trong lúc ta khổ sở nhất, chỉ có nó luôn bầu bạn cùng ta. Hôm nay nó bị bệnh, không ăn không uống, chân nhân mau khám bệnh cho nó giúp ta với! Ta biết ngài là thần tiên sống mà! Nhà ta ở trấn Trường Hà gần đây lắm, ngài xem bệnh cho nó sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, nhiều nhất là ngày mai có thể quay về đây rồi.”
“Ngày mai…” Ông do dự.
Đào Yêu ra sức lắc tay áo ông: “Chân nhân, chân nhân, xin ngài hãy giúp ta! Trên đời này không có Đại Bạch thứ hai đâu!”
Ông nhíu chặt mày. Nhưng sau cùng, ông vẫn hất tay Đào Yêu ra, kiên quyết nói: “Tiểu cô nương, hôm nay ta có việc quan trọng phải làm, cô về đi, tìm đại phu chuyên khám cho động vật ấy.”
Đào Yêu thở dài, nhìn thẳng vào mắt ông, như cười như không: “Được rồi, đã như vậy, ngươi làm chuyện quan trọng của ngươi đi.”
Ông nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cảm thấy có thứ gì đó khóa chặt tầm mắt mình…
***
Núi Lộc Môn rốt cuộc cũng ngừng mưa.
Các tăng nhân trong chùa Lộc Môn vui mừng khôn xiết, hớn hở chạy đi thông báo cho nhau nghe.
Không Minh chân nhân không nói suông, ông chỉ dùng một thanh kiếm cũng đủ giết chết xà yêu trong giếng. Nhưng ông ấy cũng đánh đổi rất nhiều: bị đứt một cánh tay.
Tin tức Không Minh chân nhân chuẩn bị trừ yêu ở giếng bát giác nhanh chóng truyền đi khắp nơi, nhưng phương trượng ra lệnh trừ phương trượng ra, không ai được tới gần giếng bát giác, tiều phu gan dạ tới hóng hớt cũng bị chặn ở đằng xa.
Quá trình trừ yêu chỉ có một mình phương trượng chứng kiến.
Ông ngồi ở cách Không Minh chân nhân hơn mười thước, liên tục tụng Kinh Địa Tàng như phân phó trước đó.
Hiện trường không kịch liệt như phương trượng dự đoán, Không Minh chân nhân dùng rất nhiều bột lưu huỳnh để ép bạch xà ra khỏi giếng, nó vừa lao ra liền cắn cánh tay trái của ông ấy, ông ấy nhân cơ hội vung kiếm bên tay phải ra, một kiếm đâm xuyên qua con rắn dài bảy tấc.
Bạch xà co quắp đổ sụp xuống, hóa thành một con thú hình người, bị cụt đuôi, trên lưng có đôi cánh màu đen rậm lông, to cỡ con chó, không có sự sống, thần thái không hề dữ tợn mà an nhàn hệt như chỉ ngủ thiếp đi. Càng kỳ lạ hơn là một cái đuôi rắn không biết từ đâu chui ra, nhanh chóng hóa thành một vũng tro tàn.
Phương trượng cả kinh, chỉ vào con quái vật: “Đây… đây không phải là xà yêu…”
“Là Hóa Xà, là một con Hóa Xà bị chặt đuôi.” Không Minh chân nhân nhìn con quái vật đã chết đi, phần cánh tay bị đứt rời chảy máu xối xả nhưng dường như ông lại chẳng thấy đau, “Thời xưa có yêu vật thân người đuôi rắn, có cánh, biết tạo lũ lụt.”
“Hồi nhỏ ta từng đọc về loài này trong sách cổ, không ngờ sinh thời lại có thể gặp Hóa Xà.” Phương trượng niệm mấy tiếng a di đà Phật rồi vội vàng tiến lên đỡ ông ấy, “Chân nhân, tay của ngài…”
“Không sao, không chết được.” Không Minh chân nhân trấn an phương trượng, “Hóa Xà bản tính ác độc, thường biến thành rắn để che giấu loài người, đi khắp mọi nơi, một khi nổi yêu tính, tất sẽ tạo ra thiên tai lũ lụt. Con Hóa Xà này vẫn chưa tu hành đủ, trước mắt chỉ có thể gây tai họa cho núi Lộc Môn, gặp ta, coi như số nó đã tận.”
Phương trượng thở dài nặng nề, sau đó chắp tay với ông: “Chân nhân không tiếc tính mệnh mà trừ hại cho dân, quả là đại đức, lão nạp thay mặt chùa Lộc Môn và dân chúng bị Hóa Xà làm hại đa tạ ngài!”
“Thật sự không cầm cảm tạ ta.” Ông lắc đầu, chợt nói: “Nhưng có một việc muốn nhờ, kính xin phương trượng cho phép.”
“Việc gì? Chân nhân cứ nói, chớ ngại.”
“Phương trượng có thể tặng ta chiếc áo cà sa đang mặc trên người ngài không?”
“Áo cà sa? Cần nó làm chi?”
“Ắt có ích.”
“Vậy… cũng được, nếu chân nhân nói có ích thì lão nạp không hỏi nữa.”
“Tàn thi của Hóa Xà để ta xử lý, đừng cho người khác thấy, kẻo làm họ sợ. Phương trượng hãy chỉ nói cho họ biết từ nay về sau, núi Lộc Môn sau cơn mưa trời lại sáng, bình an vô sự.”
Khi Không Minh chân nhân mang thi thể của hóa xà đi, ở chân trời nhô lên vầng lửa.
Giếng bát giác vẫn như bình thường, hoàn toàn không nhìn ra nơi đây vừa diễn ra cuộc chiến sinh tử.
***
Dưới gốc cây cổ thụ được đào một cái hố to, Hóa Xà nằm dưới hố, người được bọc áo cà sa của phương trượng.
Không Minh chân nhân chầm chậm lấp đất, xuyên qua cây cổ thụ có thể nhìn thấy ngôi chùa trên sườn núi Lộc Môn.
“Cho mi nằm ở đây nhé, như vậy mi có thể nhìn thấy ngôi chùa của mình.” Không Minh chân nhân vừa lấp hố vừa thì thầm.
Trong bụi cỏ đằng sau ông có tiếng sột soạt, một con bạch xà to đang cuộn tròn, cái đầu ngẩng cao nhìn xung quanh.
Cái hố nhanh chóng được lấp xong. Ông nhặt mấy hòn đá đẹp đẽ đặt lên phía trên rồi lại hái mấy nhánh hoa dại cắm vào.
Sau đó, ông ngồi xếp bằng, lẳng lặng nhìn phần mộ chẳng giống phần mộ này.
“Ui da… Đau quá! Tay? Tay ta đâu?” Ông ấy không mở miệng nhưng tiếng nói lại phát ra từ trong người ông.
“Tỉnh rồi?” Trong người lại truyền ra giọng nữ trong trẻo.
“Ngươi là ai? Vì sao ở trong thân xác ta?” Ông ta không cử động được, sốt sắng hét to.
Một cơn ớn lạnh bò qua mỗi tấc da ông ta, thân thể tê dại như bị sét bổ trúng, sau đó như có thứ gì chui ra ngoài.
Bóng dáng màu đỏ hiện lên như gió, rơi xuống trước mặt ông, hóa thành Đào Yêu cười hì hì.
“Ngươi…” Thân thể tê dại của ông ta dần hồi phục, nhưng vẫn chỉ có thể trợn to mắt, “Ngươi là người phương nào? Yêu nghiệt hay quỷ hồn?”
“Đừng có trưng ra biểu cảm chê ghét đó.” Đào Yêu hoạt động giãn gân cốt, “Ngươi tưởng ta muốn bò lên người ngươi để bị hun thối chắc.”
Ông ta nhìn nàng trân trân: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Ta không hề biết ngươi!”
“Nhưng ta biết ngươi.” Đào Yêu cười, “Trương Nhị Cẩu, người Tương Dương, cha mẹ chết sớm, từ nhỏ sống cô độc bần hàn, xiếc rắn mưu sinh. Thủa thiếu niên, ngươi cứu một con bạch xà còn nhỏ từ miệng thú dữ, con rắn này rất thông minh, lại tình cảm, được ngươi cưng như bảo bối, đặt tên là Tiểu Bạch. Trái chung phải đụng, sớm chiều bầu bạn mấy chục năm, ngươi phát hiện con rắn này chẳng những thông minh mà còn có khả năng tạo mưa, mà năng lực này càng mạnh khi nó càng trưởng thành. Hai mươi năm trước, ngươi bảo Tiểu Bạch tạo mưa ở núi Lộc Môn, sau đó lấy thân phận Không Minh chân nhân vào núi giả làm cao nhân, tiếp tục lợi dụng Tiểu Bạch tạo mưa giải hạn cho dân, lừa đời lấy tiếng.”
Ông ta trố mắt rất lâu, chợt bật cười: “Lừa đời lấy tiếng? Hai mươi năm nay, ta không lấy bất cứ tài sản nào của người dân, thỉnh thoảng giữ lại một ít chỉ để làm chi phí sinh hoạt thường ngày, ta đã thực sự giúp đỡ họ. Ngươi biết Tiểu Bạch có thể tạo mưa, vậy có biết nó còn có thể chữa bệnh? Không lâu sau khi ta đến núi Lộc Môn thì bị nhiễm lạnh, sốt cao không dứt, gần như sắp chết, Tiểu Bạch cắn ta một cái, ta cứ nghĩ đó là vì không thể thuần hóa dã tính của nó, cuối cùng nó vẫn là con rắn hoang dã. Nào ngờ sau khi bị nó cắn, ta ngủ mê man hai ngày, đến lúc tỉnh lại thì đã hạ sốt, cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không còn bị bệnh nữa. Lúc ấy ta mới biết khả năng đó của Tiểu Bạch. Sau đó, ta thử lấy nước bọt của nó làm thuốc để chữa bệnh, tuy không chữa được những bệnh hiểm nghèo nhưng rất hiệu quả với bệnh thương hàn hay trúng độc. Mấy năm qua, ta cứu rất nhiều người, vậy mà ngươi nói ta lừa đời lấy tiếng?”
Đào Yêu cười lạnh lẽo: “Tiểu Bạch tốt như thế mà ngươi lại đưa nó vào chỗ chết.”
“Ha ha, ngươi đã từng trải qua cuộc sống đó chưa? Bất cứ ai cũng có thể tùy tiện giẫm đạp ngươi, mắng ngươi là con xiếc thấp hèn, mặc kệ ngươi đối đãi với thế giới nồng ấm bao nhiêu thì cũng chẳng nhận lại bất cứ tôn trọng nào. Thậm chí ngay cả những tên thầy bói vớ vẩn cũng được tin tưởng và sùng bái, còn ta thì không. Ta chỉ có thể đi sớm về tối, dẫn Tiểu Bạch bôn ba khắp nơi để diễn xiếc, dùng sự vất vả cùng cực để đổi lại vài đồng tiền lẻ, vật vã sống dưới đáy xã hội.” Ông ta nhìn thẳng vào mắt Đào Yêu, “Ta không cần tiền, ta đã gặp rất nhiều người có tiền, bề ngoài thì đĩnh đạc nhưng sau lưng lại không tiếc lời mắng mỏ người khác. Ta muốn được tôn trọng, kể cả trước mặt hay sau lưng.”
Đào Yêu nhướn mày: “Nghĩa là Không Minh chân nhân cho ngươi sự tôn trọng mà ngươi muốn, còn Trương Nhị Cẩu là nỗi sỉ nhục đáng bị chôn sâu?”
“Ta luôn hướng tới cuộc sống không màng thế sự, ở nơi núi sâu, có người cung kính bội phục, tôn sùng ngưỡng mộ. Lúc ta phát hiện Tiểu Bạch biết tạo mưa, ta cảm thấy giấc mộng của mình có thể thành hiện thực.” Ông ta cười, “Hai mươi năm nay, ta đã thực hiện được nó. Ai có thể nghĩ một “kẻ hèn” lại trở thành Không Minh chân nhân được người người ngưỡng mộ chứ.”
“Nhưng ngươi không xứng với thân phận và năng lực ấy, tuy ngươi chọn núi Lộc Môn làm nơi thực hiện giấc mơ nhưng ngươi sẽ không bao giờ ngang hàng với các hiền sĩ lưu danh sử sách.” Đào Yêu ngẩng đầu nhìn trời, trên ngọn cây có áng mây trắng bay ngang qua, “Có lẽ tới bây giờ ngươi vẫn không hiểu vì sao bắt đầu từ hai năm trước, thời tiết ở núi Lộc Môn biến chuyển, dần dần nghiêm trọng đến mức không thể khống chế. Thậm chí ngươi còn suy đón Tiểu Bạch đã trở thành yêu quái thực sự.”
Ông ta nhíu mày, hồi lâu sau mới nói: “Ngay ngày đầu tiên đến núi Lộc Môn, Tiểu Bạch đã mò tới cái giếng bát giác. Giếng đó sâu không thấy đáy, không biết bên trong giếng rộng bao nhiêu, lần nào nó cũng ở dưới đó rất lâu. Dần dần, ta phát hiện nó tới giếng bát giác càng nhiều thì năng lực tạo mưa càng mạnh, lúc mạnh nhất, nó còn có thể tạo ra mưa gió sấm sét trong suốt sáu ngày liên tục, giải quyết triệt để tình hình hạn hán cho một thôn. Hai năm trước, ta phát hiện thời tiết ở núi Lộc Môn càng lúc càng kỳ lạ, nhưng đó không phải do Tiểu Bạch làm, ít nhất trong hai mươi năm qua, trừ khi có người cầu xin làm mưa giải hạn hán, ta không bao giờ sai bảo Tiểu Bạch làm nhiễu loạn thời tiết, Tiểu Bạch cũng chưa bao giờ làm trái lệnh của ta. Nhưng khi mọi chuyện phát triển càng lúc càng tệ, có người dần chất vấn ta, nói ta tuổi già sức yếu, không còn mạnh như năm xưa nữa, thậm chí còn nói ta là kẻ lừa bịp.” Ông ta ngẩng đầu, trong mắt chỉ có nỗi căm tức và không cam lòng, “Ta không muốn quay lại làm Trương Nhị Cẩu, ta muốn là Không Minh chân nhân cả đời, ta muốn bịt miệng họ lại! Ta muốn chứng minh cho họ thấy ta không già, cũng không phải tên lừa đảo, ta nói có yêu quái thì chắc chắn là có yêu quái, hơn nữa ta còn có năng lực giết yêu quái! Nếu ta giết Tiểu Bạch ở giếng bát giác, chẳng những chứng minh được ta có thể trừ yêu diệt ma mà còn giải trừ hiện trạng của núi Lộc Môn, dẫu sao sức mạnh của Tiểu Bạch cũng liên quan tới giếng bát giác.”
Ông ta nói rõ từng chữ, biểu cảm chân thành, thật tình đến mức khiến người ta sợ hãi. Nỗi sợ hãi cái tên “Trương Nhị Cẩu” chiến thắng tất cả những gì thuộc về ông ta, để phủi bỏ nó, ông ta có thể làm bất cứ việc gì.
Đào Yêu nhìn người đàn ông già nói năng hùng hồn trước mắt rồi lại nhìn bạch xà ở phía sau, nói: “Nhưng trên đời này sẽ không còn Tiểu Bạch thứ hai nữa. Trương Nhị Cẩu bị tất cả mọi người giẫm đạp dưới chân vẫn luôn có nó bầu bạn.”
Ông ta ngớ người, nói: “Ta không già, cũng không lừa gạt.”
“Hôm qua ta đi tìm ngươi, nếu ngươi chịu theo ta chữa trị cho “Đại Bạch” của ta, có lẽ ngươi sẽ giữ được cánh tay.” Đào Yêu nhìn cánh tay đứt lời của ông ta, “Ngươi mua mứt hoa quả và gà quay, toàn là những món Tiểu Bạch thích, là để tiễn nó lên đường? Ngươi bảo phương trượng ngồi ở đằng sau ngươi tụng Kinh Địa Tạng là để Tiểu Bạch được vãng sinh hay để ngươi bớt cảm giác tội lỗi? Con rắn này chưa thông minh đến mức nhìn thấu ý đồ của ngươi, hoặc nói đúng hơn là nó chưa bao giờ nghi ngờ ngươi, ngươi bảo nó quậy nước, nó quậy nước, ngươi bảo nó trốn trong giếng diễn trò, nó trốn trong giếng diễn trò. Nó không làm sai bất cứ điều gì cả, nhưng nó vẫn phải chết để thành toàn cho sự “tôn trọng” mà ngươi mong muốn.”
Ông ta cắn chặt răng, không nói gì.
“Nhưng ngươi an tâm, “Tiểu Bạch” của ngươi đã chết, núi Lộc Môn đã bình thường trở lại, sau này ngươi có thể làm Không Minh chân nhân của ngươi, ta sẽ không vạch trần lai lịch của ngươi đâu. Nhưng ta không chắc ngươi còn nhận được sự tôn trọng trong bao lâu nữa.” Đào Yêu phủi bùn trên người, xoay người bỏ đi.
“Tiểu Bạch chết rồi? Nó đâu có chết?” Đã có thể gắng gượng cử động, ông ta nhìn về phía Tiểu Bạch, gọi to tên nó.
Bạch xà vẫn nằm im, lẳng lặng nghe tiếng gọi của ông ta nhưng không có bất cứ phản xạ nào.
“Lại đây Tiểu Bạch! Mi không nghe thấy ta gọi ư?!” Ông ta vỗ mạnh xuống đất.
Bạch xà vẫn không nhúc nhích.
“Đừng gọi nữa, giữ sức dưỡng thương đi.” Đào Yêu đứng lại, không ngoái đầu, “Ngươi may mắn mới gặp được tiểu xà yêu vừa bắt đầu tu luyện mà giúp đỡ loài người, nhưng duyên phận của các ngươi đến đây là hết. Ta đã xóa ký ức của xà yêu, nó không còn nhớ ngươi nữa, cũng sẽ không đi theo ngươi nữa, sau này nó sẽ tự dựa theo suy nghĩ của mình mà lựa chọn nơi nó muốn đến.”
Nói xong, nàng cúi đầu nhìn bạch xà, nói: “Còn ở đây làm chi, đi đi, trời cao đất rộng, mi có tiền đồ vô lượng. Nhưng phải nhớ kỹ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chớ dễ dàng sử dụng khả năng quậy nước, nếu khiến người vô tội chết đuối thì ngươi sẽ gặp phiền phức đấy.”
Bạch xà lè lưỡi, nằm thêm chốc lát rồi trườn vào rừng. Đằng sau, có người đang ra sức gọi tên Tiểu Bạch, giọng gần như khản đi. Nhưng trên đời này không còn Tiểu Bạch nào nữa. Chương 8.4
Edit: Sa
Đào Yêu nhớ ngày hôm đó nàng đã hỏi Giác Hối rằng hắn quyết định dùng tính mạng của mình để dừng mọi chuyện lại thật ư, Giác Hối đáp hắn mời nàng tới đây là để chữa trị tận gốc bệnh của hắn.
Đào Yêu thấy rất buồn cười, một con Hóa Xà lại tự chặt đứt đuôi mình, chạy đi làm hòa thượng.
Nàng quen biết hắn khoảng một ngàn năm trước, khi đó hắn hùng bá một phương, hô mưa gọi gió, có không biết bao nhiêu thuật sư tài giỏi chuyên trừ yêu diệt ma đều trở thành bại tướng dưới tay hắn. Sức mạnh của hắn quá lớn, đã không còn xem thế giới ra gì. Sau đó, nội tặc phản loạn, hắn mất đi lãnh địa và cô gái mà hắn yêu thương. Đại nạn không chết, nhưng nỗi căm hận quá mức khủng khiếp, hắn đánh mất lý trí, nhấn chìm tòa thành trong nước, không còn ai sống sót.
Mục đích của Đào Yêu là lấy mạng hắn.
Lúc nàng đến, cơn lũ chưa rút, cả tòa thành đều là xác chết.
Hắn ôm cô gái của hắn, nói với Đào Yêu: “Ta cứ tưởng sức mạng càng lớn thì càng có được nhiều thứ. Hóa ra không phải vậy.”
Đào Yêu không nói gì.
“Quỷ Y Đào Yêu… Đào Đô phái cô tới đây là để giết ta chứ không phải cứu ta, ha ha.” Hắn bật cười.
Đào Yêu vẫn không nói gì, chuông vàng trên cổ tay không hề vang tiếng.
Ngày hôm đó, Đào Yêu đi theo hắn, nhìn hắn mai táng cho người yêu, nhìn hắn ngơ ngẩn dưới ánh trăng, nhìn hắn hiện nguyên hình, tự tay chém đứt đuôi mình.
Hóa Xà mất đuôi đồng nghĩa với việc yêu lực cũng không còn.
Hắn chịu đựng cơn đau, nói với nàng: “Ta muốn nếm thử cuộc sống không thể hô mưa gọi gió.”
Đào Yêu rời đi trước khi trời sáng, không lấy mạng của hắn.
Không ngờ, khi gặp lại nhau đã là một ngàn năm sau, nàng vẫn như cũ, còn hắn biến thành hòa thượng cụt chân.
Hắn nói một ngàn năm nay, hắn luôn làm hòa thượng ở chùa Lộc Môn, không giao du với bên ngoài, từ trẻ cho tới già, sau đó “chết” đi, rồi lại biến thành một người trẻ khác quay lại chùa tiếp tục làm hòa thượng, pháp danh luôn có chữ “Hối”. Đây chính là lợi ích khi làm yêu quái, cho dù đã mất đuôi nhưng vẫn có thể biến thành hình người.
Lạy Phật một ngàn năm, nghe Kinh một ngàn năm, hắn đã sắp quên mất mình là một con Hóa Xà, ngay cả yêu khí cũng nhạt đến mức khó phát hiện.
Nhớ lại năm xưa, hắn lắc đầu cười, nói hồi đó còn quá trẻ, bồng bột, suy nghĩ không thông, không biết mở lòng.
Đào Yêu nhìn dáng vẻ thoải mái của hắn, nói: “Bệnh của ngươi chỉ có thể chữa trị tận gốc bằng cách kết thúc tính mạng.”
“Ta biết.” Hắn gật đầu.
“Nó chỉ là một con xà yêu không hề có bất cứ quan hệ nào với ngươi mà thôi.” Nàng nhắc nhở.
“Hai mươi năm trước, lần đầu tiên thấy Tiểu Bạch ở ngoài chùa Lộc Môn, ta thấy rất thú vị, hóa ra không chỉ mình ta là dám đến gần Phật Tổ. Sau đó, ta phát hiện nó thường xuyên chạy đến giếng bát giác vào những đêm khuya vắng lặng.” Hắn cười, “Tuy đuôi của ta đã bị chặt đứt nhưng nó vẫn còn sống, chỉ cần ta còn sống, nó sẽ không bao giờ biến mất, vì vậy ta mới giấu nó ở dưới giếng bát giác. Có lẽ yêu khí của cái đuôi hấp dẫn Tiểu Bạch, cũng dễ hiểu thôi, cái đuôi tập trung hầu hết yêu lực của Hóa Xà, mà các yêu vật trong quá trình tu luyện cực kỳ nhạy cảm với những thứ như thế, nhất là đối với tiểu yêu mới bắt đầu tu luyện, cho dù chỉ tới gần thôi nhưng cũng chịu ảnh hưởng.”
“Vì gặp phải cái đuôi của ngươi nên năng lực tạo mưa của Tiểu Bạch mới mạnh lên…” Đào Yêu thở dài.
“Đúng vậy.” Hắn gật đầu, “Nhưng nó không biết đó là đuôi của ta chứ không phải là của nó, từ ngày đầu tiên nó kết hợp với sức mạnh của cái đuôi để tạo mưa, tai họa ngầm cũng đã gieo xuống từ đó. Đuôi Hóa Xà và yêu khí của xà yêu kết hợp với nhau khiến không khí núi Lộc Môn bị ô nhiễm, có chăng là hai mươi năm sau mới bộc phát. Cũng may nó chỉ là tiểu xà yêu có yêu lực kém cỏi, chỉ gây họa cho nơi này thôi, tạm thời chưa ảnh hưởng tới nơi khác.”
Đào Yêu nghĩ ngợi, nói thẳng: “Với tình huống này, muốn giải quyết không khó, hai loại yêu khí kết hợp với nhau mới dẫn đến hậu quả xấu, nếu muốn tiêu trừ thì chỉ cần loại bỏ một trong hai yêu khí đó, nói cách khác, chỉ cần ngươi giết Tiểu Bạch, núi Lộc Môn sẽ trở lại bình thường. Hai mươi năm, ngươi không nỡ xuống tay?”
“Ta thích Tiểu Bạch.” Hắn chợt cười, “Sao nỡ xuống tay.”
“Hửm?” Đào Yêu sửng sốt.
“Nó đối xử với kẻ đó rất tốt.” Hắn lại cười, ánh mắt chìm vào hồi ức, “Kể từ khi biết đến sự tồn tại của nó, ta đã phá lệ mà chú ý đến cuộc sống của nó và kẻ đó. Nó rất ngoan, hắn ta nói gì nó cũng nghe theo, khi họ mới tới núi Lộc Môn, cuộc sống tương đối khó khăn, Tiểu Bạch vào núi săn thỏ hoang, săn được, nó không ăn một mình mà mang về cho hắn ta. Khi đó vẫn chưa dựng chòi tranh, buổi tối họ chỉ có thể ngủ trên đất, trong núi có nhiều dã thú, kẻ săn mồi vào ban đêm rất nhiều, tối nào Tiểu Bạch cũng chiếm cứ ở nơi gần hắn ta nhất, bất cứ dã thú nào tiến lại gần hắn ta đều bị nó đuổi đi. Càng ngày ta càng tò mò về quá khứ của họ nên đã dùng ít thủ đoạn để nhờ yêu quái chuyên nghe ngóng tin tức đi điều tra giúp ta về quan hệ của kẻ tự xưng là Không Minh chân nhân và Tiểu Bạch. Sau đó mới biết hóa ra từ khi hắn ta chỉ là một thiếu niên, Tiểu Bạch đã đi theo hắn, luôn ở bên cạnh hắn, không xa không rời.”
Đào Yêu nhíu mày: “Chỉ vậy thôi? Chỉ vậy thôi mà ngươi để nó sống, còn mình phải chết?”
Hắn tỉnh khỏi hồi ức, cười nói: “Người mà ta thích năm xưa cũng là bạch xà.”
Đào Yêu bĩu môi: “Trên đời này có rất nhiều bạch xà.”
Hắn điềm nhiên nói: “Đào Yêu, xưa nay Hóa Xà bọn ta luôn bị xem là thứ xấu xa, ai cũng muốn giết. Cô cho ta sống thêm một ngàn năm, để ta có cơ hội nương náu cửa Phật, tĩnh tâm sám hối. Hôm nay ta biết Tiểu Bạch sắp chết, nếu không làm gì, e rằng ta niệm kinh một ngàn năm nay chỉ là công cốc.”
“Sắp chết?” Nàng sửng sốt.
“Không Minh chân nhân hơi điên cuồng. Công khai nói yêu quái đang trốn trong giếng Bát Giác, tai họa ở núi Lộc Môn cũng là do nó gây nên.” Hắn nhíu mày, “Kẻ này vì theo đuổi ước vọng được người khác tôn sùng mà không hề niệm tình xưa nghĩa cũ. Cái thìa xài lâu còn có tình cảm, huống chi là người bầu bạn suốt mấy chục năm. Nhưng đây cũng là cơ hội chấm dứt tất cả, vì vậy ta mới vội vã tìm cô, mong cô giúp ta chữa trị tận gốc căn bệnh này.”
“Ngươi còn có thể sống rất lâu.” Đào Yêu nói.
“Không thể kéo dài thêm nữa, chỉ cần ta sống, cho dù không có Tiểu Bạch thì sẽ có Tiểu Hắc, Tiểu Lục gặp phải cái đuôi, gây ra họa khác. Năm xưa chặt đuôi là hành động cảm tính, ta chỉ muốn vứt bỏ sức mạnh đã làm hại chết vô số người chứ không hề biết sau khi rời khỏi ta, nó sẽ mang đến phiền phức.” Hắn nhìn thẳng vào mắt Đào Yêu, “Hy vọng cô thành toàn.”
Nàng im lặng hồi lâu, nói: “Ngươi biết quy tắc chữa bệnh của ta đó.”
Hắn khó xử: “Nhưng ta không có cách nào để làm thuốc của cô.”
“Đúng vậy, nên ta thấy rất lỗ.”
Tuy lỗ nhưng nàng vẫn thành toàn cho hắn.
Cũng chẳng phải việc to tát gì, Đào Yêu đã chứng kiến vô số cuộc sinh tử, chớ ảo tưởng rằng nàng sẽ khuyên giải ai đó đừng chết, hãy sống để ngắm nhìn thế giới tươi đẹp và hạnh phúc. Nàng là đại phu cực kỳ lý trí, tôn trọng bất cứ nguyện vọng nào của người bệnh.
Tiểu Bạch không hề biết về tình cảnh của mình, nó vùng vẫy trong giếng, người bầu bạn nhiều năm với nó nói rằng ta giơ kiếm giết mi, mi đừng trốn nhé, ta sẽ làm bộ đâm trúng mi thôi, hiểu không Tiểu Bạch?
Không hiểu thì tốt hơn.
Hắn biến thành Tiểu Bạch, thay thế vị trí của nó.
Hắn nói kẻ này đã từng cứu Tiểu Bạch, mở lòng từ bi, tha mạng cho hắn ta đi, còn về phần Tiểu Bạch thì cũng đừng để nó nhớ về kẻ đó nữa.
Hôm ấy, nàng đâm nhát kiếm xuống, hắn thì thầm với nàng câu đa tạ. Hẳn là hắn không bị khổ sở gì, ngay cả cảm giác đau cũng không, bởi vì trên thân kiếm của nàng có độc.
Có lẽ đây là yêu quái đầu tiên mà nàng biết được hạ táng trong chiếc áo cà sa. Nhưng cũng chẳng có gì sai trái, phải không?
***
Vài ngày sau, tiểu hòa thượng ở chùa Lộc Môn phát hiện không thấy Giác Hối sư thúc của cậu ta đâu cả. Cả chùa tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm ra tăng nhân bị cụt chân ấy, phương trường bèn cho người đi báo quan.
Đào Yêu đứng trước cửa chùa Lộc Môn, ánh nắng chói chang, đã rất lâu rồi thời tiết ở nơi này mới đẹp như hôm nay.
Không biết Tiểu Bạch sẽ đi đâu, hôm nay nó đã rất to rồi, sẽ không dễ dàng bị dã thú ăn thịt.
Ngày chia tay với nó, Đào Yêu chạy tới trước mặt nó, chỉ vào đầu nó, nói: “Xà yêu, có người ủy thác cho ta đặt lại tên cho mi, nói yêu vật trong quãng thời gian tu luyện, nếu được người khác ban tên thì sẽ giúp sớm tu thành hình người, không phải khổ sở chịu đựng nguyên hình nữa.”
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng nhíu mày, gãi đầu hồi lâu: “Đặt tên gì mới được đây, phải liên quan tới hình dáng của mi nhưng cũng phải giản dị để không bị người ta dòm ngó…”
Suy nghĩ rất lâu, nàng vỗ tay một cái: “Có rồi! Đặt tên mi là Bạch Tố Trinh nhé!”
Tiểu Bạch thè lưỡi, không biết nó có hài lòng với cái tên này hay không.
Kệ đi, những thứ này đều không quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ nàng thấy rất yên tĩnh, không có tiểu hòa thượng lải nhải, cũng không có Liễu công tử thường xuyên mỉa mai, càng không có con cáo chỉ biết lau chén bằng đuôi, đặc biệt là trong ngực áo giấu hai hạt châu đắt giá! Thế giới mới tươi đẹp làm sao!
Nàng phủi bụi đất trên người, sải bước ra trên con đường lên núi để lễ Phật, đi đến một nơi khác.