Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy buổi tối của tuần này, thời tiết rất lạnh, gió bên ngoài phòng học thổi vù vù, tiết tự học buổi tối lão Tôn đến rất đúng giờ, cả phòng học im lặng, mọi người vùi đầu miệt mài chăm chỉ, ngẫu nhiên có một tiếng động nhỏ vang lên.
Quan Thần vẫn chưa liên lạc với người nhặt được quyển vở kia của hắn, mà Trần Tử Tinh cũng đang chuẩn bị cho cuộc thi tiếng anh sắp tới.
Sau khi toàn bộ trường từ giáo viên học sinh tiến vào trạng thái thì bài tập càng ngày càng nhiều, bút của Trần Tử Tinh từ lúc bắt đầu vào tiết tự học buổi tối đến bây giờ vẫn chưa dừng lại một lần, càng không phải nói đến cậu đang bận chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới, Quan Thần liếc cậu một cái, lại lười biếng mà ngáp.
Những bài tập cần làm đều đã làm xong, những câu còn lại đều là mấy câu tiếng anh không hiểu, cũng bởi vì nhàm chán mà lúc lên tiết toán liền ngủ.
Đại khái là nhìn chằm chằm Trần Tử Tinh làm bài tập mấy phút gì đó, Quan Thần càng ngày càng buồn ngủ, mí mắt rũ xuống, đột nhiên đầu gục xuống cánh tay của Trần Tử Tinh.
Quan Thần lập tức bừng tỉnh.
"Tôi thao. . . . . ." Hắn nói, "Đau."
Trần Tử Tinh liếc hắn một cái, ". . . . . . Làm sao? Uống rượu ?"
Quan Thần lắc đầu, rất mệt, vực không dậy nổi tinh thần, hiện tại mới vào tiết thứ tư của tự học buổi tối, hắn sắp buồn ngủ chết rồi. Quan Thần ngồi xuống, ngáp một cái nói: "Không, chờ cậu làm xong đấy."
". . . . . .Làm sao lại phải chờ tôi làm xong bài tập." Trần Tử Tinh nhìn hắn một cái nói, "Đang còn sớm."
Trần Tử Tinh thuộc vào loại một khi đã làm rồi thì phải làm tốt nhất. Cuộc thi trước mắt cũng không còn mấy ngày nữa, dù sao liều mạng cũng không chết, cậu còn đang tính chút nữa làm đề nâng cao với học thuộc nữa, Quan Thần chờ cậu để làm gì?
"Cáp. . . . . ." Lại thêm một cái ngáp nữa. Quan Thần gối đầu lên tay của mình, nghiêng đầu, nâng mắt lên nhìn chằm chằm Trần Tử Tinh, cười cười nói, "Trước kia không phải nói là sẽ dạy tôi làm đề sao. Cho nên tôi chờ cậu nha."
"Sao vậy, Tinh ca quên rồi?"
Trần Tử Tinh: ". . . . . ." Thật đúng là quên .
Quá nhiều việc, cậu không nghĩ đến Quan Thần lại thực sự chờ, dùng mấy phút để nhớ lại, Trần Tử Tinh nghĩ nghĩ sau đó thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh hắn, bất đắc dĩ rũ mắt.
"Giấy nháp với câu hỏi lấy ra đây." Trần Tử Tinh tới gần, mùi sữa tắm trên người cậu thơm ngát liền tản sang đây. Âm thanh của cậu rất nhạt, "Dạy cho cậu trước."
"Được." Quan Thần ngồi dậy, từ trong đống loạn thất bát tao ở trên bàn lấy sách bài tập và giấy nháp ra, đưa qua cho Trần Tử Tinh, sau đó nâng ánh mắt cười tủm tỉm hỏi, "Tốt như vậy sao? Vì Quan Thần ca ca mà không làm bài tập nữa."
"Muốn giúp cậu. Bài tập tôi đã làm xong lâu rồi." Trần Tử Tinh kéo sát vào một chút, thoải mái xoay xoay cây bút trong tay, sau đó cậu nhích lại gần, bàn tay non mịn cầm cây bút chỉ vào một hình trên đề."Cậu nhìn câu này . . . . . ."
Quan Thần đang không nhìn đề. Thật ra là đang nhìn người.
Ngốc ngốc, giống như bị mất trí, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Trần Tử Tinh. Hắn ngửi thấy hương thơm ngào ngạt ở trên người Trần Tử Tinh, thân thể nóng hầm hập, không biết sao trong nội tâm hắn lại nổi lên một trận vui vẻ. Cảm thấy đợi lâu như vậy cũng rất đáng giá.
Lỗ tai của Trần Tử Tinh ở ngay bên cạnh, nhìn sang có thể dễ dàng nhìn thấy sườn mặt, Trần Tử Tinh đang rất chăm chú giảng đề, bởi vì thời tiết lạnh, khóa kéo của đồng phục cũng kéo lên hết cỡ, lúc cậu nghiêm túc thế mà lại lộ ra một cảm giác cấm dục.
"Tinh Tinh, " hắn bỗng nhiên có chút nhịn không được, tay không an phận mà ôm lấy thắt lưng của Trần Tử Tinh, ghé sát vào bên tai cậu cười, "Tôi hình như nghe không hiểu, cậu...giảng lại cho tôi một lần nữa đi."
Ở khoảng cách gần, Quan Thần nhìn Trần Tử Tinh bởi vì bị hắn ôm thắt lưng mà mặt đỏ lên, cả người run run, "Mẹ nó. . . . . ." Trần Tử Tinh quay đầu, đột nhiên nhìn thấy đầu của Quan Thần đang chôn ở cổ cậu mà cọ lung tung.
"Cậu tự nhiên làm trò gì vậy. . . . . ." Trần Tử Tinh bị hắn cọ cho mềm nhũn, cũng không quá thoải mái, có chút ngứa, trong lòng không hiểu tại sao lại bắt đầu cảm thấy khô nóng."Tôi giảng rất rõ ràng , khẳng định là cậu không chăm chú nghe."
Cậu không ngờ mình còn kiên nhẫn nói, "Đừng cọ loạn. . . . . . Tôi rất bận, còn muốn nghe thì thành thật một chút, nếu lãng phí thời gian của tôi thì tôi sẽ không dạy cậu nữa."
—— Quan Thần ngẩng đầu.
Ánh mắt đen xì mặt đối mặt với Trần Tử Tinh, không cười, giống như tinh thần không được bình thường mà nhìn chằm chằm cậu.
Trần Tử Tinh trong lòng lộp bộp, không hiểu sao tim đập nhanh hơn, cậu cảm thấy cực kỳ kỳ quái, cái loại cảm giác này cực kỳ kỳ quái.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Quan Thần liền rời khỏi người cậu, một lần nữa ngồi thẳng đậy, sáp lại gần Trần Tử Tinh nhưng mà không hề nhìn cậu, đặt bút viết, "Chỗ này....đây, chính là từ bước một, tôi không hiểu lắm."
". . . . . ."
Trần Tử Tinh mày có bệnh à.
Cậu hít vào một hơi, thấy thái độ của Quan Thần đột nhiên thay đổi, cũng không hiểu sao cả người lại cảm thấy không được tự nhiên, cậu cúi đầu, cầm lấy bút, ép xuống rung động loạn thất bát tao, tiếp tục giảng bài cho Quan Thần.
Một tuần sau đó, Trần Tử Tinh đều bận làm đề học thuộc, mấy ngày hôm trước còn tốt, mấy ngày hôm sau cậu trực tiếp ra ngoài hành lang một mình ngồi học thuộc, Quan Thần cũng không biết cậu mỗi ngày bận cái gì, liền thừa dịp giáo viên không để ý mà trộm lẻn ra ngoài bằng cửa sau.
Gió mát lạnh thổi lại đây, Trần Tử Tinh lấy một quyển sách kê xuống dưới mông, ngồi sau cửa, một cái bóng đen chùm lên rồi có một người ngồi xuống bên cạnh cậu.
Không cần quay đầu lại, đều có thể biết là tên ngốc nào, cũng chỉ có thể là Quan Thần.
"Thật lạnh." Quan Thần bỗng nhiên nói.
Ánh mắt xoay xoay, hắn nhìn về phía Trần Tử Tinh, chỉ thấy Trần Tử Tinh cúi đầu chuyên tâm học thuộc, ừ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
"Thật.con.mẹ.nó.lạnh." Quan Thần lớn tiếng lặp lại.
Bị hắn hét lên một câu như vậy, Trần Tử Tinh mới lấy lại tinh thần, dừng lại không đọc nữa, bỏ sách xuống, giương mắt lên nhìn hắn, "Lạnh như vậy cậu còn ra đây làm gì. . . . . ."
"Nha" còn chưa nói hết câu, cậu liền nhìn thấy Quan Thần cởi áo khoác đồng phục ra, cơ bắp trên cánh tay, đôi chân có thể dễ dàng nhìn thấy được.
"Phải không? Cậu cũng biết lạnh sao. Cái thân thể nhỏ bé của cậu, ở bên ngoài gió thổi mà không lạnh chết cậu đi." Quan Thần ngồi xuống đất nghiêng người qua, mang cái áo khoác đồng phục khoác lên người Trần Tử Tinh, ôm lấy đầu gối cười với cậu, "Muốn thi Thanh Hoa hay là Bắc Đại? Mà phải áp bức chính mình như vậy."
Áo khoác ở trên người làm cho Trần Tử Tinh có chút ngây người.
Hơi ấm từ trong áo bắt đầu chuyền sang, Quan Thần ngồi bên cạnh nhìn cậu cười, một lúc sau lúc quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh đêm phía bên ngoài lan can.
Cách một khoảng không rộng là tòa nhà dạy học, cả tòa nhà dạy học đèn đuốc đã sáng trưng.
"Không." Trần Tử Tinh nói với hắn về cuộc thi, cậu dựa người về bức tường đằng sau,cúi đầu sau đó lại một lần nữa nâng sách lên, "Muốn làm thì phải làm tốt nhất."
Trần Tử Tinh rất ít khi nghiêm túc, giờ khắc này cậu lại rất nghiêm túc, bình thản nói về lý tưởng của cuộc đời mình. Quan Thần nghiêng đầu nhìn cậu, ở trên hành lang trống trải này cùng cậu lặng lặng ngồi bên nhau, ngay cả nhịp tim cũng trở nên nhanh hơn một chút.
"Mệt như vậy sao " Quan Thần ngồi sát lại bên cạnh cậu, "Sau đó thì sao, cậu nếu được tuyển, thì thật sự muốn đi học thêm à? Sẽ mệt chết mất."
Trần Tử Tinh trước đó có nghe lão Tôn nói, cái thầy lớp học thêm kia cực kỳ hung dữ, là ma quỷ, đem thời gian vui chơi đều biến thành thời gian học tập, nhưng nói thật ra là cậu do dự, chưa nghĩ ra rốt cuộc mình muốn hay không muốn vật lộn một phen.
Thi đại học a. Thật là khiến cho người ta muốn trọc đầu, đời người tràn ngập sự lựa chọn ở nơi nơi.
"Không nhất định." Trần Tử Tinh lắc đầu, thoáng nghiêng đầu nhìn Quan Thần, thản nhiên nói, "Thắng trước đã rồi nói sau."
Phát biểu có bao nhiêu là nhiệt huyết nha.
Quan Thần liền nở nụ cười, "Có năng lực, Tinh ca cố lên."
Trần Tử Tinh có một điểm mà khiến cho ngươi ta thích nhất chính là cậu chỉ coi trọng hiện tại, việc ở tương lai thì cứ kệ nó đi, bây giờ cứ làm tốt đi rồi tính sau. Quan Thần rũ mắt nắm lấy tay cậu.
Đó là một bàn tay có khớp xương rõ ràng, rất trắng, vừa nhìn là biết từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, chỉ mới đụng qua cây bút với đôi đũa.
"Ai. Cậu làm gì vậy?" Tay của Trần Tử Tinh đột nhiên bị hắn nắm lấy, có chút bối rối nhìn sang.
Trần Tử Tinh nói, "Lớp học thì sao, sao vẫn còn ở bên ngoài, đừng nháo."
Quan Thần mới không nghe cậu, sán lại gần chỗ Trần Tử Tinh một chút, rồi lại một chút, nắm chặt tay cậu, xoa xoa hai cái. Tay của Quan Thần rất ấm, hắn ngẩng đầu nhếch miệng cười, răng trắng lóa mắt. Nụ cười cũng rất ấm áp.
"Làm ấm tay cho cậu, đừng lộn xộn, chút nữa tôi cũng bị gió thổi lạnh rồi." Quan Thần ôm tay cậu, ôm một bàn tay của Trần Tử Tinh, đem bàn tay cậu bỏ bào trong chỗ khuỷu tay của mình mà sưởi ấm, hắn nâng lên mắt cười, "Ấm không?"
". . . . . . Ấm cái rắm." Lòng bàn tay chuyền đến một độ ấm khiến cho người ta cảm thấy an tâm, lập tức làm cho trái tim của Trần Tử Tinh trầm xuống, cậu liếc qua Quan Thần một cái, tên ngốc này... chỉ mặc mỗi một cái áo cọc tay, lạnh không chết cậu ta.
Trần Tử Tinh đứng lên, cởi áo khoác, Quan Thần cũng đứng lên, hai người mặt đối mặt, Trần Tử Tinh theo bản năng vứt trả lại cái áo, tay đưa được đến nửa đường thì dừng lại một chút, sau đó cái áo lại một lần nữa quay lại trong ngực của Quan Thần.
"Được rồi được rồi đi vào thôi." Cậu có chút luống cuống nhanh chóng nói xong, "Chút nữa lại bị cảm."
Nửa câu sau nói rất nhỏ, nói xong thì tiện đà rảo bước, bước nhanh về phía cửa sau của phòng học.
. . . . . .Sao lại xấu hổ chạy mất rồi.
". . . . . ."
Quan Thần ở phía sau chà xát cái mũi, trái tim không hiểu sao lại nhảy lên, cảm giác thật kỳ diệu, làm cho adrenaline trực tiếp tăng vọt.
Hắn phá lệ cảm thấy, Tử Tinh, thật đáng yêu.