Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấc.
Một khoảng thời gian sau khi lễ tang của ông nội kết thúc, Trầm Triệt rất bận rộn.
Lư Chi Hiểu hiểu.
Đầu mùa hạ, gió bắt đầu trở nên khô nóng, hầu hết hoa trên ban công đã đến giai đoạn cánh hoa rơi đầy đất.
Sau khi Lư Chi Hiểu hoàn thành việc lồng tiếng cho một đoạn phim, cô bắt đầu dọn dẹp lại giàn hoa ngoài ban công.
Cô đổi đất và tưới nước cho hoa, dọn sàn sạch sẽ, sắp đến trưa mới hoàn thành việc quét dọn.
Chuông cửa vang lên.
“Uầy ——” Cốc Đình Đình vào nhà rồi đặt đồ xuống, sau đó ôm cô: “Trời ơi, kết hôn lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên mình tới nhà cậu.”
Nhà cậu.
Cô vô thức thừa nhận đây là nhà mình.
“Không tồi không tồi, cách trang trí này rất hợp với gu thẩm mỹ của cậu. Chậc chậc, nhiều hoa như thế này, chỉ có cậu có kiên nhẫn để xử lý.”
Cốc Đình Đình ngồi trên sofa, vẫy tay về phía mèo quýt đứng cạnh bàn trà: “Meo Meo, Meo Meo, mau tới chỗ dì, để dì hít vài cái nào.”
“Cậu bảo mình mua nhiều rau dưa thịt cá như vậy để làm gì thế? Nấu cho mình ăn hả?” Cốc Đình Đình thấy cô đang sắp xếp đồ mình mang đến ở trong bếp, cô ấy cũng ôm mèo tới xem.
“Tưởng bở, mình muốn tới phòng làm việc của Trầm Triệt, tiện thể mang chút đồ ăn cho anh ấy.”
“Chậc, bà chủ đến giám sát à.”
“Cút đi.”
Bốn giờ chiều, Lư Chi Hiểu lái xe đưa Cốc Đình Đình về nhà, sau đó xách hộp cơm tới phòng làm việc.
Cô tới tòa nhà của công ty lúc 4 giờ rưỡi.
Lư Chi Hiểu muốn tăng chút màu xanh cho môi trường làm việc của anh nên cô mua một bó hoa nhài ở cửa hàng bán hoa trên đường đi.
Lần trước thấy anh bảo thơm, cô đã nhớ kỹ, cô muốn mua thêm một chút để ở nhà, hôm nay mua một bó coi như thay đổi tâm trạng.
Không phải giờ tan làm, thang máy trong tòa nhà không đông người, Lư Chi Hiểu ấn tầng 19.
Khi ra khỏi thang máy, cô đi lướt qua người vào thang máy, trên người của người phụ nữ kia toả ra mùi hương thoang thoảng.
Lư Chi Hiểu rất thích, cô quay đầu lại nhìn cô ấy.
Tóc ngắn ngang vai xoăn sóng lơi, trang điểm nhẹ nhưng lại đeo khuyên tai hình tròn khoa trương, ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào cô, hai người nhìn nhau cười.
Ai lại không thích ngắm gái đẹp.
Lư Chi Hiểu đã gửi tin nhắn cho Trầm Triệt từ trước, anh đang đứng chờ ở ngoài cửa phòng làm việc.
“Sao đột nhiên tới tìm anh vậy?”
“Gần đây anh có dự án mới, cứ bận rộn mãi. Em muốn tới thăm anh, còn mang đồ ăn tới cho anh nè.”
Trầm Triệt cầm lấy túi đựng cơm trong tay cô, dắt cô vào trong: “Sao còn mua cả hoa?”
“Mua cho anh đấy, đặt trong văn phòng rất thơm.”
“Được.”
Đi ngang qua khu làm việc, Trầm Triệt giới thiệu cách bố trí cho cô, mấy người ngồi ở vị trí làm việc tò mò nhìn qua, Lư Chi Hiểu nắm chặt tay anh: “Vào thôi, đừng ảnh hưởng đến công việc của họ.”
Mấy người từng gặp trên đảo lần trước lén ngồi ở vị trí làm việc chào hỏi cô, Lư Chi Hiểu cười đáp lại.
Vào văn phòng, Lư Chi Hiểu cảm thán: “Phong cách trang trí của anh giống nhau thật đấy.”
Chẳng khác gì màu trắng đen xám trong nhà anh.
Trầm Triệt bật cười, nhìn hoa cô cầm, hương hoa lan ra khắp mọi nơi trong cuộc sống của anh.
“Kéo ở đâu vậy, có bình hoa không?” Lư Chi Hiểu ngồi trên sofa, cắm hoa, cô ngửi ngửi: “Nhưng mà vốn dĩ phòng anh đã thơm rồi.”
Mùi rất giống mùi cô vừa ngửi được trong thang máy, cô nhìn Trầm Triệt, anh không có phản ứng gì.
“Chỗ anh không có bình hoa, để anh ra ngoài xem thử, em muốn uống gì không?”
“Americano đá.”
Trầm Triệt khẽ cười, sau đó lấy chăn trên sofa và đắp lên chân cô: “Vẫn chưa tới mùa hè, mặc váy không sợ lạnh hả?”
“Hôm nay rất nóng, không sao.”
Đến khi Trầm Triệt ngồi ở bàn làm việc và bắt đầu làm việc, cô đã cắm hoa nhài xong, cốc Americano đá kia cũng đã thấy đáy.
Bụng cô bắt đầu đau nhức.
Toang rồi.
Trầm Triệt lập tức phát hiện cô không ổn, anh ngồi bên cạnh cô, vén tóc lên cho cô: “Đau bụng à?”
“Ừ.”
“Đáng ra không nên để em uống, dạ dày chưa khỏi được bao lâu.”
“Có lẽ do em uống coca lạnh ở nhà.”
Trầm Triệt thở dài: “Tháng này không được uống lạnh nữa.”
“Thảm đến vậy ư.” Lư Chi Hiểu lấy chăn ra, ôm bụng: “Em muốn đi vệ sinh.”
“Đi đi, ở cửa, lúc ra khỏi thang máy có thấy không?”
“Có.”
Khi ra khỏi văn phòng, khu vực làm việc đã không còn ai, có lẽ do đến giờ tan ca, chỉ có ba bốn người ngồi trong phòng họp để họp.
Trước đây lúc làm việc ở trung tâm thương mại, Lư Chi Hiểu chưa bao giờ tan ca đúng giờ, cô luôn bận rộn với các dự án, mà phòng làm việc này lại rất nhẹ nhàng.
Có lẽ vì mọi người đều cố gắng để làm tốt cùng một chuyện.
Trong nhà vệ sinh, Lư Chi Hiểu nghe thấy hai cô gái đi vào nói chuyện.
Ban đầu cô không để ý, sau đó phát hiện bọn họ đang nói về Trầm Triệt.
“Hôm nay hay thật đấy, phút trước bạn gái cũ vừa đi, phút sau vợ tới. Lần đầu tiên mình thấy vợ của anh Trầm đó.”
“Người kia thật sự là bạn gái cũ hả?”
“Hồi xưa anh Trầm quen ở Mỹ đấy. Mình nghe bảo mới đây anh ấy gặp cô ta ở Mỹ, còn nói về việc đầu tư vào trò chơi mới của chúng ta cơ.”
“Vậy vợ anh ấy có biết không?”
“Lần trước mình nghe Quý Thành nói, hai người bọn họ kết hôn chớp nhoáng vì ông nội, quen nhờ xem mắt, không có tình cảm.”
“Xem mắt? Mình tưởng xem mắt chỉ gặp được mấy người kỳ lạ, cảm giác chị gái kia khá tốt, cực kỳ dịu dàng, có vẻ tính cách khá tốt.”
“Đúng đó, mấy người đến đảo vào lần trước cũng nói tính cách của chị ấy rất tốt. Chẳng qua không biết anh Trầm có còn thích cô bạn gái cũ kia không thôi. Nếu thích, vậy thì dù chị ấy có tốt đi chăng nữa, ông nội của anh Trầm đã qua đời, không cần phải…”
“Đừng nói linh tinh.”
“Mình biết, mình nói với cậu thôi.”
“Đi thôi, nhóm A vẫn đang làm mô phỏng hình ảnh, chúng ta nhanh chóng vẽ xong rồi về.”
Lư Chi Hiểu chợt nghĩ, trước đây khi còn làm ở trung tâm thương mại, cô nghe được rất nhiều chuyện ở trong nhà vệ sinh và khu vực trà nước.
Cho nên phải cẩn thận khi nói chuyện ở những chỗ như vậy.
Điểm mà cô chú ý đến thật sự rất kỳ lạ.
Nhưng hoá ra mùi nước hoa trong văn phòng thực sự là của người phụ nữ gặp được ở thang máy.
Lư Chi Hiểu không thể nói ra mình có phản ứng gì.
Thôi, nghe được thì sao chứ.
Buổi tối còn phải đi ăn BBQ với Trầm Triệt.
Mùa hè, BBQ ngoài trời là thứ cô yêu thích nhất.
Lúc đi vào văn phòng, thấy anh tháo kính xuống, cười với mình.
Lư Chi Hiểu đột nhiên nghĩ đến lời đánh giá của Cốc Đình Đình đối với mình vào buổi chiều.
“Hình như cậu càng ngày càng thoải mái hơn rồi, không lo lắng như trước nữa, cảm giác như đang sống rất tốt, cũng biết mình thích gì. Tốt thật đấy.”
Nếu đã thật sự trở nên tốt hơn, Lư Chi Hiểu sẽ tin.
Tin dù có Trầm Triệt hay không, cô vẫn có thể sống tốt.
“Còn khó chịu nữa không?” Trầm Triệt tắt máy, cầm lấy áo khoác, nhìn đồng hồ.
“Đỡ hơn nhiều rồi, đi ăn nhé?”
“Ừ, thu dọn rồi đi thôi.”
Lư Chi Hiểu đặt hoa lên bàn anh, sau đó cất kịch bản vào túi: “Được rồi.”
“Anh nhớ đổi nước cho hoa, đừng đặt hoa dưới ánh nắng.”
“Ừ. Có thể nở mấy ngày vậy, sau đó có còn tươi không?”
“Nếu anh thích, em sẽ đặt định kỳ cho anh, như vậy sẽ luôn có hoa.”
“Người ta toàn là bạn trai mua cho bạn gái, em ngược đời thật đấy.”
Nói đến đây, Lư Chi Hiểu ngẩn ra, ngơ ngác nhìn số thang máy liên tục giảm xuống.
Cô chuyển chủ đề: “Ăn đồ nướng BBQ thì tới phố ẩm thực ở bên kia đi. Hồi đại học em thường xuyên tới đó.”
“Được.”
-
Phố ẩm thực, cạnh bờ sông.
Gió đêm hè, lá liễu đung đưa theo hướng gió.
Hai người tìm một quán nướng rồi ngồi vào.
Sau khi gọi món, Lư Chi Hiểu muốn uống rượu nhưng bị anh ngăn lại.
“Hôm nay đừng uống.”
“Chỉ uống một chút thôi.” Lư Chi Hiểu cố chấp.
Trầm Triệt đặt chai rượu xuống, anh không có thói quen ngăn người khác, cũng luôn cho rằng Lư Chi Hiểu rất đúng mực.
Anh rất ít khi thấy cô như vậy.
Sau lễ tang của ông, Lư Chi Hiểu rất để ý đến cảm xúc của anh, nhưng lại xa cách đúng chừng mực.
Lần trước anh còn thấy cô xem căn hộ ở thành phố Thanh trên ipad.
Nhưng ngoài mặt cô lại tỏ ra thân mật với anh.
Trầm Triệt đã từng yêu đương vài lần nhưng vẫn không hiểu rõ.
Bởi vì toàn là người khác chủ động, hình như anh chưa bao giờ mất bình tĩnh.
Trầm Triệt nhìn Lư Chi Hiểu đang cúi đầu uống rượu.
Anh hỏi thử: “Lồng tiếng không thuận lợi à?”
“Không phải, rất thuận lợi.”
“Vậy thì là?”
“Không liên quan đến anh.”
Trầm Triệt nhíu mày, suy nghĩ không biết có phải mình chọc giận cô không, hay là cô uống say.
Rất ít khi Lư Chi Hiểu uống rượu, nhưng mỗi lần uống cô đều thả lỏng và tự do.
Lần này là ngoại lệ.
Có lẽ cuộc sống hôn nhân suôn sẻ từ trước đến giờ, đều do cô luôn nhường nhịn anh.
Mãi cho đến khi kết thúc, Lư Chi Hiểu cũng không mở miệng nói gì.
Trầm Triệt không uống rượu nên lái xe, anh chỉ nhìn cô, không nói lời nào.
-
Sau khi đưa Lư Chi Hiểu lên giường và đóng cửa sổ phòng, Trầm Triệt mới về phòng.
Anh nhận được một tin nhắn.
Là một người lâu lắm rồi không liên lạc.
Bạn gái hồi cấp ba, Từ Lê.
Trầm Triệt không nhớ rõ tại sao lúc đó lại hẹn hò, mơ màng hồ đồ, rõ ràng anh là người không thể chấp nhận quan hệ thân mật, lại còn làm người ta khóc vì anh mấy ngày liền.
Từ Lê gửi một bức ảnh chụp ở bờ sông, trong ảnh là lúc anh đỡ Lư Chi Hiểu đi tới bãi đỗ xe.
Cô ấy hỏi: Đây là anh à? Hôm nay gặp được ở bờ sông, cảm thấy rất giống anh.
Trầm Triệt không có tâm trạng, anh chỉ trả lời một chữ: Ừ.
Từ Lê: Là anh thật à, tôi còn tưởng là nhận nhầm, vậy bên cạnh là... Lư Chi Hiểu hả?
Trầm Triệt tắm xong, quay lại mới nhìn thấy tin nhắn này, có lẽ do mình không trả lời cô ấy, Từ Lê hiểu lầm nên mới bổ sung thêm một câu.
Từ Lê: Xin lỗi nhé, tôi thấy giống nên muốn hỏi thử, không có ý gì khác.
Ban đêm rất lạnh, mây mờ che khuất ánh trăng.
Tóc Trầm Triệt ướt đẫm, thấy tên Lư Chi Hiểu xuất hiện, anh không khỏi nhíu mày.
Trầm Triệt: Cô quen cô ấy à?
Từ Lê: Là cậu ấy thật hả? Bây giờ hai người ở bên nhau à, thần kỳ ghê.
Từ Lê: Anh không nhớ hả, hồi cấp ba khi anh tới tìm tôi, người ở chung với tôi là cậu ấy đó.
Màn hình điện thoại chợt tắt, giọt nước rơi xuống, Trầm Triệt rất khó miêu tả cảm giác này.
Giống như đột nhiên chọc thủng bí mật của cô, lại không biết bí mật này liên quan gì đến anh, khiến anh chẳng biết phải làm sao.
Trầm Triệt: Xin lỗi, trôi qua lâu lắm rồi, tôi không nhớ ra. Tiện gọi điện thoại không?
Từ Lê: Hai người có quan hệ gì vậy, chắc chắn cậu ấy nhớ rõ. Trước đây tôi luôn kéo cậu ấy đi xem anh chơi bóng rổ mà. Sau này cậu ấy không đi họp lớp, không ai biết Wechat của cậu ấy, chẳng biết hiện tại cậu ấy làm nghề gì.
Từ Lê: Xin lỗi nhé, chồng tôi ở đây, tôi không tiện.
-
Lư Chi Hiểu cho rằng thành phố Thanh rất lớn, cô làm việc ở đây một thời gian dài, không gặp được mấy người bạn học cũ, hoặc có thể do mọi người đều đi đến những nơi lớn hơn, có thành tựu to hơn, không ai muốn ở lại đây.
Sau này cô cảm thấy thành phố Thanh rất nhỏ vì cô gặp được người mình từng yêu thầm khi xem mắt, thậm chí còn kết hôn với anh.
Nhưng bây giờ cô nghĩ, thành phố Thanh lớn hay nhỏ là vấn đề khách quan của bản thân, chẳng qua cô quá nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi chẳng có ai để ý đến.
Nhưng bản thân Lư Chi Hiểu không thể không thèm để ý.
Nếu có thể yêu bản thân lần nữa.
Lư Chi Hiểu sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian lên người mình.
Sau khi uống say vào đêm đó, Lư Chi Hiểu không để lộ điều gì nữa, cô nghiêm túc đi lồng tiếng, nghiêm túc sinh sống.
Dường như cô luôn có thể trốn tránh rất nhiều chuyện.
Cô có thể chờ Trầm Triệt đề nghị ly hôn với mình, lý do gì cũng được, vẫn còn thích bạn gái cũ, hoặc là quan hệ hợp tác đã kết thúc.
Đúng vậy, vốn chỉ là quan hệ hợp tác, sao cô lại quên nhỉ.
Quý Thành ngồi trong văn phòng, đang uống cà phê thì suýt chút nữa bị sặc.
“Ý cậu là cô ấy đã quen biết cậu từ hồi cấp ba, nhưng luôn giả vờ không quen cậu?”
“Ừ.” Vấn đề này vượt ngoài tầm suy nghĩ của Trầm Triệt, anh đành phải hỏi Quý Thành.
Có một phần lý do là gần đây anh dễ phân tâm, hai người hợp tác lâu như thế nhưng Quý Thành chưa bao giờ gặp tình trạng anh thiếu chuyên nghiệp như vậy.
“Hai người đang chơi trò gì vậy? Yêu thầm à, hay là ngược luyến tàn tâm. Hay là hai người từng yêu nhau nhưng cậu không nhớ, cô ấy tới đánh thức trí nhớ của cậu?”
“Cút.” Dạo này không thể chọc Trầm Triệt.
“Đấy, để tôi xem. Cậu hỏi thẳng cô ấy là được mà.”
“Tôi cảm thấy gần đây có vẻ cô ấy muốn ly hôn. Tôi không biết nên nói như thế nào.”
“Cái gì gọi là có vẻ muốn ly hôn?”
Trầm Triệt tỏ vẻ mất kiên nhẫn, anh cắn răng, gãi đầu.
“Cậu nói thật với tôi đi. Cậu đã nói với cô ấy là cậu thích cô ấy chưa?”
“Tôi đã nói với cô ấy rồi. Tôi bảo kết hôn với cô ấy rất tốt, rất thoải mái.”
Quý Thành giơ ngón cái lên: “Vậy đổi một người không tồi khác thì sao?”
“Không được.”
“Đúng vậy. Trầm Triệt, cậu không rõ à? Tôi tưởng cậu hiểu chứ. Trước đây khi cậu nhờ tôi đăng ký vào web tình yêu và hôn nhân, nhờ tôi tìm người phụ trách của cô ấy, sắp xếp cho hai người xem mắt. Chẳng phải cậu đã yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”
Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
“Vậy ư?”
“Nếu cậu cảm thấy mối quan hệ hợp tác này không thích hợp, có thể kết thúc lúc nào cũng được. Câu này có thể làm cậu rơi vào mối quan hệ này bất cứ lúc nào, bởi vì cậu nghĩ chỉ cần có đường lui, quan hệ thân mật này sẽ không đáng sợ nữa. Nhưng cậu cảm thấy Lư Chi Hiểu có nghĩ như thế không? Cô ấy sẽ không, con gái rất nhạy cảm. Có lẽ cô ấy sẽ sa vào những chuyện không xác định nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ tỉnh táo lại.”
“Đừng để cô ấy chờ lâu. Chờ khi cậu nhận ra thì cô ấy đã phân rõ giới hạn giữa hai người, chuẩn bị rời đi. Đừng để con gái suy nghĩ linh tinh, cậu phải hỏi thẳng, đặt lên bàn, để cô ấy không có chỗ trốn.”
Quan hệ thân mật là một chuyện rất khó khăn đối với Trầm Triệt.
Anh từng thử, nhưng đều kết thúc một cách thất bại, sau này anh nghĩ nếu không thể tạo một mối quan hệ thân mật, vậy thì tạo quan hệ hợp tác, dỗ ông nội vui, để ông yên tâm là được.
Nhưng ở bên Lư Chi Hiểu, làm anh dần trở nên thoải mái.
Thỉnh thoảng cô đắp mặt nạ chạy khắp nhà, thỉnh thoảng sẽ bị Meo Meo chạy lung tung dọa hét chói tai và bảo vệ bình hoa sắp rơi, thỉnh thoảng cô sẽ ngủ thiếp đi trên sofa vì chờ mình, thỉnh thoảng cô...
Trầm Triệt bỗng phát hiện, những lần thỉnh thoảng đó đều là mỗi ngày.
Ngày nào Lư Chi Hiểu cũng ở bên cạnh anh, cô gãi đúng chỗ ngứa, không tiến tới mà cũng chẳng lùi về phía sau.
Khi không tiến tới, anh sẽ không phát hiện, nhưng cô chỉ cần lùi về phía sau một bước, Trầm Triệt sẽ bắt đầu hốt hoảng.
“Tôi biết rồi.” Trầm Triệt ngẩng đầu.
“Vất vả lắm cậu mới có vợ, đừng dọa người ta chạy.” Quý Thành bắt đầu sắp xếp tài liệu rồi cầm lên, chuẩn bị đi ra ngoài: “Này, thành thật mà nói, nếu hai cậu thật sự có chuyện gì đó ngược luyến tàn tâm thì nhớ kể cho tôi nhé. Bé nhà tôi thích mấy loại tiểu thuyết như thế.”
“...”
Trầm Triệt nghĩ cách tìm hiểu thêm về Lư Chi Hiểu từ Từ Lê.
Dù rằng sau khi nghe tin hai người kết hôn, Từ Lê cực kỳ bực bội, ngoài bực vì người bạn cũ, cô ấy còn bực Trầm Triệt hơn.
Nguyên văn câu nói của cô ấy là như thế này: Vãi, cái đồ nhát cáy này, không biết Hiểu Hiểu của chúng ta đang định làm gì à! Anh mau đưa Wechat của cậu ấy cho tôi! Nếu không tôi đến tận nhà đấy!
Trầm Triệt: Không được, nói sau đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");