Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mật Kết
Ngày hôm sau, mùng ba, Trần Tử Tinh rời giường đánh răng, Quan Thần bị cậu làm ồn tỉnh, chống tay ngồi dậy, mắt híp lại còn chưa tỉnh ngủ.
"Ngáp." Quan Thần ngáp một cái nói, "Chào buổi sáng Tử Tinh."
"Chào buổi sáng." Trần Tử Tinh nói xong thì đi vào WC, không lâu sau cậu đi ra ngoài, Quan Thần vẫn giữ dáng ngồi ấy, đang ngủ.
Trần Tử Tinh ném quần áo lên người hắn, che đi một mảng da thịt lộ ra, "Ra ngoài ăn cơm thôi, ngồi thế mà vẫn ngủ được?"
". . . . . . Cậu cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ." Quan Thần chỉ chỉ đồng hồ bên cạnh, kim giờ đang chỉ bảy giờ, sau đó đau khổ bò dậy.
"Ngủ sớm dậy sớm tốt cho cơ thể." Trần Tử Tinh nói. wattpad-camduongquytmat
"Nhưng tối qua tôi ngủ muộn. . . . . ." Quan Thần không có tinh thần lắc lư đi ra ngoài, đến phòng vệ sinh trong phòng hắn đánh răng.
Trần Tử Tinh ra ngoài ăn cơm, vừa mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy ba cậu đang ngồi trên ghế điêu khắc.
"Ba con năm giờ sáng đã không kiềm chế được rời giường rồi." Vương Phượng Mai nhỏ giọng, cố gắng không làm phiền đến Trần nhiều tiền, bà nhìn vào phòng Trần Tử Tinh, nói, "Thần nhi tối hôm qua ngủ ở phòng con à?"
Trần Tử Tinh chột dạ, vừa định phủ nhận thì Vương Phương Mai đã cười nói, "Quan hệ tốt là được."
Bà nói, "Bữa sáng của hai đứa xuống dưới nhà ăn nhé, để mẹ mang xuống, trên này để ba con làm việc."
Trần Tử Tinh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ may mà mẹ cậu không nghĩ nhiều, cái tên ngốc Quan Thần này lần sau nhất định sẽ không để hắn vào phòng mình ngủ nữa.
Nhưng mà....không đúng.
Trần Tử Tinh lại nghĩ: "Mình cũng có yêu đương với hắn đâu, .....Mình sợ gì?"
Cậu lắc đầu, không nghĩ cái này nữa, đến đến lúc Quan Thần đánh răng xong đi ra, liền kéo hắn xuống dưới nhà ăn sáng.
Bữa sáng là sữa đậu nành tự làm, còn có bánh bao nóng. Hai người ăn sáng xong, Quan Thần lên nhà xem tình hình của Trần nhiều tiền, mới sáng ra mà ông đã làm được không ít tượng nhỏ, tiến triển thần tốc, xem ra ông thật sự rất hăng hái.
Trần nhiều tiền vừa nhìn thấy Quan Thần đến liền kích động nói: "Thần nhi, cháu đến xem mấy thứ này thế nào?"
Quan Thần ngồi xuống, cầm những thứ đã làm xong trên bàn lên xem, nói: "Tinh xảo lắm ạ. Nhưng mà đơn điệu quá, có thể tô màu lên không ạ? Đồ án hoặc mấy thứ phá cách một chút."
Quan Thần tùy tiện cho ý kiến, nhưng lại giống như chỉ cho Trần nhiều tiền một con đường mới.
"Cháu xem nếu chú vẽ chút màu đỏ vào mắt con thỏ này được không? Một điểm đỏ nhỏ."
Quan Thần nghĩ nghĩ, "Hơi. . . . . . nhưng cũng không hẳn, tục ngữ thường nói vẽ rồng thêm mắt, nói không chừng sẽ có hiệu quả."
Trần nhiều tiền cũng cảm thấy khá ổn, ông muốn vẽ lên đôi mắt con thỏ này một chút màu sắc, làm cho nó trở nên sống động. Những chỗ khác thì vẫn để màu cũ, chỉ đôi mắt giống có ánh sáng, như vậy sẽ tạo ra sự tương phản, rất dễ làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác – đôi mắt của con thỏ này đang sống.
"Buổi chiều chú sẽ đến nhà cũ mang mấy thứ chú làm trước kia chuyển hết đến đây, sau đó sửa lại một lượt." Trần nhiều tiền nói.
"Vậy chút nữa cháu với Tử Tinh sẽ vào thành phố một chuyến xem tình hình." Quan Thần nói.
Trần Tử Tinh nghe thế thì chỉ vài chính mình vẻ mặt kiểu ". . . . . . Liên quan gì đến tôi?"
"Được." Trần nhiều tiền gật đầu nói, "Tối tết nguyên tiêu, chắc là trước hôm quay lại trường của hai đứa một hai hôm đúng không?"
"Vâng." Trần Tử Tinh nói.
Trần nhiều tiền nói, "Ngày đó là ngày hội đèn lồng, chúng ta có thể đẩy xe đẩy đến mở quán bán, còn rất nhiều thứ còn chưa mua được, chút nữa phải phiền hai đứa đi một chuyến."
"Đúng nha! Ngày hội đèn lồng. . . . . ." Trần Tử Tinh nghe ông nhắc mới nhớ ra, "Đến lúc đó học sinh nhiều, ba có thể nhắm vào đối tượng học sinh làm mấy con vật nhỏ, ngày ấy học sinh cũng sẽ mua nhiều."
Trần nhiều tiền gật đầu, "Được."
"Đến lúc đó con sẽ gọi mấy đứa bạn đến giúp đỡ." Trần Tử Tinh nói. wattpad-camduongquytmat
"Ừ, " Trần có tiền trả lời một tiếng coi như đã biết, ông lại nói, "Về chuyện mấy thứ cần mua, đến lúc đó ba sẽ bảo cậu con lái xe đến. . . . . ."
"Cứ để chỗ cháu đi." Quan Thần nhìn Trần Tử Tinh sau đó quay đầu nhìn Trần nhiều tiền nói, "Cháu thuê phòng ở gần trường, quan hệ với chỉ nhà cũng khá tốt, mấy đồ cần mua cứ để chỗ cháu đi."
Bày hàng nhất định phải chuẩn bị một vài thứ cần thiết, rồi mấy thứ để trang trí, nếu còn mang về đây đến lúc lại phải mang thêm cả đồ điêu khắc nữa thì phiền phức lắm.
Nếu để một phần ngay trong thành phố thì đến lúc đó chỉ cần mang đồ thủ công mỹ nghệ đến là được, thuận tiện hơn nhiều.
"Được cứ thế vậy." Trần nhiều tiền cười nói.
Trần nhiều tiền rất tán thưởng Quan Thần, nói ra thì có thể sẽ bị người khác cười chê, nhưng ông là một người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi bây giờ lại trở thành đối tác với một đứa nhỏ mười tám mười chín tuổi, đứa nhỏ này nhất định sẽ tiền đồ vô lượng, ông có dự cảm sau này Quan Thần nhất định sẽ không kém ba mẹ hắn.
Thậm chí còn có thể trò giỏi hơn thầy ấy chứ.
Một lúc sau, Trần nhiều tiền gọi cậu của Trần Tử Tinh đến, bảo y giúp ông đưa hai đứa nhỏ vào thành phố, với lại ông cũng sợ mấy đứa nhỏ lần đầu tiên đi mua đồ sẽ bị người ta bắt nạt.
Cậu của Trần Tử Tinh tên là Vương Long Đào, là một người nhiệt tình, hàm hậu, thành thật. Y lái xe, Trần Tử Tinh ngồi ở ghế phó lái còn Quan Thần ngồi ở ghế sau.
Vương Long Đào đã lâu rồi không gặp Trần Tử Tinh, lần trước Trần Tử Tinh đến nhà y chúc tết hai người cũng không gặp nhau, trên xe đang mở một ca khúc, trên đường đi Vương Long Đào cũng chỉ hỏi mấy câu mà người nhà thường hay hỏi..
Cái gì mà thi được mấy điểm, ở trường học thế nào vân vân mây mây.
Cuối cùng y hỏi Trần Tử Tinh, "Có bạn gái chưa?"
Trần Tử Tinh bị hỏi câu này đến mức quen luôn rồi, cậu đang định trả lời thì thấy Quan Thần dựng thẳng hai tai lên nghe ngóng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ giả vờ như không thèm quan tâm đến.
Trần Tử Tinh nói, "Chưa. Nhưng mà . . . . ."
Quan Thần lập tức bị câu"Nhưng mà" , hấp dẫn lực chú ý.
Không chỉ có là hắn mà Vương Long Đào cũng bị cậu gợi lên lòng hiếu kỳ hỏi: "Nhưng mà. . . . . . ? Sao vậy, có người đang theo đuổi Tinh Tinh nhà chúng ta sao?"
Trần Tử Tinh vẫn không thấy quen lắm khi người thân ở bên ngoài gọi tên thân mật của cậu, cậu ngại ngùng nói, "À thì..."
Không trả lời rõ ràng, nhưng vẻ mặt của cậu lại khiến cho người khác phải suy nghĩ.
Rõ ràng là đang thẹn thùng mà thôi!
Vương Long Đào lộ ra vẻ mặt ý vị thâm thường cười: "Vậy thì sắp thành rồi chứ gì. Ha ha ha, yên tâm yên tâm, cậu sẽ không nói với mẹ cháu đâu, đúng là tuổi trẻ, ôi."
Quan Thần nghe thấy thế lông trên người đã muốn dựng hết lên. wattpad-camduongquytmat
"? ? ?"
Hắn nghĩ thầm: "Chuyện lúc nào thế? ? Sao mình không biết gì hết? ? ! Một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ mình đều ở cùng Trần Tử Tinh mà! Người ngoài làm gì có cơ hội tiếp cận chứ! ?"
Quan Thần choáng váng, nhưng lúc hắn định hỏi thì Trần Tử Tinh lại không nói chuyện này nữa.
Quan Thần trừng mắt, chuyện quan trọng thế, sao lại có người như vậy chứ! Nói được một nửa lại không nói nữa, đây là chuyện mà con người nên làm sao?
Vương Lòng Đào lái xe đưa hai người từ trấn Hồng Kỳ đến Diêm Thành, cả một đường lắc lư cuối cùng Vương Long Đào cũng đưa họ đến chợ bán đồ cũ.
"Đi thôi." Vương Long Đào nói xong thì mở cửa xe bước xuống trước, thùng xe phía sau có thể trở được không ít đồ, "Vào xem."
Trần Tử Tinh xuống xe Quan Thần cũng theo sát sau, hắn vội vàng chen đến sau lưng Trần Tử Tinh, tay con trọc trọc cậu.
"Haizz, Tử Tinh ơi." Quan Thần nói.
Ánh mắt của Trần Tử Tinh đảo qua đảo lại, giả vờ không biết gì hết, "Sao vậy?"
Quan Thần không thể nhịn được nữa nói: "Ở trường ai đang theo đuổi cậu thế?"
"Ai mà biết được." Trần Tử Tinh nhịn cười, đẩy hắn ra đi về phía trước: "Còn ai trồng khoai đất này nữa, thế mà không đoán ra?"
Cậu nói xong liền đuổi theo Vương Long Đào, để Quan Thần rớt lại phía sau, Quan Thần ngẩn ra một lúc, "Ai nhỉ?" Hắn vừa bước đi vừa suy nghĩ, đột nhiên hắn nghĩ đến, mẹ nó! Chẳng nhẽ đang nói hắn à?
Quan Thần vui vẻ, cong môi vội vàng bước nhanh đuổi theo: "Này! Tử Tinh đợi tôi với!"
Vương Long Đào đưa bọn họ đi mua không ít đồ này nọ, cậu cháu nhà Tử Tinh thêm cả Quan Thần nữa, ba người cùng nhau chuyển đồ lên xe sau đó mang về phòng trọ của Quan Thần, Quan Thần nói địa chỉ, Vương Long Đào ngồi vào ghế lái chuẩn bị lái xe.
Trần Tử Tinh vốn muốn ngồi vào ghế phó lái nhưng lúc đó Quan Thần lại nhanh tay kéo cậu ngồi vào hàng ghế sau.
"Làm gì thế?" Trần Tử Tinh nhìn hắn.
"Ngoan ngoãn ngồi ở đây." Quan Thần ấn tay cậu xuống, dùng người cản lối đi.
Trần Tử Tinh giãy không ra, Vương Long Đào cũng không nhìn thấy, cậu giãy giãy mấy cái cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Một lúc sau, ba người hợp lực mang đồ lên phòng trọ, phòng của Quan Thần là một phòng ở rất phổ thông, một khách một phòng ngủ và một phòng vệ sinh.
"Cứ để ở đây là được." Quan Thần chỉ vào một góc nói.
Hắn đẩy bàn uống nước vào một góc, mang mấy đồ nhỏ đặt lên bàn, còn những đồ lớn hơn thì đặt dưới đất. wattpad-camduongquytmat
"Được rồi." Sau khi sắp xếp hết tất cả các đồ, Vương Long Đào lau mồ hôi nói: "Hai đứa có về luôn bây giờ không?"
Trần Tử Tinh và Quan Thần nhìn nhau, Trần Tử Tinh nói: "Cậu có việc gấp sao ạ?"
Vương Long Đào nói: "Cậu vào trung tâm thành phố có ít việc, chắc mất tầm một hai tiếng gì đấy."
Trần Tử Tinh gật gật đầu, "Vậy bọn cháu ở đây đợi cậu."
"Ok." Vương Long Đào gật đầu, "Thế cậu đi đây."
Cửa đã được đóng lại, sau khi tạm biệt Vương Long Đào, Quan Thần buông tay nói, "Cứ thoải mái ngồi, nhưng mà. . . . . . lâu lắm rồi tôi không quét dọn." Hắn hơi ngại nói.
Trần Tử Tinh cười: "Cậu còn có cái gì mà tôi không biết đâu, cũng đã là anh em hơn một học kỳ rồi đấy."
Trần Tử Tinh ngồi xuống sofa, đột nhiên có chút bùi ngùi, lúc cậu vừa mới quen Quan Thần còn tưởng nhà vệ sinh là nơi hắn sinh ra nữa cơ. Bây giờ quay qua quay lại lại đến năm mới rồi, bọn họ đã quen biết gần nửa năm rồi đấy.
"Tôi lớn thế nào cậu đâu biết." Quan Thần cười cười.
"Không phải chỉ lớn hơn tôi có mấy tháng. . . . . ." Trần Tử Tinh theo bản năng tiếp lời, nhưng đến lúc nhìn thấy vẻ mặt không có ý tốt của Quan Thần mới nghĩ đến hắn đang nói đến cái gì. Trần Tử Tinh đỏ mặt, nói, "Quan Thần con mẹ nhà cậu nữa. . . . . . nói chuyện cho đứng đắn!"
Bọn họ bên này cãi nhau ầm ĩ, bên Trần nhiều tiền lại bận tối mắt tối mũi.
Ông đã làm từ sáng đến giờ, nhân lúc nghỉ tay thì chạy đến nhà cũ tìm những thứ làm trước kia.
Mười hai con giáp đã đủ, bây giờ ông lại tiếp tục làm bộ thứ hai. Vương Phượng Mai cũng đi theo ông về nhà cũ, nhìn thấy mấy cái tượng nhỏ trong mười hai con giáp cũng thấy hơi bùi ngùi.
"Ngày trước tôi cũng chỉ vì mấy cái này mới lấy ông." Vương Phượng Mai nói, "Cảm thấy ông kiên định, trung tình."
Trần nhiều tiền ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận vuốt ve những tác phẩm của mình.
"Tất cả đều do tổ tiên truyền lại." Bên trong ánh mắt ông tran chứa hoài niệm: "Trần gia của chúng ta ai cũng phải nhờ vào nó để kiếm vợ đấy, xem ra tôi cũng phải dạy thằng bé một chút vì Tinh Tinh mà lo chuyện trung thân đại sự của nó, ha ha ha."
Vương Phượng Mai cũng cười. wattpad-camduongquytmat
"Ngày trước tôi toàn tự học, sau này lớn hơn ba sợ tay nghề của Trần gia sẽ bị mai một nên mới dạy tôi. Nhưng lại không để tôi theo nghề này." Trần nhiều tiền buông tiếng thở dài: "Lòng là lòng vòng cuối cùng cũng quay lại nghề này."
Vương Phượng Mai nói: "Còn chưa chắc sẽ bán được cơ mà."
Trần có tiền lắc lắc đầu, nói: "Tôi có dự cảm, có thể bán được, Phượng Mai à, bây giờ là thiên hạ của bọn nhỏ rồi."
"Đúng vậy, chúng ta đã già rồi." Vương Phượng Mai nói: "Quan Thần là một đứa trẻ tốt."
Đánh giá của hai vợ chồng về Quan Thần đều rất cao.
Cứ như vậy, trong hai ngày Trần nhiều tiền thức đêm đẩy nhanh tiến độ sửa chữa, Quan Thần và Trần Tử Tinh chạy qua chạy lại giữa thành phố và nhà để điều tra, làm giai đoạn chuẩn bị.
Sau hai ngày, tác phẩm của Trần nhiều tiền cuối cùng cũng sắp xếp xong.
28/07/2021