Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đặt vé xong, tối đó về khách sạn, Bách Dịch Nhiên liền bắt đầu thu dọn hành lý.
Tuy rằng lúc đến cũng không mang theo nhiều đồ đạc, nhưng vừa đi vừa chơi vừa mua, lặt vặt cũng tha về khách sạn không ít thứ.
Chiếc vali lúc đến đã hơi chật chội.
Cuối cùng, Bách Dịch Nhiên phải ngồi lên vali đè xuống mới miễn cưỡng đóng lại được, "Phù... chắc là đủ rồi nhỉ?"
"Ừm, đừng bận bịu nữa, ngồi xuống nghỉ một lát đi." Ngu Thư Niên buông bút xuống, "Nếu không nhét vừa thì mai trước khi đi gọi shipper đến cũng kịp."
Bách Dịch Nhiên nói: "Như vậy phiền phức lắm, hơn nữa có nhiều thứ không tiện gửi shipper, ví dụ như cái cốc hình quả dừa kia... vận chuyển bị va đập một cái là hỏng ngay."
Còn có một số món đồ trang trí nhỏ mua ở các điểm tham quan, nếu gửi hết một lượt, có khi nhận được chỉ còn là một đống mảnh vỡ.
Dọn dẹp xong hai chiếc vali, Bách Dịch Nhiên còn xách lên thử trọng lượng, xác định không có vấn đề gì mới đặt vali sang một bên, ngồi lâu quá nên chân hơi tê, hắn chống tay xuống giường đứng dậy, nói: "Mai ngồi trên tàu mấy tiếng đồng hồ, cậu xem muốn mua gì ăn không, về đến trường chắc cũng tối rồi."
Chiếc điện thoại được tiện tay vứt ở mép giường theo độ nghiêng của chăn trượt xuống.
"Cạch!"
Chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đất, va vào tấm thảm dày tạo nên một tiếng động trầm đục.
Ngu Thư Niên nhặt điện thoại lên, tấm thảm trong phòng khá dày, hơn nữa giường cũng không cao, điện thoại rơi như vậy chắc là không sao.
Tuy nhiên, khi cầm lên, đầu ngón tay như bị thứ gì đó mềm mềm cọ vào.
Ngu Thư Niên theo bản năng nhìn thoáng qua, phát hiện ở khe hở giữa vỏ điện thoại và điện thoại lộ ra một chút viền trắng, "Cái gì đây?"
Trên viền trắng còn có in chữ cái tiếng Anh, giống như nhãn hiệu của băng cá nhân.
"Ờ..." Bách Dịch Nhiên cứng họng, dường như rất muốn đưa ra câu trả lời nhưng đầu óc nhất thời không phản ứng kịp nên nói gì.
Ngu Thư Niên chỉ là tò mò chứ không trực tiếp bóc ra.
Tình huống này ngược lại cho Bách Dịch Nhiên thời gian để sắp xếp ngôn ngữ.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Ngu Thư Niên, đầu óc Bách Dịch Nhiên nhanh chóng vận động, "Là, bùa hộ mệnh."
"Bùa hộ mệnh?"
"Đúng." Bách Dịch Nhiên gật đầu chắc nịch, "Bùa hộ mệnh."
"Cái này là, ừm... là tôi ngày đêm thành tâm cầu nguyện xin được từ trong chùa, nghe nói lúc nào cũng mang theo bên người thì có thể bình an, vạn sự hanh thông." Có một số lời, một khi đã mở lời, những lời sau nói ra sẽ trôi chảy hơn rất nhiều.
Bách Dịch Nhiên: "Cậu cũng biết đấy, tôi lúc nào cũng kè kè cái điện thoại, vừa mở mắt ra là tìm điện thoại, vậy nên bùa hộ mệnh nhất định phải để trong vỏ điện thoại rồi."
Ngu Thư Niên ra vẻ đã hiểu gật gật đầu, đưa điện thoại cho hắn.
Bách Dịch Nhiên khẽ co ngón tay, sau khi nhận lấy điện thoại liền tách nhẹ phần viền ra, đẩy miếng băng cá nhân bị trượt lên trên, cho đến khi nào vỏ điện thoại có thể che hết lại mới thôi.
- --
Ưu điểm rõ ràng nhất của tàu cao tốc so với xe buýt chính là đúng giờ.
Sẽ không bị ảnh hưởng bởi tình trạng giao thông trên đường mà làm chậm trễ thời gian đến nơi.
Chỉ là xuống tàu cao tốc rồi phải bắt xe rất phiền phức.
Bách Dịch Nhiên sợ Ngu Thư Niên say xe nên bảo tài xế chở cậu về tận nhà.
Lúc xuống xe xách hành lý, Ngu Thư Niên đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bèn hỏi: "Chiều thứ Tư tuần sau cậu rảnh không?"
"Hả?" Bách Dịch Nhiên ngẩn người, theo lời cậu nói mà nhớ lại xem bản thân có sắp xếp gì không, nhưng thứ Tư tuần sau đã khai giảng rồi, lúc đó có rảnh hay không thì còn chưa chắc, "Chắc là có, có chuyện gì sao?"
Ngu Thư Niên cũng không nói rõ, chỉ mơ hồ nói: "Muốn hẹn cậu đến một nơi."
Bách Dịch Nhiên nghe vậy liền đồng ý ngay, "Được, tôi nhất định sẽ rảnh."
Ngay cả Ngu Thư Niên cũng đã nói như vậy rồi, đừng nói là bây giờ hắn không biết có việc hay không, cho dù có thật sự có việc thì hắn cũng phải dẹp hết sang một bên.
Bách Dịch Nhiên xách hành lý đến tận cửa.
"Vào nhà nghỉ ngơi, uống chút nước đi."
"Hôm nay muộn quá rồi, để hôm khác vậy." Nhìn kim giờ trên đồng hồ đã sắp điểm sang ngày mới, Bách Dịch Nhiên nói: "Tôi về đây."
Ngu Thư Niên nghiêng người đỡ lấy hành lý, "Ừ, mai gặp."
"Mai?" Bách Dịch Nhiên tính toán một chút, bước chân khựng lại, xoay người đối diện với Ngu Thư Niên, chậm rãi lùi về phía sau, "Ngày mai không phải mùng 7 sao?"
Nghe hắn nói vậy, Ngu Thư Niên mới phản ứng lại thời gian không đúng.
Quên mất cả thời gian, cứ ngỡ ngày mai đã đi học, quên mất ngày mai vẫn còn một ngày nghỉ cuối cùng.
Bách Dịch Nhiên nhướng mày, trêu chọc: "Muốn gặp tôi đến vậy à?"
"Ừ."
Bách Dịch Nhiên: "...?!"
Hắn chỉ thuận miệng nói đùa một câu, giọng điệu trêu chọc, chỉ chờ Ngu Thư Niên phủ nhận lời hắn nói.
Kết quả, Ngu Thư Niên không những không phủ nhận mà còn đồng ý, Bách Dịch Nhiên nhất thời nghẹn họng, nụ cười nơi khóe môi còn chưa kịp thu lại, gò má đã lặng lẽ ửng đỏ.
"À, à?"
"Ý tôi là... ừm." Ngu Thư Niên mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, giọng nói dịu dàng, "Mai gặp."
Bách Dịch Nhiên khẽ nuốt nước bọt, giọng nói có chút đè nén không giấu nổi sự run rẩy nơi cuống họng, "Mai, mai gặp."
- --
Ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ.
Hầu hết các học sinh đều đã bắt đầu chuẩn bị tinh thần bước vào năm học mới.
Những bài tập chưa làm xong đều trông chờ vào ngày hôm nay.
Số lượng học sinh online trong nhóm chat lớp cũng giảm đi đáng kể.
Nhưng khi giáo viên chủ nhiệm gửi bảng điểm thi thử vào nhóm, còn chưa kịp @ tất cả thành viên thì đã có không ít người đang mải cày bài tập phải ngoi lên.
Cát Phượng Cầm: [Bảng xếp hạng toàn khối đã có, các em tự tìm xem mình đang ở đâu nhé.]
Ngu Thư Niên không có bài tập về nhà nên tranh thủ hệ thống lại đề thi thử, dự định viết ra một bộ đáp án hoàn chỉnh.
Lúc nhìn thấy tin nhắn, cậu mới viết được một nửa đáp án.
Lớp không tham gia thi thử sẽ không được gửi bảng điểm, Ngu Thư Niên từ sớm đã được thêm vào nhóm chat của lớp 7.
Là giáo viên chủ nhiệm chủ động mời, nói là muốn cậu trải nghiệm bầu không khí sôi nổi của lớp 7.
Mở bảng điểm ra, Ngu Thư Niên trực tiếp tìm từ trên xuống dưới.
Cậu rất tự tin vào thành tích của Bách Dịch Nhiên.
Tìm một mạch xuống dưới, ở trang thứ ba mới tìm thấy tên của Bách Dịch Nhiên.
Nếu đây là bài kiểm tra phân lớp thì với thành tích này, Bách Dịch Nhiên ít nhất cũng có thể vào được lớp 3.
Kết quả của các bạn học khác trong lớp 7 cũng có tiến bộ rõ rệt, nhưng so với bước nhảy vọt của Bách Dịch Nhiên thì vẫn còn một khoảng cách khá xa.
Ngu Thư Niên chụp lại phần này, gửi riêng cho Bách Dịch Nhiên, [Chúc mừng bạn học Tiểu Bách thời gian qua đã chăm chỉ học tập và đạt được thành tích xuất sắc, có thể chuẩn bị cho kỳ thi phân lớp sắp tới rồi.]
Bách Dịch Nhiên: [Đều là nhờ thầy giáo Tiểu Ngu dạy giỏi, những ngày tháng tiếp theo cũng phải nhờ thầy giáo Tiểu Ngu chiếu cố nhiều hơn rồi.]
[Cúi đầu, nhân đà nằm sấp xuống, lăn lộn.jpg]
Ngu Thư Niên gửi cho hắn một sticker cười lớn.
Qua lại xã giao với nhau đại khái là như vậy.
Đang nói chuyện thì điện thoại Ngu Thư Niên có cuộc gọi đến, là của chủ nhiệm giáo dục, cậu nhắn: [Tôi nghe điện thoại một lát, lát nữa nói chuyện tiếp.]
Gửi xong liền bắt máy.
"A lô, thầy có chuyện gì vậy ạ?"
"Ừm, được, được." Giọng nói của chủ nhiệm giáo dục ở đầu dây bên kia có chút do dự, giống như đang khó xử chuyện gì đó, "Mấy ngày nay... Thầy nghe nói em đi du lịch mùa thu với lớp 7 à?"
Ngu Thư Niên: "Vâng ạ. Cô Cát và các bạn lớp 7 rủ em đi cùng."
"Ồ... ừm, cùng nhau đi chơi cho khuây khỏa, thư giãn một chút cũng là để học tập tốt hơn mà."
Bách Dịch Nhiên:![Lén lút nhìn trộm.jpg]
Thấy chủ nhiệm giáo dục nói vòng vo tam quốc mãi mà không vào chuyện chính, Ngu Thư Niên đành phải chủ động hỏi: "Thưa thầy, thầy tìm em có chuyện gì vậy ạ?"
Nhìn thấy sticker trong khung chat, cậu nhếch mép, gửi lại một sticker véo tai.
"Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi em..." Chủ nhiệm giáo dục "hắng" giọng một tiếng, "Em đã xem bảng điểm thi thử lần này chưa?"
"Rồi ạ, thành tích của Bách Dịch Nhiên rất tốt."
Chủ nhiệm giáo dục khó xử gãi đầu, "Chính vì thành tích quá tốt nên giáo viên chủ nhiệm của lớp 3, 4, 5 đều kéo nhau đến tìm thầy."
Ban đầu, thành tích của lớp bọn họ luôn dẫn đầu, bây giờ lại xuất hiện một Ngu Thư Niên, thành tích của lớp 7 cứ thế tăng vèo vèo.
Đây mới chỉ là bài kiểm tra thử, nếu là bài kiểm tra phân lớp vào cuối kỳ, bài kiểm tra có ảnh hưởng rất lớn đến thành tích thì chẳng phải lớp bọn họ sẽ bị bỏ lại phía sau sao.
Việc học sinh trong lớp giúp đỡ lẫn nhau là do chủ nhiệm giáo dục phê duyệt, vì vậy hiện tại giáo viên chủ nhiệm các lớp đều tìm đến ông ấy.
Chủ nhiệm giáo dục nói: "Chuyện đại khái là như vậy. Giáo viên chủ nhiệm các lớp khác cảm thấy, em dạy học sinh kém mà còn có thể đạt thành tích tốt như vậy, vậy nếu dành thời gian dạy học sinh kém cho học sinh lớp bọn họ thì chắc chắn sẽ có kết quả tốt hơn, dù sao thì nền tảng cũng đã có sẵn. Vì vậy..."
"Thưa thầy" Ngu Thư Niên cũng không ngờ, thành tích tốt quá cũng là một vấn đề.
Cậu nói: "Em nhớ lúc đầu kế hoạch này được đưa ra có rất nhiều bạn đăng ký tham gia, bây giờ các bạn ấy vẫn đang giúp đỡ các bạn trong lớp được chỉ định sao?"
"Không, bây giờ..." Chủ nhiệm giáo dục bấm đốt ngón tay tính toán một chút, kinh ngạc phát hiện, dường như chỉ còn mỗi Ngu Thư Niên vẫn đang kiên trì, "Chỉ còn mỗi em là còn đang kiên trì hoạt động hỗ trợ lẫn nhau."
Những người tham gia đều là những học sinh có thành tích tốt, một số bạn học tuy rất tích cực, nhưng phụ huynh lại cho rằng như vậy sẽ chiếm dụng thời gian tự học và thời gian học thêm của con em mình nên không cho phép các bạn ấy tiếp tục hoạt động này nữa.
Còn một số bạn khác thì không biết cách dạy, có những bài tập mà học sinh giỏi không thể nào giảng giải quá chi tiết được, giảng như vậy thì học sinh học kém lại càng không hiểu, cứ thế lâu dần thì học sinh giỏi cũng hết kiên nhẫn.
Trước đây ông ấy cũng không để ý lắm, bây giờ được Ngu Thư Niên hỏi như vậy mới sực nhớ ra.
Lập tức, ông ấy cũng hiểu được lý do tại sao Ngu Thư Niên lại hỏi như vậy.
Ngu Thư Niên lại hỏi tiếp: "Thời gian rảnh rỗi của em so với các bạn khác có tính là dư dả không ạ?"
"Làm sao có thể, em còn tham gia nhiều cuộc thi như vậy, còn có cả lớp nâng cao của trường cũng có tên em nữa." Tính kỹ ra thì Ngu Thư Niên là người có nhiều hoạt động nhất trong số học sinh lớp 1, ngoại trừ việc không cần học thêm theo lịch trình cố định.
Ngu Thư Niên thấy đã nói gần hết ý rồi, bèn nói thẳng: "Vì vậy, việc em giúp Bách Dịch Nhiên nâng cao thành tích cũng là đã hy sinh thời gian của bản thân."
"Đúng là như vậy." Chủ nhiệm giáo dục thở dài, "Kỳ thực ý của các thầy cô giáo cũng gần giống như vậy, đều muốn chuyển phần thời gian này sang cho các học sinh khác."
"Chủ nhiệm." Ngu Thư Niên trầm giọng nói: "Sở dĩ em làm như vậy là vì cậu ấy là Bách Dịch Nhiên."
Những điều kiện phụ khác đều không quan trọng.
Quan trọng là, cậu ấy là Bách Dịch Nhiên.
Chủ nhiệm giáo dục há hốc mồm, ông ấy gọi điện thoại này, các giáo viên chủ nhiệm đến tìm ông ấy là một chuyện, còn có một chuyện chính là, kỳ thực trong tiềm thức, ông ấy cũng cảm thấy lời các giáo viên chủ nhiệm nói cũng có lý.
Kết quả, Ngu Thư Niên lại kiên quyết từ chối như vậy, ngược lại khiến ông ấy không biết nói gì hơn.
Dù sao thì việc thành tích tăng lên là điều ai cũng thấy rõ, nhỡ chọc giận Ngu Thư Niên, em ấy không thèm quan tâm đến lớp 7 nữa thì sao.
Vậy chẳng phải ông ấy vừa mất vợ vừa tốn quân hay sao.
Lỡ như, lỡ như lớp 7 cũng có thể dạy ra học sinh thi đỗ đại học danh tiếng thì sao.
Ngu Thư Niên cầm điện thoại ra xa, tiếp tục gửi sticker cho Bách Dịch Nhiên, "Nếu chủ nhiệm không còn việc gì nữa thì em cúp máy trước đây ạ."
Chủ nhiệm giáo dục đau đầu nói: "Haizz, thầy thật sự không hiểu nổi, tại sao em cứ phải giúp em ấy chứ?"
Vừa đúng lúc trong khung chat, Bách Dịch Nhiên gửi sticker hình chú chó nhỏ ôm trái tim.
Ngu Thư Niên cong môi cười, "Bởi vì cậu ấy là Bách Dịch Nhiên."
Cậu ấy xứng đáng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");