Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bài Thơ Nhớ Nhung Ngày Xuân
  3. Chương 9
Trước /13 Sau

Bài Thơ Nhớ Nhung Ngày Xuân

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấc.

Hòn đảo ở miền Nam, những chiếc thuyền gỗ lắc lư bên bến thuyền, sóng biển trong vắt cuồn cuộn như những dải lụa màu xanh, ánh mắt trời chiếu xuống, những tia sáng chói mắt và sự lắc lư của thuyền khiến Lư Chi Hiểu buồn nôn.

Đi máy bay, đi theo đường núi, cuối cùng lại ngồi thuyền.

Phòng làm việc của Trầm Triệt có sáu người phụ trách dự án trò chơi này, bốn chàng trai và hai cô gái, bọn họ đang đứng ở đuôi thuyền để chụp ảnh.

Quý Thành và bạn gái Mạnh Tây đang ngồi dính sát vào nhau và nói lời âu yếm.

Lư Chi Hiểu thì dựa vào lòng Trầm Triệt, lông mày nhíu chặt, tay rũ ngoài thuyền, ủ rũ ỉu xìu.

Ánh nắng sáng chói, tay Trầm Triệt đặt lên trên mắt cô, để cô ngủ thoải mái hơn chút.

Ngọn núi trên hòn đảo cao ngất ngưởng, có đàn chim bay qua.

Thuyền cập bến, những người khác vui vẻ phấn khởi xách hành lý rời khỏi thuyền.

Lư Chi Hiểu rất muốn đứng dậy khỏi lồng ngực của anh, nhưng cô vừa say xe vừa say tàu, rất khó để suy nghĩ.

Cô nắm lấy áo sơ mi của anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Đến rồi à?”

“Ừ, bọn họ đã rời thuyền rồi, em muốn nằm thêm một lúc không?”

“Thôi, không muốn làm mất hứng, lát nữa nằm ở homestay là được.”

“Được, anh nhờ Qúy Thành mang hàng lý xuống rồi. Không vội, đi từ từ thôi.”

Lư Chi Hiểu đã say xe từ bé, đây là lần đầu tiên cô đi thuyền nhưng vừa lên cô đã thấy choáng váng hoa mắt, lúc này chân còn hơi lâng lâng.

Trầm Triệt dắt cô đi.

Cô cẩn thận giẫm lên hạt cát mềm mịn, phía xa có vài ngôi nhà đầy màu sắc nằm trên vách núi, màu sắc tươi sáng như cầu vồng giữa những vách núi đá xanh và xám.

Khi hai người chậm rãi đi tới homestay, những người khác đã chia phòng xong, Quý Thành đứng chờ ở cửa homestay.

“Ổn không vậy. Tôi để lại phòng lớn nhất cho hai người đó. Hai người lên nghỉ ngơi trước đi.” Quý Thành đưa chìa khóa cho Trầm Triệt: “Hành lý đã được đặt trước cửa phòng cậu rồi.”

“Các cậu có kế hoạch gì không?”

“Bọn họ khá ổn, định đi ra biển một lát.”

“Ừ, hôm nay không cần để ý đến bọn tôi.”

Quý Thành vỗ vai anh: “Coi như bù tuần trăng mật đi.”

Lư Chi Hiểu đứng bên cạnh cười xấu hổ, ánh mắt mơ màng bỗng phát hiện có một con rùa đen đang bò trong khu vực homestay.

Hình dáng của con rùa đen này rất lớn, không biết là giống gì, trên lưng nó có dán một tờ giấy note, bên trên viết: Nó thích đi bộ khắp nơi. Xin lỗi nếu nó đụng vào bạn.

Lư Chi Hiểu lấy máy chụp film ra, chụp ảnh rùa đen.

Homestay này rất sạch sẽ, tường màu trắng xanh, mái nhà kính, ánh nắng chiếu xuống, hai người đi trên cầu thang uốn lượn.

Phòng 301 ở cuối hành lang, sau khi mở cửa phòng ra, Trầm Triệt kéo vali vào.

Đồ đạc trong phòng toàn được làm bằng gỗ, ngoài ban công là biển mênh mông vô bờ.

Lư Chi Hiểu xoa gáy, nằm xuống mép giường, váy denim gò bó, khi cô đang định hoạt động, Trầm Triệt chợt nắm lấy mắt cá chân của cô.

Cảm giác tê dại khiến cô đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, cô kinh ngạc: “Để em tự làm.”

“Đừng nhúc nhích, nằm đi.” Trầm Triệt cởi giày ra, đắp chăn lên chân cô: “Muốn nôn nữa không?”

“Không, chắc do uống thuốc say xe nên bây giờ em buồn ngủ quá.”

“Vậy ngủ đi.”

Trầm Triệt đứng dậy, định kéo rèm lại.

Lư Chi Hiểu: “Không cần kéo đâu, em chỉ ngủ một lát thôi.”

“Ừ, ngủ đi.”

Lư Chi Hiểu thật sự không gắng gượng được nữa, mắt chậm rãi nhắm lại, mơ hồ nghe thấy tiếng anh lật sách trên bàn.

Hòn đảo này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển đập vào bờ.

Gió biển thổi vào phòng, Lư Chi Hiểu mở mắt, nhìn thấy đèn bàn ở bên giường, trên nó có tua rua, đung đưa lay động, làm ánh đèn vàng ấm áp đảo loạn.

Cô nhớ ra, mình đang nằm trong homestay trên đảo.

Cô vừa định tìm Trầm Triệt thì đã thấy anh đẩy cửa ban công ra và bước vào.

“Dậy rồi à?”

“Em ngủ bao lâu rồi, sao trời đã tối rồi?” Giọng nói hơi ủ rũ.

“Mới hai tiếng thôi, còn đau đầu không?”

Lư Chi Hiểu lắc đầu: “Khá hơn nhiều rồi.”

“Muốn ra ngoài không, hay là tiếp tục ở trong nhà nghỉ ngơi?”

Trầm Triệt đã thay đồ, quần áo thể thao màu xám thoải mái, đơn giản sạch sẽ, anh tháo đồng hồ thường đeo ra, chỉ để lại một sợi chỉ đỏ.

Lư Chi Hiểu cũng có một sợi giống vậy, hai người tùy tiện mua nó khi đi dạo ở bờ sông vào ban đêm.

Không ngờ anh vẫn đeo.

Không biết sợi của cô đã bị ném đi đâu rồi.

Lư Chi Hiểu không biết hai người ở chung một phòng có thể làm gì, cô vô thức trả lời: “Ra ngoài đi.”

“Bọn họ đang sưởi ấm ở bờ biển, ăn BBQ, đi không?”

“Được thôi.” Cô đi chân trần chạy đến chỗ vali: “Em hay đồ rồi đi.”

-

Trên bờ cát có nơi cắm trại, trong gió có những làn khói và tia lửa bắn ra từ đống lửa trại.

Du khách ngồi trên mặt đất, tiếng cười trộn lẫn tiếng nhạc, dường như tất cả mọi người đều quên mất thời gian, chỉ hưởng thụ hiện tại.

Quả thực là chỗ nghỉ ngơi lí tưởng.

Lư Chi Hiểu đi chân trần trên bờ cát mịn, vì muốn thả lỏng nên cô đã đổi xăng đan thành dép lào, dù sao cũng là tới bờ cát.

Cô cất dép vào túi, xách đi.

Trầm Triệt lười biếng, ung dung đi theo, anh còn ngân nga gì đó.

Lư Chi Hiểu không biết lãng mạn, số lần yêu đương cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng ở bên anh, dường như không cần làm gì, cũng không cần phải nói gì, chỉ cần ở bên nhau một cách đơn giản, cảm giác hạnh phúc lập tức quấn quanh cô.

Nếu đường ven biển không có điểm cuối.

Vậy cô muốn hai người đi đến tận ngày mai, không dừng lại.

Hai người kéo dài thời gian đi dạo, nửa tiếng sau mới đến chỗ cắm trại.

Mấy người họ đang chơi thật hay thách.

Người làm game kích thích đến vậy ư?

Lư Chi Hiểu bị Mạnh Tây kéo ngồi xuống thảm picnic.

“Mau tới chơi cùng bọn em đi.”

Quý Thành gõ đầu cô ấy: “Anh thấy em lại muốn bắt nạt người ta.”

“Đâu có, đừng gõ đầu em!”

Mạnh Tây nhỏ hơn bọn họ vài tuổi, ý đồ xấu nhiều, không biết Quý Thành tìm được cô bạn gái này ở đâu ra.

Mặt tròn mắt hạnh, gặm đùi gà nướng, như một con sóc đáng yêu.

“Này, chị Hiểu Hiểu, hai người mặc đồ đôi hả?” Mạnh Tây nhìn Trầm Triệt ngồi bên cạnh cô.

Lư Chi Hiểu khẽ cười, lúc thay quần áo cô đã nghĩ sẽ có người để ý, nhưng cô chỉ có bộ đồ thể thao màu xám này.

“Không ngờ chị và chồng còn cố ý mặc đồ đôi.” Mạnh Tây lườm người kia: “Không giống anh ấy, em rất muốn mua đồ đôi, nhưng anh ấy chê. Ốp điện thoại, giày, vòng tay, ảnh chẳng ưng cái nào!”

“Đừng tố cáo anh, mau chơi trò chơi thôi.” Quý Thành xoay đầu cô ấy lại.

“Được, ván mới bắt đầu. Chai rượu xoay vào ai thì người đó phải bốc một lá bài, trả lời câu hỏi trong đó, nếu không sẽ phải thực hiện thử thách nha!”

Chàng trai nhuộm tóc màu hồng nhạt bắt đầu xoay chai rượu.

Miệng chai chỉ vào Lư Chi Hiểu.

“…”

Trầm Triệt buồn cười, cô trộm dùng ngón tay chọc anh một cái, ngón tay bị anh nắm lấy.

“Mau lấy bài đi!” Mạnh Tây nhắc nhở cô.

Lư Chi Hiểu thấy mọi người đang chờ nên quên rút ngón tay lại, để mặc anh lôi kéo.

Nội dung trên lá bài khiến Lư Chi Hiểu sửng sốt sau khi xem, Mạnh Tây nhích tới đọc thành tiếng: “Hiện tại bạn và người bạn từng yêu thầm trong thời học sinh có kết cục như thế nào?”

Hầu hết mọi người đều cảm thấy câu này trong sáng hơn các câu hỏi khác rất nhiều, nhưng ai lại chẳng muốn thấy sếp ghen?

Tất cả mọi người nhìn Lư Chi Hiểu, đợi cô trả lời.

“Thử thách là gì?”

“Uầy ——” Mạnh Tây thét chói tai, bị Quý Thành che miệng lại.

“Uống rượu.” Có một cô gái trả lời cô.

Lư Chi Hiểu không hề do dự cầm lấy chai rượu vừa được mở ra, khiến người nắm tay cô ngơ ngác.

Cô nhân cơ hội rụt tay lại, mặt đỏ bừng, lông mi run run, không dám nhìn người bên cạnh, cô rót đầy ly rồi uống cạn.

“Tôi xoay nhé?”

Lư Chi Hiểu hơi khom người, xoay chai rượu.

Khi xoay tới một chàng trai cô không quen, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn họ ồn ào.

Mặt Trầm Triệt không có cảm xúc gì, anh chỉ lấy chai rượu ở trước mặt cô đi và đặt ra xa, nhân lúc tất cả mọi người không nhìn về phía này, anh ghé vào tai cô, hỏi thẳng: “Em từng yêu thầm ai?”

Không hiểu sao lại có mùi chua, Lư Chi Hiểu cắn môi nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, sau đó chột dạ rời mắt.

Trầm Triệt nghĩ, vốn dĩ chỉ định trêu cô.

Nhưng nhìn thấy Lư Chi Hiểu căng thẳng rồi lại không muốn nói bất cứ lời nào, anh đột nhiên hơi bực bội.

Như thể đó không phải là mối tình thầm kín cũ mà là một cuộc tình đã diễn ra.

Cô có người mình thích?

Lư Chi Hiểu cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, cô chống tay lên đầu gối anh, nhích tới: “Lát nữa nói sau, chơi trò chơi trước được không?”

Những tia lửa trại trong gió khiến mặt cô nóng bừng.

Trầm Triệt nhướng mày, không nói chuyện, bởi vì miệng chai đã xoay vào anh.

Không biết là ai thúc giục anh: “Sếp, mau rút một lá đi.”

Khi Trầm Triệt nghiêng người về phía trước, anh đỡ eo Lư Chi Hiểu rồi duỗi tay lấy một lá bài như không có việc gì.

Trầm Triệt cố ý.

Bây giờ cô rất chắc chắn về chuyện này.

“Lần hôn môi cuối cùng là khi nào.” Giọng điệu của Trầm Triệt rất bình tĩnh.

Mọi người lại bắt đầu ồn ào.

“Chiều nay.” Trợn mắt nói dối.

Nhưng chỉ có Lư Chi Hiểu biết, cô cười.

Cánh tay Trầm Triệt siết chặt, kéo cô vào lòng.

Gió biển mang đến mùi tanh và cả những cơn gió lạnh lẽo, Lư Chi Hiểu không lay chuyển được anh, để mặc cho anh ôm mình.

Trò chơi kết thúc, trong phòng làm việc có một chàng trai biết đàn guitar, cậu ấy mượn đàn của nhóm bên cạnh rồi bắt đầu hát.

Lư Chi Hiểu thì uống rượu và trò chuyện với Mạnh Tây.

Đêm tối dài lâu.

Thấy Lư Chi Hiểu hơi ngà ngà say, Trầm Triệt kéo khoá áo thể thao của cô lên, đứng dậy phủi cát trên người.

Lư Chi Hiểu ngước mắt lên, tóc xoăn nhẹ rũ ở trước ngực, bị gió thổi rối tung.

Dáng vẻ cô ngẩng đầu như con nai lạc đường, ánh mắt cô lấp lánh, giọng cô cũng trở nên dịu dàng vì uống rượu.

“Trầm Triệt, anh muốn đi đâu?”

“Em say rồi, anh đưa em về được không?”

Lư Chi Hiểu đồng ý, anh kéo cô lên bằng một tay rồi nói với Quý Thành là mình đi trước.

Ánh trăng rơi xuống biển, bị sóng đánh thành mảnh nhỏ, lấp lánh tỏa sáng.

Vốn dĩ Lư Chi Hiểu uống không nhiều lắm, lúc này bị gió đêm thổi cũng tỉnh táo hơn.

Hai người trò chuyện câu được câu không.

“Em yêu thầm ai?”

Anh không quên chuyện này.

Lư Chi Hiểu khẽ cười: “Muốn biết đến vậy hả.”

Là anh đó, nhưng không thể nói ra.

“Cũng không có gì, là một chàng trai cùng lớp cấp ba.”

“Thích cậu ta lắm à?”

“Lúc ấy rất thích, nhưng đến bây giờ đã trôi qua rất lâu rồi, đã quên…”

“Anh nhớ bọn mình học cùng một trường cấp ba, là ai, có lẽ anh biết đấy.”

Thành phố Thanh chỉ có vài trường cấp ba, trước đây từng tình cờ nhắc tới, nhưng khi đó hai người đều không hỏi quá nhiều.

“Ừ, bọn mình còn học cùng một khoá.” Lư Chi Hiểu sợ anh nhớ ra: “Khóa của bọn mình tăng chỉ tiêu tuyển sinh, có tận hai mươi lớp, anh chưa từng gặp em, huống chi là anh ấy.”

Trầm Triệt không nói gì, quả thực anh không nhớ rõ chuyện hồi cấp ba lắm.

“Được rồi, không nói về chuyện này nữa.” Lư Chi Hiểu đứng trước mặt anh: “Nói về chuyện hôn môi đi.”

“Em muốn nói cái gì?” Anh xách dép của cô, cụp mắt nhìn vào mắt cô.

“Anh hôn môi vào buổi chiều?”

“Em biết là nói dối còn gì, nếu không phải trả lời như thế nào?”

Người trong phòng làm việc, ngoài Quý Thành, không ai biết hai người kết hôn chớp nhoáng, không có nền tảng tình cảm.

Vợ chồng hôn môi là một chuyện rất thường xuyên, nên anh nói là buổi chiều.

“Em tưởng anh sẽ hôn ngay tại chỗ, sau đó nói là vừa mới.”

Trầm Triệt buồn cười: “Học ở đâu vậy?”

“Trên mạng đều như thế mà.”

“Thử xem.”

“Thử cái ——” Lư Chi Hiểu mở to mắt, môi cô bị lấp kín.

Trầm Triệt hôn rất nhẹ nhàng, dịu dàng chạm vào, cho cô đủ thời gian để phản ứng, cảm nhận được tay cô vòng qua cổ mình, anh mới ôm chặt cô, hôn thật mạnh.

Hai người đều uống rượu, Lư Chi Hiểu uống rượu trái cây, đậm vị cam, anh mút lấy đầu lưỡi đang trốn tránh kia, dẫn dắt nó.

Hôn môi giống như uống rượu, đầu cô sắp nổ tung, cô có cảm giác như thế giới đang xoay tròn.

Cô sắp không thể hít thở nổi, tay để trước ngực anh, kêu rên.

Trầm Triệt thoáng rời khỏi môi cô, lại luyến tiếc hôn thêm một cái rồi mới lùi bước.

Lư Chi Hiểu ấm ức: “Uống say không, đừng quên nữa nhé.”

“Quên gì?”

Cô không nói chuyện, lại như bị rót một ly rượu, đánh mất khả năng suy nghĩ. Cô biết đêm nay Trầm Triệt là lạ, nhưng vì quan hệ kết hôn nên cô không biết phải giải thích như thế nào.

Nụ hôn này, làm não cô chết máy.

Trầm Triệt thấy cô cúi đầu, anh nhớ tới lần mình uống say trong tiệc mừng ra mắt, cô tới đón mình về nhà.

“Lần trước anh hôn em?”

“Ừ, cũng không phải, chỉ là chạm vào, giống như vậy.” Lư Chi Hiểu nhón chân, chạm vào khóe môi anh, sau đó dựa vào lòng anh, im lìm.

Giọng anh khàn khàn, cố gắng kiềm chế dục vọng, không để bản thân hôn thêm lần nữa: “Hiểu Hiểu, chúng ta về phòng thôi.”

Thế giới giống như chai rượu lớn, ngất ngây nhưng lại ngọt ngào.

Lư Chi Hiểu nắm lấy lưng của Trầm Triệt, để lại vết vào đỏ bừng, không có khoảng cách, giây tiếp theo lại ngẩng đầu rên thành tiếng.

Như con thuyền dập dềnh trên biển, như diều đứt dây và như là lựu bị nghiền nát.

Lư Chi Hiểu rơi nước mắt, nhìn về phía đôi mắt đen láy kia để xin tha, giọng nói khàn đặc.

Trầm Triệt véo eo cô, nụ hôn rơi lên tất cả những chỗ có thể chạm vào, khàn giọng dụ dỗ cô gọi mình.

“Gọi anh là gì?”

“Trầm Triệt, Trầm Triệt.”

Được không?

“Chúng ta kết hôn rồi.”

Sau khi suy nghĩ cẩn thận anh muốn nghe gì, Lư Chi Hiểu cắn răng, nghiêng đầu tiếp tục chịu đựng, mồ hôi rơi lên cổ cô, cô bỗng run rẩy.

Không quá vài giây, Lư Chi Hiểu nhích lại gần anh, ghé sát vào tai anh, giọng nói mệt mỏi mà quyến rũ.

“Ông xã.”

Cô không nghĩ ra đây là gì, nhưng sau khi nói ra, cô đột nhiên hiểu.

Bởi vì đã kết hôn, vì thế cảm giác xa cách sẽ mờ nhạt, do đó có thể không nói thích, cũng không nói yêu.

Nhưng sự ăn ý đã được thiết lập, cuộc sống ngấm sâu vào nhau, bây giờ cơ thể cũng quen thuộc và gần gũi thân mật vô cùng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /13 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Copyright © 2022 - MTruyện.net