Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau sự kiện cùng Hoàng Nam gặp nạn ở chuyến đi dã ngoại, dù đã đi học lại từ sớm nhưng phải đến gần một tháng sau đó Khánh Dương mới quay lại luyện tập cùng câu lạc bộ nhảy của trường Silver. Một phần là do chính bản thân cô cảm thấy lười biếng, mà phần lớn cũng là vì Hoàng Nam đã chiếm hết thời gian rảnh rỗi của cô mất rồi.
Tuy vậy với mối quan hệ không tồi với những thành viên trong câu lạc bộ, dù Khánh Dương đã biết mất một tháng với những lý do không mấy chính đáng thì bọn họ vẫn chào đón cô quay trở lại một cách vô cùng nhiệt tình mà không có một chút bất mãn hay phê bình nào. Với sự bao dung đến kỳ lạ này, Khánh Dương không mấy tin tưởng, quả nhiên trực giác của cô hoàn toàn chính xác, bọn họ chẳng thể nào tha thứ cho cô một cách dễ dàng như vậy.
Sau khi tập luyện xong, trong lúc cùng nhau dọn dẹp lại đạo cụ và vệ sinh phòng tập, một nữ sinh với chức vụ trưởng câu lạc bộ đã lên tiếng đầu tiên, cũng là người đại diện thổ lộ tiếng lòng của nhiều người khác: "Em vắng mặt một tháng như vậy thì khi quay lại phải có gì đó để đáp lễ đúng không nhỉ?"
Khánh Dương vừa nghe đã hiểu, cô gom một vài dụng cụ bên cạnh bỏ vào thùng lớn rồi đưa cho một nam sinh khác đang chờ sẵn, thuận tiện trả lời câu hỏi của người kia: "Mọi người thích ăn uống gì, hôm nay em mời."
"Mọi người chờ mãi câu này của em. Để xem nào."
Sau khi nhận được lời xác nhận của Khánh Dương, cả phòng tập trở nên ồn ào hơn hẳn, mọi người chọn tới chọn lui, chín người mười ý, chẳng ai nghe ai, mãi vẫn chưa thống nhất được. Khánh Dương nhìn thấy cảnh này chỉ cười mà không nói gì, cứ để bọn họ lựa chọn, cô cũng không quan tâm cho lắm.
Hôm nay là ngày Hoàng Nam tháo bột, hắn mong chờ sự kiện này cả tháng qua. Việc bó bột chẳng khác nào phế đi tay chân của Hoàng Nam, khiến hắn chỉ có thể ngồi im một chỗ, không đi đây đi đó, cũng chẳng đánh nhau hay chơi thể thao được, trong chuyện tình cảm lại càng thêm bất tiện. Hoàng Nam bị ức chế khó chịu một thời gian, cuối cùng cũng đến ngày hắn được trả về với tự do rồi. Tuy rằng hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại của Hoàng Nam nhưng Khánh Dương không cùng hắn đến bệnh viện. Cô nhắn tin hỏi thăm hắn vài câu rồi lại quay trở lại với nhóm người vẫn đang tích cực thảo luận sẽ tiêu tiền của cô như thế nào.
"Mọi người đã chọn xong chưa?"
Trưởng câu lạc bộ nhảy nói: "Khó quá. Chị thì muốn đi ăn, nhưng mà mọi người không chọn được ngày nào phù hợp."
Khánh Dương tìm đến chỗ trống bên cạnh Thùy Linh rồi ngồi xuống, nhân tiện đóng góp ý kiến: "Không ăn được thì uống đi."
"Gần trường mình có chỗ nào được không nhỉ? Chúng ta đông quá, không tiện đi quá xa."
"Để tìm xem, chỗ nào ngon lành một tí để Khánh Dương có cơ hội chuộc lỗi chứ."
Nhìn thấy cảnh này, Khánh Dương chỉ ôm trán thở dài, mọi người có vẻ tích cực trong việc bòn rút ví tiền cô quá rồi. Thấy vậy Thùy Linh liền góp vui: "Mọi người bình tĩnh nha, cẩn thận bạn trai người ta tới hỏi tội chúng ta đó."
"Chị Linh nói vậy là sai rồi. Phải là anh Nam tới mời thêm chúng ta một chầu nữa mới đúng."
Sau khi nữ sinh nọ vừa dứt lời thì cả phòng đều phá lên cười. Khánh Dương cảm thấy có tí ngượng ngùng, cô sờ sờ mũi, thật ra trước đây cô không thường bị người khác trêu chọc kiểu này với những người yêu cũ khác cho lắm. Lần này yêu đương với Hoàng Nam lại tương đối đặc biệt, bọn họ bên nhau lâu hơn những mối tình khác, lại trong trạng thái công khai, còn cùng nhau trải qua những sự kiện chấn động lòng người, vô cùng ồn ào và thu hút sự chú ý.
Khánh Dương không phải là người dễ bị bắt nạt, dù có chút bối rối nhưng cô vẫn thích nghi rất nhanh. Cô tặc lưỡi một cái, lắc đầu nhìn mọi người xung quanh: "Những chuyện này người không có bạn trai cực phẩm như mọi người làm sao hiểu được."
"Trời ạ, xem cậu ta đắc ý kìa, không được, chúng ta phải chọn một cách nghiêm túc thôi."
Chờ được một lúc vẫn chưa nhận được câu trả lời nào từ đám đông, Khánh Dương tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: "Rồi đã chọn được chưa?"
Là một trong những thành viên thảo luận nhiệt tình nhất nhưng Thùy Linh cũng cảm thấy thời gian đang trôi qua một cách vô ích, mọi người không ai chịu ai. Như vừa nhớ ra gì đó, cô liền ra hiệu cho mọi người im lặng rồi mới phát biểu ý kiến: "Em vừa nhớ ra trường mình mới có một tiệm trà sữa mới, tới đó đi mọi người. Ở trong trường luôn nên cũng khá là tiện."
"Ừ cũng hợp lý. Quyết định vậy nhé."
Sau khi thống nhất xong, một nhóm hơn mười người lũ lượt rời khỏi phòng tập của câu lạc bộ rồi kéo nhau đến tiệm trà sữa mới mở trong trường. Khánh Dương để mọi người đi trước để chọn chỗ và gọi nước, còn cô và Thùy Linh đi cuối hàng để trả tiền.
Kể ra hiện tại Khánh Dương đã hoàn toàn thích nghi được với cuộc sống mới ở trường Silver. Có nhiều bạn bè, có cả người yêu, thậm chí một vài danh tiếng mà cô không kỳ vọng lắm cũng tìm đến. Mọi chuyện đều bình yên và tốt đẹp, thuận lợi đến mức khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trong lúc xếp hàng chờ đợi cả nhóm chọn món, Thùy Linh hỏi thăm Khánh Dương về tình hình của Hoàng Nam vài câu, có lẽ tuần sau hắn sẽ quay trở lại trường, sau đó lại tò mò nói: "Nghe nói mày biết chơi game à? Game của tụi con trai hay chơi đó."
Khánh Dương lật tờ giấy menu in màu sặc sỡ trên tay, trả lời một cách lơ đãng: "Minh Quân kể với mày à? Dạo này thân thiết quá nhỉ."
Khánh Dương không quá bất ngờ khi Thùy Linh hỏi mình điều này, chiều qua cô và Hoàng Nam mới chơi game với bọn Minh Quân xong thì hôm nay đã bị tra hỏi rồi.
Nhắc đến Minh Quân, Thùy Linh cảm thấy có chút bối rối, cô bạn vội quay đầu sang chỗ khác: "Ừ đúng là vậy. Mà trước giờ chưa nghe mày kể, cũng không thấy mày chơi."
"Thì tao không thích thôi. Hôm qua tự nhiên bị kéo vào nên mới thế."
Thùy Linh thoạt đầu còn cảm thấy không hiểu cho lắm, nhưng cô lại nhớ ra những gì mình đã nói cùng với Minh Quân tối qua, trong lòng chợt nhận ra vài thứ.
"À hơi khó nói một chút. Nhưng mà tao cũng nghe nói, kiểu chơi của mày hơi giống... à ừ, một người trong câu lạc bộ Esport của bọn họ."
"Giống Angus đúng không? Đội trưởng của trường Lạc Thanh, là đối thủ cũng như là bạn tốt của Hoàng Nam trong trò chơi này."
Thùy Linh ngạc nhiên không nói nên lời, nhưng rồi cũng gật đầu. Đây quả thật là những gì cô nghe được từ Minh Quân.
"Thì phải giống thôi, vì đó là người dạy tao chơi mà."
"Đù. Mày với Hoàng Nam... vẫn ổn chứ?" Thùy Linh hỏi một cách đầy e ngại. Trình độ của Minh Quân không bằng Hoàng Nam nhưng vẫn có thể nhận ra được thì làm sao hắn có thể không biết tới điều này.
"Ổn chứ sao không? Angus là người yêu cũ của tao."
Thùy Linh cảm thấy cạn lời lần thứ hai trong ngày. Thật là quá nhiều thông tin đáng sợ, làm sao có thể trùng hợp đến thế. Đây là do trùng hợp, nghiệt duyên hay là vì mạng lưới người yêu cũ của Khánh Dương quá rộng, đi đâu cũng gặp nhỉ.
"Hoàng Nam biết không?"
"Biết lâu rồi."
"Không phản ứng gì luôn à? Tao nghe kể bỗng nhiên bọn mày tắt mic một đoạn. Không phải là khi đó đang cãi nhau đó chứ."
Khánh Dương đang lật qua lật lại tờ menu mà cô đã sớm xem qua vài lần nhưng vẫn chưa chọn được món nào thì đột ngột dừng lại: "Không phải là cãi nhau."
"Chứ là gì? Sao tự nhiên lại tắt mic?" Thùy Linh đang được đà nhiều chuyện nên cứ hỏi tới tấp.
Khi nhắc đến chuyện này, Khánh Dương cảm thấy mặt mình hơi nóng, cô ho một tiếng rồi nhìn Thùy Linh với ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Hoàng Nam tắt mic để dạy tao chơi game."
Thùy Linh càng nghe càng cảm thấy lùng bùng, từ khi nào cuộc hội thoại của cô và Khánh Dương đã trở nên khó hiểu như vậy chứ. Rõ ràng cả hai đã chơi với nhau gần hết một năm học rồi, Thùy Linh tự tin mình và Khánh Dương có thể đạt tới trình độ chỉ cần liếc mắt cũng đã có thể hiểu người kia muốn nói gì, nhưng không hiểu vì sao hôm nay mọi thứ lại không đúng với quỹ đạo cho lắm.
"Mở mic cũng dạy được mà. Sẵn tiện cho bọn Minh Quân học hỏi luôn. Với lại mày biết chơi rồi, sao phải dạy lại?"
Khánh Dương vỗ mạnh vào trán mình một cái, cô nhìn Thùy Linh bằng một ánh mắt đầy bất lực: "Sau này mày sẽ hối hận vì hỏi tao những câu như thế này đó. Không phải dạy theo nghĩa đen, mà là... Thôi bỏ đi, nói nữa chắc tao chui đầu xuống đất cho mày vừa lòng."
Khi nhớ lại những gì xảy ra vào chiều hôm qua, Khánh Dương vẫn cảm thấy sầu não không thôi. Vốn dĩ cô không hề có ý định chơi game cũng bọn Hoàng Nam. Ban đầu cũng chỉ là ba người bọn họ chơi cùng nhau, sau đó Minh Quân và Bảo Huy trong lúc đùa giỡn đã nhắc lại chuyện một trong các người yêu cũ gần đây của Hoàng Nam đã làm phiền bọn họ lúc chơi game như thế nào. Sau đó không hiểu bằng một cách thức kỳ diệu nào đó lại chuyển sang việc rủ cô tham gia cùng. Khánh Dương vốn định dùng lý do không biết chơi để từ chối, nhưng bọn Minh Quân lại lôi Hoàng Nam vào, bắt hắn chỉ cho cô chơi.
Khánh Dương lỡ ném lao thì phải theo lao, nhưng vì diễn xuất của cô quá kém, chẳng mấy chốc bọn họ đều biết được cô cũng biết chơi trò này nên không cần mất thời gian hướng dẫn nữa. Chơi được một lúc thì lại lòi ra chuyện phong cách chơi của cô giống hệt với Hàn Kỳ. Đến bây giờ Khánh Dương cũng không hiểu vì sao Minh Quân nghĩ ra được ý tưởng này, cô cứ nghĩ cách chơi chỉ có một mà thôi, làm gì có chuyện khác nhau giữa phong cách của người này và người khác nữa chứ.
Hoàng Nam đã sớm biết về Hàn Kỳ từ trước nên chỉ cần một câu hỏi vô tình của Minh Quân cũng đủ để hắn đoán ra được mọi chuyện. Sau đó hắn quả thật "dạy" Khánh Dương chơi game, tập trung đến mức để cho nhân vật của bọn họ bất động rồi bỏ mạng ở ngoài vòng tròn mặc cho đám Minh Quân và Bảo Huy kêu gào thảm thiết, tìm mọi cách cứu chữa và hồi sinh, cuối cùng không còn cách nào khác đành bỏ mặc bọn họ mà chạy trước vào trong.
Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ có Khánh Dương hậm hực nhìn đôi môi bị người nào đó dày vò mất một lúc của mình trong gương, tức giận đánh mắng Hoàng Nam một trận và tuyên bố không bao giờ chơi game cùng hắn nữa.
Câu trả lời của Khánh Dương đương nhiên không làm Thùy Linh hài lòng, cô bạn lại gặng hỏi: "Mày không thể dùng ngôn ngữ gì đó dễ hiểu hơn à?"
"Nói cho dễ hiểu thì đó là tình thú. Mày không hiểu được đâu."
"Thôi rồi, vụ này tao từ chối hiểu."
***
Cho đến khi Khánh Dương và Thùy Linh quay trở lại thì cả nhóm đã chọn được bàn và cùng nhau nói chuyện phiếm về các chuyện xảy ra trong trường hoặc một vài sự kiện đang được quan tâm trong giới giải trí thời gian gần đây. Khánh Dương cũng tham gia đóng góp một vài tin đồn hoặc câu chuyện không quá mức tuyệt mật mà cô biết trước nhờ vào việc hóng hớt từ các cuộc điều tra của Stacy về một số nhân vật nổi tiếng.
Chờ được một lúc, cuối cùng nhân viên cũng mang nước đến. Trong hai nhân viên phục vụ lần này có cả Hải Yến. Tuy Khánh Dương không biết Hải Yến là ai nhưng Hải Yến rất nhanh đã nhìn thấy bạn gái hiện tại của Hoàng Nam đang ngồi trong nhóm này, thậm chí còn ngồi ngay vị trí đầu tiên và chính giữa, là trung tâm của sự chú ý. Sở dĩ Hải Yến có thể nhận ra Khánh Dương chỉ trong vài giây như vậy vì cả tuần qua cô ta đã xem đi xem lại hình của Hoàng Nam và tình địch của mình. Xem nhiều đến mức ám ảnh.
Trong lúc nhân viên đang xếp nước ra bàn và kiểm tra lại số lượng, một thành viên trong nhóm liền hỏi Khánh Dương: "Hôm trước chị thấy em đi cùng với mẹ của Hoàng Nam đúng không nhỉ?"
Khánh Dương vừa trả lời tin nhắn của Hoàng Nam xong thì tắt màn hình điện thoại, đặt sang một bên, dời sự chú ý của mình về lại cuộc trò chuyện với mọi người xung quanh. Cô đáp: "Dạ đúng rồi, hôm đó bác tới trường có việc, còn em thì có hẹn qua nhà Hoàng Nam nên kêu em đi cùng luôn."
Khánh Dương vừa dứt lời thì mọi người đã ồ lên. Đa số những người không có tình cảm nam nữ với Hoàng Nam đều nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Chị là nhất rồi đó. Chị vừa được anh Nam yêu còn được gia đình của anh ấy thích nữa. Hai người lại trải qua nhiều chuyện cùng nhau. Hệt như trên phim luôn." Một người khác cảm thán.
Khánh Dương nghĩ lại cũng thấy quả thật giữa cô và Hoàng Nam có quá nhiều điều thuận lợi và may mắn, tựa như mọi thứ trên đời này đều ủng hộ cho bọn họ vậy.
"Một phần là do ba mẹ của bọn chị quen nhau từ trước nữa. Cũng lâu lắm rồi." Khánh Dương cười đáp.
"Vậy thì hai người chắc chắn sẽ cưới nhau rồi. Khi đó phải mời riêng câu lạc bộ của tụi mình một bàn nhỉ? Linh đã sẵn sàng làm phù dâu chưa em?"
Nghe thấy một nữ sinh khối trên nhắc đến tên mình, Thùy Linh hào hứng tham gia vào: "Em thì luôn sẵn sàng rồi chị. Nhưng không biết người ta có muốn em làm phù dâu hay không nữa?"
"Tao thì luôn chào đón mày, chỉ sợ mày không đợi được mà lại kết hôn trước tao thôi."
Trong lúc mọi người đang thảo luận về vấn đề kết hôn của Hoàng Nam và Khánh Dương thì không ai chú ý tới gương mặt đã sớm trở nên tăm tối của Hải Yến. Cô ta siết chặt ly nước trên tay, trong lúc không ai ngờ tới nhất thì nhanh chóng bước về phía trước, động tác thì tựa như đang đặt lên bàn, nhưng giữa chừng lại buông tay để ly nước đổ lên người Khánh Dương.
Cho đến khi cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập đến thì Khánh Dương mở nhận ra mình vừa bị một ly trà sữa đổ vào người.
"Này cô làm cái gì vậy hả? Có biết cách phục vụ người khác không?" Một người khó tính trong nhóm vừa nhìn thấy đã quát lớn.
Đây là chuyện nằm ngoài dự đoán của Khánh Dương, cô nhận lấy khăn giấy ướt từ những người trong câu lạc bộ đưa qua, tạm thời lau đi phần trà sữa đang dính trên tay chân và quần áo của mình. Trong không gian ồn ào đó, từ đầu đến cuối Khánh Dương không nghe thấy bất kỳ lời nói nào của người vừa mới gây ra chuyện vừa rồi.
Sự im lặng này cộng thêm cảm giác dinh dính và nhớp nháp của trà sữa bám trên người khiến Khánh Dương khó chịu hơn bao giờ hết. Cô quay sang tìm kiếm thủ phạm vừa gây ra chuyện này. Thế nhưng khi vừa chạm mắt với Hải Yến, Khánh Dương phải sững sờ mất một lúc. Ánh mắt thù hận này là vì sao vậy? Cô nhớ rằng mình chưa gặp người này bao giờ, thậm chí cô ta mới là người làm đổ trà sữa lên người cô, vì sao bây giờ lại còn dùng ánh mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung này để nhìn cô chứ.
Nhân viên phục vụ còn lại của quán ở phía bàn bên kia vội vàng chạy đến sau khi nghe thấy âm thanh phàn nàn từ những người khác. Cô ta biết ngay Hải Yến sẽ gây ra chuyện gì đó mà.
"Em xin lỗi, để em dọn cho ạ."
Cho đến khi nhân viên còn lại vội vàng chạy tới thì mọi người mới nhận ra sự tồn tại của Hải Yến. Trong khi người còn lại cố gắng hết sức để giúp đỡ Khánh Dương xử lý hậu quả từ vụ này thì người gây ra mọi chuyện lại hoàn toàn không có một chút phản ứng nào.
Khánh Dương cứ nghĩ mình nhìn nhầm, cô phải quay lại nhìn Hải Yến một lần nữa. Dù đã là lần thứ hai nhưng ánh mắt như nhìn kẻ thù truyền kiếp này vẫn khiến cho Khánh Dương cảm thấy nghi hoặc. Cô dời mắt đi, tiếp tục tìm cách xử lý những vệt trà sữa loang lổ trên bộ đồng phục thể dục của mình.
Một số người đã nhận ra được sự bất thường của Hải Yến. Bọn họ bắt đầu quay sang chất vấn cô ta. Hải Yến không những không cảm thấy có lỗi mà còn dùng thái độ khinh khỉnh nhìn Khánh Dương: "Đúng là mắc bệnh công chúa. Có tí mà còn cũng làm quá lên. Chẳng biết là đang làm nũng với ai."
Đồng nghiệp của Hải Yến có vẻ không quá bất ngờ với thái độ của cô ta. Người nọ không còn cách nào khác liền quay sang xin lỗi nhóm của Khánh Dương rối rít, cố gắng hết sức chữa cháy cho tình huốg này trong bất lực.
"Cô nói cái gì?" Thuỳ Linh cứ ngỡ mình nghe nhầm, từ bao giờ trường Silver lại xuất hiện một nhân viên phục vụ có thái độ lồi lõm như thế này vậy.
"Tôi nói cô ta có bệnh công chúa, có tí chuyện cũng làm quá lên. Đúng là cái bọn tiểu thư kiêu căng, hống hách, rách việc."
Đến bây giờ thì Khánh Dương đã hoàn toàn tin rằng Hải Yến nhắm vào mình, hành động vừa rồi chắc chắn là cố ý gây sự. Chỉ là cô không rõ mình đã gây thù chuốc oán với người này vào lúc nào, thậm chí cô còn chưa gặp cô ta bao giờ nữa. Hay là do cô gây thù với nhiều người quá nên không thể nào nhận ra nhỉ. Khánh Dương tự cảm thấy suy nghĩ này của mình thật hoang đường, từ khi về nước đến giờ cô tu tâm dưỡng tính đàng hoàng, không thể nào có thêm kẻ thù mới được nữa. Ngoài một vài tình địch liên quan tới Hoàng Nam thì cũng không còn ai. Không hiểu vì sao lại lòi ra một người nào xa lạ.
Những lời nói gây kích động dư luận vừa rồi của Hải Yến cũng làm cho nhóm bạn trong câu lạc bộ của Khánh Dương nổi giận. Cả nhóm đều muốn xông lên cãi nhau một trận với kẻ không biết điều này. Khánh Dương là bạn của bọn họ, hơn nữa lại đứng ra mời mọi người hôm nay, nếu để cho cô bị bắt nạt trước mặt bọn họ như vậy thì thật là khó coi.
"Cô bị điên à? Cô làm sai còn chưa xin lỗi mà lại còn dùng thái độ này để nói chuyện với bạn của chúng tôi?" Một người lên tiếng.
"Là tôi lỡ tay được chưa?"
"Lỡ tay? Rõ ràng là cô cố tình."
Những người khác đồng loạt bênh vực Khánh Dương. Hải Yến không sợ những người này, cô ta vẫn tiếp tục duy trì thái độ thách thức người khác: "Tôi chỉ lỡ tay thôi. Làm người ai chẳng mắc sai lầm. Không lẽ mấy người muốn ép tôi tới cùng thì mới vừa lòng sao? Đừng nghĩ có tiền thì muốn làm gì cũng được."
Cả nhóm đều bị thái độ vênh váo của Hải Yến chọc tức, có người vừa muốn cãi lại thì Khánh Dương đột ngột đứng lên ngăn cản. Sau khi được nhân viên còn lại trong cửa hàng giúp đỡ, cuối cùng Khánh Dương cũng có thể xử lý được những vết bẩn trên người một cách tạm bợ. Nếu như là ngày thường thì cô sẽ nhắm mắt cho qua rồi vội vàng trở về nhà để thay đồ. Nhưng hôm nay thì khác, rõ ràng là Hải Yến đang muốn nhắm vào cô, nếu là vậy thì cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
"Tôi có thù oán gì với cô à? Vì sao cô cứ nhắm vào tôi vậy?" Khánh Dương rời khỏi chỗ ngồi, bước về phía Hải Yến rồi cất tiếng. Đây là lời đầu tiên cô nói sau tất cả những gì vừa diễn ra.
"Hừ, ai thèm nhắm vào cô, đừng nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ mà mọi người phải vây quanh và chú ý tới mình."
Trước những lời nói đầy khiêu khích và châm chọc của Hải Yến, Khánh Dương chỉ cười nhạt, nếu như cô ta thích gây sự thì cô sẽ làm lớn chuyện cho cô ta xem: "Cô nói tôi kiêu căng, hống hách đúng không? Vậy gọi quản lý ra đây."
Nhân viên còn lại của quán cảm thấy không ổn, vội vàng ra mặt giảng hòa: "Chị ơi, cô ta là người mới, còn chưa quen công việc, mọi người thông cảm giúp bên em với ạ."
"Gọi quản lý ra đây." Khánh Dương không quan tâm đến lời của nhân viên còn lại vừa nói, mà chỉ lặp lại một lần nữa ý muốn của mình.
Người nọ cảm thấy không xong, chỉ biết tức giận nhìn Hải Yến rồi quay ngược lại vào trong quầy để tìm quản lý cửa hàng. Trong lúc chờ đợi, Hải Yến cũng không có ý định xin lỗi, cô ta bắt chéo hai tay trước ngực, không hề lo lắng hay sợ hãi. Thậm chí cô ta còn mong chờ được chứng kiến sự thất vọng của nhóm Khánh Dương. Ở đây không ai làm gì được cô ta cả, nhiều ngày qua dù cô ta làm ra chuyện gì đi nữa thì cũng là quản lý đi cầu xin đám học sinh ở đây tha thứ chứ chẳng dám trách mắng cô ta nửa lời.
Vài giây sau, quản lý cửa hàng đã xuất hiện. Có vẻ như đã quá quen thuộc với cảnh này, quản lý cửa hàng không buồn hỏi lại chi tiết sự việc mà đã nói ra lời xin lỗi như một cái máy, hoàn toàn là một đoạn văn mẫu được biên soạn sẵn, chỉ việc lấy ra sử dụng, hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào. Thấy vậy Hải Yến lại càng thêm đắc ý. Quyền lực lắm sao? Cũng chỉ có như vậy mà thôi, chẳng làm gì được cô ta.
"Voucher? Chị nghĩ tôi thiếu mấy đồng tiền lẻ này à?" Khánh Dương hất mặt nhìn người quản lý đang đứng đối diện mình, chính xác là hình ảnh kiêu căng, hống hách mà Hải Yến dùng để mắng cô.
"Mong các em thông cảm, bên chị mới hoạt động được một thời gian ngắn, còn chưa quen. Hôm nay khách đông..."
"Khách đông nên được quyền làm đổ nước lên người khách, xong rồi không biết xin lỗi còn trả treo mắng ngược lại người khác nữa sao?" Thùy Linh nhịn không được mà chen vào.
"Chuyện này bên chị sẽ rút kinh nghiệm." Quản lý cửa hàng lặp lại như một cái máy.
"Không cần rút kinh nghiệm nữa, cho cô ta nghỉ việc đi." Khánh Dương nói một cách vô cùng nhẹ nhàng, tựa như đây là chuyện bình thường, chẳng có gì to tát.
Hải Yến trợn mắt nhìn Khánh Dương. Cả tuần qua còn chưa có một ai dám dùng thái độ hách dịch để nói những lời này với cô ta cả. Quản lý cửa hàng cũng giật mình trước những gì Khánh Dương vừa nói. Đây là lần đầu tiên có người dám đưa ra loại yêu cầu này với chị ta, ngay cả những chi nhánh khác cũng chưa có tiền lệ này trước đó.
"Chuyện này bên chị sẽ làm việc với nhân viên sau. Nếu như voucher không đủ, vậy thì để bên chị hoàn tiền lại cho em nhé."
Nói qua nói lại vài lần cũng đủ cho Khánh Dương nhận ra điểm bất thường. Đúng là một quản lý cửa hàng sẽ không vì một lời nói bâng quơ của khách mà đuổi việc nhân viên, nhưng việc bao che tuyệt đối này quả thật khá kỳ lạ. Thậm chí ngay cả khi Thùy Linh đã nói rõ ràng ra từng chi tiết như vậy mà vẫn không có ý định yêu cầu Hải Yến xin lỗi hay trách mắng cô ta nửa lời thì quả thật đãi ngộ của Hải Yến ở nơi này cũng quá mức đặc biệt rồi.
"Tôi đã nói rồi. Tôi không cần mấy đồng bạc lẻ đó. Hôm nay tôi bao hết tiệm này cũng được. Nhưng chị phải đuổi việc cô ta."
Khánh Dương vẫn giữ nguyên quyết định của mình. Cô sẽ cho bọn họ biết hai từ kiêu căng và hống hách được viết như thế nào mới đúng. Nhóm bạn của Khánh Dương ở bên cạnh che miệng cười thầm, bọn họ cũng chướng mắt với thái độ của Hải Yến và quản lý ở đây, bây giờ nhìn thấy bọn họ bị làm khó dễ như vậy thì cũng âm thầm vui vẻ.
Quản lý cửa hàng với kinh nghiệm nhiều năm cũng có thể nhận ra rằng Khánh Dương sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như những người khác, là người mà chị ta không thể nào xoa dịu chỉ bằng vài chiếc voucher hay một hóa đơn miễn phí. Có lẽ thứ Khánh Dương muốn chỉ đơn giản là sự trừng phạt cho Hải Yến mà thôi. Nếu như là ở những chi nhánh khác và là những nhân viên khác thì chị ta sẽ không cần suy nghĩ nhiều, thậm chí có thể đuổi việc nhân viên đó ngay lập tức trước mặt khách hàng để bảo vệ hình ảnh cho cửa hàng mình quản lý. Nhưng người này lại là Hải Yến, không thể nào đụng vào được.
Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này, như sợ mọi thứ chưa đủ trầm trọng, Hải Yến đang đứng ở một góc bỗng nhiên lên tiếng: "Đúng là xấc xược, không biết điều. Chẳng hiểu làm sao Hoàng Nam thích cho được."
Những lời này Hải Yến nói cũng không nhỏ, cố tình để Khánh Dương nghe được. Quản lý cửa hàng sợ toát cả mồ hôi, suýt nữa thì tức đến mức ngất xỉu tại chỗ. Trong khi chị ta đang vắt óc nghĩ cách giảng hòa và đè xuống chuyện này trong êm đẹp thì Hải Yến lại làm cho mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Hiện tại đã có nhiều người quay phim, chỉ cần một nước đi sai lầm thì toàn bộ danh tiếng của thương hiệu này sẽ sụp đổ chỉ trong tích tắc, cũng không riêng gì chi nhánh này của chị ta.
Khánh Dương nhướn mày, hóa ra là vì Hoàng Nam. Được lắm, không ngờ lại là một tình địch nào đó đến gây chuyện với cô nữa.
"Đó, chị nghe rõ chưa. Cô ta lại tiếp tục gây sự kìa." Thùy Linh bất bình lên tiếng.
Quản lý cửa hàng muốn nói gì đó nhưng Khánh Dương lại chen vào trước, phủ đầu cô ta: "Chị không dám đuổi cô ta đúng không? Con ông cháu cha à? Được, tôi sẽ cho các người biết thế nào mới là con ông cháu cha thật sự."
Khánh Dương vừa dứt lời thì liền mở điện thoại ra gọi cho anh họ của mình là Việt Hà. Lâu ngày mới được em họ hỏi thăm, Việt Hà không để cô chờ lâu, nhanh chóng bắt máy. Khánh Dương trực tiếp vào chủ đề chính: "Anh, ở trường có người gây sự với em. Em muốn đuổi việc cô ta nhưng quản lý ở đây không chịu. Em không muốn nhìn thấy cửa hàng này ở trong trường nữa."
Lời nói này của Khánh Dương thật sự làm mọi người ở đây chấn động. Mọi người biết gia thế của cô cũng không tầm thường nhưng những lời này có phải là quá phi thực tế rồi hay không. Dù sao cửa hàng này cũng tham gia đầy đủ quy trình tuyển chọn, cạnh tranh công bằng với những thương hiệu khác để vào đây. Không phải muốn đuổi là đuổi người ta như vậy.
Việt Hà nghe thấy giọng nói đầy ấm ức của Khánh Dương thì đau lòng không thôi, anh không cần suy nghĩ nhiều mà liền đồng ý ngay lập tức. Hiện tại tất cả những hạng mục liên quan đến khoản đầu tư và quyền lợi của công ty gia đình với trường Silver đều đã chuyển về tay anh quản lý, vì vậy Việt Hà hoàn toàn có khả năng nhúng tay vào chuyện này.
"Được rồi, cho anh tên đi."
Khánh Dương nhếch môi cười rồi đọc tên thương hiệu trà sữa này kèm theo tên của quản lý cửa hàng mà cô nhìn thấy trên bảng tên cho Việt Hà nghe.
"Đợi anh một chút."
Việt Hà nói xong thì tạm thời dừng lại cuộc gọi với Khánh Dương để thực hiện một cuộc gọi khác. Chưa đầy năm phút sau thì quản lý cửa hàng đã nhận được điện thoại. Không biết ở đầu dây bên kia nói gì mà gương mặt của cô ta trắng bệch.
"Cháu đã cố gắng hết sức rồi mà họ không chịu."
"Nhưng rõ ràng là lỗi của Hải Yến mà. Con bé đó muốn đuổi việc cô ta thì mới chịu bỏ qua."
"Cháu không biết nữa, bây giờ chỉ có đuổi việc cô ta mới xong chuyện thôi. Sao? Chú sẽ đến đây ạ?"
Sau khi tắt cuộc gọi, ánh mắt của quản lý cửa hàng nhìn Khánh Dương liền thay đổi hoàn toàn. Đến bây giờ chị ta mới tin rằng bọn học sinh ở trường này không phải là người tầm thường. Không ngờ chỉ với một cuộc gọi mà có thể khiến cho ông chủ của bọn họ hoảng sợ phải tự mình xuất hiện để giải quyết. Nhưng như vậy cũng tốt, cứ làm lớn chuyện lên đi, để tự ông ta nhìn thấy sự phiền phức của Hải Yến để tống khứ cô ta đi nơi khác, chị ta sẽ không cần mệt mỏi vì chuyện này nữa. Nếu vậy xem như chị ta cũng đang gặp may rồi. Vì vậy quản lý cửa hàng cũng biết điều mà không nói gì thêm nữa, tránh cho cục diện tốt đẹp này bị phá vỡ.
Hải Yến cũng cảm thấy tình hình nghiêm trọng hơn những gì cô ta có thể tưởng tượng, không ngờ lần này Khánh Dương lại làm kinh động đến cả anh rể của cô ta. Hải Yến cắn môi, ông ta sẽ không vì chuyện này mà đuổi cô ta về quê đấy chứ. Không được, nếu như ông ta đã tự mình đến đây có lẽ là để giải quyết trực tiếp với Khánh Dương là chính. Dù sao cũng chỉ là một con nhóc mười bảy tuổi, có thể làm được chuyện gì chứ, một lúc nữa gặp người lớn thì phải im lặng nghe lời thôi.
Chỉ vài phút thôi qua, ông chủ bí ẩn của cửa hàng cũng xuất hiện, đi cùng là một cô gái trẻ, có đường nét hao hao giống Hải Yến. Ngay khi hai người vừa xuất hiện, Hải Yến đã vội vàng chạy đến, vừa muốn lên tiếng kể khổ thì đã bị người đàn ông nọ hất tay ra. Ông ta không thèm nhìn Hải Yến lấy một lần mà quay sang nói với chị gái của cô ta:
"Cô về mà dạy lại em cô đi. Bây giờ thì lôi nó đến đây xin lỗi."
Hải Yến nhìn người đàn ông nọ với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt. Còn đâu hình ảnh giàu có và uy nghiêm mà cô đã từng nhìn thấy vài tháng trước khi về quê làm lễ cưới với chị cô ta chứ. Ngay cả vợ của ông ta, chị gái của Hải Yến cũng ngạc nhiên không kém. Bọn họ cứ nghĩ người đàn ông này có quyền lực vô cùng lớn, đủ để chi phối mọi người xung quanh, thậm chí còn qua mặt được sự giám sát của gia đình Hồng Khải, vì sao hiện tại lại khúm núm sợ hãi như thế này.
Nhận được mệnh lệnh từ chồng, chị của Hải Yến cũng lên tiếng nhắc nhở cô ta. Hải Yến không cam lòng, lớn tiếng cãi lại: "Bắt em xin lỗi con nhỏ đó? Không bao giờ. Nó là cái gì mà em phải xin lỗi?"
Lời Hải Yến vừa thốt ra đến cả chị gái cô ta cũng không cản lại được. Ông chủ cửa hàng trừng mắt nhìn hai người bọn họ, cố gắng kiềm chế để không ra tay đánh người. Ở đây nhiều người như vậy, máy quay đang ở khắp nơi, nếu ông ta không bình tĩnh xử lý cho tốt thì sẽ khiến mọi chuyện không thể nào cứu vãn được nữa.
Ông chủ cửa hàng quyết định không nhìn tới hai chị em kia nữa, ông ta nhìn sang phía nhóm bạn Khánh Dương bằng ánh mắt áy náy: "Chuyện này là lỗi từ phía cửa hàng, tôi đại diện bọn họ xin lỗi mọi người."
Khánh Dương nhíu mày không hài lòng: "Chuyện ai làm sai thì người đó xin lỗi. Cháu không cần người không liên quan ra mặt. Nếu chú đã nói chuyện với anh của cháu rồi thì chắc là chú biết cháu muốn gì."
Ông chủ cửa hàng nhìn Khánh Dương mất một lúc, ban đầu chỉ là nghi ngờ sau đó ông ta ồ lên một tiếng, vội vàng bước về phía cô, dáng vẻ hồ hởi và thân thiện: "Cháu là Khánh Dương đúng không? Chú là Bình, tài xế cũ của ông nội cháu đây."
Khánh Dương cảnh giác lùi về sau vài bước, nhất thời giữ im lặng không trả lời, cô cũng cần thời gian để lục lọi trí nhớ để kiểm chứng lại những gì mình vừa nghe được.
"Chuyện hôm nay là lỗi của bên chú, nhưng mà chú cũng rơi vào tình thế khó xử." Người đàn ông nọ lại tiếp tục lên tiếng. Khánh Dương cảm thấy hơi nghi hoặc, đúng là trong ký ức của cô có tồn tại một người đàn ông tên Bình, là tài xế của ông nội cô ngày trước. Lúc nhỏ cô có về nước một vài tháng, khi đó ba mẹ cô không có thời gian, cô vẫn hay ở cùng với ông bà nội của mình, cũng gặp qua người đàn ông này vài lần khi cùng với ông bà đi chơi đây đó.
Khánh Dương thở dài, nếu hôm nay cô buông tha cho Hải Yến dễ dàng như vậy thì cô không cam lòng. Nhưng người đàn ông này dù sao cũng là một trong những người mà ông nội cô vô cùng yêu quý và tin tưởng. Dù bây giờ ông ta không còn là tài xế của gia đình cô nữa nhưng cô vẫn còn một chút ấn tượng mơ hồ rằng ông nội cô thật sự xem người này như người thân của mình, thậm chí còn giúp đỡ và hỗ trợ ông ta rất nhiều lần sau đó.
"Cháu nhớ ra chú rồi." Khánh Dương nói được một câu rồi dừng. Trong đầu cô đang đấu tranh vô cùng dữ dội.
"Chú hứa sẽ về dạy bảo lại bọn họ, chắc chắn không để họ làm phiền tới cháu nữa. Thật ra không giấu gì cháu, chú có thể thuê được một chỗ trong trường này cũng không dễ dàng gì. Hồ sơ bị từ chối nhiều lần mới được duyệt. Người lúc nãy gọi chú có lẽ là Việt Hà, chú cũng đã nói chuyện rồi nhưng Việt Hà bảo để cháu quyết định."
Khánh Dương cảm thấy vô cùng buồn bực, bỗng dưng lại lòi ra một người liên quan đến ông bà của cô, khiến cô không thể nào đưa ra quyết định như lúc đầu nữa. Dù sao ông ta vẫn là bậc cha chú, kể ra còn lớn tuổi hơn ba của cô nhiều lần, nếu để ông ta phải cầu xin mình như vậy cũng không hay ho gì cho lắm.
"Thôi được rồi. Cháu sẽ nói lại với anh Hà. Nhưng mà cô ta cố tình gây sự với cháu." Dù sao thì bản chất của Khánh Dương vẫn là ăn miếng trả miếng, cô nhường một bước chứ không phải là nhắm mắt cho qua.
"Cháu muốn xử lý như thế nào? Vì một số lý do, chú tạm thời không thể đuổi việc được."
"Cháu không muốn nhìn thấy cô ta nữa, tay chân thì vụng về, thích móc mỉa người khác như vậy thì không làm phục vụ được đâu. Làm lao công phụ bếp gì đó đi. Hơn nữa, cháu mong là chú có thể cắt hai tháng lương của cô ta. Làm sai thì phải phạt mà nhỉ?"
"Được, quyết định vậy đi. Cảm ơn cháu đã bỏ qua lần này."
Sau khi giải quyết xong chuyện phiền phức này thì mọi người cũng giải tán từ từ. Nhóm bạn của Khánh Dương đều cảm thấy chuyện này giải quyết chưa thỏa đáng nhưng vì Khánh Dương đã đồng ý nên cũng không tiện nói gì thêm. Chuyện ồn ào này lan truyền đi khá nhanh, ngay khi chào tạm biệt ông chủ cửa hàng, Hoàng Nam đã gọi đến.
Khánh Dương kể cho hắn nghe lại một lượt, tất nhiên là không quên nhấn mạnh vài lần chuyện Hải Yến nhắc đến hắn như thế nào: "Đó, lại là duyên nợ đào hoa gì của anh nữa đó."
Hoàng Nam cảm thấy oan uổng không thôi, Khánh Dương không biết tên của Hải Yến nên hắn không rõ là cô đang nói đến ai. Hắn cũng không ngờ mình lại có nhiều người yêu mến đến vậy. Hoàng Nam không biết nói gì hơn ngoài việc an ủi cho Khánh Dương bớt nóng: "Hay là để anh cho thương hiệu đó bay màu luôn để em đỡ tức nhé."
"Thôi khỏi, dù sao thì cũng là người quen của ông bà em. Hồi nhỏ em cũng gặp chú ấy mấy lần, chú ấy còn chở em đi mua đồ chơi nữa. Làm vậy cũng không hay." Khánh Dương nói một cách đầy chán nản. Cô sẽ không về nhà nữa mà quay ngược lại nhà thi đấu của mình để tắm trước một lượt, không thể nào chịu đựng được cảm giác này nữa.
"Ừ, anh tháo bột xong rồi. Lát nữa anh đến trường đón em."
Sau khi Khánh Dương tắm xong và thay bộ đồng phục dự phòng vào thì Hoàng Nam cũng tới. Hôm nay Hoàng Nam không tự lái xe như thường ngày mà sử dụng tài xế riêng của gia đình. Hắn vừa tháo bột xong, vẫn chưa đi lại vững vàng nhưng vẫn bước xuống xe mở cửa cho Khánh Dương. Khi hắn vừa đóng cửa, bỗng dưng có cảm giác như ai đó đang nhìn mình nhưng nhìn quanh thì lại không thấy ai. Hoàng Nam cứ nghĩ mình nhìn nhầm nên cũng nhanh chóng quên đi, tiếp tục mắng người cùng Khánh Dương để giúp cô xả giận.