Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Nam đột ngột dừng xe khiến Khánh Dương giật mình, cô lớn tiếng chất vấn hắn: "Anh dừng xe vì muốn đuổi em xuống à?"
Trong suy nghĩ của Khánh Dương hiện lên một loạt các tình huống quen thuộc mà cô đã từng xem trên mạng hoặc là nghe người khác kể lại. Khi mà các cặp đôi cãi nhau đến mức cao trào thì có một số người đàn ông sẽ đột ngột dừng xe giữa đường vắng và bỏ mặc bạn gái của mình ở một nơi xa lạ rồi bỏ về trước.
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà Khánh Dương đã cảm thấy vô cùng uất ức. Hoàng Nam đột nhiên khó chịu với cô, hắn xả một tràng, còn chưa kịp để cô phản ứng thì lại dừng xe, còn muốn đuổi cô xuống nữa sao. Cô sẽ không như những cô gái đáng thương đó đi bộ một mình trên đường vắng trong nước mắt và oan uổng chờ hắn quay lại đâu. Nếu hôm nay Hoàng Nam dám bỏ mặc cô ở đây thì Khánh Dương thề với trời đất rằng cô sẽ không bao giờ nhìn mặt hắn nữa.
Trong lúc Khánh Dương sắp bùng nổ đến nơi thì Hoàng Nam bất ngờ lên tiếng, hệt như dùng một chậu nước lạnh dội thẳng lên trí tưởng tượng muôn màu muôn vẻ của cô: "Em ở đó. Anh đi ra ngoài."
Hoàng Nam nói rồi tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe mà không buồn quay đầu nhìn lại. Khánh Dương ngẩn người nhìn theo hắn. Cô có thể thấy Hoàng Nam đang tức giận không kém gì cô, nhưng hắn không hành động giống như những gì cô đã tưởng tượng. Hắn không đuổi cô xuống xe mà lại là người đi ra ngoài. Có lẽ vì Hoàng Nam đột ngột rời đi nên Khánh Dương cũng dần bình tĩnh lại lại và suy nghĩ về những gì hắn nói. Đến lúc này cô mới nhận ra rằng vì sao Hoàng Nam lại tức giận. Khánh Dương vội vàng mở điện thoại ra, thoát những tài khoản hiện tại và đăng nhập vào tài khoản cũ.
Khánh Dương ôm mặt, cô tự trách bản thân mình không thôi, không phải là cô muốn giấu Hoàng Nam, chỉ là cô không nghĩ đến việc này. Từ lúc cả hai gần chính thức hẹn hò, để tiện cho việc trả lời tin nhắn của Hoàng Nam thì Khánh Dương không thay đổi qua lại giữa hai tài khoản nữa. Mỗi lần thoát tài khoản thì cô không nhận được thông báo khi có tin nhắn đến. Khi đó cả hai dính lấy nhau cả ngày, không gặp nhau ở trường thì sẽ nhắn tin qua mạng xã hội. Khánh Dương không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào từ Hoàng Nam nên lúc nào cũng thường trực ở tài khoản mới, dần dần xem như là tài khoản chính của mình khi nào không hay. Sau khi chính thức hẹn hò với hắn thì cô cũng quên luôn chuyện này. Không ngờ hành động vô tình này của mình lại làm hắn tức giận đến vậy.
Hoàng Nam mở cửa bước xuống xe chủ yếu để cho bản thân mình bình tĩnh lại. Hắn không nỡ tức giận với Khánh Dương nhưng lại không điều khiển được cảm xúc của mình. Ra ngoài hít thở không khí được tầm năm phút thì Hoàng Nam cảm thấy hối hận, lúc nãy hắn nặng lời quá rồi. Hoàng Nam không phủ nhận cái sai của mình nhưng hắn cảm thấy mình tức giận là một điều có thể hiểu được. Vì sự hợp lý này nên Hoàng Nam cảm thấy do dự, hắn hối hận nhưng cũng không muốn dễ dàng làm hòa nhanh chóng và dễ dàng như vậy, hắn vẫn còn một cục tức chưa nuốt trôi được.
Trong lúc còn đang chìm đắm trong sự rối rắm do chính bản thân mình tạo ra thì Hoàng Nam cảm thấy có một bóng người quen thuộc ôm lấy hắn. Hoàng Nam ngẩn người nhìn cô gái nào đó bất thình lình xuất hiện ôm chặt lấy mình trong lúc hắn không có chút phòng bị nào. Hoàng Nam cứ nghĩ mình đang nằm mơ, bọn họ đang cãi nhau mà, vì sao Khánh Dương đột nhiên ôm lấy hắn vậy.
"Em xin lỗi."
Dù Hoàng Nam không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng đưa tay ôm lấy người trong lòng mình. Lửa giận trong lòng hắn bỗng chốc tiêu tan đi hơn một nửa. Hoàng Nam than trời, thì ra hắn là người dễ dụ như vậy. Bọn họ còn chưa nói chuyện rõ ràng nữa mà hắn đã gần hết giận rồi.
"Những tài khoản đó em không vào một thời gian rồi nên từ khi chúng ta chính thức bên nhau em cũng không nhớ đến. Không phải là không muốn cho anh biết đâu, mà em không nghĩ đến thôi."
"Ừ."
"Em không xem anh như người ngoài. Anh Minh yêu đương với bạn thân của em thì anh ta nghe cậu ấy kể nên mới biết nhiều chuyện của em thôi."
"Thật à?"
"Ừm, dần dần thì em sẽ kể cho anh nghe. Chúng ta vừa mới bên nhau, trước đây cũng không thường nói về những chủ đề quá nghiêm túc, mọi thứ cũng cần có thời gian. Anh đừng để bụng về con người ngày đêm tâm tình với bạn thân chí cốt của em nữa. Anh ta sao bằng anh được."
Hoàng Nam không muốn thừa nhận rằng hắn đã hết giận. Những gì Khánh Dương vừa nói hắn rất thích nghe, mọi chuyện cũng dần được giải quyết một cách êm đẹp. Hoàng Nam im lặng một lúc rồi nói: "Lúc nãy anh cư xử không tốt, xin lỗi em."
Hoàng Nam đã chịu làm lành thì Khánh Dương cũng không làm khó hắn, dù gì cũng là do cô sơ ý, không nghĩ đến tình huống này. Lần đầu tiên cãi nhau được giải quyết êm đẹp hơn những gì Khánh Dương nghĩ. Cô từng rất sợ cảnh mình và Hoàng Nam bất đồng ý kiến. Từ trước đến nay đều là bọn họ nhường nhịn nhau, hoặc là không bao giờ đụng đến một chủ đề nhạy cảm nào đó. Là do bọn họ đều muốn duy trì cảm giác thoải mái và vui vẻ, hay chính xác hơn là sự bình yên giả tạo mà Thùy Linh đã từng dùng để miêu tả về cô và hắn. Cô từng tự hỏi bản thân rằng nếu như một ngày nào đó sự bình yên giả tạo này bị phá vỡ, bọn họ chạm đến những vấn đề mấu chốt của đối phương thì chuyện gì sẽ xảy ra.
"Lần sau anh không được lớn tiếng với em như vậy nữa."
"Ừm, anh sai rồi."
***
Hoàng Nam và Khánh Dương quay lại xe với tâm trạng vui vẻ và tốt đẹp, tựa như hai người vừa mới lớn tiếng qua lại vài phút trước không phải là bọn họ vậy. Ngay khi vừa vào xe, Khánh Dương liền đăng nhập vào các tài khoản cũ của mình để kết bạn với Hoàng Nam. Sau khi giải thích xong thì những việc này chỉ mang tính hình thức nhưng cô vẫn không muốn để hắn phải suy nghĩ và buồn phiền vì những chuyện như thế này thêm một lần nào nữa. Hoàng Nam cũng không vội khởi động lại xe, hắn mở điện thoại để đồng ý lời mời kết bạn này.
"Ủa, em chưa kết bạn với ai trong trường mình luôn à?"
"Đúng rồi, anh là người đầu tiên đó. Em tạo tài khoản kia để kết bạn với bạn mới sau khi về nước mà. Ai bảo anh quen em ở trường Silver làm gì. Giờ anh là đặc biệt nhất rồi đó." Khánh Dương cười nói.
Hoàng Nam nhìn qua một lúc, không có một bạn chung nào cả, ngay cả Tuấn Minh cũng không. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng vui vẻ một cách lạ thường. Trong lúc Hoàng Nam còn đang hưởng thụ cảm giác được đối xử đặc biệt của mình thì đến lượt Khánh Dương im lặng với hắn. Chờ cho đến khi hắn nhận ra thì đã thấy Khánh Dương đang quan sát hắn với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, tựa như có gì muốn hỏi nhưng rồi lại thôi.
"Em có gì muốn nói với anh à? Chúng ta làm lành rồi mà đúng không?"
Hoàng Nam cảm thấy có chút hoang mang và lo sợ, Khánh Dương sẽ không giận ngược lại hắn vì chuyện lúc nãy đó chứ.
"Anh và người trong nhà hàng lúc nãy từng xảy ra chuyện gì vậy?"
Ban đầu Khánh Dương không có ý định hỏi Hoàng Nam về chuyện của Hồng Khải. Quan điểm của cô từ đầu đến giờ vẫn không thay đổi, cô vẫn muốn hắn chủ động chia sẻ với mình hơn. Nhưng Hồng Khải đã chủ động tìm đến, e rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Khánh Dương nghĩ rằng mình cần phải biết trước khi Hồng Khải mang thông tin đó đến cho cô theo một cách vô cùng tiêu cực, khi đó cô không có khả năng kiểm chứng, nhưng trong lòng đã bén rễ nghi ngờ không thể nào xóa bỏ thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Khánh Dương nhắc đến Hồng Khải làm cho Hoàng Nam mất tự nhiên, hắn lảng tránh ánh mắt của cô, thái độ rõ ràng là không muốn nhắc đến chuyện này.
"Một vài xích mích nhỏ trong quá khứ thôi, không đáng nhắc đến."
"Thôi được rồi, anh không muốn nói thì em cũng không ép."
Hoàng Nam chết sững, chết tiệt, sao câu này quen vậy. Hình như mới lúc nãy hắn cũng nói với cô câu này thì phải. Lần đầu tiên trong đời Hoàng Nam biết được hai từ "tự vả" đang nổi tiếng trên mạng thời gian gần đây được viết như thế nào.
"Không phải là anh muốn giấu em, mà nó là những chuyện không có gì hay ho."
Khánh Dương trầm mặc một lúc, cô chạm vào chiếc đồng hồ đang đeo trên tay, cũng là món quà đầu tiên mà Hoàng Nam tặng cho cô sau khi cả hai hẹn hò với nhau vào đêm giáng sinh. Mỗi khi suy nghĩ, Khánh Dương vẫn thường miết lấy mặt đồng hồ tựa như một thói quen hình thành trong vô thức, đến chính cô cũng không nhận ra.
"Lúc nãy em đã gặp anh ta. Em nghĩ là anh ta cố tình."
Cuối cùng sau khi cân nhắc Khánh Dương vẫn quyết định kể chuyện này cho Hoàng Nam biết. Hệt như cô dự đoán, sau khi biết được tin này, Hoàng Nam trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
"Anh ta nói gì với em?"
"Anh ta cứ đòi kể chuyện, nhưng em không muốn nghe. Thật ra thì anh có thể chọn không kể. Bình thường thì không sao, nhưng anh ta đã tìm đến em rồi. Anh cũng không muốn em nghe được gì đó từ anh ta đâu nhỉ?"
Hoàng Nam thở dài, Khánh Dương nói không sai. Nếu như hắn không kể với cô chuyện của Hồng Khải thì cô cũng sẽ biết, nhưng khi đó những gì cô nghe được có phải là sự thật hay không thì hắn cũng không kiểm soát được. Cuối cùng Hồng Khải đã quay trở lại và đang tìm cách phá đám hắn nhưng Hoàng Nam vẫn phải thừa nhận một điều rằng hắn và Khánh Dương có vẻ khá ăn ý trong việc đối phó với con người này.
Hoàng Nam có thể đoán được phần nào đó việc bọn họ có thể né được một vài hiểu lầm liên quan đến Hồng Khải phần lớn là do bọn họ đã có một vài trải nghiệm yêu đương nên chiêu trò khích tướng của anh ta căn bản không lay động được Khánh Dương. Cô không buồn nghe anh ta nói nhảm, nhưng cũng không tra hỏi hắn về chuyện cũ, chỉ nhẹ nhàng giải thích cho hắn hiểu suy nghĩ của mình. Vậy mà lúc nãy hắn nổi khùng lớn tiếng với cô, Hoàng Nam cảm thấy có chút xấu hổ và mất mặt.
Không còn cách nào khác, Hoàng Nam đành phải kể cho Khánh Dương nghe về chuyện của mình với Hải Yến và Hồng Khải. Khánh Dương nghe rất chăm chú, so với chuyện của cô và Hàn Kỳ thì có vẻ cuộc đời của Hoàng Nam trắc trở hơn cô rất nhiều. Qua những gì hắn kể, Khánh Dương có thể đoán được Hải Yến là một người có tác động rất lớn với Hoàng Nam, tựa như sự tồn tại của Hàn Kỳ đối với cô vậy. Tuy rằng đó là một quá khứ đã sớm bị chôn vùi nhưng nó đã từng tạo ra ấn tượng vô cùng sâu sắc, khó lòng mà chối bỏ.
Đối với chuyện cũ, Hoàng Nam cũng không còn nhớ quá rõ, hắn chỉ kể được những tình tiết chính nhưng cũng đủ cho Khánh Dương hiểu hết toàn bộ mọi chuyện. Cuối cùng cô cũng hiểu những lời Hồng Khải nói với mình lúc nãy có ý nghĩa như thế nào. Thì ra anh ta muốn cho cô biết trong quá khứ của Hoàng Nam đã từng tồn tại một người như Hải Yến, một người khiến hắn tổn thương mà trưởng thành, một người làm hắn mang đến phiền phức cho Hồng Khải, biến cuộc đời của anh ta trở thành một cuộc chạy trốn đầy thê thảm và thất bại.
"Thế nào? Câu chuyện đủ kịch tính không?" Hoàng Nam cười hỏi.
"Cũng thú vị. Em đã nghi ngờ anh ta bị hoang tưởng rồi. Hóa ra là thật, nghĩ mình là nạn nhân."
Hoàng Nam không bình luận gì về căn bệnh hoang tưởng của Hồng Khải, hắn nói tiếp: "Còn em và Angus thì sao?"
Khánh Dương không mấy bất ngờ khi Hoàng Nam hỏi thẳng về chuyện của mình và Hàn Kỳ như vậy, chắc chắn Tuấn Minh đã bép xép gì đó với hắn rồi. Khánh Dương có cảm giác đêm nay Hoàng Nam sẽ đưa mình về nhà rất trễ, tựa như là một buổi để bọn họ đào mộ quá khứ của nhau vậy.
"Cũng chẳng có gì đặc biệt. Như các cuộc tình bình thường khác thôi. Chia tay không được hòa bình cho lắm nhưng cũng không vương vấn gì cả."
"Ừ, anh có thể thấy. Nếu không phải ông Minh cho anh xem hình thì anh còn không biết em và cậu ta biết nhau nữa."
"Chứ anh mong em với Angus còn tình cảm à?"
"Làm gì có, em cứ tuyệt tình như vậy đi, anh thích lắm."
Hoàng Nam quay về với dáng vẻ không mấy đứng đắn ngày thường của hắn. Khánh Dương thấy vậy liền bật cười, bầu không khí lại quay về như lúc trước. Cho đến khi mọi chuyện đã bình thường trở lại thì Hoàng Nam mới khởi động xe để đưa Khánh Dương về nhà. Vì lúc nãy trong lúc mất tập trung hắn đã điều khiển xe đi quá xa nên lúc này quay trở lại cũng khá mất thời gian, đường về nhà liền dài hơn một đoạn.
Lúc này Khánh Dương mới bình tĩnh để suy nghĩ lại một cách cẩn thận về các mốc thời gian trong câu chuyện giữa cô và Hoàng Nam, hình như có gì đó trùng hợp rồi thì phải.
"Hình như hồi xưa anh Minh có giới thiệu cho em một người. Anh ta bảo người đó cũng mới chia tay. Em cứ việc chơi bời để quên đi chuyện của Angus. Nếu mà xét về mốc thời gian thì hình như..."
"Ừ, người được giới thiệu cho em là anh."
Hoàng Nam xác nhận một cách vô cùng miễn cưỡng. Vì cuối cùng bọn họ cũng không làm quen với nhau như những gì Tuấn Minh đã kỳ vọng nên bây giờ nhắc lại chỉ cảm thấy thú vị, nhưng nếu như cả hai thật sự "chơi bời" cùng nhau như Khánh Dương vừa nói, Hoàng Nam không dám tưởng tượng đến. Dù đã đoán được tám phần nhưng Khánh Dương vẫn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Thì ra cô và Hoàng Nam suýt nữa đã biết nhau vào hai năm trước. Kể ra bọn họ khá có duyên, cùng trải qua chuyện buồn vào một quãng thời gian, suýt nữa là đã cùng nhau chơi đùa tình cảm một trận rồi.
"Ôi! Làm sao anh Minh có thể nghĩ ra được chuyện này nhỉ? Anh ta đúng là không suy nghĩ như người bình thường thường."
"Nãy anh cũng hỏi. Ông ta bảo là để em với anh tìm nhau quên đời. Để tụi mình dày vò lẫn nhau không làm hại người khác."
"Mà sao lúc đó anh không nhắn gì em? Hay là do anh với chị ta sâu đậm quá, không có tâm trạng nghĩ đến người khác hả?"
Trước giọng nói có phần giận dỗi này của Khánh Dương, Hoàng Nam cười càng thêm sâu.
"Sao vậy? Em ghen à?"
"Không thèm nhé."
"Thật ra thì anh đã follow em rồi. Cũng định nhắn làm quen thử xem sao nhưng mà sau đó dính vào một cuộc thi, bận quá nên quên mất."
Những gì Hoàng Nam nói hoàn toàn là sự thật. Hắn nhờ cuộc thi này mà quên đi chuyện thất tình kia, rồi cũng chính vì cuộc thi này mà bị sốc một thời gian, quyết định thay đổi thành một con người khác.
"Vậy nghe còn được."
"Rồi anh không xuất hiện thì em dùng ai để trả thù đời đó?"
"Không có ai cả. Sau vụ đó thì xảy ra một số chuyện, vụ này liên quan đến bạn em, cũng là người yêu của anh Minh đó nên em không tiện kể cho lắm. Nhưng mà dính vào nó rồi em cũng không yêu ai. Sau này chuyện đó được giải quyết rồi thì mới bình thường trở lại."
Câu hỏi của Hoàng Nam làm Khánh Dương nhớ lại một đoạn thời gian khá tăm tối trong quãng thời gian đi học của cô. Nhớ tới những chuyện này làm cho Khánh Dương hơi chán nản, may mà mọi chuyện đã qua, dù sao thì cũng nhờ có nó mà cô mới mạnh mẽ được như ngày hôm nay. Khánh Dương quyết định không nghĩ đến chuyện mình và Britney từng trải qua cùng nhau nữa.
"Mà nếu như ngày đó anh quyết định nhắn tin làm quen với em thì sẽ như thế nào nhỉ?"
"Anh cũng không biết và không muốn biết. Mọi chuyện không có nếu như, và anh cũng không mong mong trường hợp đó xảy ra một chút nào."
"Em cũng vậy, chúng ta như thế này là hoàn mỹ nhất."