Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Woa!!! Qua bên này xem nè " tôi hào hởi nắm chặt cánh tay anh kéo đến một khu bán những chiếc cài tóc có đủ hình thù trông rất dễ thương.
" Cái này đẹp nè, anh thử đi " tôi lấy một chiếc cài tóc ra và đưa nó cho anh.
Hàn Vũ chần chừng nhìn tôi.
" Thôi được, anh không muốn đeo thì thôi vậy " tôi thất vọng.
Anh bỗng cúi người xuống nhìn tôi, như hiểu ý của anh tôi nhanh nhảu đeo cái cài tóc đáng yêu lên đầu của anh.
*Ảnh minh họa (Cre on pic)
Anh lấy tay sờ sờ chiếc cài tóc trên đầu rồi sau đó đưa tay lên vỗ vỗ đầu tôi.
" Đúng là hết cách với em " anh ôn nhu nhìn tôi.
Tôi nhìn anh đùa cợt, anh là người luôn sẵn sàng cho tôi cợt nhả, trêu ghẹo, nếu như cứ thế này thì sau này bọn tôi cưới nhau về anh sẽ là người làm hết mọi chuyện trong nhà ( anh nhà có số thê nô)
" Mình chơi vòng quay ngựa gỗ đi " tôi hào hứng.
" Thôi, trò đó trẻ con lắm, đi chơi trò khác đi " Hàn Vũ nói.
" Chơi gì? " tôi tò mò.
" He he... " Hàn Vũ cười hiểm.
" Aaa!!! Mẹ ơi cứu con " tiếng la thất thanh của tôi vang lên càng lúc càng to.
" Suỵt la bé thôi " Hàn Vũ bịt miệng tôi lại.
" Em... sợ " tôi sợ đến mức nói không ra lời.
" Chơi tàu lượn siêu tốc thôi mà, có cần làm quá vậy không? " mặt anh bình tĩnh đến lạ. Trong khi đó tôi đã la hét đến khản cả giọng.
" Mau dừng lạiiii!!! Em muốn xuống!!! " tôi tiếp tục hét toáng lên.
Chơi xong trò tàu lượn siêu tốc, tôi như mất nửa cái hồn, cả người tôi mềm nhũn, đầu óc choáng váng, hoa mắt ù tai, tôi thề sẽ không bao giờ chơi tàu lượn siêu tốc một lần nào nữa. Hàn Vũ đỡ tôi lại ngồi trên ghế đá để nghỉ mệt và phục hồi lại sức.
" Em ngồi đây đi, anh đi mua nước " anh dặn dò.
" Cứ làm như em là con nít không bằng " tôi phì cười.
Anh cúi người xuống nhẹ nhàng đặt một hôn lên trên mũi tôi, " đợi anh " anh thì thầm bên tai tôi.
Tôi ngại ngùng, khẽ gật đầu ngoan ngoãn.
" Hey dô, Thiên Ái à~ " Hàn Vũ vừa đi không lâu, tôi lại trùng hợp gặp phải Vương Hạo Thiên.
" Hello " tôi vẫy tay chào cậu ta.
Cậu ta đi lại ngồi xuống cạnh tôi, Hạo Thiên ngạc nhiên: " Cậu đi đâu đây? "
" Tớ đi chơi " tôi trả lời.
Hắn tươi cười, khoác tay qua vai tôi: " tôi đang đi quay ở đây, tớ với cậu có duyên thật đó " hắn nhìn tôi cười.
" Duyên cái đầu cậu ấy " tôi đẩy hắn sang một bên. Và giống như mọi khi, mỗi lần tôi đẩy hắn ra hắn đều sít lại gần tôi hơn và nở nụ cười gian.
" Thiên Ái... " Hàn Vũ vừa lúc đi về nhìn thấy chúng tôi.
Hàn Vũ đi đến đưa nước cho tôi, ánh mắt anh nhìn Vương Hạo Thiên đầy sát khí. Hạo Thiên đứng lên mắt đối mắt với Hàn Vũ.
" Cậu đến đây làm gì? " Vương Hạo Thiên đưa ánh mắt sắc bén như dao nhìn Hàn Vũ.
" Đi chơi với bạn gái, cần cậu quản sao? " Hàn Vũ điềm tĩnh trả lời.
" Bạn gái!? " Hạo Thiên sững sốt nhìn chúng tôi. Rồi cậu ta nở nụ cười nhạt: "Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cậu vẫn chọn Hàn Vũ" mắt cậu ấy đỏ ngâu.
" Sau tất cả những lần tớ tỏ tình với cậu đều không bằng một câu nói từ Hàn Vũ đúng không? " ánh mắt Hạo Thiên nhìn tôi có chua xót, có phẫn nộ, có bi thương... cậu ta nắm siết chặt bàn tay lại, mím môi, mặt đỏ bừng, cổ nổi cả gân xanh. Cậu ta từng bước từng bước một đi về phía tôi, đặt bàn tay rỉ máu vì siết chặt lên vai tôi " Chúc cậu hạnh phúc " giọng cậu ấy khàn khàn. Xong cậu ta đi về phía Hàn Vũ, nghiến chặt răng " Nếu cậu không thể làm cho Thiên Ái hạnh phúc thì thằng này sẽ sẵn sàng cướp lấy cô ấy từ tay cậu bất cứ lúc nào "
" Không cần cậu lo " ánh mắt Hàn Vũ nhàn nhạt nhìn Hạo Thiên. Nói rồi Vương Hạo Thiên quay ngoắc đầu bỏ đi.
Vương Hạo Thiên bỏ đi, tôi quay sang nhìn Hàn Vũ lo lắng, anh ấy dang tay ra ôm tôi vào trong lòng ngực ấm áp.
" Anh sẽ lo cho em " Hàn Vũ nhẹ nhàng nói. Câu nói ấy tuy nói ra đơn giản nhưng khi làm thì lại rất khó có thể làm được, có khi cần phải dùng cả đời để thực hiện. Tuy tôi không biết trước được tương lai của tôi và Hàn Vũ sẽ như thế nào, tôi chỉ muốn như bây giờ được ngồi trong lòng anh, được anh ôm chặt vào lòng chính là cảm giác bình yên nhất.
Trời đã tối, khoảng khắc này chính là lúc ở khu vui chơi đẹp nhất, mọi thứ đều sáng đèn, những ánh sáng lung linh và đủ các màu sắc của đèn điện làm sáng bừng cả khu vui chơi giải trí.
Tôi và anh đều đứng từ dưới và ngước mắt lên nhìn vòng đu quay khổng lồ đẹp nhất trong khu vui chơi.
" Đi lên đó không? " Hàn Vũ quay sang nhìn tôi hỏi.
" Thôi không lên đâu " tôi mệt mỏi.
" Lên một chút thôi, nhìn ngắm cảnh " nói rồi Hàn kéo tay tôi.
" Woaaa!!! " tôi ngồi trên vòng đu quay nhìn xuống dưới ngắm cảnh toàn bộ thành phố.
" Anh nhìn kìa, mọi thứ đều trở nên bé xíu" tôi phấn khích chỉ tay về phía cảnh vật ở ngoài.
" Ừm " Hàn Vũ nhìn tôi không rời mắt.
Khi vòng quay gần đến chỗ cao nhất, Hàn Vũ ngồi sát lại gần tôi: " Này, em biết chuyện gì chưa? " anh ra vẻ thần bí.
" Chuyện gì? " tôi nghi ngờ nhìn anh.
" Có truyền thuyết... " Anh khẽ nói.
" Truyền thuyết gì? " tôi bất đầu tò mò.
" Truyền thuyết là... nếu như 2 người ngồi trên vòng đu quay và đang ở chỗ cao nhất, thì nhất định phải hôn nhau nếu không sau này sẽ cãi nhau không ngừng, xích mích kéo dài... " Nói rồi anh sát lại tôi gần hơn dường như giữa chúng tôi không còn khoảng cách nào, vòng tay của anh ôm chặt qua eo tôi, rồi đặt lên đôi môi của tôi một nụ hôn ngọt ngào. Vòng quay lúc này đang ở chỗ cao nhất.
*Ảnh minh họa (Cre on pic)