Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
THẤT
Xa luân chiến của Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng vẫn không có hiệu quả.
Tri phủ tuy mệt, nhưng vẫn kiên trì giữ vững trận tuyến cuối cùng.
Cho đến một ngày nọ, Khai Phong phủ hỗn loạn bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Bách tính sống ở Khai Phong phủ rất lạ lẫm nhìn những bách tính khác trên đường phố —— Vậy mà lại không có lấy một người giang hồ?
Một chiếc mã xa chậm rãi từ cổng Tây tiến vào.
Đánh xe là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, dung mạo anh tuấn, nhưng bản mặt xụ một đống giống như ai đó nợ hắn ba năm bảy vạn vậy.
Mã xa dừng lại trước một tòa nhà lớn.
Thanh niên đánh xe nọ vứt roi ngựa, trực tiếp nhảy qua tường vây của tòa nhà, tiến vào.
Qua một lúc, cửa thùng xe mới chậm rãi mở ra.
Lại một thanh niên.
Đồng dạng khoảng hai mươi tuổi, tú nhã tư văn. Động tác xuống xe của hắn rất chậm, thân thể gượng thẳng. Thật vất vả mới nhảy xuống xe, khiến người qua đường nán lại xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hắn xuống xe thì không vội vào cửa, mà là hướng những người qua đường ôm quyền mỉm cười nói, “Chê cười chê cười.”
Có người hiểu chuyện nhịn không được hỏi, “Vị công tử này cũng là người trong giang hồ sao?”
Thanh niên cười lắc đầu, “Chê cười chê cười.”
Người hiểu chuyện thấy hắn lắc đầu, cho rằng hắn phủ nhận, tiện thể nói, “Vậy công tử phải cẩn thận, nghe nói trong tòa nhà này đều là ma đầu dừng chân.”
Thanh niên lại cười đáp, “Ta biết. Bọn họ là thủ hạ của ta mà.”
“…”
Người qua đường thoáng chốc chạy không còn một mống.
Thanh niên chậm rãi nhấc chân, đi đến cửa chính.
Cửa cót két một tiếng rồi mở ra, một bố y lão giả nhìn thấy thanh niên liền cung kính hành lễ, “Minh Tôn.”
Phùng Cổ Đạo cười híp cả mắt, nói, “Từ biệt ở Phượng Hoàng sơn, chúng ta đúng là đã lâu không gặp a, sư phụ.”
Bố y lão giả khom người đáp, “Thuộc hạ không dám.”
Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Ta vẫn thích Mạc Cư trưởng lão ở Phượng Hoàng sơn há mồm ngậm miệng thì mắng ta nhãi ranh kia hơn.”
Mạc Cư cười khổ, “Những lời này đều là lão Minh Tôn dạy ta nói.”
Phùng Cổ Đạo vỗ vỗ vai ông, “Ta đâu có trách gì ngươi.”
Mạc Cư vừa định thở phào một hơi, chợt nghe hắn chậm rãi nói, “Sư phụ.”
“…”
Sớm biết Minh Tôn thù dai như vậy, lúc trước ông nên suy xét trước khi mắng.
“Bất quá nói thật ra, diễn kỹ của ngươi không tồi.” Phùng Cổ Đạo rốt cuộc cũng rảo bước đi vào cửa.
Mạc Cư trở tay đóng cửa lại, bất đắc dĩ nói, “Trước khi tới Phượng Hoàng sơn, lão Minh Tôn từng đốc thúc ta luyện tập rất lâu.”
“Luyện tập với sư phụ ta?” Phùng Cổ Đạo bất ngờ.
“Không.” Khóe miệng Mạc Cư giật giật, nhưng lại không nói tiếp.
Phùng Cổ Đạo mỉm cười hỏi, “Không lẽ là luyện tập với bức họa của ta?”
Mạc Cư nhìn đất.
“Sư phụ ta hiện giờ ở đâu?”
Mạc Cư nói, “Hình như ở vùng Giang Nam.”
“Tốt.” Phùng Cổ Đạo vừa đi vào vừa nói, “Đem tin tức này truyền tới Tuyết Y Hầu phủ.”
“Cái gì?” Mạc Cư khẩn trương nói, “Trăm triệu không thể.” Ông nhất thời nghĩ ra một bụng lời khuyên can, lại nghe Phùng Cổ Đạo chậm rãi nói, “Vậy thì thôi.”
Mạc Cư: “…”
Hai người một đường tiến vào thư phòng.
Trong thư phòng đã có ba người ngồi.
Viên Ngạo Sách mặt lạnh, Hoa Tượng đội hoa, Đoan Mộc Hồi Xuân uống trà.
Hoa Tượng và Đoan Mộc Hồi Xuân thấy Phùng Cổ Đạo tiến vào, đều đứng dậy nghênh đón, chỉ duy độc Viên Ngạo Sách còn ngồi một chỗ không nhúc nhích.
Ánh mắt Hoa Tượng dời qua chuyển lại giữa Viên Ngạo Sách và Phùng Cổ Đạo, nói, “Thoạt nhìn, hành trình của Minh Tôn và Ám Tôn khá là khoái trá.”
Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm ngồi xuống nói, “Đương nhiên là khoái trá. Có Ám Tôn một đường đánh xe hộ tống.”
Viên Ngạo Sách lạnh lùng nói, “Ta xem như chuyển xác.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Lẽ ra mgươi nên chém sâu thêm vài tấc nữa.”
Mạc Cư giật mình kêu ra tiếng, “Ám Tôn chém Minh Tôn bị thương?”
Viên Ngạo Sách dùng một loại ánh mắt hà tất ngạc nhiên mà liếc ông, “Hồi trước hắn từng đập gãy một chân ta.”
Mạc Cư nói, “Nhưng mà lúc đó Minh Tôn còn nhỏ.”
Phùng Cổ Đạo chống cằm, phụ họa, “Không sai, lúc đó ta còn nhỏ, dễ xúc động.”
Viên Ngạo Sách mặt không biểu tình nói, “Ta chém ngươi là đã trải qua suy nghĩ kỹ càng.”
Hoa Tượng cười nói, “Nếu vậy, lẽ ra Ám Tôn chiếm thượng phong mới đúng, tại sao…” Trông dáng vẻ giống như ăn thiệt thòi nhiều lắm.
Ánh mắt Viên Ngạo Sách đột nhiên trở nên ác liệt.
Những người khác đều thức thời mà nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo tươi cười khả cúc nói, “Không có gì. Chỉ là ngày hôm qua sau khi ta vào khách ***, bảo *** tiểu nhị mang hai cái bánh bao ra chuồng ngựa, dặn hắn đem một cái cho phu xe ăn, một cái cho ngựa ăn mà thôi.”
Phanh.
Chung trà trong tay Viên Ngạo Sách vỡ nát.
Hoa Tượng nhìn bên váy bị ướt của mình, khóe miệng khẽ giật, “Chung trà đó là của ta.”
Viên Ngạo Sách lạnh lùng quét mắt liếc nàng.
“… Không sao.”
Đoan Mộc Hồi Xuân từ nãy tới giờ vẫn không nói chen vào, hiện giờ mới có cơ hội, “Mấy ngày nay bạch đạo liên tục có hành động, nếu không nhờ quan phủ nghiêm mật quan sát nhất cử nhất động của bọn hắn, chỉ sợ đã sớm tìm tới cửa.” Lại nói tiếp, mấy ngày nay hắn hơi bị khó sống.
Phụ thân hắn bán đứng bạch đạo âm thầm cấu kết với Lam Diễm minh, mà hắn thì phản bạch đảo trắng trợn gia nhập Ma giáo… Đối với bạch đạo mà nói, trình độ tai họa của hắn đã vượt qua Phùng Cổ Đạo, xếp hạng nhất rồi.
Viên Ngạo Sách nhíu mày hỏi, “Quan phủ? Bọn hắn lại nhúng tay sao?”
Nhắc tới chuyện này thì lại có khá nhiều ẩn ý.
Tất cả ánh mắt hội tụ đến trên người Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo bình tĩnh nói, “Tri phủ quả nhiên trượng nghĩa.”
“Chỉ e trượng nghĩa là một người khác.” Viên Ngạo Sách thản nhiên nói.
“Không sai. Kỷ môn chủ cũng rất trượng nghĩa.” Phùng Cổ Đạo cố ý giải thích sai.
Viên Ngạo Sách liếc hắn một cái, hai người trao đổi ánh mắt hiểu mà không nói.
Hoa Tượng nói, “Có điều quan phủ chỉ có thể làm dáng mà thôi, nếu võ lâm bạch đạo thật sự động thủ…” Nàng xòe tay, nhún vai bất đắc dĩ.
Phùng Cổ Đạo nói, “Nếu muốn động thủ, chúng ta phụng bồi tới cùng thì có sao đâu?”
Mạc Cư lo lắng nói, “Nhưng lúc trước bởi vì bọn người Lô trưởng lão phản bội, chúng ta hiện tại đã tổn thất phân nửa Ma giáo giáo chúng. Nếu như cùng bạch đạo lấy cứng đối cứng, sợ là không chiếm được phần lợi nào.” Ông nói khá là hàm súc.
Phùng Cổ Đạo đáp, “Nếu đem bạch đạo bện thành một sợi thừng, chúng ta đương nhiên cầm chắc thua cuộc, nhưng mà, cát vụn làm sao có thể biến thành sợi thừng được chứ?”
Ánh mắt Mạc Cư sáng lên, “Ý của Minh Tôn là?”
“Tĩnh quan kỳ biến*.” Phùng Cổ Đạo ngứa không chịu nổi, muốn chà lên vết thương trên lưng.
*(tĩnh quan kỳ biến: duy trì tư thái điệu thấp, cẩn thận quan sát hành động của người khác để gom góp tài nguyên, chờ thời cơ ra quyết định)
Đoan Mộc Hồi Xuân nói, “E rằng ngày hôm nay sẽ có động tĩnh. Bọn hắn đã sớm nhận được tin tức Minh Tôn và Ám Tôn vào thành, lúc này án binh bất động, sợ là đang toan tính cho hồi kết.”
Phùng Cổ Đạo khí định thần nhàn, “Có Huy Hoàng môn và Võ Đang, chí ít bọn hắn không có cơ hội lớn để dùng ám chiêu.”
Nếu dùng ám chiêu thì rất tốt.
Bạch đạo võ lâm dù có đề phòng Kỷ Vô Địch, cũng sẽ không đề phòng Lăng Vân đạo trưởng, đến lúc đó bọn họ biết người biết ta, còn có thể dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Bất quá xem tình thế hiện nay, bọn hắn còn chưa dám công khai qua mặt Kỷ Vô Địch, dù sao dưới tay hắn còn có một Chung Vũ với danh hiệu võ lâm minh chủ. Chỉ e lúc trước bọn hắn khăng khăng muốn chọn minh chủ, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có thời khắc mua dây buộc mình như ngày hôm nay.
Phùng Cổ Đạo nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy tâm tình sảng khoái không gì sánh được.
Mạc Cư đột nhiên nói, “Sợ thì chỉ sợ, bọn hắn minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*.”
*(dùng hành động rõ ràng ai cũng thấy được để mê hoặc đối phương, sau lưng thì âm thầm tiến hành dự tính của mình)
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi, “Mạc trưởng lão sợ bọn hắn sẽ một bên giữ chân chúng ta, một bên phái người đánh Bễ Nghễ sơn?”
“Đúng thế.”
Hoa Tượng nói, “Bễ Nghễ sơn có Giả Tường rồi. Tuy hắn rất nhàm chán, nhưng giữ cửa thì không thành vấn đề.”
Đoan Mộc Hồi Xuân gật đầu nói, “Lúc này tám phần mười tinh anh bạch đạo đều ở Khai Phong, nếu muốn chia nhân thủ đánh Bễ Nghễ sơn, chỉ sợ lòng có dư mà lực không đủ.”
Mạc Cư suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý, bấy giờ mới yên tâm.
Lúc này, có phó dịch ngoài cửa nói, “Huy Hoàng môn Kỷ môn chủ cầu kiến.”
Hắn vừa dứt lời, thân ảnh của Viên Ngạo Sách đã không thấy tăm hơi.
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Thỏ động dục đều chạy rất nhanh.”
Hoa Tượng đột nhiên thốt lên, “Không bằng chúng ta đoán thử đi, lát nữa bọn họ vào đây với tư thế gì?”
“…”
“A Sách, ngươi xem người ta gầy nhiều như vậy, cũng tại vì không thấy ngươi, ăn không vô.” Thanh âm của Kỷ Vô Địch truyền tới từ rất xa.
“Như vậy gọi là gầy?”
“… Gầy đến một mức nào đó sẽ thành phù thũng.” Kỷ Vô Địch kiên trì quan điểm của mình.
Viên Ngạo Sách không nói gì.
Hai người một trước một sau vào nhà, lại phát hiện tất cả mọi người đều mang biểu tình thất vọng.
Hoa Tượng lên tiếng đầu tiên, “Tại sao không phải bế vào chứ hả?”
Viên Ngạo Sách: “…”
Phùng Cổ Đạo vuốt cằm nói, “Vác vào cũng không sai.”
Mạc Cư gật đầu.
Đoan Mộc Hồi Xuân thì lại không có phản ứng gì. Bởi vì hắn không tham gia trò chơi giải đố này, đối với Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch, trong lòng hắn có một bậc thềm không thể bước qua.
Kỷ Vô Địch đảo mắt hỏi, “Tiền cược của các ngươi là gì?”
Hoa Tượng thấy hắn hoạt bát lanh lợi như vậy, thu hồi tâm tình thất lạc đáp, “Cược cơm tối.”
“Ai thua người đó mời khách hả?” Kỷ Vô Địch hứng thú thiếu thiếu.
“Không, ai thắng người đó xuống bếp.”
…
Kỷ Vô Địch chỉ nghĩ một lần đã hiểu ra chỗ ảo diệu của kiểu cược này, hưng phấn nói, “Không bằng cược thêm một ván đi?”
Hoa Tượng hỏi, “Cược cái gì?”
“Cược…” Kỷ Vô Địch mỉm cười nói, “Bạch đạo sẽ xuất chiêu gì?”
Hoa Tượng nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.
Hắn cười mà không nói. Với tính cách của Kỷ Vô Địch, nếu không đồng ý, thì đừng có mơ lấy được nửa điểm tin tức từ trong miệng hắn.
Hoa Tượng được cổ vũ, lập tức trả lời, “Chơi luôn.”
Kỷ Vô Địch nhìn Phùng Cổ Đạo, “Ngươi sẽ tham gia chứ?”
Gương mặt đang mang nụ cười mỉm của Phùng Cổ Đạo lập tức thống khổ mà nhíu lại, nói, “Bị A Sách làm bị thương thắt lưng rồi… Không tiện.” Hắn nói rồi còn cố ý ái muội mà ném cho Viên Ngạo Sách một cái ‘liếc yêu’.
“…”
Viên Ngạo Sách thấy Kỷ Vô Địch quay đầu lại, đang định giải thích, chợt thấy hắn vỗ vai mình nói, “Làm tốt lắm!”
“…” Hắn thiếu chút nữa đã quên, Kỷ Vô Địch là không thể suy xét theo lẽ thường.
BÁT
Phùng Cổ Đạo mỉm cười hỏi, “Như vậy, bạch đạo sẽ xuất chiêu gì?” Hắn kéo dài trường âm, không đề cập tới việc thêm mình vào ván cược.
Kỷ Vô Địch cười tủm tỉm nhìn hắn nói, “Đánh cược phải nhiều người mới vui.”
Con mắt Phùng Cổ Đạo đảo qua chư vị Ma giáo trưởng lão trong thư phòng, lại cười nói, “Nói có lý. Xin mời các trưởng lão cùng cược một ván với Kỷ môn chủ.” Hắn nhìn bọn họ, trên mặt vẫn in một nụ cười, nhưng miệng lại không cho thương lượng.
Đoan Mộc Hồi Xuân rất rõ ràng uy lực của Kỷ Vô Địch, nhưng hắn làm Ma giáo trưởng lão tư cách còn thấp, lại là Phùng Cổ Đạo tự mình lên tiếng, tự nhiên không thể phản bác được.
Hoa Tượng ước gì có người vào cuộc, đương nhiên sẽ không phản bác.
Về phần Mạc Cư, ông thấy không ai phản bác, đương nhiên cũng sẽ không tiện phản bác.
Kỷ Vô Địch hỏi, “Vậy đặt cược cái gì?”
Phùng Cổ Đạo hào sảng nói, “Kỷ môn chủ cứ nói thẳng.”
Kỷ Vô Địch cúi đầu oán giận đáp, “Ta với A Sách còn chưa thành thân.”
…
Ở đây ngoại trừ Phùng Cổ Đạo và Viên Ngạo Sách, những người khác đều nghẹn lời.
Phùng Cổ Đạo trong trầm mặc lại mang theo một tia hả hê.
Viên Ngạo Sách thì lại bởi vì quá hiểu mà trầm mặc.
Kỷ Vô Địch giơ hai ngón cái đối diện với nhau, “Ta muốn thành thân với A Sách.”
Phùng Cổ Đạo ẩn ý liếc nhìn Viên Ngạo Sách, sau đó nhíu mày đáp, “Chuyện này e rằng không phải do ta làm chủ.”
“A Sách không phải đã nói giáo vụ đều do ngươi phụ trách đó sao?” Kỷ Vô Địch ngây ngô chớp chớp mắt.
Viên Ngạo Sách rốt cuộc nhịn không được phải lên tiếng, từ trong thanh âm của hắn, có thể nghe ra mùi liều mạng nhẫn nại và áp lực, “Kỷ, Vô, Địch.”
“A Sách.” Kỷ Vô Địch ngu ngơ quay đầu lại, “Ta nhất định phải cho ngươi danh phận. Như vậy ngươi mới có thể yên lòng ở lại Huy Hoàng môn, không cần nơi nơi phải sống dè dặt từng li từng tí như vậy.”
“Ta nơi nơi phải sống dè dặt từng li từng tí hồi nào?” Viên Ngạo Sách cắn răng hỏi.
Trong mắt Phùng Cổ Đạo hiện lên một mạt tinh quang, thản nhiên nói, “Hắn là Ma giáo Ám Tôn, dù có ở rể, cũng không thể bỏ đi thân phận ở nhà mẹ đẻ của hắn.”
…
Cái gì gọi là thân phận ở nhà mẹ đẻ?
Viên Ngạo Sách trừng hắn.
“Nhưng mà ta muốn cho hắn một thân phận quang minh chính đại cơ.” Kỷ Vô Địch thở dài, “Đáng tiếc A Sách không thể nối dõi tông đường, nếu không ta cũng không cần phiền não như thế rồi.”
Viên Ngạo Sách lần này không phải cắn răng, mà là nghiến răng, “Nối dõi tông đường?”
“A Sách, ta sẽ không vì một điểm khiếm khuyết mà làm khó dễ ngươi, ngươi không cần quá áy náy.”
Phùng Cổ Đạo thấy sắc mặt của Viên Ngạo Sách càng lúc càng đen, vội ho một tiếng, nói sang chuyện khác, “Không bằng, chúng ta đoán thử bạch đạo xuất chiêu nào được không?”
Kỷ Vô Địch hưng phấn, tạm thời bỏ qua chủ đề đang nói, nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, “Xuân Xuân, ngươi trước đi.”
…
Nghe Kỷ Vô Địch gọi tên người khác thân thiết cực kỳ như vậy hắn lẽ ra nên tức giận, nhưng khi Viên Ngạo Sách thấy biểu tình giống như vừa mới ăn ba cân cám lợn* của Đoan Mộc Hồi Xuân, cơn giận đó biến thành đồng tình.
*(chỗ này nguyên văn là sưu thủy, là một loại thức ăn cho heo, từ nước lèo và đồ ăn ôi thiu biến chất = =+ nhưng mà ta dở chứng không thích để nguyên văn nha, nên đổi một tí)
May là Đoan Mộc Hồi Xuân có thể nắm bắt tình tự như thường, đảo mắt đã khôi phục bình tĩnh, nghiêm mặt nói, “Chiêu số của bạch đạo không ngoài các loại…”
Hoa Tượng ngắt lời, “Nói tiết kiệm chút, ở đây còn có hai.” Nàng chỉ vào mình và Mạc Cư.
Đoan Mộc Hồi Xuân mỉm cười nói với nàng, “Đã vậy, chi bằng Hoa trưởng lão nói trước đi?”
Hoa Tượng cũng không khách khí, vặn vặn thắt lưng nói, “Bạch đạo am hiểu nhất bất quá là hai chữ.” Nàng cố ý dừng lại, nhưng không thấy ai cổ động, đành phải tự biên tự diễn nói tiếp, “Chửi bới.”
Mi đầu Phùng Cổ Đạo nhướng lên, mỉm cười không nói.
Kỷ Vô Địch rướn thắt lưng, rúc nửa người vào lòng Viên Ngạo Sách hỏi, “Lẽ nào sư phụ của A Sách thiêu nhiều đại môn phái như vậy là giả?”
Viên Ngạo Sách vỗ nhẹ đầu hắn.
“Không phải giả, nhưng nhất định sẽ thêm mắm thêm muối.” Hoa Tượng nói, “Một phần biến mười phần, mười phần biến trăm phần. Như thế mới có thể khơi gợi mọi người mang mối thù chung, hận thù sôi sục.”
Kỷ Vô Địch nói, “Nhưng ta nghĩ, không cần thêm mắm thêm muối nữa.”
Gương mặt Hoa Tượng nhất thời suy sụp, “Ta đã đoán sai ư?”
“Không.” Một chữ này của Kỷ Vô Địch khiến mắt nàng sáng lên, nhưng hắn rất nhanh đã nói tiếp, “Ngươi chỉ không dính được tí nào mà thôi.”
Hoa Tượng: “…” Nàng thà nghe hắn nói nàng sai còn hơn.
Mạc Cư thấy những người khác đều quay đầu nhìn ông, suy nghĩ một chút, lên tiếng nói ra suy đoán mà ông vừa cân nhắc, “Chẳng lẽ bọn hắn chuẩn bị bố trí bẫy rập, đem chúng ta một lưới bắt hết?” �
Kỷ Vô Địch khiêm tốn thỉnh giáo, “Phải bố trí bẩy rập thế nào mới có thể đem Ma giáo một lưới bắt hết?”
…
Mạc Cư nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn Mạc Cư.
Một lát, Mạc Cư trầm mặt xuống, “Chẳng lẽ Kỷ môn chủ cũng có ý này?”
Kỷ Vô Địch nói, “Không, ta chỉ hiếu kỳ tại sao lại có người có suy nghĩ kỳ lạ đến tình cảnh này.”
Mạc Cư: “…”
“Hơn nữa hắn là Ma giáo trưởng lão.”
“…” Mạc Cư nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo lặng lẽ thở dài.
Mạc Cư xấu hổ cúi đầu.
Kỷ Vô Địch nhìn về phía Đoan Mộc Hồi Xuân, “Xuân Xuân, vẫn là ngươi trông có vẻ đáng tin!” Tuy rằng chỉ là ‘trông có vẻ’.
Trên mặt Hoa Tượng và Mạc Cư đều có chút mất tự nhiên.
Đoan Mộc Hồi Xuân đối với lời ca ngợi của hắn từ trÆ°á»c Äến nay là có thá» không nghe thì không nghe, lúc không thá» không nghe thì cá» gắng hiá»u ngược, cho nên mặt không biá»u tình Äáp, âNếu Ká»· môn chủ Äã xuất hiá»n á» Äây, nói váºy bạch Äạo lần nà y là chuẩn bá» quang minh mà Äến.â Nếu là lén lút Äến, Äầu tiên phải Äá» phòng là Ká»· Vô Äá»ch. Hắn tuyá»t Äá»i sẽ không Äến Äây chÆ¡i trắng trợn nhÆ° váºy.
Trên mặt Ká»· Vô Äá»ch lá» ra má»t nụ cÆ°á»i cá» vÅ©.
âBạch Äạo chuẩn bá» liên kết vá»i nhau, chÃnh diá»n khiêu chiến Ma giáo?â Äoan Má»c Há»i Xuân trầm giá»ng há»i.
Ká»· Vô Äá»ch cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhÆ° hoa, âDÃnh rá»i.â
Mạc CÆ° nói, âLiên kết vá»i nhau? Lẽ nà o muá»n Äánh Ma giáo.â
Ká»· Vô Äá»ch hiếu kỳ nhìn ông, âTại sao chuyá»n vá»n rất dÃnh dáng qua lá»i ngÆ°Æ¡i lại lá»ch xa vạn dặm váºy?â
Mạc CÆ° nghÄ© ông vừa rá»i vẫn nên cúi Äầu tá»± há» thẹn thì hÆ¡n.
Phùng Cá» Äạo giải vây, âXem ra bạch Äạo chuẩn bá» tá»i cá»a Äòi giải thÃch.â
Ká»· Vô Äá»ch nhìn hắn, âNgÆ°Æ¡i thá»±c sá»± không tham gia Äánh cược?â
âCoi nhÆ° hòa Äi.â
âTại sao?â Ká»· Vô Äá»ch mang biá»u tình ta nguyá»n ý cho ngÆ°Æ¡i cÆ¡ há»i thắng má»t lần.
âBá»i vì ta Äá»t nhiên nhá» tá»i,â Phùng Cá» Äạo thá» dà i, âLúc bắt Äầu chá» thảo luáºn ngÆ°Æ¡i thắng thì sẽ thế nà o, nhÆ°ng quên nói Ma giáo thắng thì sẽ thế nà o.â
Ká»· Vô Äá»ch không có thà nh ý mà thá» dà i ngay sau Äó, âVáºy Äúng là rất Äáng tiếc rá»i.â
âVáºy ta có thá» chuá»c Ãm Tôn của giáo ta vá» không?â Phùng Cá» Äạo trêu tức mà nhìn Viên Ngạo Sách vừa há»i phục chÆ°a bao lâu, lại thoáng cái Äen mặt trá» lại.
âKhông thá».â Ká»· Vô Äá»ch trả lá»i nhÆ° Äinh Äóng cá»t.
Phùng Cá» Äạo cÅ©ng không khó chá»u, khà Äá»nh thần nhà n há»i thÄm, âLý do là ?â
âTa cà ng cần hÆ¡n ngÆ°Æ¡i.â
â¦
Quả nhiên là má»t lý do rất cÆ°á»ng Äại.
Huá»ng chi hắn biết rõ cái cần của ngÆ°á»i kia là ỠphÆ°Æ¡ng diá»n nà o.
Phùng Cá» Äạo thức thá»i im lặng.
Viên Ngạo Sách trong lòng có và i phần cảm Äá»ng, nắm lấy bà n tay Ká»· Vô Äá»ch xiết tháºt chặt.
Ká»· Vô Äá»ch quay Äầu nói, âA Sách, ngÆ°Æ¡i yên tâm, tuy ngÆ°Æ¡i không thá» ná»i dõi tông ÄÆ°á»ng cho ta, ta cÅ©ng không thá» khai chi tán diá»p cho ngÆ°Æ¡i. Thế nhÆ°ng ngÆ°á»i sá»ng trên Äá»i luôn phải ôm hoang tÆ°á»ng tá»t Äẹp, ta sẽ tiếp tục ná» lá»±c vá» phÆ°Æ¡ng hÆ°á»ng Äó. Cho nên ngÆ°Æ¡i nghìn vạn lần không nên bá» cuá»c!â
ââ¦â Viên Ngạo Sách cảm nháºn Äược ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Hoa Tượng và Mạc CÆ°, trầm mặc nghÄ© thầm: Há»i nãy hắn cảm Äá»ng cái gì? Cảm Äá»ng cái gì?! Hắn nên cà ng thêm cá» sức bóp chết tên Äó.
Bà n tay Äặt bên hông Ká»· Vô Äá»ch tiếp tục cá» sức.
Hoa Tượng và Mạc CÆ° lần Äầu tiên Äược gặp Ká»· Vô Äá»ch hiá»n nhiên Äã Äược má» mang tầm mắt, bất quá sá»± ngạc nhiên của bá»n há» chá» là tạm thá»i, bá»i vì ánh mắt cảnh cáo của Viên Ngạo Sách bắn qua rất Äúng lúc.
Mạc CÆ° giả vá» khụ má»t tiếng, rá»t cuá»c khụ cho tá»i khi bầu không khà quá»· dá» ban nãy tan hết, má»i ÄÆ°a chủ Äá» quay lại quỹ Äạo, âKhông biết bạch Äạo chuẩn bá» Äòi giải thÃch nhÆ° thế nà o?â
Ká»· Vô Äá»ch nhún vai nói, âChuyá»n nà y từ xÆ°a tá»i nay Äâu có ý tÆ°á»ng gì má»i. Không quá ba dạng ââ Bá»i thÆ°á»ng, nháºn lá»i, nghiêm phạt không tha.â
Sắc mặt Viên Ngạo Sách chợt lạnh xuá»ng, âNghiêm phạt không tha?â
Phùng Cá» Äạo cÆ°á»i lạnh, âBá»i thÆ°á»ng?â Xem ra tà tâm của bạch Äạo Äá»i vá»i miếng bánh lá»n Giang Nam vẫn chÆ°a chết a.
Mạc CÆ° không có lá»i nà o tiá»n lặp lại, Äà nh phải tiếp, âNháºn lá»i?â
âKỳ thá»±c nháºn lá»i cÅ©ng không sao.â Phùng Cá» Äạo nói, âNếu nhÆ° nháºn lá»i có thá» giải quyết vấn Äá», không ngại nói thêm và i lần cÅ©ng Äược, Äá» các môn phái bạch Äạo lại tá»ch má»ch thêm má»t chút.â
Ká»· Vô Äá»ch gáºt Äầu, âNghe ra Äúng là không tá»i.â
Hoa Tượng thắc mắc, âHuy Hoà ng môn hình nhÆ° cÅ©ng là bạch Äạo chÃnh phái mà hả?â HÆ¡n nữa còn là loại Äứng Äầu nữa.
Ká»· Vô Äá»ch mặt nhÆ° ÄÆ°a Äám, âKhi hà ng nÄm hà ng tháng hà ng ngà y Äá»u có há» yến thá» yến tang lá» mãn nguyá»t yến (tiá»c Äầy tháng) không Äược yên tÄ©nh, các ngÆ°Æ¡i sẽ hiá»u yên lặng là má»t loại mỹ Äức.â
Phùng Cá» Äạo sá» sá» mÅ©i há»i, âTheo ta Äược biết, những lúc Äó Ká»· môn chủ Äâu có tham gia cái gì Äâu nhá»?â
Ká»· Vô Äá»ch nói, âÄây là Äiá»m ghê tá»m nhất, ta rõ rà ng chÆ°a bao giá» tham gia, nhÆ°ng hà ng nÄm bá»n hắn Äá»u ÄÆ°a thÆ° ám chá» bảo ta tặng lá» .â
â¦
Mạc CÆ° và Hoa Tượng má» mang tầm mắt Äến Äá» Äẫn.
Äang khi nói, lại có phó dá»ch tá»i cá»a báo, âVõ Äang LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng, Thiếu Lâm Từ Ãn phÆ°Æ¡ng trượng, Thanh Thà nh Nghiêm Thần cầu kiến.â
âNghiêm Thần?â Phùng Cá» Äạo trầm ngâm há»i, âSÆ° Äá» của Tạ Nhất Äá»nh?â
Mạc CÆ° nói, âNghe nói Tạ Nhất Äá»nh có ý Äá»nh Äem chức chÆ°á»ng môn truyá»n cho Trình Trừng Thà nh, sao lại chạy ra má»t Nghiêm Thần nữa?â Theo lý mà nói, thá»i Äiá»m nà y là thá»i cÆ¡ tá»t nhất Äá» chÆ°á»ng môn tÆ°Æ¡ng lai ra mặt. Tuy nói Trình Trừng Thà nh lần trÆ°á»c khi tiêu diá»t Lam Diá» m minh Äã ra mặt má»t lần, nhÆ°ng loại chuyá»n nà y cà ng nhiá»u cà ng tá»t. NgÆ°á»i thừa kế chức chÆ°á»ng môn cà ng Äược nhiá»u võ lâm Äá»ng Äạo tán thà nh, sau nà y Äi lại giang há» cà ng thuáºn tiá»n hÆ¡n.
Nhá» tá»i Trình Trừng Thà nh Äã từng có chút giao tình vá»i Äoan Má»c Há»i Xuân, những ngÆ°á»i khác Äá»u dá»i ánh mắt vá» phÃa hắn.
Äoan Má»c Há»i Xuân do dá»± má»t chút, Äáp, âHình nhÆ° là vì dạo nà y hắn Äi lại gần gÅ©i vá»i chÆ°á»ng môn Thái SÆ¡n.â
â¦
ChÆ°á»ng Môn Thái SÆ¡n? Lục Thanh Y? (thÃch bạn thụ nà y lắm =v=)
Mạc CÆ° rất khó hiá»u, Hoa Tượng cái hiá»u cái không. NhÆ°ng Phùng Cá» Äạo, Viên Ngạo Sách và Ká»· Vô Äá»ch thì lại nghe má»t hiá»u mÆ°á»i.
Ká»· Vô Äá»ch ảo não nói, âCứ nhÆ° váºy ngay cả kêu gá»i cÅ©ng không là m mà Äã ám Äá» trần thÆ°Æ¡ng rá»i.â
Phùng Cá» Äạo nói vá»i phó dá»ch còn Äang Äứng ngoà i cá»a, âCho má»i.â
CỬU
Lúc và o, LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng xung phong Äi Äầu, Nghiêm Thần á» giữa, Từ Ãn phÆ°Æ¡ng trượng hình nhÆ° cỠý Äi cháºm và i bÆ°á»c, nán lại cuá»i cùng.
Mặc dù bạch Äạo và Ma giáo ngà y nay Äã nhÆ° nÆ°á»c vá»i lá»a, nhÆ°ng vẫn chÆ°a tá»i mức giÆ°Æ¡ng cung bạt kiếm Äến ná»i ngay cả mặt mÅ©i cÆ¡ bản cÅ©ng không chừa cho Äá»i phÆ°Æ¡ng, cho nên hai bên Äá»u rất khách khà mà Äứng lên, chắp tay, lại ngá»i xuá»ng.
LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng má» miá»ng Äầu tiên, âNghe nói Minh Tôn Ãm Tôn lúc trÆ°á»c Äá»u Äang Äi xa, má»t ÄÆ°á»ng chạy tá»i Khai Phong, phong trần má»t má»i, vất vả rá»i.â
Phùng Cá» Äạo má»m cÆ°á»i nói, âLÄng Vân Äạo trÆ°á»ng Äúng là tin tức nhanh nhạy, ta má»i vừa và o cá»a, ngay cả trà trên bà n còn chÆ°a lạnh nữa kìa.â
LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng ẩn ý nói, âCó thá», chung trà nà y có thá» có tác dụng khác.â
Phùng Cá» Äạo nhÆ°á»ng mi há»i, âLÄng Vân Äạo trÆ°á»ng khát nÆ°á»c?â
âGần Äây không Ãt chÆ°á»ng môn và Äá» tá» bạch Äạo Äá»u bá» thÆ°Æ¡ng, bá»n há» cà ng khát hÆ¡n, có thá» xin má»t chung trà tạ tá»i nhuáºn yết hầu.â
Phùng Cá» Äạo nâng chung nhẹ nhà ng há»p má»t ngụm, lại cÆ°á»i nói, âCó thá» thÆ°Æ¡ng lượng.â
Nghiêm Thần Äảo tròng mắt, ánh mắt rÆ¡i và o Ká»· Vô Äá»ch Äang dÃnh má»t chá» vá»i Viên Ngạo Sách, âKá»· môn chủ Äúng là có nhã hứng, từ lúc má» há»i xong cho tá»i giá», cÆ° nhiên vẫn nán lại tại phân Äà Ma giáo.â
Ká»· Vô Äá»ch nói, âNgÆ°Æ¡i á» trên há»i nói nhiá»u quá, hại ta nhìn ngÆ°Æ¡i tháºt lâu, ta là tá»i rá»a mắt thôi.â
Sắc mặt Nghiêm Thần Äá»t nhiên biến Äá»i. Hắn không ngá» Ká»· Vô Äá»ch cÆ° nhiên không chừa mặt mÅ©i cho mình.
LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng vá»i ho má»t tiếng, âKá»· môn chủ thân là môn chủ Huy Hoà ng môn, chÃnh là nhân váºt mà bạch Äạo ngÆ°á»i ngÆ°á»i kÃnh ngưỡng. XÆ°a nay lại giao hảo vá»i Ma giáo Ãm Tôn, nếu có thá» Äứng giữa bắc cầu, biến chiến tranh thà nh tÆ¡ lụa*, váºy Äúng là má»t chuyá»n công Äức.â
*(nguyên vÄn â hóa can qua vi ngá»c bạch: dùng biá»n pháp hoà bình Äá» giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vÅ© khà cá», chá» chiến tranh, tÆ¡ lụa quý là các thứ lá» váºt Äá» hai nÆ°á»c dùng dâng tặng nhau)
Từ Ãn phÆ°Æ¡ng trượng mặc dù có ý thức bảo trì cá»± ly vá»i LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng, nhÆ°ng trong vấn Äá» trá»ng Äại, hai ngÆ°á»i vẫn cùng tiến cùng lui. Ãng nói má»t tiếng pháºt hiá»u, rá»i phụ há»a, âChÃnh là nhÆ° váºy. Có câu oan gia nên giải không nên kết, Ma giáo lão Ãm Tôn lại là nhân váºt thà nh danh nhiá»u nÄm trên giang há», hắn là m nhÆ° thế, nhất Äá»nh là có nguyên nhân.â
Nghiêm Thần trong ngá»±c tức muá»n chết.
Nếu không phải vì Trình Trừng Thà nh tá»i Thái sÆ¡n tìm Lục Thanh Y luáºn bà n võ nghá» chÆ°a vá», hắn cÅ©ng không cần tá»i Äây nháºn cái chuyá»n vô Ãch nà y. Vá»n tÆ°á»ng tháºt vất vả có cÆ¡ há»i xuất Äầu lá» diá»n, các môn phái bá» hao tá»n của bạch Äạo cÅ©ng là ngÆ°á»i ngÆ°á»i theo hắn nói gì nghe nấy, ai ngá» bãi bình Äược bên nà y, bên kia lại cản trá». Dù là Huy Hoà ng môn dạo nà y danh tiếng Äứng nhất giang há», hay là Võ Äang Thiếu lâm hiá»n Äứng Äầu võ lâm, Äá»i vá»i biá»n pháp gáºy ông Äáºp lÆ°ng ông của hắn cÅ©ng không quá ná» mặt. Khiến cho hắn tiến thoái lưỡng nan, lúng ta lúng túng. Tuy nói có những môn phái rá»i rạc của bạch Äạo ủng há», nhÆ°ng không ai không biết, chân chÃnh có phân lượng trong võ lâm, cÅ©ng chá» và i ngÆ°á»i mà thôi. Mà hắn hiá»n nay, chá» có thá» tÃnh ná»a ngÆ°á»i. Má»t là chÆ°á»ng môn Thanh Thà nh Tạ Nhất Äá»nh, má»t ná»a là ngÆ°á»i chắc chắn Äược là m hạ nhiá»m chÆ°á»ng môn Trình Trừng Thà nh.
NghÄ© tá»i Äây, oán khà trong lòng hắn liá»n bá» xá»c lên tá»i cá» há»ng, lá»i nói ra chẳng há» lá»t tai hay kiêng ná» ai, âKá»· môn chủ nghiêng vá» Ma giáo nhÆ° váºy, không sợ khiến nhân sÄ© bạch Äạo ghê lòng hay sao?â
Ká»· Vô Äá»ch chá»p chá»p mắt, âNếu nhÆ° chá» có mình ngÆ°Æ¡i nói, ta không sợ. Nếu nhÆ° không chá» có mình ngÆ°Æ¡i nói, váºy ngÆ°Æ¡i cho ta biết mấy ngÆ°á»i kia là ai? Ta suy nghÄ© má»t chút rá»i trả lá»i ngÆ°Æ¡i.â
LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng thấy Nghiêm Thần tức giáºn Äến Äá» cả mặt, Äà nh phải dẫn trá»ng tâm câu chuyá»n trá» vá», âKhông biết Äá»i vá»i chuyá»n vừa xảy ra gần Äây, lão Ãm Tôn có giải thÃch gì không?â
Phùng Cá» Äạo thá» dà i nói, âLão nhân gia hắn vô cùng há» thẹn.â
âNga?â Biá»u tình của LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng và Từ Ãn phÆ°Æ¡ng trượng hiá»n nhiên thả lá»ng hÆ¡n.
Nghiêm Thần nghe Äến Äó thiếu chút nữa Äáºp bà n cÆ°á»i to!
HỠthẹn?!
Là m nhiá»u ngÆ°á»i bá» thÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy, là m nhiá»u môn phái mất mặt Äến muá»n chui xuá»ng Äất, cÆ° nhiên chá» Äá»i lấy má»t câu há» thẹn.
LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng hiá»n nhiên cÅ©ng hiá»u Äược má»t câu há» thẹn nhÆ° váºy không thá» giải quyết Äược vấn Äá» gì, lại truy há»i, âKhông biết bản thân lão Ãm Tôn bao giá» có thá» tá»± mình Äứng ra nói rõ viá»c nà y?â
Phùng Cá» Äạo cháºm rãi vÆ°Æ¡n tay xoa mi tâm, lại ngẩng Äầu, trong mắt Äã phiếm lá» quang, âGia sÆ° Äi trÆ°á»c, khiến cho lão Ãm Tôn chá»u Äả kÃch sâu vô cùng. Cho nên hắn má»i nhất thá»i há» Äá», gây nên sai lầm. Mấy ngà y trÆ°á»c hắn Äã quyết Äá»nh quy ẩn sÆ¡n lâm, xem nhÆ° chuá»c tá»i.â
Hoa Tượng chÆ° vá» trÆ°á»ng lão cÅ©ng mang vẻ mặt bi thÆ°Æ¡ng.
Nghiêm Thần rá»t cuá»c nhá»n không Äược mà Äáºp bà n, âMinh Tôn! NgÆ°Æ¡i cÅ©ng là nhân váºt thà nh danh trên giang há», hẳn là biết, giang há» chuyá»n giang há».â
Phùng Cá» Äạo ngu ngÆ¡ há»i, âTa cÅ©ng Äâu có nói sẽ cáo quan.â
âCáo quan?â Nghiêm Thần suy Äi nghÄ© lại hai ba lần má»i tức giáºn nói, âMuá»n cáo quan cÅ©ng không tá»i lượt các ngÆ°Æ¡i cáo Äâu nhá»?â
Phùng Cá» Äạo tá»t là nh mà láºp lại lá»i của mình má»t lần nữa, âTa nói rá»i, ta Äâu có nói muá»n cáo quan.â
â¦
Rõ rà ng ngÆ°á»i kia không nói sai, nhÆ°ng tại sao hắn lại nghÄ© những lá»i nà y không phải nên hiá»u nhÆ° thế?
Nghiêm Thần cúi Äầu trầm ngâm.
Từ Ãn phÆ°Æ¡ng trượng lên tiếng, âKhông biết thà chủ chuẩn bá» giải quyết chuyá»n nà y nhÆ° thế nà o?â
Ngón tay vá»n trên tay vá»n ghế của Phùng Cá» Äạo nhá»p má»t nhá»p, âVáºy ý của ba vá» chÆ°á»ng môn là gì?â
Nghiêm Thần sá»ng sá»t má»t cháºp, vừa Äá»nh nói hắn không phải chÆ°á»ng môn, nghÄ© lại thì má»i hiá»u vá» chÆ°á»ng môn thứ ba không phải là hắn, mà là Ká»· Vô Äá»ch luôn bám dÃnh nhÆ° keo trên ngÆ°á»i Viên Ngạo Sách.
LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng nói, âÄÆ°Æ¡ng nhiên là cho các chÆ°á»ng môn kia má»t câu trả lá»i.â
Phùng Cá» Äạo gáºt Äầu Äáp, âNên thế.â
Từ Ãn phÆ°Æ¡ng trượng nói, âGiang há» hiếm khi gió êm sóng lặng, nếu có thá» thuáºn lợi hóa giải viá»c nà y, Äó là không còn gì tá»t hÆ¡n.â
Phùng Cá» Äạo cÆ°á»i, âNhất Äá»nh nhất Äá»nh.â
Nghiêm Thần hầu nhÆ° muá»n cÆ°á»i vÄng. Äây là hai Äại tiá»n bá»i Äứng Äầu võ lâm, má»t ngÆ°á»i hai ngÆ°á»i Äá»u chá» biết giả vá» ngá» ngẩn, vừa Äến chủ Äá» chÃnh thì lại cuá»ng cuá»ng tránh né.
Phùng Cá» Äạo nhìn vá» phÃa Ká»· Vô Äá»ch, âKá»· môn chủ nghÄ© sao?â
Ká»· Vô Äá»ch phiết khóe môi nói, âTa nghÄ© các chÆ°á»ng môn Äó nên dá»n nhiá»u tâm tÆ° lên viá»c luyá»n võ. Có câu quân tá» báo thù, mÆ°á»i nÄm chÆ°a muá»n, ta ủng há» bá»n hắn tá»± thân là m chủ, thừa dá»p còn sá»ng Äánh cho lão Ãm Tôn tè ra quần.â
âKhụ khụ.â Viên Ngạo Sách trừng mắt liếc hắn cảnh cáo.
Ká»· Vô Äá»ch rất biết lắng nghe liá»n sá»a lá»i, âHoa rÆ¡i nÆ°á»c chảy.â
Hoa Tượng á» má»t bên lẩm bẩm, âLão Ãm Tôn rõ rà ng chá» tá»i chứng minh võ há»c thôi mà .â
â¦
Nghiêm Thần ngay cả cÆ°á»i cÅ©ng cÆ°á»i không ná»i nữa rá»i.
Hóa ra bá»n há» má»t xÆ°á»ng má»t hợp Äẩy tá»i Äẩy lui, lão Ãm Tôn không có ná»a Äiá»m sai, toà n bá» là do các chÆ°á»ng môn bạch Äạo há»c nghá» không tinh?
LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng và Từ Ãn phÆ°Æ¡ng trượng dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng cảm thấy cách nói nà y có chút khinh ngÆ°á»i quá Äáng, liếc mắt nhìn nhau. LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng lên tiếng, âTheo ý kiến của bần Äạo, không bằng Äá»nh ra má»t ngà y, Äá» cho các chÆ°á»ng môn và Ma giáo công bằng nói rõ vá»i nhau.â
Từ Ãn phÆ°Æ¡ng trượng gáºt Äầu, âNên nhÆ° thế.â
Nghiêm Thần dÆ°á»ng nhÆ° có chút ngoà i ý muá»n, trong lòng bá»ng nhiên toát ra má»t ý niá»m, trên mặt không khá»i lá» ra má»t nụ cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i, âChá» sợ tá»i lúc Äó Ma giáo không dám Äến nÆ¡i hẹn.â
Phùng Cá» Äạo ÄÄm ÄÄm nhìn hắn má»t há»i, Äá»t nhiên nói, âVá» nà y chÃnh là â¦â
â¦
Trên mặt Nghiêm Thần lúc xanh lúc trắng.
LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng nói, âVá» nà y chÃnh là Thanh Thà nh Nghiêm Thần Nghiêm Äại hiá»p.â
Phùng Cá» Äạo tạ lá»i nói, âLà ta nông cạn, Thanh Thà nh má»t mạch truyá»n thừa cho tá»i giá» chá» biết Tạ Nhất Äá»nh Tạ chÆ°á»ng môn và Trình Trừng Thà nh Trình thiếu hiá»p.â
Mặt của Nghiêm Thần lại từ xanh trắng chuyá»n thà nh Äá» tÃa.
LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng hòa giải, âÄã nhÆ° váºy, không bằng chúng ta lấy ba ngà y là m hạn Äá»nh, chÃnh ngá» ba ngà y sau, tại Tam Vá» lâuâ¦â
Nghiêm Thần ngắt lá»i, âNếu là trong thà nh thì sẽ không thá» tránh khá»i quấy rầy sá»± an bình của bách tÃnh, chẳng bằng tá»i ngoại ô. Ta thấy NgÅ© Lý Äình không tá»i, phong cảnh không tầm thÆ°á»ng, thanh u nhã trÃ.â
LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng nhìn Phùng Cá» Äạo.
Khóe miá»ng Phùng Cá» Äạo hÆ¡i cong lên, âVẫn là Nghiêm Äại hiá»p suy xét chu Äáo.â
Nghiêm Thần sợ Äêm dà i lắm má»ng, hắn Äá»i ý, vá»i vã Äứng dáºy nói, âThÆ°á»ng nghe Minh Tôn nhất ngôn cá»u Äá»nh, nói váºy sẽ không khiến chúng ta thất vá»ng, ta Äây trá» lại báo cho các chÆ°á»ng môn, cÅ©ng Äá» bá»n há» an tâm hÆ¡n.â
Phùng Cá» Äạo cháºm rãi Äứng lên, ôm quyá»n nói, âNghiêm Äại hiá»p thá»nh.â
Nghiêm Thần chân trÆ°á»c má»i bÆ°á»c ra cá»a, chợt nghe Phùng Cá» Äạo á» phÃa sau nói, âThá»nh LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng, Từ Ãn phÆ°Æ¡ng trượng và Ká»· môn chủ ná» mặt lÆ°u lại Än má»t bữa cÆ¡m xoà ng.â
Tuy là Äứng ÄÆ°a lÆ°ng vá» phÃa sau, nhÆ°ng Nghiêm Thần vẫn cảm thấy trên mặt nóng hôi há»i.
May mà LÄng Vân Äạo trÆ°á»ng và Từ Ãn phÆ°Æ¡ng trượng Äá»u uyá»n chuyá»n khÆ°á»c từ, cùng hắn ra ngoà i.
Ká»· Vô Äá»ch lại quấn quýt lấy Viên Ngạo Sách nói và i câu buá»n nôn, má»i Äi theo.
Vì váºy còn lại trong thÆ° phòng lúc nà y, tất cả Äá»u là ngÆ°á»i trong Ma giáo.
Phùng Cá» Äạo má»i má»t thoáng cái ngá»i phá»ch xuá»ng ghế trên, sắc mặt trắng bá»ch.
âMinh Tôn?â Bá»n Hoa Tượng kinh hô.
Phùng Cá» Äạo khoát khoát tay.
Viên Ngạo Sách vá»nh tai, giây lát má»i lắc Äầu, âBá»n hắn Äi xa rá»i.â
Phùng Cá» Äạo nhẹ nhà ng chạm và o vết thÆ°Æ¡ng bá» phần cầu cà o trúng trên lÆ°ng, cÆ°á»i khá» nói, âLần sau mấy chuyá»n Äi lấy thuá»c nà y, ta nhất Äá»nh không tranh già nh vá»i các trÆ°á»ng lão.â
Mạc CÆ° thấy thì Äau lòng muá»n chết, âBá» thÆ°Æ¡ng nặng nhÆ° váºy?â
Viên Ngạo Sách nói, âLên ÄÆ°á»ng gấp rút quá.â
Hoa Tượng thắc mắc, âNhÆ°ng rõ rà ng ta nghe nói bá»n há» dá»c ÄÆ°á»ng còn cãi nhau ầm Ä©.â
Nụ cÆ°á»i của Phùng Cá» Äạo cà ng phát khá», âHiá»n nay Ma giáo cÆ°á»ng Äá»ch nhÆ° rừng, nếu Äá» bá»n hắn phát hiá»n nhược Äiá»m, háºu quả không thá» tÆ°á»ng tượng Äược.â
Mạc CÆ° thấy hắn nói má»i câu, mặt lại Äau tá»i nhÄn lại, thá» dà i nói, âKhó cho Minh Tôn vừa nãy còn cá» gắng chá»ng Äỡ.â
Phùng Cá» Äạo nói, âNguyên bản cÅ©ng bình thÆ°á»ng. Chá» là lúc LÄng Vân bá»n há» tiến và o, Äứng lên ngá»i xuá»ng, Äụng phải vết thÆ°Æ¡ng.â
Äoan Má»c Há»i Xuân há»i, âKhông biết có thá» Äá» thuá»c hạ xem vết thÆ°Æ¡ng hay không?â
Phùng Cá» Äạo thá» ra má»t hÆ¡i, âTa chá» những lá»i nà y của ngÆ°Æ¡i Äến ná»i tóc muá»n bạc luôn rá»i.â
Những ngÆ°á»i khác bá» xua ra khá»i phòng.
Äoan Má»c Há»i Xuân tá» má» kiá»m tra vết thÆ°Æ¡ng, Äã hÆ¡i sinh mủ. Hiá»n nhiên là bá»i vì cả ÄÆ°á»ng bôn ba cá»±c nhá»c, không thá» tÄ©nh dưỡng, lại phải bà y ra dáng vẻ vui tÆ°Æ¡i, cho nên vết thÆ°Æ¡ng chuyá»n xấu.
May là dùng dược liá»u rất tá»t, cho nên không quá nghiêm trá»ng.
âMinh Tôn hảo hảo nghá» ngÆ¡i là Äược.â Äoan Má»c Há»i Xuân lại giúp hắn bÄng bó lần nữa.
Phùng Cá» Äạo thá» dà i nói, âChá» sợ có ngÆ°á»i không chá»u ngừng.â
Hắn Äã Äoán Äúng, quả tháºt có ngÆ°á»i không chá»u ngừng, nhÆ°ng không chá» là má»t ngÆ°á»i.
.
Nghiêm Thần sau khi trá» vá», Äem chuyá»n trong thÆ° phòng thêm mắm thêm muá»i ká» lại má»t phen, khiến những môn phái bá» tá»n hại kia ai ai cÅ©ng lòng Äầy cÄm phẫn.
Nghiêm Thần nói, âThế cục hiá»n nay, Huy Hoà ng môn rõ rà ng cùng má»t giuá»c vá»i Ma giáo, Võ Äang Thiếu lâm chá» muá»n là m ngÆ°á»i hòa giải.â
Những ngÆ°á»i khác không khá»i lo lắng, âVáºy nên là m thế nà o má»i phải?â
Cần biết, hiá»n nay bạch Äạo chá» có tam Äại môn phái kia là thá»±c lá»±c hùng háºu nhất, có uy vá»ng nhất. Nếu bá»n há» khoanh tay Äứng nhìn, thá»±c lá»±c phe mình nhất Äá»nh suy giảm mạnh.
Nghiêm Thần cÆ°á»i lạnh nói, âBá»n há» cà ng muá»n khoanh tay Äứng nhìn, ta cà ng muá»n kéo bá»n há» xuá»ng nÆ°á»c, các ngÆ°Æ¡i yên tâm. Ta có biá»n pháp.â