Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: SeagateHDD
-----------------------------------
Khi Hành Ca trở về đến Lỗi Nguyệt lâu, tâm tình lại trở nên vô cùng sung sướng.
Bởi vì Hàm Quang nói, người trong Đạo Môn là tu trường sinh, xưa nay trường thọ.
Nàng thân là Đạo Môn chi tú, dựa theo tương lai mà nói, 28 tuổi là chưa già tí nào, quả thực chỉ là cây giá đỗ mới mọc mầm mà thôi.
Lần đầu tiên sau mấy ngày qua, Hành Ca cảm thấy làm Đạo Môn chi tú cũng không có gì quá thiệt thòi.
Cẩn thận ngẫm lại, coi như nàng không phải thiên thần hạ phàm, thì cũng là một tài năng thiên phú dị bẫm vài ngàn năm không chắc gì đã có, xấu hổ, xấu hổ a.
Hành Ca đang che miệng cười trộm, đột nhiên nghe được sát vách truyền đến một loại âm thanh tao nhã, không nhịn được bước qua Thản Nhiên các thăm dò.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, Phỉ Nhiên Thù ống tay áo phấp phới như tiên, tay liên tục bắn ra từng loạt chỉ, dưới đất từng bài thơ hoa mỹ hiện ra, tiếng đàn réo rắt.
Mây di chuyển trăng núi xa xăm, đàn hòa bút tình người thong thả.
Hành Ca không đành lòng quấy rối khung cảnh tao nhã này, yên lặng ngồi vào dưới tàng cây, hoa rơi đầy mặt đất, nàng tự rót một chén trà, nhắm mắt một mình mà uống.
Trong thiên hạ đệ nhất trang, đêm xuống là những người hầu gái không được đi ra ngoài. Chỉ là nước trà này vẫn còn nóng, không biết ai là người châm.
Không biết qua bao lâu.
Có lẽ là qua một khoảng thời gian ngủ gật.
Tiếng đàn đột nhiên chuyển gấp, châu ngọc như muốn nghiêng rơi. Hành Ca giật mình một cái, nhìn lên, liền chạm phải ánh mắt đầy ôn nhu của Phỉ Nhiên Thù, trong lòng lập tức run lên.
Khúc nhạc này, nếu như có Tần Miên Miên ở đây, nhất định sẽ nói:
"Đạo lý ta đều hiểu, nhưng hình như khúc này chưa có đàn xong?"
"Ngươi có phải đang suy nghĩ vì sao khúc này chưa có đàn xong phải không?" Phỉ Nhiên Thù nói.
"Sao lại hỏi như vậy, bần đạo nghe được chính là mê như điên." Hành Ca thành khẩn nói.
"Kỳ thực một khúc này đã kết thúc từ lâu, chỉ là ngươi đang ở đây ngủ gật, Phỉ mỗ nhàn rỗi lại gảy thêm một lần. Nếu như Hành Ca mê như vậy, Phỉ mỗ chỉ còn một khúc dài gấp ba khúc này, phụng bồi." Phỉ Nhiên Thù nói.
"Sao lại nói như vậy, A Phỉ có mỏi tay hay không? Đến đây nghỉ ngơi một chút." Hành Ca vẫn là một bộ dạng thành khẩn.
Phỉ Nhiên Thù búng nhẹ dây đàn, âm thanh dần dần ngưng lại.
Hắn đứng dậy, đem hai tay nhúng vào nước, tinh tế rửa sạch. Đó là một đôi tay vô cùng đẹp đẽ, mơ hồ không giống người tập võ. Màu da cân xứng, chưa từng làm việc vất vả, mười ngón thon dài, không thấy khớp xương.
Hành Ca chỉ cho rằng, một là người sống trong phú quý, hai là tiểu yêu tinh rắc rối Diệu Thiện pháp sư mới có loại bàn tay như vậy.
Nhớ tới đôi tay này từng nắm chặt nàng, lòng bàn tay không khỏi có chút nóng ướt. Pháp sư a pháp sư, ta bây giờ ở nhân gian, muốn ăn cho no bụng cũng còn khó, nói chi đến dưỡng da tay.
"Hành Ca đói bụng rồi?"
Hành Ca không chút dấu vết nghiêng người, lau nước miếng bên khóe miệng, liếc nhìn bàn tay của Phỉ Nhiên Thù đang châm trà, ngón tay y như ngó sen, không nhịn được nói:
"Muốn ăn ngó sen, tội lỗi tội lỗi a."
Phỉ Nhiên Thù dừng tay lại, bật cười nói:
"Ngươi uống rượu ăn thịt cũng không kiêng kỵ, ăn ngó sen mà tội lỗi cái gì a?"
Hành Ca rất nghiêm túc làm ra cái mặt xấu:
"Xấu xa, thì đương nhiên là tội lỗi."
Ăn ngó sen là xấu?
. . . . . .
Ừ, cái chuyện cười này khả năng là quá nhạt rồi.
Hành Ca vừa tính khỏa lấp cho qua chuyện lúng túng này, ai mà ngờ Phỉ Nhiên Thù sau khi hết sững sờ, cười vang không ngừng, hoàn toàn không để ý trên đỉnh đầu của mình xuất hiện ra một đống chữ màu vàng óng - Vô Song công tử, lung linh lung linh Phỉ Nhiên Thù.
Hành Ca rốt cuộc mới biết ra, cái gì là nhân vô thập toàn, con người luôn luôn có một mặt bình thường. Cho dù là công tử Vô Song, cũng sợ cười đến có chút tầm thường a.
"A Phỉ a, ngày mai phải luận đạo rồi." Hành Ca ân cần rót cho Phỉ Nhiên Thù một chén trà.
Phỉ Nhiên Thù tuy ngừng lại, nhưng trên mặt vẫn còn nét ửng đỏ sau khi cười quá nhiều, nhìn thấy màn này Hành Ca giật mình, thiếu chút nữa đã quên mình muốn nói gì luôn rồi.
Nàng nuốt nước miếng ực một cái, tiếp tục nói:
"Trấn hồn châu nhận bần đạo làm chủ nhân, nói một cách khác, bần đạo không thể thoát được việc là Đạo Môn chi tú?"
"Chính xác." Phỉ Nhiên Thù gật đầu.
"Bần đạo có thể xuất ra một lệnh bài cho lãnh đạo tam giáo, khiến cho giáo đồ rút lui hay không?" Hành Ca một mặt chờ mong.
"Không thể." Phỉ Nhiên Thù lắc đầu.
"Vì sao?" Hành Ca không rõ.
"Bởi vì luận đạo ở Lăng Vân Phong là chính miệng ta nói, Phỉ mỗ thân là người đứng đầu thiên hạ đệ nhất trang, xưa nay lời nói đáng giá ngàn vàng." Phỉ Nhiên Thù nâng chén trà.
Hành Ca cuống lên, "Thì ngươi nói là ngươi nói chơi đi. . . . . ."
Phỉ Nhiên Thù quét mắt tới, "Hả?"
"A Phỉ miệng vàng lời ngọc, lời hứa đáng ngàn vàng, thật đúng là quân tử vậy." Hành Ca hoàn toàn thành khẩn.
Phỉ Nhiên Thù thấy nàng mở tròn con mắt mà nói dối, đáy lòng liền buồn cười.
Biết nàng mấy ngày nay nín một bụng vấn đề, nhưng rất nhẫn nại không đề cập tới, nhìn thấy nàng như vậy hắn quả thật có chút không đành lòng rồi. Liền nhắc nhở:
"Hành Ca a Hành Ca, dù sao lăn lộn trên giang hồ, ta so với ngươi cũng nhiều hơn mấy năm, ngươi có vấn đề muốn hỏi ta phải không?"
"Bần đạo hỏi, ngươi thì sẽ đáp?" Hành Ca có chút hoài nghi.
"Nếu có biết, há có thể không đáp?" Phỉ Nhiên Thù nói.
"Nói lời thật, không thêm mắm dặm muối?" Hành Ca truy hỏi.
"Phỉ mỗ luôn luôn, chỉ nói lời thật." Phỉ Nhiên Thù nói.
Hành Ca không dây dưa nữa, một câu liền thấy máu:
"Ngày mai luận đạo, A Phỉ cho rằng, bần đạo nên làm gì?"
Phỉ Nhiên Thù nhướng nhướng mắt, nói:
"Vậy phải hỏi trước, Hành Ca muốn kết quả như thế nào?"
Hành Ca nói:
"Toàn thân trở ra."
Phỉ Nhiên Thù thở dài một hơi nhỏ đến mức không nghe thấy, nói:
"Từng loại khó khăn, muốn vượt qua cũng không phải khó. Bốn Đạo Môn, Thái Âm sơn chưa cử người đến, Thái Hư sơn Thiên Cơ cung, giáo chúng vì động cơ không tinh khiết, phái này dễ giải quyết, Thái Cực sơn Lưỡng Nghi Sơn Trang quang minh lẫm liệt, mà bởi vì trong thiên hạ đệ nhất trang lệnh có cấm võ, có lẽ phản ứng cũng sẽ không có quá mãnh liệt. Chân chính cùng ngươi luận đạo, chỉ có Thái Thanh sơn. Có điều Thanh Hoa đạo nhân xưa nay cổ hủ, bằng vào ba tấc lưỡi của ngươi, lừa dối qua ải cũng không khó."
Không biết là có ảo giác hay không, khi Phỉ Nhiên Thù nói đến câu "Lừa dối qua ải" , hình như có hơi dừng lại, ngữ âm hơi chìm.
Hành Ca có chút chột dạ, chẳng biết là tại vì sao.
"Nói tóm lại, Thiên Cơ cung, thì tương đối dễ, Lưỡng Nghi Sơn Trang không thể nhường nhịn, Thanh Hoa quan, hư hư thật thật."
Phỉ Nhiên Thù từ trong lồng ngực lấy ra một cuốn sách, chính là Nam Hoa Kinh đoạt lại từ Long Phách Thiên, đẩy đến trước mặt nàng, nói:
"Vật của Diệu Thiện đích thân truyền lại, phải xử lý cho thỏa đáng. Ngươi tiếp nhận đi, theo góc độ tâm linh mà nói, ngày mai tứ phía bao vây, tự nhiên có giải trừ được hay không còn phải coi ở nó"
Hành Ca có cảm giác lời nói của Phỉ Nhiên Thù mang theo nhiều thâm ý, trong lòng không khỏi lo sợ, yên lặng tiếp nhận Nam Hoa Kinh.
Nhìn lên lại chạm vào mắt của Phỉ Nhiên Thù, chỉ thấy ánh mắt của hắn sâu xa, như một cái hồ sâu thăm thẳm, trong nháy mắt làm cho người ám ảnh kinh hãi. Không kịp định thần, hắn đã đổi qua nụ cười nhẹ nhõm nói:
"Ngươi không đem Bàn Long ngọc bội trả lại cho tiểu tử kia sao? Ngươi có biết ý nghĩa cái ngọc bội đó không hả?"
Hành Ca chả thèm suy nghĩ, bật thốt lên:
"Sẽ không phải là vật đính hôn chứ?"
"Ah, chính xác."
Hành Ca yên lặng, cấp tốc móc ra khối ngọc bội kia, như khoai lang nóng mà quăng ra.
"Đêm đã khuya, bần đạo tắm một cái rồi ngủ, cáo từ."
Hành Ca bước đi, đột lại quay lại, không đầu không đuôi hỏi một câu:
"Long Phách Thiên là tên thật của tiểu tử kia sao?"
Phỉ Nhiên Thù ánh mắt lóe lên, "Hành Ca vì sao hỏi câu này?"
"Bần đạo bấm chỉ tính toán, tên này số đại hung, khó cưới vợ, trừ phi đi cướp dâu thì may ra." Hành Ca thở dài, chắp tay mà đi.
Trong Tu Nhiên các, bên trong hiện ra bóng tên thiếu niên.
Phỉ Nhiên Thù phất tay áo, Tu Nhiên các cùng Lỗi Nguyệt lâu lập tức có một cách cửa đá lấp lại.
Thiếu niên đi tới dưới tàng cây, bẻ lấy một cành hoa, khóe miệng vểnh một vệt ngây thơ ý cười, nói:
"Thúc công, ngươi nói xem, vị tiên cô này đến tột cùng là giả ngu, hay là thật điên? Ngươi nói, Diệu Thiện pháp sư lão hồ ly này, vì sao chỉ định nàng là Đạo Môn chi tú lại không cho nhập đạo?"
Phỉ Nhiên Thù cười yếu ớt, "Ngươi họ Long, ta họ Phỉ, một tiếng thúc công này, ta thực không dám nhận."
Thiếu niên cúi đầu, có chút oan ức, "Thúc công vẫn còn đang tức chuyện lúc trước, không muốn tha thứ sao? Hành Uyên đối với thúc công nghe tên đã lâu, thuở nhỏ đã dấn thân vào Lăng Vân Phong, chưa hai mươi lạ ngộ ra công pháp vang danh thiên hạ, sau đó là thân Trọng Tài Giả, càng là nhân vật chỉ điểm giang sơn. Hành Uyên sinh lòng sinh ngưỡng mộ, mới dùng tên giả tiếp cận, nhưng đã quên mất trí tuệ của thúc, mấy trò vặt cở này, quả nhiên không thể qua mắt thúc công được."
Thiếu niên này là Long Phách Thiên. Mà tự nhiên Long Phách Thiên không phải là tên thật. Hắn họ Long, tên một chữ Tiềm, tự là Hành Uyên.
Long Tiềm giờ khắc này ra vẻ bộ dáng đáng yêu, Phỉ Nhiên Thù nhìn thấy, lại liên tục cau mày, hắn hồn nhiên không thèm để ý, bỗng nhiên chớp mắt một cái, tỉnh ngộ nói:
"A, là Hành Uyên thất lễ, không được gọi là thúc công, mà nên hợp lễ nghi gọi một tiếng —— vương, thúc, tổ."
Phỉ Nhiên Thù đặt chén trà xuống, đứng thẳng người lên, mắt nhìn xuống tên lùn đang ngồi trước mặt mình, âm thanh đầy lạnh nhạt:
"Long Tiềm, lời của ngươi kể ra có hơi thiếu một chút, khiến ta không khỏi có chút hoài nghi, thúc phụ Cửu vương gia, cùng Long Môn chi tú Du Tử Tiên cho ngươi đi ra gặp ta, là muốn làm cho ta yếu thế? Hay là bọn họ muốn đưa ngươi đi tìm chết?"
"Ngươi đã quên, nơi này là thiên hạ đệ nhất trang."
"Ngươi lại đã quên, Phỉ mỗ do trời đất sinh ra, không có phụ mẫu."
"Ngươi còn đã quên, Du Tử Tiên hẳn là muốn ngươi thăm dò ta, chứ không phải là khiêu khích ta."
Phỉ Nhiên Thù chắp tay quay mình đi, chẳng muốn nhìn thêm Long Tiềm một cái nào.
Long Tiềm choáng váng, nhưng đột nhiên cười to, "Ha ha ha ha ha, thúc công, ta thực sự là càng ngày càng yêu thích ngươi!"
"Đáng tiếc, Phỉ mỗ cũng không có chung ý tưởng."
Phỉ Nhiên Thù giơ tay, lòng bàn tay xoay về phía sau, cành hoa trong tay của Long Tiềm lập tức tuột ra.
Cành hoa nhỏ từ trong tay hắn rời ra, mang theo một vệt máu.
Phỉ Nhiên Thù đón lấy cành hoa, thân hình tự nhiên như gió, trong chớp mắt đã đi vào bên trong nội thất.
Hắn đem cành nhỏ có hoa cắm vào cái lọ hoa bên cửa sổ, lại đổ vào chút nước, đột nhiên phía sau phát ra một tiếng cười, hắn mắt cũng không nhấc, nói:
"Nếu đến rồi, nhưng trơ mắt nhìn chủ nhà mình bị người ta bắt nạt, nên mới nói, ngươi không chỉ có làm bằng hữu rất không hợp cách, làm thuộc hạ cũng không có nửa phần trung thành."
"Oan uổng oan uổng a, lúc đầu thấy ngươi cùng tri âm trò chuyện với nhau thật vui, ta quấy rối thì bất tiện. Sau đó thấy ngươi cùng tiểu tổ tông trò chuyện với nhau không vui, ta mà quấy rấy thì càng bất tiện hơn."
Âm thanh một nam nhân sang sảng vang lên, nhưng nhất quyết ẩn núp không chịu ra.
Phỉ Nhiên Thù hừ lạnh một tiếng.
"Không. . . . . . đợi một chút. . . . . . Đừng!" Người đến phát hiện ra dị thường, không kịp ngăn cản, một đạo Tiên Thiên Cương Khí ập tới, hắn lập tức vận công chống đối, nhưng vẫn là bị bắn hơn mười mấy bước ra ngoài.
Ôi, mình kết giao với bạn bè tên nào vỗ công cũng tốt hơn mình, may mắn thì cũng có, mà bất hạnh cũng song hành.
Công Tôn Dị nằm bẹp trên mặt đất mà suy nghĩ như thế.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên áo quần hoa lệ, không nhịn được lại thở dài một hơi.
Chỉ vì lỡ thiếu nợ chút ít tiền, vốn chỉ là một cái bất hạnh nho nhỏ, ai mà ngờ rốt cuộc lại thành đại đại bất hạnh.
Vì thiếu tiền, hắn bèn đi vào hoàng cung ăn trộm, bị thị vệ phát hiện đuổi bắt, lúc này mới nhào vào cung của tiểu tổ tông mà trốn một hồi.
Cứ tưởng là hắn tuổi nhỏ có thể lừa gạt, ai mà biết tiểu tổ tông này nhỏ mà ma mãnh, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà muốn ba cái nguyện vọng.
Công Tôn Dị cảm thấy đứa nhỏ này khá thú vị, thuận miệng liền đáp ứng, kết quả là đào cho mình một cái hố thật to.
Nguyện vọng thứ nhất là bắt hắn nói ra nhược điểm của Phỉ Nhiên Thù.
Thứ hai là mỗi khi hắn xuất cung thì phải ở kế bên người làm thị vệ thiếp thân.
Vấn đề đầu tiên thì đơn giản, hắn thuận miệng bán luôn Phỉ Nhiên Thù bị một đạo cô cướp lấy nụ hôn đầu tiên.
Việc thứ hai thì hắn cho là tổ tông này tuổi còn quá nhỏ, sẽ không có cơ hội xuất cung cất bước. . . . . . Ai mà biết hắn chân trước mới vừa đắc tội Long Môn chi tú Du Tử Tiên, chân sau liền gặp gỡ Long Môn tiểu tổ tông này.
Không thể không nói, Du Tử Tiên người này một bụng toàn thứ xấu xa, người đọc sách chính là nhiều âm mưu quỷ kế.
Công Tôn Dị cố gắng đúng lên, ngay tại chỗ gian nan mà ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Long Tiềm, chê cười nói:
"Vị tôn quý điện hạ này, tay của ngài còn đang chảy máu, tại hạ có vinh hạnh vì ngài mà băng bó không?"
Thiếu niên nhìn Công Tôn Dị, đột nhiên vành mắt đỏ lên, một cước đạp tới, "Ta ghét nhất là các người võ công cao cường trong giang hồ!"
Công Tôn Dị chịu một cước, nói:
"Thực là bất công, rõ ràng đều là người trong giang hồ, thúc công của ngài võ công so với tại hạ cao cường hơn rất nhiều, lại làm cho ngài càng ngày càng yêu thích, tại hạ lại làm cho ngài ghét. A a, Điện hạ thật hiểu chuyện đến mức khiến cho tại hạ đau lòng. Ai nha, chớ khóc a, khóc thì không giống Long Phách Thiên rồi."
Thiếu niên nghe hắn ngữ mang tùy tiện, toàn lời châm chọc, nhất thời lửa giận che mắt, lại đá thêm một cước, phẩy tay áo bỏ đi.
Công Tôn Dị bất đắc dĩ cúi đầu, vỗ vỗ bụi bặm, đứng dậy, cầm lấy ngọc bội trên bàn, đuổi theo.
Trong tiểu viện tiếng người đã dứt, trời đất một mảnh thanh tĩnh.
Mây cao hơi động, ngày liền xa người, gió kia hơi động, hoa liền rời cành.