Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Dĩ Dung kiên trì đưa Tô Tư Doanh về nhà, đúng lúc bố Tô cũng ở nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy con gái bị quấn thành bánh chưng, còn chưa kịp hỏi, người bên cạnh con gái đã cúi người xin lỗi: "Xin lỗi chú, hôm nay cháu và Tư Doanh tập luyện môn thi cho hội thao, không cẩn thận khiến chị ấy bị thương."
Mặt mày Tô Tư Doanh nghệt ra, tại sao người này lại gánh hết họa lên người chứ?
Nhưng giải thích vào lúc này chắc chắn sẽ càng loạn, Tô Tư Doanh dứt khoát im lặng, nhìn đóa hoa trắng và bố mình một người xin lỗi một người nói "Không sao."
Xin lỗi xong, Bạch Dĩ Dung nói lại một lần cách sử dụng thuốc bôi với bố Tô, sau đó mới yên tâm rời đi.
Cuối cùng Tô Tư Doanh có cơ hội giải thích, kể lại toàn bộ nguyên trạng sự việc cho bố Tô, di dời vết nhơ trên người Bạch Dĩ Dung.
À không đúng, chuyện đóa hoa trắng ôm chặt lấy eo bản thân không buông, Tô Tư Doanh không nói với bố Tô.
Bố Tô nhìn cánh tay phải bị thương của con gái, thở dài một hơi, bắt đầu nghiên cứu thực phẩm bổ sung máu mà thúc đẩy quá trình khép miệng vết thương cho con gái. Tô Tư Doanh chưa ăn cơm trưa, lúc này đang đói, hiện tại ngồi trên sô-pha mới phản ứng ra, có lẽ bạn cùng phòng của bản thân cũng đang đói.
Ban nãy quá đờ đẫn, nhất thời quên việc giữ Bạch Dĩ Dung ở lại ăn trưa.
Nhưng, hiện tại gọi người ta lại cũng đã không kịp. Tô Tư Doanh dùng tay trái lành lạnh vơ lấy điện thoại, suy đi nghĩ lại, vẫn không biết nói với Bạch Dĩ Dung thế nào.
Tới cuối cùng, cô dùng tay trái nhắn tin cho đàn em, nói rõ bản thân được băng bó xong đã không có chuyện gì nữa, thuận tiện nói sẽ trả lại đồng phục sau khi đi học với cậu.
Đàn em trả lời tin nhắn rất nhanh, dường như ngữ điệu còn có chút kích động. Tô Tư Doanh nhíu mày nhìn điện thoại, không biết cậu đang kích động điều gì, suy nghĩ tới việc nhắn tin một tay rất tốn sức, cô buông điện thoại xuống, không trả lời tiếp.
Ăn trưa xong, bố Tô bảo Tô Tư Doanh đi ngủ một lúc, Tô Tư Doanh cũng rất buồn ngủ, đi qua đi lại nửa tiếng trong phòng cho tiêu cơm, sau đó ngả ra giường liền chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cánh tay đóa hoa trắng ôm lấy bản thân càng ngày càng chặt, cuối cùng, lòng bàn tay ấy di chuyển lên trên, khẽ đè lên đầu bản thân, hơi thở quấn quýt...
Mẹ kiếp?
Tô Tư Doanh đột ngột mở mắt, hoang mang nhìn trần nhà một lúc lâu, sau đó chầm chậm bò dậy.
Cô phải đi rửa mặt cho bình tĩnh lại...
Trưa ngày hôm sau, Bạch Dĩ Dung gọi điện thoại tới, sau khi hỏi tình hình của Tô Tư Doanh liền nói muốn mang chút đồ tới nhà cô.
Lúc này bố Tô đang làm chân giò kho, Tô Tư Doanh nghĩ vừa hay có thể bù lại bữa cơm ngày hôm qua liền vui vẻ đồng ý.
Kết quả, đợi tới khoảnh khắc cô nhìn thấy Bạch Dĩ Dung, cả người đều ngây ra.
Người đang đứng bên ngoài cửa, tay trái cầm cặp lồng giữ nhiệt, tay phải xách theo một chiếc túi đựng cặp lồng cơm bên trong, đang cười híp mắt nhìn bản thân.
Tay trái Tô Tư Doanh nhận lấy túi, vội vàng nghiêng người để Bạch Dĩ Dung vào nhà.
Bố Tô nghe thấy âm thành liền ra ngoài, cũng ngẩn ra, "Ôi Tiểu Dung, cháu tới thì cứ tới, những thứ này là..."
"Quả thật cháu rất áy náy về chuyện hôm qua, vừa hay sáng nay đi siêu thị lại nhìn thấy bồ câu, nên mua một con." Bạch Dĩ Dung thay dép xong, nhận lấy túi trong tay Tô Tư Doanh, "Cháu hầm chút canh bồ câu, với chân giò xào cay, hi vọng chú và chị không chê tay nghề nấu nướng của cháu."
Tô Tư Doanh ăn cơm trưa Bạch Dĩ Dùng nấu lâu như thế, trước giờ chưa từng thấy món nào của Bạch Dĩ Dung khó ăn. Cô lắc đầu nói "Không đâu", bố Tô ở bên cạnh không nói những lời như "Phiền cháu rồi", chỉ nói: "Chú phải cảm ơn cháu thay Doanh Doanh chứ, hôm qua cháu giúp con bé cũng không nói, hôm nay còn tới chăm sóc con bé. Có cháu ở cạnh Doanh Doanh, chú cũng yên tâm."
Bạch Dĩ Dung vẫn cười híp mắt, đặt đồ ngay ngắn lên bàn rồi nói: "Thưa chú, cháu muốn thi chung trường đại học với Doanh Doanh, sau này thuê một căn nhà ở gần trường với chị ấy, chú thấy thế nào ạ?"
Tô Tư Doanh ở phía sau đang đi về phía bàn ăn suýt chút nữa khiến bản thân loạng choạng, sau đó cô nghe thấy bố mình nói: "Chỉ cần khu nhà thuê an toàn, chú hết sức ủng hộ. Doanh Doanh có được một người bạn tốt như cháu, chú yên tâm lắm." Bố Tô lấy bát đũa, nói: "Tón lại hai đứa cứ cố gắng học tập là được. Chú đi nấu cơm đã, hai đứa ăn canh hầm trước đi."
Tô Tư Doanh cảm thấy từ đầu tới cuối bản thân không có cơ hội phát ngôn, chỉ có thể cúi đầu múc canh, ăn canh.
Uống hết một bát, cô cũng không tìm ra được lời nào để khen.
Không nói tới việc đóa hoa trắng nấu ăn ngon, kĩ năng hầm canh cũng rất tuyệt. Là 5 sao!
Trong lòng Tô Tư Doanh cảm giác món canh này ngon một cách quá đáng, nhưng không biểu hiện quá rõ ràng trên mặt, chỉ cười cười, khen ngợi: "Kĩ năng nấu nướng của em lại tiến bộ rồi, ngon lắm."
"Chị không chê là được, dù sao cũng là lần đầu tiên em hầm canh." Bạch Dĩ Dung vẫn cười híp mắt, "Ngon thì ăn thêm chút nữa đi."
Lần đầu tiên?
Tô Tư Doanh nhớ tới lần đầu tiên bản thân thử hầm canh đời trước, kết quả suýt chút nữa hầm cháy nồi... đột nhiên không muốn nói chuyện.
Cô vẫn yên lặng ăn canh thì hơn.
Tóm lại, tuy bữa cơm vừa có chân giò kho vừa có chân giò xào cay, nhưng Tô Tư Doanh không cảm thấy ngấy, ăn uống rất thỏa mãn. Ăn cơm xong, hai cô gái ngồi trên sô-pha không muốn động đậy, xem tivi một lúc, bỗng Bạch Dĩ Dung nói: "À đúng rồi, quên nói, nếu chị vẫn chưa làm xong bài tập thì lúc đi học lại không cần nộp."
Tô Tư Doanh nghĩ, "Ngoài bài tập toán, hình như tôi làm xong hế rồi."
"Vậy vừa hay, tay phải của chị bị thương, nếu mấy ngày nay muốn học bài, thì cứ học thuộc là được rồi, đừng tháo băng quấn rồi cử động tay lung tung nhé."
"Được được được." Tô Tư Doanh bất đắc dĩ, bản thân sốt ruột học hành, nhưng cũng không tới mức thiếu một hai ngày này.
Hai người tùy tiện nói chút chuyện, đột nhiên điện thoại của Tô Tư Doanh vang lên. Bạch Dĩ Dung giúp Tô Tư Doanh lấy điện thoại, nhìn ghi chú trên màn hình, cô ngừng lại giây lát, sau đó đưa điện thoại cho Tô Tư Doanh.
"Alo?"
Tô Tư Doanh không nhìn ghi chú liền trực tiếp ấn nghe, sau đó nghe thấy âm thanh có chút căng thẳng lại kích động, "Đàn chị, chào chị, em là Từ Trạch, là đàn em hôm qua không cẩn thận làm chị bị thương."
Cậu ta gọi điện thoại cho mình làm gì?
Mang theo nghi vấn như thế, Tô Tư Doanh hỏi: "Tôi nhớ, xin hỏi có chuyện gì sao?"
"Là thế này đàn chị, hôm qua em rất áy náy, ngày mai là ngày nghỉ Quốc khánh cuối cùng, em muốn hỏi đàn chị có thời gian ra ngoài ăn bữa cơm không?" Bên phía Từ Trạch có chút ồn, hình như đang ở bên ngoài, "Em thật lòng muốn xin lỗi chị, nếu chị không đi, lương tâm em bất an lắm."
Tô Tư Doanh nghẹn lời, rõ ràng những lời này của Từ Trạch không cho cô đường lui.
Cô mím môi, nói: "Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không sao, bữa cơm này không cần đâu."
"Đàn chị..." Đầu bên kia điện thoại vội vàng tiến hành khuyên nhủ Tô Tư Doanh, Tô Tư Doanh bất đắc dĩ không biết nói gì, Bạch Dĩ Dung ở đối diện giơ điện thoại lên, bên trên viết chữ...
[Cứ nói là ngày mai chị phải ra ngoài ăn cơm cùng bạn trai.]
Tô Tư Doanh: "..."
Cho nên... đàn em ân cần như thế, thật ra là đang theo đuổi bản thân?
Đừng nói hiện tại bản thân là người phụ nữ đã sống nhiều thêm năm năm, cho dù cô thật sự là nữ sinh cấp ba, cô cũng không có hứng thú với việc "lái máy bay" này.
Chần chừ giây lát, Tô Tư Doanh ngắt lời Từ Trạch, nói: "Thật sự ngại quá đàn em, ngày mai tôi phải ra ngoài ăn với bạn trai."
Lúc này bố Tô đang bưng đĩa hoa quả đã cắt sẵn ra ngoài, nghe thấy câu này liền cứng người, mặt mày sửng sốt nhìn con gái.
Tô Tư Doanh: "..."
Bố! Bố nghe con giải thích!
Khó khăn lắm mới biên tập ra được những câu nói dối để cúp điện thoại của dàn em, suýt chút nữa Tô Tư Doanh đã nhào tới trước mặt bố mình, "Bố! Con thật sự không có bạn trai! Con lừa đàn em đá bóng vào con kia! Câu ta khăng khăng muốn hẹn con ra ngoài ăn cơm!"
Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh im lặng nói: "Thưa chú, cháu làm chứng."
Bố Tô đặt đĩa hoa quả xuống, "Con thật sự có bạn trai thì bố cũng không thể ngăn con, giữ chừng mực là được."
Tô Tư Doanh: "..."
Cho nên bố cô triệt để sản sinh nghi ngờ với chuyện này rồi...
Bạn học Tô rất mệt lòng, ăn miếng hoa quả, quyết định xem tivi một lúc để suy nghĩ về cuộc đời.
Bạch Dĩ Dung xem tivi cùng cô, đợi tới giờ, liền thu dọn đồ đạc đứng dậy tạm biệt. Tô Tư Doanh đưa Bạch Dĩ Dung ra cửa, nhìn Bạch Dĩ Dung thay giày, đang muốn đưa cặp lồng giữ nhiệt và hộp cơm cho Bạch Dĩ Dung, bỗng nghe thấy Bạch Dĩ Dung hỏi: "Nhày mai có thời gian ra ngoài ăn bữa cơm không? Trước tết Nguyên Đán cũng không còn kì nghỉ nào nữa, cuối tuần chị phải ôn tập cũng không thể đi, nhân lúc này tay không tiện vận động, ra ngoài ăn bữa cơm cũng không chậm trễ."
Những lời này của Bạch Dĩ Dung rất có lí lẽ, Tô Tư Doanh không tìm được lí do từ chối, chỉ đành đồng ý.
Tuy... cô cứ cảm thấy có gì đó kì quái.
Thế là, ngày cuối cùng trong kì nghỉ Quốc khánh, cô và bạn cùng bàn đóa hoa trắng đi ăn bít tết, bít tết trong đĩa được cắt thành miếng nhỏ, một phía bị thương được phía không bị thương chăm sóc chu đáo trong suốt quá trình ấy.
Kì nghỉ Quốc khánh trôi đi cũng không quá nhanh, nhưng chớp mắt một cái, bỗng lại kết thúc.
Vết thương của Tô Tư Doanh cơ bản đã khép miệng, nhưng vẫn không thể dính nước, cần bôi thuốc đúng giờ. Bố Tô sợ vết thương bị nhiễm trùng, kiên trì quấn hai lớp băng trên vết thương ở cổ tay, khiến Tô Tư Doanh vừa trở lại trước, những người xung quanh đều phát hiện tay cô bị thương.
Mọi người lũ lượt hỏi cô có chuyện gì, Tô Tư Doanh rất muốn biên tập ra một lí do dữ dội cho bản thân, ví dụ như luyện tập cho hội thao nên bị thương... nhưng nhịn rất lâu, cô vẫn nói chân tướng – bị vấp.
Chúc Tuệ Quân tặng cho một tràng "ha ha ha ha ha", sau đó cùng Bạch Dĩ Dung đảm đương nhiệm vụ lau bảng hôm nay của Tô Tư Doanh.
Hạ Đông bày tỏ sự đồng cảm ở một mức độ với Tô Tư Doanh, sau đó hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tô Tư Doanh nói lại với Hạ Đông một lượt, cậu nghĩ ngợi, hỏi: "Bạch Dĩ Dung bị cậu đè ngã à, cô ấy không sao chứ?"
Tô Tư Doanh cũng từng nghĩ tới vấn đề Hạ Đông hỏi, mấy lần cô hỏi Bạch Dĩ Dung, câu trả lời của đối phương đều là không làm sao cả. Vốn dĩ cô vẫn giữ thái độ hoài nghi với chuyện này, nhưng quan sát đóa hoa trắng ba ngày, phát hiện người ta thật sự không có bất kì biểu hiện khác thường nào.
Nghĩ tới phương diện bá vương bạo lực của đóa hoa trắng, Tô Tư Doanh cảm thấy đại khái bản thân nghĩ nhiều.
Hạ Đông nghe Tô Tư Doanh tóm tắt lại tình hình, nhìn về phía cô gái đang cố gắng lau bảng phía trước, gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Vì chuyện mời đi ăn cơm, Bạch Dĩ Dung và Tô Tư Doanh đều không muốn đi trả áo đồng phục đã mượn, Chúc Tuệ Quân nghe nói đàn em kia có ý định muốn theo đuổi đàn chị xinh đẹp, lập tức tình nguyện đi "diện kiến" một lần. Đúng lúc Hạ Đông đi ngang qua, Chúc Tuệ Quân cầm áo đồng phục đã xếp gọn, bịa lí do kéo Hạ Đông cùng đi tìm đàn em.
Tô Tư Doanh giở tài liệu làm văn ngẩng đầu lên, nhìn hai người ra khỏi lớp học, khẽ hỏi bạn cùng phòng: "Em đoán Tuệ Quân còn nhớ hôm dó bản thân muốn nói gì không?"
"Nhớ chứ." Bạch Dĩ Dung chống cằm, tóc mai rủ xuống bên tay, "Nhưng hai bên phải giả ngốc với chuyện này, hai người họ làm không sai."
Tô Tư Doanh gật đầu đồng ý, tiếp tục lật tài liệu làm văn.
Ngày kia thi thử, kì nghỉ Quốc khánh của Tô Tư Doanh quá thoải mái, không biết thi cử sẽ thế nào.
Tiết đầu tiên là tiết Toán, Tô Tư Doanh tới phòng tự học học Tiếng Anh và Văn một tiết, sau khi quay lại, Chúc Tuệ Quân không vui nói với cô: "Giáo viên Toán lại nói thành tích của chị tệ, nói chị không nghe giảng, chắc chắn lần này thi không ra sao, còn bảo mọi người đợi xem... Sao giáo viên có thể nói khó nghe vậy chứ? Tư Doanh, chị thi cho tốt nhé, phải vả mặt cho vang. Em không tin lần thi thử này chị thi tốt, giáo viên còn dám nói chị chép bài hay không."
Tô Tư Doanh nhìn Chúc Tuệ Quân tức giận như thế này, lại trở thành người an ủi cô nàng.
Thật ra, lần thi thử này, trong lòng cô cũng không nắm chắc.
Ba hôm sau, lần thi thử đàu tiên chính thức bắt đầu, thời gian thi được sắp xếp giống như thi đại học, thời gian nghỉ lại giống lúc lên lớp bình thường, không thi thì ở lại lớp tự ôn. Tô Tư Doanh không biết có phải bản thân với ban cán sự của lớp hay không, hai người lại thi cùng phòng.
Sử Thanh Di thích tìm người phân tích bài thi, nhớ lại đề thi sau khi thi xong lần này cũng không ngoại lệ, vừa thi Ngữ văn xong, cô nàng trực tiếp xông tới tìm Tô Tư Doanh thảo luận các loại dàn bài làm văn.
May mà lần này thời gian thi không vội, môn thứ hai sẽ thi vào buổi chiều, có thời gian nghỉ để ôn tập. Tô Tư Doanh không tình nguyện bị cô nàng quấn lấy nghiên cứu dàn ý, nhưng đợi hai người quay về lớp tự ôn, cô nàng muốn tiếp tục thảo luận cũng không có cách nào nói tiếp, vì trên lớp có giáo viên chủ nhiệm làm nhiệm vụ trông coi kỉ luận, chỉ đành nhịn lại.
Về tới chỗ ngồi, trong lòng Tô Tư Doanh chỉ có bốn chữ,
Cảm tạ trời đất.
Đại khái nhìn ra tâm tư của cô, Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh mím môi cười, sau đó dùng âm thanh cực nhỏ hỏi: "Thi thế nào?"
"Đề cũng tạm, chỉ là viết chữ xấu quá..." Tô Tư Doanh bò ra bàn, mặt dính lên mặt bàn. Mấy ngày không viết, cầm bút viết chữ có chút xa lạ, cộng thêm việc động tay ảnh hưởng tới vết thương trên cổ tay, quả thật chữ rất khó nhìn.
Bạch Dĩ Dung đưa tay ra, vỗ lên đầu cô, "Không sao không sao, chiều nay tiếp tục cố gắng."
Tô Tư Doanh cứng cổ, rất lâu sau mới động đậy, nói: "Ừm, em cũng cố lên nhé."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");