Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Tư Doanh còn đang ngẩn ra, bỗng một cái tay đưa tới lắc lư trước mặt, "Bạn cùng bàn, chị đang nghĩ gì gì thế?"
"Không có gì, không có gì." Tô Tư Doanh cảm thấy chuyện này không tiện nói trước mặt Sử Thanh Di, đợi sau khi tạm biệt cô nàng, mới quay đầu nói với Bạch Dĩ Dung: "Đi thôi."
Ngày hè tối muộn, 5 giờ hơn trời vẫn sáng. Gió chiều mang theo hương thơm của cỏ cây, trộn lẫn với ánh nắng tản mát dịu dàng, nhẹ nhàng lướt quá gò má. Tô Tư Doanh ngồi trên ghế dài, hít thở sâu, cảm nhận không khí mát mẻ trong công viên, Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh cười rất vui vẻ, "Em biết ở đây không có ai mà."
Hai người mỗi người mua một que kem, lúc này đang cầm kem đựng trong hộp ngồi trên ghế dài trong công viên. Cả hai vốn dĩ muốn ở lại trong cửa hàng với điều hòa mát lạnh, kết quả, Bạch Dĩ Dung vừa ăn được một miếng, bỗng nói biết một nơi rất hay, cho dù là ngày hè cũng rất mát mẻ, hơn nữa không có người.
Thế là, hai người cầm cốc giấy đi tới công viên, giữa ngày hè nóng nực, cho dù trong công viên có dòng nước trong xanh vô cùng mát mẻ, kem cũng tan rất nhanh.
Tô Tư Doanh có chút bất lực, sau khi "ừm" một tiếng, liền xúc kem đã tan chảy vào trong miệng.
Không biết Bạch Dĩ Dung bị làm sao, trải qua kì thi tháng đau tim như thế vẫn có thể vui vẻ như vậy. Cho dù chỉ ngồi ở bên cạnh, Tô Tư Doanh cũng có thể bị niềm vui ngập tràn trên khuôn mặt Bạch Dĩ Dung truyền nhiễm.
Nghĩ ngợi giây lát, Tô Tư Doanh định hỏi ra vấn đề ban nãy chưa nói: "À đúng rồi... trước kia cô quen tôi à?"
Rõ ràng đối phương khựng người, nụ cười trên khóe môi đông cứng. Nhưng rất nhanh, Bạch Dĩ Dung lại cười lên, "Đúng thế, hồi lớp 10 em đã biết chị rồi!"
Lớp 10 đã biết?
Cũng có thể nói là, giống như Ngô Anh Triết từng nói, cho dù cô không quen Bạch Dĩ Dung, nhưng đối phương sớm đã biết cô?
Tô Tư Doanh không biết nên nói gì, người phía đối diện đã cầm cốc giấy lên, che đi khuôn mặt nhỏ nhắn. Trong lòng Tô Tư Doanh đang nghiền ngẫm xem sau đây phải hỏi gì, đối phương lại đặt cốc giấy xuống, thẳng thắn nói: "Bố em và bố chị quen nhau mà, hồi lớp 10, mẹ em nói có một người bạn cũng có con học trường mình, lớn hơn em một tuổi, cho nên em liền biết chị."
"Sao trước kia tôi... không biết cô?"
Trí nhớ của cô có tệ hơn nữa, cũng không tới mức quên đi một người một cách triệt để như thế chứ?
Bạch Dĩ Dung cười, "Chị bận học, cũng không tiếp xúc với đàn em, không quen em là chuyện bình thường."
Tô Tư Doanh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại hỏi thêm đôi câu, không thu được tin tức hữu dụng, chỉ có thể tiếp tục ăn kem.
Nói ra, màu sô-cô-la và màu dâu tây hòa vào nhau, thật sự không được đẹp lắm.
Hai người nói tới chuyện bài thi tháng, lại nhắc tới chuyện hiện tại Chúc Tuệ Quân vẫn nhớ về giáo viên quân sự xấu hổ của cô nàng, sau đó cùng nhau rời khỏi công viên. Lúc này trời đã nhá nhem tối, Tô Tư Doanh vòng một vòng lớn, kiên quyết muốn đưa Bạch Dĩ Dung ra bến xe.
"Về tới nhà thì nhắn tin nói một tiếng."
Nói xong câu này, bỗng Tô Tư Doanh có chút hối hận.
Với sức khỏe của đóa hoa trắng, cô lo lắng cái gì chứ? Cô nên lo lắng cho bản thân thì hơn.
Nhưng dáng vẻ của đóa hoa trắng lại rất hưởng thụ câu nói này, lúc sắp lên xe bỗng quay đầu ôm cô một cái, "Hôm nay em rất vui, bạn cùng bàn, ngày mai gặp, em về nhà sẽ nhắn tin!"
Nói xong, Bạch Dĩ Dung "xoạt" một tiếng lên xe, để lại Tô Tư Doanh đờ đẫn.
Tô Tư Doanh sờ tay mình, nhìn chiếc xe buýt đi xa, quay người rời khỏi bến xe.
Tuy cái ôm ban nãy khiến cô không thích ứng cho lắm, nhưng... dường như cảm giác cũng không quá tệ đúng không?
Về tới nhà, Tô Tư Doanh đặt cặp sách xuống, đang định vào phòng ngủ, lại nhìn thấy mẹ Tô đi tới.
"Con đi đâu thế?"
Tô Tư Doanh không ngờ mẹ mình lại về sớm như thế, buổi sáng đi quá vội, quên nói với mẹ Tô chuyện này.
Sau khi giải thích với mẹ xong, nghe thấy cô và Bạch Dĩ Dung đi chung, sắc mặt mẹ Tô dường như tốt lên chút ít.
"Lớp 12 rồi, con nên biết phải học hành thế nào. Thành tích của bản thân như thế nào tự con có ước lượng, việc như lén lút ra ngoài chơi thế này sau này mẹ không muốn thấy nữa."
Tô Tư Doanh biết mẹ Tô nói không đúng, cho nên chỉ im lặng.
Lớp 12 phải học hành, nhưng cũng không thể chỉ có mỗi việc học hành.
Sau khi thành thật nghe mẹ Tô dạy dỗ, Tô Tư Doanh xách cặp trên sô-pha quay về phòng ngủ, nhưng vừa đi tới bên giường, cô liền cảm thấy dạ dày không thoải mái.
Mùa hè không nên ăn đồ lạnh, nhưng trước kia ăn kem xong cũng không có cảm giác này. Tô Tư Doanh đoán có lẽ bản thân bị đau bụng, chui vào trong chăn nằm một lúc, nhưng không lâu sau dạ dày lại bắt đầu cuồn cuộn, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Đây có lẽ là lần đầu tiên bị bệnh sau khi cô trùng sinh, cảm giác không hề dễ chịu. Tô Tư Doanh chống giường miễn cưỡng ngồi dậy, sau đó lại cảm nhận được một cơn chóng mặt buồn nôn.
Cô đang khó chịu, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, bố Tô đã về. Đúng lúc này mẹ Tô nấu nướng xong gọi cô ra ăn cơm, vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy mặt mày con gái tái nhợt quỳ trên sàn nhà.
Trên đường tới bệnh viện, Tô Tư Doanh nôn thốc nôn tháo. Sau đó chóng mặt dữ dội, lúc truyền nước đã mơ màng ngủ mất. Đợi cô tỉnh lại, bố Tô nói nói đã xin nghỉ cho cô, sau đó nói: "Đứa trẻ nhà Lão Bạch lo lắng cho con lắm, còn dặn Lão Bạch gọi điện thoại cho bố, ngày mai phải cảm ơn người ta biết chưa."
Lúc này Tô Tư Doanh mới nhớ ra, trước đó cô đã đáp ứng đóa hoa trắng, nói là nhắn tin báo bình an cho người ta.
Cô đang mất hồn, mẹ Tô xách cháo đi tới bên giường bệnh, "Sau này không được ăn kem nữa, hiện tại con đang học lớp 12 rồi, không thể xin nghỉ chậm trễ bài vở, có thể không bị bệnh thì đừng để bị bệnh. Lần này viêm dạ dày cấp tính là lỡ một buổi học, có thành tích thi tháng con cũng không biết, giáo viên giảng bài thi con cũng không thể nghe giảng..."
"Con bé cũng không muốn bị bệnh, sao em lại nói như thế?" Bố Tô trước giờ tính tình hiền hòa nhíu mày lại.
"Em nói thì sao chứ..."
Tô Tư Doanh không muốn bố mẹ cãi nhau vì mình, vội xuống giường chạy đi khuyên nhủ, trong lúc vội vội vàng vàng suýt chút nữa bị ngã.
Khuyên nhủ một lúc, may mà bố Tô ôn hòa đã kìm lại cơn giận, sau đó nói mấy câu dễ nghe với mẹ Tô. Tô Tư Doanh thở phào một tiếng, nhưng không biết tại sao, trong lòng cô lại ngập trong cảm giác không chân thực.
Buổi chiều, sau khi truyền xong chai nước cuối cùng, Tô Tư Doanh xuất viện về nhà. Sau khi về tới nhà, cô nhìn mười mấy tin nhắn Bạch Dĩ Dung gửi tới trong điện thoại.
Tô Tư Doanh bò ra bàn học, bỗng cảm thấy trái tim ấm áp.
Có người quan tâm có người để ý, dường như thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");