Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Biển kiàaaa!!! " tôi hào hứng mở cửa xe ra và chạy một mạch về phía biển.
" Cẩn thận coi chừng té đó " Hàn Vũ vừa khoanh tay trước ngực vừa chạm rãi đi phía sau tôi.
" Huỵch.... á!!! " Hàn Vũ vừa nói dứt lời tôi liền bị ngã sõng soài trên mặt cát.
Hàn Vũ vội vàng chạy đến và nhấc bổng tôi đặt lên vai cậu ấy.
" Này làm gì thế? Thả tớ xuống " tôi giãy giụa.
Hàn Vũ đặt tôi ngồi lên trên một tảng đá khá bằng phẳng, tận tình xem xét vết thương cho tôi.
" Cậu hậu đậu vừa thôi, lớn thế này rồi còn để bị ngã nữa " Hàn Vũ nhíu mày, xem xét kĩ lưỡng vết xướt ở đầu gối tôi.
" Cũng tại miệng quạ của cậu đấy " tôi khẽ đánh vào vai Hàn Vũ.
Hàn Vũ đánh nhẹ vào đầu tôi: " Tại cậu đi đứng không cẩn thận đừng đổ lỗi cho người khác "
Tôi khom lưng xuống nhìn xem vết thương ở đầu gối, tôi lo lắng hỏi: " Cậu xem sau này tớ còn có thể đi lại được nữa không? "
" Cậu có ngốc không? Bị xướt có chút xíu làm như gãy chân không bằng " Hàn Vũ bất lực nhìn tôi.
Tôi cười phì, tay gãi gãi đầu: "Đúng rồi ha"
Khi vết thương ở đầu gối đã khỏi đau, tôi bước xuống tảng đá và đi về phía biển. Biển thật rộng lớn, từng cơn sóng vỗ ập vào bờ, những làn gió lộng mát rượi mang hơi thở của biển cả và những ánh nắng vàng chiếu xuống mặt biển tạo nên những ánh sáng bạc lấp lánh ở phía xa xa đại dương, tôi hòa mình vào biển cả nhắm mắt lại và lẳng lặng nghe những tiếng sóng xô vào bờ, cảm thấy thật bình yên. Tôi đặt chân xuống làn nước mát lạnh màu xanh ngọc, thật dễ chịu làm sao, nước biển trong xanh đến nỗi có thể nhìn thấy những lớp cát bên dưới, đôi khi còn thật những rong riêu được sóng biển đánh vào bờ.
Buổi chiều tà, mặt trời đã khuất dần ở phía xa xa ngọn núi đằng kia, tôi và Hàn Vũ đi chân trần dọc theo bờ biển ngắm cảnh hoàng hôn, những dấu chân của chúng tôi còn in lại trên cát mịn, cho đến khi mặt trời đã khuất hẳn chúng tôi nhóm lửa và ngồi bên bờ biển uống bia và nghe từng đợt sóng vỗ.
" Cậu có nhớ cái lần đi cắm trại cùng với trường không? " tôi ngồi trên bãi biển và nhớ lại lúc đi cắm trại cùng trường, tôi quay sang hỏi Hàn Vũ.
" Sao lại không nhớ được, lúc đó cậu còn bị lạc... " Hàn Vũ nở nụ cười còn đẹp hơn cả ánh trăng soi sáng trên bầu trời, nụ cười ấy dường như đã lâu lắm rồi tôi chưa được nhìn thấy.
Tôi trút ra một nụ cười nhàn nhạt nhìn Hàn Vũ nói: " Đã lâu lắm rồi tớ chưa thấy cậu cười tươi như thế này"
Hàn Vũ thở dài nhìn về phía biển xa xăm: " Đã lâu lắm rồi tớ chưa được cười thoải mái như thế này, " Hàn Vũ uống một ngụm bia rồi nói tiếp: " Tớ dường như quên mất cách cười như thế nào... cho đến khi gặp lại cậu " cậu ấy nhìn tôi.
Tôi nhích lại gần Hàn Vũ hơn một chút, để tay lên vai cậu ấy: " Cậu biết không? Mỗi khi thấy cậu cười tớ cảm thấy thế giới này như mở ra một điều kì diệu... nên cậu hãy cười nhiều lên một chút " tôi nhẹ nhàng nói.
Hàn Vũ lấy một chai bia, mở nắp và nốc hết một hơi.
" Thiên Ái " Hàn Vũ nói.
Tôi nhìn Hàn Vũ: " Sao thế? " tôi hỏi.
Hàn Vũ nhích lại gần tôi, hơi men thoang thoảng ghé sát vào môi tôi nhưng không cảm thấy khó chịu một chút nào,
" Cho tôi 1 cơ hội được không? " giọng Hàn Vũ trầm trầm, tha thiết nhìn tôi.
" Cơ... cơ hội gì chứ? " tôi vừa hỏi vừa sụt lùi lại một chút.
" Cơ hội để được theo đuổi em " Hàn Vũ nói câu đó ra thật nhẹ nhàng làm sao.
Nói rồi Hàn Vũ càng ngồi lại gần tôi hơn, tôi ngã người về phía sau, chống tay lên cát, Hàn Vũ chồm qua người tôi một tay ôm chặt eo tôi, một tay chống lên cát để trụ vững rồi từ từ đưa đôi môi mềm mại còn thoang thoảng hương rượu gần sát đến đôi môi tôi và nâng niu nó.
Tiếng sóng vỗ dập dìu, làn gió đêm pha lẫn chút hơi sương càng ngày càng lạnh, tiếng những cây dừa khẽ rung rinh trong gió, chúng tôi ngồi trên bãi biển và đắm chìm vào thế giới riêng của cả hai...
*Ảnh minh họa ( do không có ảnh hôn nên mình lấy đỡ ảnh này ^^)