Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bài Thơ Nhớ Nhung Ngày Xuân
  3. Chương 1
Trước /13 Sau

Bài Thơ Nhớ Nhung Ngày Xuân

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấc.

Một ngày đầu xuân.

Công ty tình yêu và hôn nhân đã sắp xếp cho Lư Chi Hiểu một buổi xem mắt.

Lư Chi Hiểu cũng không rõ đây là lần thứ mấy.

Thỉnh thoảng cô cực kỳ muốn tìm đại một người rồi kết hôn cho có lệ.

Khi Lư Chi Hiểu gặp phải chuyện gì đó thì suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là nếu không thì thôi vậy.

Thôi bỏ đi.

Cô sẽ trốn tránh rất nhiều chuyện theo bản năng.

Đây là cách cô sống, bởi vì như vậy sẽ không cần suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần đối mặt với nhiều tình huống khó xử.

Trong quán cà phê vắng vẻ, một bản nhạc piano không biết tên vang lên, âm thanh rất vang vọng, cũng có lẽ là do Lư Chi Hiểu liên tục ngẩn ngơ.

Cà phê phô mai muối biển của quán này rất ngon, cô xoay chiếc thìa nhỏ màu vàng, nhấp vài ngụm cà phê.

Đây là quán mà Lư Chi Hiểu thường xuyên tới, hoặc cũng có thể nói là nơi cô luôn chọn khi xem mắt.

Ở đây cách nhà và công ty rất xa nên có thể tránh gặp người quen.

Cô đã tới đây vài lần và phát hiện hương vị khá ngon.

Nhưng bình thường Lư Chi Hiểu sẽ không đến đây chỉ vì cà phê ngon.

Cửa quán treo chuông gió hình mèo, trong lúc ngẩn người, cô nghe thấy tiếng chuông gió vang lên.

Mắt Lư Chi Hiểu liếc qua chậu cây trầu bà xanh thắm ở hướng chéo phía trước.

Sau khi nhìn thấy người bước vào, hơi thở của Lư Chi Hiểu trở nên dồn dập, cổ tay cô run lên làm cà phê xém đổ ra ngoài.

Cô rời mắt, trái tim giống như mặt nước tĩnh lặng đã lâu của cô đột nhiên nổi sóng.

Đó là Trầm Triệt.

Người cô từng yêu thầm.

Anh ở thành phố Nam mà.

Tại sao anh lại xuất hiện ở thành phố Thanh và còn có mặt ở quán cà phê này?

Trầm Triệt vỗ nhẹ tuyết bám trên vai, anh nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào chỗ của Lư Chi Hiểu.

Lư Chi Hiểu chớp mắt, trong lúc hoảng hốt, cô thu hồi ánh mắt mờ mịt, siết chặt bàn tay đến mức để lại dấu trên hổ khẩu, cô giả vờ bình tĩnh nhìn qua.

Chỉ nhìn một lát thôi, lâu lắm rồi không gặp.

Cô lập tức sa vào đôi mắt điềm tĩnh của Trầm Triệt. Giờ phút này, khí lạnh bên ngoài quán bao trùm lấy cô.

Lư Chi Hiểu rùng mình ở nơi ấm áp. Đã mười năm rồi, cô vẫn hoảng loạn khi nhìn thấy Trầm Triệt.

Cô cũng không nghĩ ra được từ gì để miêu tả cảm xúc của mình. Hồi cấp ba cô học không giỏi lắm, lúc này cũng hết cách.

Bờ vai rộng của Trầm Triệt khoác chiếc áo khoác màu đen, tay anh đút trong túi quần tây, trên giày da thì dính tuyết.

Giờ đây tóc của chàng trai đầu húi cua năm xưa đã dài hơn nhiều, dưới đôi mắt sâu thẳm là cái mũi cao, tuy đường nét khuôn mặt anh trở nên sắc bén hơn, nhưng Lư Chi Hiểu cảm thấy anh có vẻ hơi suy sụp.

Hình như anh hơi mệt mỏi.

Lư Chi Hiểu nhíu mày, hơi khó hiểu.

Cô bỏ qua sự xuất hiện của anh, bắt đầu đoán anh đã trải qua những gì.

Cô không hề nhận ra anh đi tới trước mặt mình.

Cho đến khi Trầm Triệt cởi áo khoác, vắt lên lưng ghế, ngón tay thon dài cởi cúc áo vest, ngồi xuống trước mặt cô.

Cái nhìn chăm chú của Lư Chi Hiểu khiến Trầm Triệt hơi bối rối, nhưng anh chỉ ho nhẹ một tiếng rồi bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tuyết rơi nên đến hơi muộn.”

Ồ, tuyết rơi.

Lư Chi Hiểu thoáng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ qua khe hở của vách ngăn bên trái, tuyết rơi không tiếng động, vậy nên vừa rồi cô không phát hiện.

Có vẻ như não cô đã chết máy, không thể nghĩ thêm chuyện gì khác sau khi nhìn thấy anh.

Trầm Triệt là đối tượng xem mắt của cô?

Cô bắt đầu thử suy đoán.

Gần đây bận việc, cô không xem thông tin của nhà trai do trang web tình yêu và hôn nhân gửi, mà chỉ xem thời gian hẹn.

Đây không phải lần đầu tiên cô muốn nhanh chóng kết hôn, nhưng cô cũng đi cho có lệ.

“Không sao.” Lư Chi Hiểu hoàn hồn.

Trầm Triệt gọi một cốc Americano, sau đó lại nhìn cô: “Cô muốn uống thêm gì không?”

“Cho tôi thêm một cốc cà phê phô mai muối biển, cảm ơn.”

“Tôi là Trầm Triệt.”

Lư Chi Hiểu rời mắt khỏi cánh tay hơi lộ ra của anh, lông mi rung rung, cô cong môi cười: “Tôi là Lư Chi Hiểu.”

Cô biết.

Trầm Triệt không nhận ra cô.

Không công bằng mà.

Sau nhiều năm gặp lại người mình từng yêu thầm hồi cấp ba trong buổi xem mắt, vậy mà anh lại không nhớ ra mình.

Cũng đúng, sao anh có thể nhớ cô chứ, rõ ràng hồi đó không nói với nhau được mấy câu.

Lư Chi Hiểu nghĩ, tại sao cô lại thấy tiếc nuối, nếu hôm nay anh không xuất hiện, có lẽ cô cũng không nhớ tới anh.

Không cần phải hoài niệm.

Coi như một đối tượng xem mắt bình thường, sau đó kết thúc thôi.

-

Cho dù đối phương là ai, xem mắt vẫn là một việc vô cùng nhàm chán.

Qua cuộc trò chuyện, Lư Chi Hiểu biết Trầm Triệt mở một studio game, đang làm công việc liên quan đến game.

Sau khi trò chuyện vài câu đơn giản, Americano của anh được bưng đến.

Bên ngoài cốc có chút hơi nước, Lư Chi Hiểu nghĩ, anh vẫn thích uống Americano như trước.

Hồi cấp ba, mọi người đều không uống cà phê mà thích uống trà sữa, chỉ có anh thích uống Americano.

Mặc dù là mùa đông, anh cũng phải thêm đá. Thỉnh thoảng Lư Chi Hiểu đi ngang qua chỗ của anh đều có thể nghe thấy tiếng anh nhai đá. Mỗi lần nghe thấy âm thanh ấy, cô sẽ sờ tai theo bản năng và cũng cảm thấy lạnh lạnh.

Lư Chi Hiểu từng thử Americano đá giống anh, nhưng vừa đắng vừa lạnh, chưa được mấy lần đã từ bỏ.

Trầm Triệt đan tay vào nhau, nhướng mày hỏi: “Cô Lư định kết hôn vào lúc nào?”

“Kết hôn?” Lư Chi Hiểu hoàn hồn.

Đúng vậy, kết hôn. Nếu không thì sao hai người họ có thể gặp nhau ở đây? Cô ngạc nhiên làm gì?

Lư Chi Hiểu nghĩ, cô chỉ cho rằng anh không giống người gặp phải tình huống khó xử như thế này.

Anh có nhà có xe, có công việc cực kỳ tốt, quả thực không nên vội vàng đăng ký trên web tình yêu và hôn nhân, chắc hẳn có rất nhiều người chủ động tìm tới cửa.

Lư Chi Hiểu không nghĩ ra.

Mặc dù việc này không đến lượt cô suy nghĩ, bởi vì cô không thể kết hôn với Trầm Triệt.

Dù cô rất cần. Có lẽ cô sẽ đồng ý mà không hề do dự nếu đây là một người khác.

Trầm Triệt thấy hết sắc mặt của cô, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh vô cùng: “Tôi nghe nói cô Lư cũng cần kết hôn gấp, phải không?”

Lư Chi Hiểu nhíu mày: “Đúng vậy.”

“Tôi cảm thấy cô Lư khá phù hợp, cân nhắc thử nhé?”

Americano đã thấy đáy, viên đá chưa tan nằm trong cốc đang yên lặng tan chảy.

Lư Chi Hiểu hơi há miệng, bình thường xem mắt, cô luôn sắm vai người sốt ruột, không ngờ hôm nay xem mắt với Trầm Triệt, người không biết nói gì lại là cô.

Dường như Trầm Triệt không thèm để ý, anh nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Hẳn là điều kiện của tôi vẫn ổn, cả hai đều cần kết hôn gấp, hợp tác đi, vừa khéo mà?”

Hợp tác?

Lư Chi Hiểu nghĩ, điều kiện của anh thật sự rất tốt, nhưng tại sao lại thấy cô phù hợp?

Cô hỏi thẳng: “Với điều kiện của anh Trầm, chắc hẳn có thể tìm được người tốt hơn?”

“Cô không tệ, huống chi, với tôi mà nói, không có gì khác nhau.” Có vẻ Trầm Triệt hơi mất kiên nhẫn.

Cô hiểu nên bật cười: “Được, tôi hiểu rồi.”

Chỉ cần một người để kết hôn, là cô hay là người khác đều không có gì khác biệt.

Chỉ là hôm nay cô tình cờ ngồi ở đây.

Lư Chi Hiểu cảm thấy trái tim như đang lơ lửng trên không trung, không nắm bắt được, ngón tay siết chặt cốc cà phê của cô đau âm ỉ, như đây là cách để cô cảm nhận sự tồn tại của bản thân.

Như vậy, đối với cô mà nói, chẳng phải cũng chỉ cần một người để kết hôn thôi sao?

Khoảnh khắc ấy, vậy mà cô cũng có suy nghĩ muốn lợi dụng Trầm Triệt.

Huống chi anh hoàn toàn không nhớ ra cô, so với việc tìm một người xa lạ, cô không lỗ khi tìm người mình từng thích.

Chỉ trong nháy mắt, Lư Chi Hiểu vứt suy nghĩ vớ vẩn này ra sau đầu.

Trầm Triệt đặt danh thiếp lên bàn, đẩy tới trước mặt cô.

“Cô quyết định xong thì cứ gọi cho tôi.”

Lư Chi Hiểu đã uống hai cốc cà phê, bụng no căng, hôm nay quá ảo diệu.

Đã mười năm rồi cô chưa thấy người đàn ông trước mắt, vậy mà giờ anh lại muốn bàn chuyện kết hôn với cô.

Lư Chi Hiểu suy nghĩ một hồi lâu: “Tôi phải suy nghĩ một thời gian.”

“Ừ, đó là điều đương nhiên. Tôi không nói kết hôn ngay lập tức.”

Trầm Triệt định bổ sung thêm một câu, còn chưa mở miệng đã nghe thấy cô nói: “Một tuần, được không? Sắp Tết rồi, công ty rất bận.”

Cô có cảm giác như làm dự án ở công ty, vô thức cho đối phương một thời hạn.

Trầm Triệt cũng định hỏi thời hạn, anh quen làm việc như vậy.

Lư Chi Hiểu nói một tuần, anh cũng không có gì để nói nên đành gật đầu.

-

Buổi xem mắt này có được coi là kết quả tốt không?

Lư Chi Hiểu đi về phía cửa quán cà phê, đầu cô hơi choáng, không biết muốn nghĩ gì.

Trầm Triệt đi sau cô, anh vươn tay đẩy cửa ra, mùi gỗ tuyết tùng bao trùm lấy cô.

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô: “Cô đến đây bằng gì vậy? Tôi đưa cô về.”

Lư Chi Hiểu nghiêng đầu, suýt nữa đụng vào lồng ngực anh, cô vuốt vành tai nóng bừng, đi ra ngoài trước.

Cô quấn chặt áo khoác trong gió lạnh, liếc nhìn chiếc xe trắng đậu ở ven đường.

Đó là chiếc xe mà cô bạn thân Cốc Đình Đình của cô cho cô mượn.

Lư Chi Hiểu lại nhìn về phía đôi mắt sâu thẳm kia, thấy vài bông tuyết rơi xuống tóc anh, cô vô thức nói: “Đi taxi tới.”

Vỉa hè đầy tuyết bị người đi đường giẫm tận thành nước, người đi ngang qua đều muốn tránh vũng nước này.

Trầm Triệt kéo Lư Chi Hiểu lại gần, vai hai người chạm vào nhau.

Thực ra chỉ chạm nhẹ, áo khoác lông của họ chạm vào nhau, cô nghiêng đầu nhìn anh.

Trầm Triệt rụt tay lại, lấy chìa khóa xe ra: “Vậy tôi đưa cô đi, đi đâu?”

Nói xong, anh đi dọc theo vỉa hè, đi về nơi đậu xe.

Lư Chi Hiểu theo sau anh: “Tới tòa nhà Lợi Tân. Phải hoàn thành công việc cuối năm.”

Lư Chi Hiểu làm việc ở một công ty mua sắm, cô phụ trách việc bán hàng của siêu thị vào dịp Tết.

Gần cuối năm, ngày càng gần sự kiện, cô vẫn còn một số việc phải kiểm tra.

Tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ tăng nhanh khiến cửa sổ ô tô phủ đầy sương mù, Lư Chi Hiểu dùng tay lau sương: “Không biết khi nào tuyết ngừng rơi.”

“Có lẽ sẽ rơi đến tận tối.” Tay Trầm Triệt vô thức gõ tay lái.

Dường như hai người không biết nên nói gì, vừa dứt lời, không ai mở miệng nữa.

Các bước của một buổi xem mắt cũng chỉ có vậy, giới thiệu tình hình cơ bản của bản thân cho đối phương.

Những điều này đã nói ở quán cà phê, không cần phải nói lại nữa.

Nhưng chẳng lẽ cứ để bầu không khí tiếp tục xấu hổ như vậy sao?

Tuyết rơi lên cửa kính, cần gạt nước liên tục quét qua, quá yên lặng.

Lư Chi Hiểu suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi thẳng: “Có thể hỏi lý do anh cần kết hôn gấp không?”

Trầm Triệt nhướng mày: “Chờ cô cân nhắc xong rồi nói.”

Lư Chi Hiểu khẽ ờ một tiếng.

Anh như không nghe rõ nên nghiêng đầu hỏi: “Hiểu không?”

Cô gật đầu: “Hiểu, nếu anh hỏi tôi, có lẽ tôi cũng không muốn nói. Nếu không phải đối tác thì không cần phải giải thích.”

Trái tim của Lư Chi Hiểu đột nhiên run rẩy, đổi thành người khác, cô cũng có thể hiểu và chấp nhận.

Dù gì trong các buổi xem mắt, cô cũng là người nói cần kết hôn gấp.

Chẳng qua, những đối tượng xem mắt đó đều bị dọa chạy.

Nhưng mà, cô vừa nghĩ rằng, nếu mình không đồng ý với Trầm Triệt, bọn họ sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.

Vậy mà cô lại thấy hơi buồn.

Lư Chi Hiểu nhìn về phía anh như không có việc gì, cô cảm thấy hình dáng của anh dần trở nên mơ hồ, mùi tuyết tùng cũng nhạt đi.

Hiện tại cô không thích anh nữa.

Chẳng qua người bản thân từng yêu thầm hồi cấp ba biến thành đối tượng xem mắt của mình, hơn nữa còn hỏi có muốn kết hôn không, khoảnh khắc ấy mang đến sức sát thương cực lớn.

Khác xa tưởng tượng của Lư Chi Hiểu.

Không đúng, cô chưa hề mơ về chuyện này.

Trầm Triệt, từng là giấc mơ mà cô không thể với tới.

Liệu cô có thể giơ tay với tới Trầm Triệt ở trước mắt này không?

Nói cách khác, cô có thể bắt lấy anh không.

Dù sao cô cũng cần một cọng rơm cứu mạng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /13 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Copyright © 2022 - MTruyện.net