Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô chủ nhiệm bước vào lớp với gương mặt nghiêm trang.
" Chào cả lớp, cô là Ngô Thuyên, chủ nhiệm lớp của chúng ta trong năm nay " cô Ngô giới thiệu.
" Hôm nay cô sẽ giới thiệu với các em hai bạn học sinh mới chuyển đến "
Cô Ngô nhìn ra cửa và ra hiệu cho cậu học sinh mới bước vào lớp. Nếu như nói Hàn Vũ chính là tảng băng lạnh lùng thì cậu học sinh mới này giống như ánh nắng của mùa hè chói chang, rực lửa cậu ấy như mang lại một sinh khí mới cho lớp tôi.
" Hey!!! Chào mọi người tớ là Vương Hạo Thiên. Mong mọi người chiếu cố! " cậu học sinh mới tự giới thiệu về bản thân.
Vương Hạo Thiên đến làm cho lớp tôi hoạt náo và sôi động hẳn lên.
" E hèm " cô chủ nhiệm Ngô ra hiệu cho cả lớp im lặng và nói tiếp:
" Còn 1 bạn học sinh mới nữa, đó là... " cô Ngô vừa nói vừa chỉ tay về phía Hàn Vũ đang ngồi cạnh chỗ tôi.
" Bạn Hàn Vũ " cả lớp vỗ tay hoan hô.
Hàn Vũ đứng lên giới thiệu:
" Chào mọi người, tớ là Hàn Vũ, mong được giúp đỡ ".
Các bạn học sinh nữ trong lớp của tôi đều bị cuốn hút bởi bề ngoài đẹp trai lạnh lùng của Hàn Vũ.
" Bạn học Hàn là một học sinh giỏi với thành tích đứng đầu thành phố "
" Cô hy vọng các bạn noi gương theo bạn học Hàn để thành tích cả lớp ta được đi lên "
" Nhất là em đó... " cô chủ nhiệm Ngô nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm khắc.
" Cô đã nghe rất nhiều thầy cô phàn nàn về em rồi, thành tích của em lúc nào cũng đứng hạng chót trong lớp, em có còn muốn đi học nữa không, nếu muốn thì cô hi vọng năm nay em sẽ nghiêm túc học hành hơn ".
" Vâng ạ "
Tôi đã quá quen với việc bị thầy cô thường xuyên phê bình nhưng lần này thì lại khác... trước mặt Hàn Vũ... tôi không thể nào giấu đi sự xấu hổ của mình và tôi quyết tâm phải cố gắng nhiều hơn nữa... vì Hàn Vũ... vì được xứng đáng đứng cạnh cậu ấy...
" Này, này "
Vương Hạo Thiên đang ngồi ở bàn sau khều vào vai tôi.
" Vương Hạo Thiên, cậu gọi tôi à? " tôi quay lại hỏi
" Này, thành tích của cậu "khủng" đấy, còn hơn cả tớ " cậu ta cười nhếch mép tỏ ra vẻ thích thú.
Không biết nên trả lời cậu ta như thế nào, tôi bèn cười gượng thay cho câu trả lời.
Trong lòng tôi lúc ấy đang thắc mắc rằng tại sao trên thế giới này vẫn còn tồn tại thể loại người vô duyên như cậu ta. Tôi hận không thể một phát bốp chết cậu ta ngay.
" Thế thành tích của cậu cũng " khủng " lắm à? " tôi cố tình hỏi mỉa mai Vương Hạo Thiên.
Nhưng cậu ta lại không có thái độ khó chịu hay ngượng ngùng gì khi tôi hỏi thế. Cậu ta trả lời tỉnh bơ:
" Ừm, nhưng so với cậu thì tớ còn phải gọi là đại ca í ".
" Hơ hơ "... một lần nữa tôi muốn bốp chết cậu ta ngay lập tức.
" Này hay là cậu và tớ cùng kết nghĩa huynh đệ đi "
" Hả!?! " tôi ngạc nhiên trước câu nói của Hạo Thiên.
" Tớ và cậu sẽ lập hội những người có thành tích " khủng " trong trường. Cậu thấy sao? " Vương Hạo Thiên hào hứng.
Chà!, lời đề nghị cậu ta có vẻ thú vị đấy nhưng rất tiếc cô vừa mới quyết tâm chăm chỉ học hành rồi vì Hàn Vũ rồi mà.Thật là đáng tiếc quá a~.
" Xin lỗi cậu tớ không muốn lập hội cùng cậu đâu " tôi từ chối
" Tiếc nhỉ, tớ muốn cho cậu làm hội trưởng " hắn ra vẻ thất vọng.
" Hay là sau này cậu là đại ca của tớ đi, cậu chăm chỉ học hành thì tớ sẽ theo cậu học tập chăm chỉ, nếu cậu thấy chán tớ sẽ rủ cậu đi trốn học, cậu muốn ăn bánh tớ sẽ mua cho cậu ăn, ai ăn hiếp cậu thì tớ sẽ thay cậu trút giận. Cậu thấy có được không đại ca? "
" Tôi...tôi không làm lão đại của cậu đâu " tôi một mực nhất quyết từ chối.
" Không được! " Hạo Thiên quả quyết.
" Một ngày làm lão đại thì cả đời tớ sẽ coi cậu là lão đại của tớ "
Tôi chưa từng gặp một kẻ kì quặc mà bám dai như đĩa giống như Vương Hạo Thiên, kể từ lúc đó... tôi nguyện hứa với lòng càng tránh càng xa Vương Hạo Thiên ra thì càng tốt.