Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạn hai cũng đồng tình nói: "Đúng vậy, thứ như nó không nên là con của Trần gia mà nên là con của kẻ ăn xin vô học thì đúng hơn "
Bạn ba cũng cho thêm dầu bào lửa: " Đúng đấy, đâu có ai đường đường là anh em một nhà mà tính kế hãm hại anh mình đâu, đã vậy còn tung tin đồn rằng anh tư của mình kêu mình nghĩ học "
Y bấy giờ nội tâm: À há, thế à, ra là vậy!! Ra là vậy, hiểu rồi, hiểu rồi!!, À mà cho hỏi cái tốn bao nhiêu công sức để đồn thổi tin đồn lớn vậy ta???
Thật hâm mộ bạn ghê á bạn nam chính à không gọi là cháu mới đúng vì ta cũng hơn mấy bây vài chục tuổi
Lệ Phong: " Mấy..mấy bạn đừng... đừng nói vậy mà, mình... mình vì không tốt... nên nên... em mình mới vậy, hoàn toàn không phải là lỗi của em ấy đâu "
Thu Nguyệt: " Lệ Phong, em đừng nói giúp nó, nó đáng bị như vậy "
Y vẫn bộ mặt lạnh nhạt mà cười khinh bỉ cả bọn, thẳng tiến bước về cái lớp học của mình
Bọn họ có cả Lệ Phong thấy mình bị khinh liền bực tức, sau đó Lệ Phong nảy ra ý để trả thù y
Lệ Phong: " Khoan... khoan đã... em... sao em.. không... không nói gì vậy, đừng... đừng giận... giận anh mà... anh... anh... biết...lỗi rồi "
Y bấy giờ nhắm mắt lại hít sâu một hơi quay lại đối diện Lệ Phong máu dồn tới não mà nói: "Mệt, phiền, tốn nước bọt với lũ tai nghe miệng và ok "
Sau đó hướng thẳng lớp mà đi nội tâm không ngừng xuýt xoa: Mày nói cái gì thế cái thằng không não trời đánh này, bọn họ có bàn tay vàng của tác giả đó trời ơi là trời
Nhưng biết sao được chuyện đã lỡ rồi thì cho nó lỡ luôn đi, vì dù gì y cũng lớn hơn họ mấy chục tuổi mà, không nên khiển trách mấy bạn trẻ tính tình còn bồng bột
Chẳng mấy chốc y đã tới được cái lớp học của mình và đi vào chỗ ngồi còn trống vắng cái cặp, nhưng vấn đề là y đáu biết rằng cái lớp này chính là cái lớp bị kẹt ở tam giác mới đau chứ
Ở dưới tầng một nối thẳng dưới cái lớp của y chính là lớp mà anh tự của y mang tên Lệ Phong học, hình như là lớp 11 cũng nên đi, hai bên cánh tả tức bên trên và bên dưới lớp cậu chính là hai cái lớp 12 và một trong hai lớp đó có tới hai người anh của y theo học còn lại là một người nga
Nhưng cũng may là y đã đọc phần này của cái cốt truyện nên không bất ngờ là chuyện hiển nhiên thôi, tiếp đó cánh cửa ấy lại mở ra, tất cả học sinh bấy giờ mới vào bên trong họ, tức là tiếng chuông báo hiệu giờ học tiếp theo đã tới
Kế bên cậu đây chính là một cô gái nhìn bề ngoài ngoan hiền, nhưng bên trong lại chính là một cô gái hết lòng vò đam mỹ, bl, yaoi, manhwa, manhua bla... bla
Cô gái ấy bấy giờ nhìn y hồi lâu mà nói: " Chào, tớ sẽ là bạn cùng bàn của cậu kể từ bây giờ, mong cậu giúp đỡ mình được không "
Y bấy giờ nhập tâm vào xưng hô như những người cùng lứa vì nếu cậu nói mình là linh hồn của một đại thúc xuyên vào mà thành thì không ai tin đâu, bởi đâu ai thấy: "Chào tới tên Trần Gia Nhi, còn cậu "
Cô gái ấy nội tâm: Ây ngô quả nhiên mình đoán đúng, cậu ấy chính là thụ nga, sau đó cô nói: " Chào tớ tên Lý Luyên
Cô nói tiếp: " Cậu có thể gọi tới là tiểu Luyên Luyên "
Y bấy giờ mới nói: " Chào cậu tiểu Luyên Luyên, cậu cũng có thể gọi tớ là Nhi Nhi "
Cô: " Vậy từ giờ chúng ta sẽ là bạn tốt cực kì tốt của nhau nga ~~ "
Y không nói gì mà chỉ nở nụ cười làm cô bắt buộc phải đeo cặp kính râm mà nội tâm: Nụ cười thật sáng nga, bảo đảm lũ công sẽ chết mê chết một câu ấy "
Rồi tiếng mở cửa lại lần nữa vang lên, bước vào chính là giáo viên bộ môn đi
Cô giáo: " Rồi, mấy đứa mở bài yyy ra chúng ta học tiếp phần ba nhỏ của nó nào "