Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấc.
Lúc Lư Chi Hiểu từ phòng tập thể thao về đã là 8 giờ tối.
Cô mua mì Ý, định về hâm nóng lại, vừa vào nhà thì phát hiện đèn đã được bật, sau đó thấy Trầm Triệt đứng trong bếp uống nước.
“Sao anh lại về vào lúc này?”
Chẳng phải mới dự án mới vừa được đầu tư và đang làm hiệu ứng sao?
“Ừ, muốn tâm sự với em.”
“Nói cái gì?” Lư Chi Hiểu buộc tóc lên, mở hộp mì Ý ra, đặt vào lò vi sóng.
Cô rửa tay xong thì nhận lấy nước anh đưa.
“Em quen Từ Lê à?”
Tim Lư Chi Hiểu đột nhiên rơi xuống, cô tưởng Trầm Triệt sẽ hỏi có phải gần đây tâm trạng không tốt, hay là có muốn ly hôn không.
Nhưng cô không ngờ lại là chuyện này.
“Anh nói bạn gái của anh hồi cấp ba, phải không?”
Lư Chi Hiểu không định giấu giếm, cô biết Trầm Triệt không phải đang hỏi thử mà là đã chắc chắn.
“Quen biết anh từ hồi đó, sao không nói cho anh biết?”
“Khi ấy không có ấn tượng rõ ràng về anh, huống chi anh cũng không nhận ra em, em nói làm gì.”
Vẻ mặt của Lư Chi Hiểu rất bình tĩnh, nhưng lông mi run run đã bán đứng cô.
Điện thoại của Trầm Triệt nhận được tin nhắn.
Từ Lê: Này, tôi phát hiện tấm ảnh này. Tôi nhờ người khác in giúp tấm này, Hiểu Hiểu nói cũng muốn một tấm. Tôi nghĩ kỹ lại, có lẽ khi ấy Hiểu Hiểu đã yêu thầm anh, nhưng vì tôi nên cậu ấy ngại nói.
Trầm Triệt nhìn tấm ảnh kia, hai cô gái đứng dưới tàng cây, nắm tay nhau, phía sau là sân bóng rổ, anh mặc đồ thể thao màu đen và đang chơi bóng.
Ảnh cũ, quen thuộc đến nỗi Trầm Triệt hơi hoảng hốt.
Có một lần, anh đặt hai cốc cà phê đến nhà, sau đó đi gõ cửa phòng cô, phát hiện cửa khép hờ.
Cô đeo tai nghe, đưa lưng về phía cửa, đang dọn lại đống sách mới chuyển đến.
Sách xếp chồng lên nhau, cô ngồi ở giữa, chọn lựa.
Anh nhẹ nhàng bước tới, nhìn quyển sách cô đang lật xem.
Cô đang xem một tấm ảnh.
Khi cửa mở, Meo Meo cũng đi vào theo, cô xoay người gọi nó thì bị Trầm Triệt dọa giật cả mình.
Lư Chi Hiểu tháo tai nghe xuống: “Sao anh vào được?”
“Cà phê, đặt latte muối biển cho em đấy.”
Lư Chi Hiểu kẹp tấm ảnh kia vào sách, đó là lần đầu tiên anh thấy biểu cảm hoảng loạn ở trên mặt cô.
Chột dạ và sợ hãi.
Trầm Triệt cầm cốc cà phê, thoáng nhìn thấy đồng phục ở trên tấm ảnh kia, nhưng anh không để ý lắm, đặt cà phê xuống thì rời khỏi phòng ngay.
Nếu là như thế, nếu tất cả đều có lý do.
Trầm Triệt bỗng ngước mắt, nhìn về phía Lư Chi Hiểu.
Bầu không khí rất thấp, Trầm Triệt nhớ khi ở trên đảo, cô đã nói hồi cấp ba từng yêu thầm một người nào đó.
Một lúc lâu sau, anh hỏi: “Hiểu Hiểu, hồi cấp ba em yêu thầm anh đúng không?”
Tim Lư Chi Hiểu đau nhói, cô cũng từng nghĩ đến cảnh tượng như vậy, chính cô là người cho anh cơ hội này.
Cô tức giận hay hờn dỗi.
Bắt đầu từ lễ tang của ông nội, cô đã giận dỗi.
Anh không cần cô bầu bạn vào lúc quan trọng, luôn dùng giọng điệu dò hỏi, còn có cô bạn gái cũ không rõ ràng kia.
Và cả bản thân cô.
“Cho nên, phải ly hôn à?”
Lời này, cô có thể chủ động hỏi.
Lư Chi Hiểu không hề phát hiện mình rơi nước mắt từ khi nào, cơn gió khô nóng ập vào từ cánh cửa ban công rộng mở. Từ khi kết hôn cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bầu không khí áp lực đến vậy.
Lư Chi Hiểu trốn tránh rất nhiều chuyện, đây là lần dữ dội nhất.
Thôi bỏ đi.
“Việc này liên quan gì đến chuyện chúng ta ly hôn hay không?”
Trầm Triệt đặt điện thoại xuống rồi đến gần cô, lại sợ cô cảm thấy áp lực nên cố gắng đè nén giọng điệu.
“Quan hệ của chúng ta là đối tác mà. Có bắt đầu cũng sẽ có kết thúc, đây là lời anh nói đấy.”
Dù kết thúc cũng không sao, Lư Chi Hiểu đã mơ vô số giấc mơ trong ngày xuân, cũng đã nằm bên cạnh anh và mộng mơ về mai sau.
Nhưng suy cho cùng vẫn là một giấc mộng viển vông, một bài thơ dừng ở đoạn không cao trào.
“Anh ——”
Nếu Trầm Triệt biết có một ngày mình sẽ thích cô, chắc chắn anh không để mình nói lời này.
“Là quan hệ hợp tác từng ngủ với nhau à?”
Trầm Triệt tới gần, bình thường anh luôn che giấu cảm giác áp bức trước mặt Lư Chi Hiểu, ngoại trừ lần mất không chế vào ban đêm ở trên đảo.
Mặt Lư Chi Hiểu ửng đỏ, liên tục lùi về phía sau, cô dựa vào tủ, lò vi sóng ở phía sau đã dừng, toả ra hơi nóng.
Không lùi được nữa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia.
Sợ cái gì?
Trầm Triệt hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào cô: “Sao không nói gì?”
“Vậy có phải ly hôn không…”
“Không có khả năng.”
Hiểu Hiểu, quan hệ của chúng ta đâu còn đơn thuần là quan hệ hợp tác?
Mắt Lư Chi Hiểu bỗng tối lại, anh cúi người hôn cô, nóng nảy mà lại kiềm chế.
Cánh tay cô đụng vào lò vi sóng ở phía sau, cảm giác ấm áp khiến cô run lên, nước mắt chảy xuống.
Rên một tiếng, khiến Trầm Triệt thoáng lùi lại.
Gần như không thể hít thở, Lư Chi Hiểu vừa chạm chân xuống sàn, lại bị anh bế, đặt lên bàn bếp.
Tay Trầm Triệt giữ eo cô, nụ hôn rơi lên xương quai xanh, Lư Chi Hiểu lùi về phía sau, đẩy vai anh.
“Trầm Triệt, vẫn chưa nói xong ——”
Trầm Triệt phớt lờ, đồ thể thao hơi mỏng bị anh cởi ra, hơi thở nóng bóng phả lên hết chỗ này tới chỗ khác khiến Lư Chi Hiểu ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn ánh đèn vàng.
Khi Lư Chi Hiểu chưa sa vào, cô đá dép lê ra, dùng chân đá nhẹ vào chân anh một cái, sau đó đè lên eo anh, mới đẩy anh ra được một chút.
“A Triệt, nói chuyện rõ ràng.”
Trầm Triệt hôn lên môi cô, chỉ hôn một cái rồi lùi lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
“Em nói đi.”
“Sao anh biết được?”
“Hôm ăn nướng BBQ gặp được Từ Lê, cô ấy nhắn tin hỏi anh rằng người bên cạnh có phải em không.”
“Cậu ấy ——” Lư Chi Hiểu kéo đồ thể thao lên, lúc muốn nhảy xuống khỏi mặt bàn thì bị anh giữ lại.
“Ngồi vậy nói đi.” Giọng anh khàn khàn, ánh mắt sâu thẳm.
“Cậu ấy có trách em không? Thật ra không phức tạp như anh nghĩ đâu.” Lư Chi Hiểu cụp mắt: “Hồi cấp ba em thật sự từng thích anh nhưng trôi qua lâu rồi, anh không nhớ rõ cũng rất bình thường. Hôm xem mắt, anh không nhận ra nên em không muốn làm việc thừa thãi, để anh biết cũng không ổn, nhỡ anh cảm thấy từng là bạn cấp ba, quá khó xử, không muốn kết hôn thì sao? Vậy nên em không nói cho anh biết. Không muốn làm lễ cưới cũng vậy, em sợ mời bạn cấp ba, nên…”
“Cô ấy không trách em, chuyện của cô ấy và anh đã trôi qua lâu rồi, không chê trách gì.” Trầm Triệt hiểu cô đang lo lắng điều gì, anh an ủi cô: “Vậy tại sao gần đây em không vui, cứ trốn tránh anh mãi?”
Lư Chi Hiểu: “Em muốn hỏi anh một câu.”
Cô thầm oán trách Trầm Triệt vì anh không bày tỏ thật lòng với mình, nhưng cô đã từng làm vậy chưa?
Buồn bã bi quan lâu như thế, Lư Chi Hiểu không muốn tránh né nữa.
Chuyện của cô và Trầm Triệt, cô không muốn từ bỏ như vậy.
“Em nói đi.”
“Anh chỉ cảm thấy em là một người thích hợp để kết hôn hả, cũng chỉ vậy thôi sao?”
“Không phải.” Trầm Triệt đỏ mắt, quả thực đã bị Quý Thành đoán đúng, cô đang suy nghĩ linh tinh.
Anh không muốn mất đi cô.
“Hiểu Hiểu, ban đầu anh cảm thấy vậy, nhưng sau này, anh yêu em.”
Trầm Triệt đè vai cô lại, tiến lên phía trước, lần này Lư Chi Hiểu không đẩy anh ra, chấp nhận tình yêu dữ dội và mãnh liệt kia.
Cô chợt nhận ra, hoá ra chỉ cần anh mở miệng là có rất nhiều chuyện không cần lảng tránh.
Khô nóng, hỗn loạn, như cảnh trong mơ.
Lư Chi Hiểu bị anh đẩy ngã xuống mặt bàn, đá cẩm thạch lạnh băng, làm làn da cô trở nên lạnh lẽo, cô vòng hai tay qua cổ anh.
…
Đêm hè dài lâu, ngoài cửa sổ đổ mưa to.
Cơn mưa to này rất dữ dội, mưa đập lên cửa kính, tích tụ trong chậu hoa, tràn ra sàn ban công.
Mùi mưa ẩm ướt, Lư Chi Hiểu tỉnh lại trong lòng Trầm Triệt, cả người bủn rủn.
“Trầm Triệt…”
“Hả?” Trầm Triệt ôm vai Lư Chi Hiểu, đặt cằm lên đầu cô, vỗ về nhẹ nhàng như an ủi.
Giọng Lư Chi Hiểu nhẹ nhàng: “Trời mưa rồi, cửa sổ chưa đóng.”
“Để anh đi đóng.” Trầm Triệt không mặc áo trên, khi anh đứng dậy, Lư Chi Hiểu nhắm mắt lại theo bản năng.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, nụ hôn rơi lên mắt cô.
“Chờ anh quay lại.”
Trầm Triệt đi chân trần trên sàn nhà, vào mỗi phòng kiểm tra cửa sổ, cuối cùng ra ban công dọn hoa của cô vào nhà, nước mưa rơi lên lưng anh.
“Anh đi tắm lại nhé.” Trầm Triệt đi vào phòng cô, rũ rũ tóc, nước mưa chảy dọc từ xương quai xanh xuống bụng nhỏ.
“Ừm.”
Lư Chi Hiểu nhìn sang chỗ khác, khóe mắt liếc thấy anh vào phòng tắm mới thở phào nhẹ nhõm.
Mùa hè mưa to, liên miên không dứt.
Tim Lư Chi Hiểu lại đang bắn pháo hoa, từng đợt một, còn vang hơn cả tiếng mưa.
Cô mặc váy hai dây vào, lấy một chiếc hộp giày cũ ra khỏi tủ quần áo.
Bên trong có bức ảnh kia, còn có mấy món đồ lặt vặt.
Trầm Triệt nhanh chóng tắm xong, anh tắt đèn, khi ra ngoài chỉ quấn khăn tắm. Trầm Triệt lau tóc, lười biếng ngước mắt lên: “Sao không ngủ?”
“Tiếng mưa to quá, không ngủ được.” Lư Chi Hiểu tiếp tục xem đồ trong hộp: “Sao trước đây em không phát hiện anh thích khoe body nhỉ?”
Trầm Triệt nhướng mày, nổi hứng muốn trêu cô: “Chỉ thế này thôi à? Đáng lẽ phải cởi thêm chút nữa.”
Anh vừa nói vừa giả vờ muốn cởi khăn tắm ra.
“Biến thái.” Lư Chi Hiểu xụ mặt, nhìn thẳng vào anh.
Hai người bật cười.
Bức tường ngăn cách biến mất trong đêm nay, dường như từ lúc này họ mới bắt đầu thân mật.
“Anh mau mặc quần áo tử tế đi, em có cái này muốn cho anh xem.”
Trầm Triệt về phòng mình, mặc một chiếc áo thun vào rồi lại quay lại.
“Trước khi xem thì bàn bạc một chuyện đã.” Trầm Triệt ngồi cạnh cô, ngắm nhìn và vuốt ve tay cô, khi chạm vào nhẫn, anh ngước mắt lên nhìn Lư Chi Hiểu với ánh mắt trong veo.
“Chuyện gì?”
“Anh chuyển đến phòng ngủ chính ngủ được không?”
Lư Chi Hiểu a một tiếng, rút tay lại, anh vội vàng nắm lấy tay cô, kéo người vào lòng.
Hai người dùng chung một loại sữa tắm, Lư Chi Hiểu mới đổi loại khác là mùi đào. Mùi này ở trên người anh có hơi khác lạ nhưng lại khiến lòng cô mềm nhũn.
“Không muốn à?”
“Không phải không muốn.”
“Vậy ngày mai chuyển vào nhé.”
“Được.” Lư Chi Hiểu nằm trong lòng anh, cô cầm lấy chiếc hộp ở bên cạnh và đặt lên đùi: “Cho anh xem này.”
Bài thi ngữ văn của Trầm Triệt hồi lớp 10, dải ruy băng rơi lên đầu anh trong trận bóng rổ năm lớp 11, còn có vỏ của cái kẹo mà anh ăn trên sân thượng vào đêm năm lớp 12 đó…
Một số thứ liên quan đến anh, và một số không liên quan gì, đều là thanh xuân mà cô đã trộm che giấu ở trường trung học số 1 thành phố Thanh.
“…Hiểu Hiểu.”
Trầm Triệt cảm thấy không có từ ngữ nào có thể miêu tả cảm xúc của anh vào lúc này.
Hồi cấp ba anh làm gì nhỉ? Anh chỉ tập trung vào sự cô đơn của mình, chỉ mong bố mẹ quay đầu lại nhìn anh, cho nên anh cúi đầu, không nhìn bất cứ ai, ai đến ai đi, anh đều không quan tâm.
Tựa như con chim cánh cụt đi về vực sâu của tảng băng trôi, không quay đầu lại, cũng không muốn đi cùng ai.
Trong lúc anh lo lắng và chôn vùi sự chân thật, ở xa có người thầm thích anh.
Lặng im như thực vật.
“Bức ảnh kia là như thế nào vậy?”
Lư Chi Hiểu: “Từ Lê nói với anh rồi à, ở phòng làm việc, anh có muốn xem không?”
“Cô ấy đã gửi cho anh rồi, để xem sau đi. Em mặc ít, bên ngoài lạnh.”
“Được.”
Đêm nay Lư Chi Hiểu nói với Trầm Triệt rất nhiều chuyện.
Nói một số chuyện linh tinh hồi cấp ba, sau đó Lư Chi Hiểu đắn đo một hồi lâu, vẫn quyết định hỏi.
“Lần trước em tới phòng làm việc tìm anh, bạn gái cũ của anh cũng ở đó à?”
“Bạn gái cũ nào…” Áo ngủ của Trầm Triệt mở một nửa, chiếc hộp kia đặt trên bụng anh, anh đang xem đồ, nghe vậy thì tạm dừng và suy nghĩ một hồi: “Em nói Chu Dao à?”
“Sao em biết được ——” Lư Chi Hiểu lấy hộp lại, đặt lên tủ đầu giường, bị anh chặn lại, kéo về phía anh.
“Chu Dao không phải bạn gái cũ. Cô ấy là bạn đại học của anh, đến với tư cách là người đầu tư của trò chơi mới. Không biết tại sao em biết được, nhưng cô ấy không phải bạn gái cũ của anh.”
“Ồ.”
“Hiểu Hiểu, sau này có chuyện gì thì cứ hỏi thẳng anh, đừng nghĩ ngợi linh tinh.”
Tiếng mưa to yếu dần, gió cũng dừng, hình như đã gần sáng.
Lư Chi Hiểu nằm trong lòng anh, mắt nóng lên.
Tối nay tất cả tình yêu thầm kín của cô đều được Trầm Triệt dịu dàng đón lấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");