Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khoảng thời gian học tập áp lực trong trường với những lần kiểm tra khó nhằn và những đống bài tập chất chồng cao hơn núi, cuối cùng chúng tôi cũng có thời gian để nghỉ ngơi và thoải mái vui chơi đó chính là thời gian nghỉ tết. Từ hôm bắt đầu nghỉ tết đến nay cũng được 1 tuần rồi, thật là nhớ Hàn Vũ quá đi a~ Vì vậy nên tôi đã hẹn với Lạc Lạc, Hàn Vũ và Hạo Thiên đêm giao thừa cùng nhau đi xem bắn pháo hoa.
Ngày cuối cùng của năm đã đến, cả khu phố đâu đâu cũng nhộn nhịp, cười nói rôm rả, người người hối hả ngược xuôi để về nhà kịp thời khắc giao thừa, nhà nhà thì bận rộn trang trí lại nhà cửa, dọn dẹp. Nhà tôi cũng không ngoại lệ nhưng mẹ tôi đã kịp trang hoàng lại nhà cửa từ ngày bắt đầu kì nghỉ tết rồi, nên công việc trong ngày này không quá bận rộn, thong thả nghỉ ngơi ăn uống.
Tôi, Lạc Lạc, Hàn Vũ, Hạo Thiên có hẹn với nhau khoảng 6 giờ tối sau đó cùng đi dạo bờ hồ, ăn uống, đợi đến thời điểm giao thừa thì xem bắn pháo hoa. Mới hơn 4 giờ chiều mà trong lòng tôi đã rất nôn nóng và phấn khích chờ được đi chơi cùng với Hàn Vũ, phấn khích tới mức độ đêm qua tôi không thể ngủ được, vì không ngủ được nên giữa đêm khuya tôi đã ngồi dậy chuẩn bị quần áo để mặc, chọn rất nhiều bộ nhưng vẫn không có bộ nào ưng ý, cuối cùng cũng chọn được một bộ...
*Ảnh minh họa
Mới gần 6 giờ tối, tôi nghe tiếng gõ cửa ở ngoài, đoán là Lạc Lạc qua rủ tôi cùng đi, tôi vội vàng chạy nhanh ra mở cửa. Vừa mở cửa ra, không những nhìn thấy Lạc Lạc mà tôi còn bất ngờ hơn là khi nhìn thấy Hàn Vũ.
" Hello, lâu quá không gặp " Lạc Lạc nhào vào khoác vai tôi.
*Ảnh minh họa
Hàn Vũ vẫn lạnh lùng như vậy, không nói gì chỉ giơ tay chào tôi.
*Ảnh minh họa
" Ế đại ca quên tôi rồi hả? " Vương Hạo Thiên ra vẻ ấm ức.
" Không quên các cậu " nói xong tôi vội nắm tay các cậu ấy đi thật nhanh.
Vừa đến chỗ thì thấy đông nghẹt người, tôi nghĩ chắc là mọi người cũng muốn cùng người quan trọng nhất trong ngày cuối cùng của năm. Bọn tôi chen chúc trong dòng người cuối cùng cũng tìm được một chỗ thật lý tưởng để một lát nữa ngắm pháo hoa.
" Này các cậu có muốn ăn gì không? " tôi xung phong đi mua đồ ăn.
" Đông người thế này nguy hiểm lắm, để tớ đi với cậu " Vương Hạo Thiên hăng hái.
" Tôi đi với cậu " Hàn Vũ đứng dậy đi lại dắt tay tôi đi.
" Này quay lại, Thiên Ái! Tớ đi với cậuuu! " Vương Hạo Thiên giảy nảy lao đi, Lạc Lạc chặn hắn lại và nháy mắt ra hiệu kêu tôi đi cùng với Hàn Vũ.
Khi đi mua đồ ăn xong tôi và Hàn Vũ quay về chỗ cũ nhưng lại không thấy Vương Hạo Thiên và Lạc Lạc đâu, tôi lo lắng định đi tìm, Hàn Vũ vội ngăn tôi lại: " Bây giờ đông người lắm cậu đi tìm bọn họ sẽ bị lạc đó " Hàn Vũ nói với tôi.
" Nhưng giờ phải làm thế nào?" Tôi sốt ruột.
" Gọi điện cho họ trước " Hàn Vũ lấy điện thoại ra và gọi cho họ nhưng không ai bắt máy.
Chỉ còn 1 phút nữa là đến thời khắc giao thừa, chúng tôi vẫn đang lo lắng và liên tục liên lạc với bọn Lạc Lạc, Hạo Thiên không ngừng. Chợt... những tiếng đếm ngược vang lên đồng thanh"10...9...8...7...6...5...4...3...2...1..0... hoan hô " rất nhiều pháo hoa được bắn lên bầu trời vô cùng đẹp, vô cùng rực rỡ.
" Tại sao người ta lại bắn nhiều pháo hoa lên trời như vây? Trong khi nó chỉ đẹp trong khoảng thời gian ngắn ngủi rồi lại nhanh chóng lụi tàn, như vậy chẳng phải rất lãng phí sao? " Hàn Vũ nhìn những pháo hoa được bắn lên bầu trời rồi nói.
" Cậu không thấy đẹp sao? " Tôi cười quay sang hỏi Hàn Vũ.
" Nó đẹp, nhưng trong khoảng thời gian rất ngắn " Hàn Vũ nói.
" Hàn Vũ, cậu có biết không? " tôi nói tiếp.
Hàn Vũ chăm chú lắng nghe.
" Thời điểm pháo hoa phát sáng trên bầu trời chính là khoảng khắc rực rỡ nhất, đẹp nhất, lộng lẫy nhất. Tuổi trẻ của chúng ta cũng vậy nhân lúc đang trong ở độ tuổi đẹp nhất, tươi sáng nhất mà làm những chuyện mình thích, hãy thử 1 lần điên cuồng vì tuổi trẻ, có thể đó sẽ là điều mà sau này ta nhớ nhất. Giống như pháo hoa đang phát sáng trên bầu trời kia rồi sẽ mau chóng lụi tàn nhưng khoảng khắc mà nó đẹp nhất ai cũng sẽ mãi nhớ đến "
Hàn Vũ nhìn tôi hồi lâu chăm chú nghe tôi nói: " Cảm ơn cậu " cậu ấy nói.
Tôi ngạc nhiên: " S...sao lại cảm ơn tớ chứ? "
Hàn Vũ chỉ cười nhưng không nói rồi ngắm nhìn pháo hoa đang phát sáng rực rỡ trên bầu trời kia.
Sau khi ngắm pháo hoa xong, dòng người cũng bắt đầu thưa thớt dần.
" Thiên Ái! " Lạc Lạc đứng phía sau vẫy tay gọi tôi.
" Hai cậu đi đâu đấy làm tớ lo chết đi được" tôi nhào vào ôm chầm lấy nó.
Nó gãi gãi đầu, đánh vào vai Vương Hạo Thiên một cái: " Chẳng phải là tại tên này cứ nằng nặc đòi đi tìm cậu sao? Phiền chết được "
Trên đường về nhà, khi đã tạm biệt Hàn Vũ và Hạo Thiên. Lạc Lạc khoác tay tôi, ghé vào tai hỏi: " Này lúc nãy cậu và Hàn Vũ có làm gì chưa? "
" Làm gì là làm gì? " tôi đỏ mặt tía tai.
" Hôn nhau... " mặt nó nham hiểm.
Tôi ngại ngùng chạy lên phía trước, nó đuổi theo: " Nói tớ nghe với "
" Bí mật "
Chuyện hôm nay của tôi với Hàn Vũ chính là bí mật, bí mật của tôi và cậu ấy...
*Ảnh minh họa