Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thật tốt, thế giới an tĩnh.Nhan Khuynh rất hài lòng, sau đó quay trở lại đệm để tiếp tục chơi với cá koi trong bể cá.
Theo quan điểm của Nhan Khuynh, đối với một tên cặn bã như Ngụy Nguyên, cô chỉ nhìn hắn ta thôi cũng cảm thấy nhức mắt chứ đừng nói đến việc suốt ngày nghe hắn ta nói những điều vô nghĩa.
Cái gì tới thì tới nhanh đi để cô yên.Tuy nhiên, cách làm đơn giản và thô bạo của Nhan Khuynh lại khiến bà chủ và Chúc Dương đang lo lắng cho cô ngay lập tức mất khả năng phản ứng.
Về phần Ngụy Nguyên, hắn ta tức giận ngay tức thì.Hắn ta được sinh ra trong hào môn, từ nhỏ đã được vạn người yêu chiều, sau này trưởng thành thì tình trường lại càng thuận lợi, tiếp tục khắp nơi chơi bời, có bao giờ bị người ta đối xử như vậy cho nên hắn ta lập tức bùng nổ tới đỏ mặt.
Nửa ngày chẳng được gì hắn ta đánh liều bắt lấy Nhan Khuynh.“Anh làm cái gì vậy?” Chúc Dương tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là xuất thân hào môn, hiện tại nhà họ Chu đang cùng Cảnh Hoài hợp tác nên cũng không cần sợ Ngụy Nguyên mà vội vàng ngăn cản.Nhưng Ngụy Nguyên đã nổi điên lên: “Tránh ra! Đừng tưởng rằng có thể leo lên nhà họ Cảnh thì có thể diễu võ dương oai trước mặt tôi.
Chúc Dương, tôi cảnh cáo cậu, Cảnh Hoài là anh họ của tôi.”“Thì sao?” Chúc Dương không nhúc nhích chút nào.
Nhan Khuynh thực sự không kiên nhẫn được nữa: “Chúc Dương, tránh ra, để tôi nói chuyện với anh ta.”“Vậy thì cẩn thận…” Đừng đánh chết anh ta.
Nghe được ngữ khí của Nhan Khuynh có chút không đúng, Chúc Dương thận trọng mở miệng, nhưng vẫn là nuốt xuống nửa câu cuối cùng không nói một lời.Nhan Khuynh cười gật đầu: “Yên tâm đi! Lòng tôi hiểu rõ.” Cô nhất định sẽ cho tên thiểu năng trí tuệ này không được thở phào nhẹ nhõm.Chúc Dương nuốt nước bọt lập tức thắp một cây nhang cho Ngụy Nguyên.
Bà chủ cũng nhìn Ngụy Nguyên với vẻ đồng tình,“Đáng lẽ phải như thế này từ lâu rồi.” Thế nhưng Ngụy Nguyên vẫn không ý thức được mình sắp gặp xui xẻo, vẫn ra vẻ anh hùng biết thời biết sự, nắm lấy cổ tay Nhan Khuynh ôm cô vào lòng, bước nhanh ra phòng không người sau quán trà.Nhan Khuynh lần này không chống cự, chỉ để hắn ta kéo đi.
Cô quay đầu, hào phóng vẫy tay với bà chủ và Chúc Dương tỏ ý không cần lo lắng, cùng lúc đó, Nhan Khuynh lặng lẽ nhặt cây lau nhà chỉ còn mỗi cái gậy gỗ bị gãy cạnh cửa.Bà chủ và Chúc Dương liếc nhau một cái càng thêm lo lắng.Bà chủ: “Cái cậu Ngụy Nguyên kia chắc không sao đâu.”Chúc Dương dùng điện thoại di động yên lặng bấm 120: “Lần trước anh họ của cháu bị chị ấy đá bay hai mét, ảnh cao hơn 1,8 mét, nặng hơn 90 cân.”Bà chủ suy nghĩ hai giây, sau đó quay đầu hỏi Chúc Dương: “Hình như cô cảm thấy 120 không có tác dụng thì phải? Chúng ta nên gọi cửa hàng quan tài cùng người bán vải liệm mới đúng nhỉ?”Chúc Dương im lặng, nhưng cậu đã thực sự đã mở trang web và kiểm tra số điện thoại của cửa hàng quan tài và cửa hàng vải liệm.Nhưng Nhan Khuynh và Ngụy Nguyên trong quán trà lúc này không căng thẳng như họ tưởng tượng.Sau khi Ngụy Nguyên hùng hổ xông vào phòng thì bày ra dáng vẻ tổng tài lạnh lùng, quay đầu nhìn Nhan Khuynh như thể muốn nói hắn ta đã hạ mình tìm cô rồi thì cô phải hầu hạ hắn.
Nhưng Nhan Khuynh lại không phải người biết hầu hạ người khác, chỉ mới câu đầu tiên cô đã khiến hắn ta tức muốn hộc máu.“Sao anh lại tìm tôi? Tôi đã nói rồi, quà tôi tặng anh không cần trả lại, coi như uy tín đi.” Cô đứng ở vị trí cách Ngụy Nguyên xa nhất, Nhan Khuynh nhìn Ngụy Nguyên bằng ánh mắt chán ghét, thậm chí không muốn nói lời nào.
Và thái độ của cô đã thành công chọc giận Ngụy Nguyên.Ngụy Nguyên nắm chặt cổ tay Nhan Khuynh định kéo cô qua: “Đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.”“Tôi khuyên anh không nên xúc động.” Nhan Khuynh bình tĩnh đẩy người ra.Ngụy Nguyên bị Nhan Khuynh cự tuyệt hai lần, lập tức không kiềm được sắc mặt: “Nhan Khuynh, cô tốt nhất nên nhận ra thân phận của mình, cho dù cô nhiều lần chơi tôi, tôi mặc kệ, đều là quá khứ, tốt hơn hết là cô đừng chọc tức tôi nữa, nếu không cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”Nhan Khuynh cau mày không nói gì.
Vẻ mặt không kiên nhẫn, thái độ vô cùng lãnh đạm càng khiến cô trông quyến rũ hơn.Ngụy Nguyên nhất thời cảm thấy bị dụ dỗ, nhịn không được tiến lên một bước, nhéo cằm Nhan Khuynh định hôn cô một cái thật mạnh.
Hấp ta hấp tấp trông như thể tám đời chưa thấy gái vậy.Nhan Khuynh ngày thường được nâng niu nào gặp loại chuyện này bao giờ, tính cô cũng chẳng tốt nên cô cũng không cần nhịn.Nhan Khuynh tức giận trực tiếp nắm lấy tay của Ngụy Nguyên ném hắn ta ra xa.
Sau đó, cô nhặt cây lau nhà đánh về phía Ngụy Nguyên.“Con điên này! Cô muốn làm gì?” Ngụy Nguyên bị ném đau cả người.Nhưng cô nàng tên Nhan Khuynh này lúc có thể đánh tất nhiên sẽ không giống bình thường.
Vì vậy cô hoàn toàn không có ý định trả lời, trực tiếp kéo Ngụy Nguyên như con gà con mà vác lên vai…Nhan Khuynh thì đang thoải mái còn Cảnh Hoài vừa xuống máy bay thì lòng như lửa đốt.
Vốn dĩ ban đầu anh chỉ mang tâm lý xem kịch để hóng chuyện.
Ngược lại, cô nàng Nhan Khuynh này có bản lĩnh lại càng thú vị hơn, bài đăng Weibo vừa lên thì anh càng mong cô sẽ đối mặt như thế nào.Nhưng anh không ngờ rằng khi anh xuống máy bay lại nhận được tin từ cấp dưới rằng Ngụy Nguyên đã đến sớm hơn và đã ở trong quán trà của Nhan Khuynh từ lâu.“Cảnh thiếu, ngài có nghĩ là Nhan Khuynh sẽ quay lại với Ngụy Nguyên không!” Thư ký nhịn không được nói vài câu: “Bằng không, mặc kệ là Ngụy Nguyên mang người đi hay là Nhan Khuynh đuổi ra ngoài, đều sẽ phải có động tĩnh, chứ không có khả năng không có tiếng động nào.”“Vậy chỉ có thể là cô ấy mù thật.” Cảnh Hoài lạnh lùng đáp, sau đó thúc giục tài xế: “Lái nhanh lên!”Kỳ thực, chính Cảnh Hoài cũng không giải thích được tại sao, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhưng vào lúc này, công ty nãy giờ vẫn luôn cố liên lạc với anh mãi mới được, cuối cùng tin tức Ngụy Nguyên tức giận nói sẽ phong sát Nghê Ngọc cũng đến tai anh.“Nghê Ngọc là ai?” Cảnh Hoài không biết cái tên này.Nhưng thư ký biết rõ ràng, nhanh chóng chuyển tin tức của Nghê Ngọc cho Cảnh Hoài: “Là đóa sen trắng tuyến mười tám mà lúc trước Ngụy Nguyên theo đuổi.”“Nói cho tôi biết thì có ích gì? Tôi là cha ruột của Ngụy Nguyên à?” Giọng điệu Cảnh Hoài cực kỳ khinh thường, anh nói cho thư ký: “Đi đưa tài liệu này cho mẹ Ngụy Nguyên đi, để nhà họ tự mình xử lý.”Cảnh Hoài thực sự không muốn quản Ngụy Nguyên, còn đối với Nghê Ngọc là cực kỳ phiền chán.
Ở vị trí hiện tại của Cảnh Hoài, trong mắt anh Ngụy Nguyên chỉ là tên nhóc lông bông thôi, còn Nghê Ngọc, chút thủ đoạn này còn chả bằng kịch bản mẹ chồng nàng dâu hay chiếu lúc tám giờ nữa.Thư ký cũng thấy Cảnh Hoài không hài lòng với Nghê Ngọc, nên vội vàng truyền đạt lời của Cảnh Hoài ra ngoài.Ai có thể ngờ được trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, một lời nói nhẹ nhàng của Cảnh Hoài sẽ khiến tình cảnh của Nghê Ngọc trở nên khốn khổ hơn.
Ngay từ đầu cô ta đã không danh chính ngôn thuận, thậm chí ở trong mắt mấy tên nhà giàu thì cô ta còn chẳng bằng một góc của nguyên chủ.Đúng là xuất thân của nguyên chủ không tốt nhưng năng lực cơ bản là vẫn có.
Không có Ngụy Nguyên thì cô ấy hẳn sẽ có cuộc sống tốt hơn, chỉ là khi gặp được Ngụy Nguyên lại tình nguyện sa đọa.
Cho nên khi Ngụy Nguyên rùm beng theo đuổi như vậy, nhà họ Ngụy cũng không có cảm giác chán ghét, hơn nữa nguyên chủ vốn hiền lành, Mẹ Ngụy Nguyên thậm chí còn nghĩ, nếu nguyên chủ có thể khiến cho Ngụy Nguyên quay đầu thì tìm một cô con dâu như vậy cũng không thành vấn đề..