Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn
  3. Chương 1: Mất trí nhớ
Trước /91 Sau

Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 1: Mất trí nhớ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [Phó Thư Trạc đã ước một điều ước trong sinh nhật.]

[Hắn ước rằng mấy chục năm còn lại của Bùi Dương sẽ bình an vui vẻ, dù mãi mãi không nhớ ra hắn cũng không sao.]

·

Bùi Dương mở mắt, mê man nhìn trần nhà xa lạ.

Cơ thể cậu đau nhức như thể vừa tập squat bằng tạ vài chục cái, eo mỏi chân mềm.

Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp, như vừa mới tỉnh ngủ, còn mang theo chút cáu kỉnh.

Một góc nào đó trong tim bất chợt rung động, Bùi Dương chớp mắt hai cái, quay đầu nhìn sang, lại bất ngờ bị người kia ôm vào lòng hôn một cái: "Chào buổi sáng, mèo con."

Đầu óc Bùi Dương hơi choáng váng, cơ thể không hiểu sao lại không muốn kháng cự, cậu mím môi một lúc lâu mới hỏi ra được một câu: "Anh là ai?"

"..."

Người đang ôm Bùi Dương bỗng chốc cứng đờ, im lặng hồi lâu.

Bùi Dương hơi hoảng, cậu là người đã có gia đình, đột nhiên xuất hiện trên một chiếc giường lạ, còn nằm bên cạnh một người xa lạ—

Cậu dùng sức thoát khỏi vòng tay của đối phương, hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc anh là ai?"

"Em quên rồi à? Anh là Phó Thư Trạc, người yêu của em." Phó Thư Trạc nghiêm túc nói những lời ngả ngớn, "Đêm qua em gọi điện cho anh, nói chồng em không ở nhà, nũng nịu bảo anh đến với em, đêm qua chúng ta còn— ưm."

Bùi Dương bịt miệng Phó Thư Trạc lại, hoảng hốt nói: "Không thể nào!"

Không thể có chuyện cậu nũng nịu được!

Không đúng, là không thể có chuyện cậu ngoại tình!

"Em xem, đây là dấu em cắn tối qua." Phó Thư Trạc ngẩng đầu lên, để lộ dấu răng trên cổ, "Rất đau, em luôn như vậy, chịu không nổi thì cắn anh."

Sự thật là Phó Thư Trạc luôn thích gọi Bùi Dương là mèo con trên giường, khiến Bùi Dương bực bội đến mức cắn một cái, nói không cắn một cái thì thật có lỗi với cái biệt danh này.

Vì vậy, mỗi lần thân mật xong, trên người Phó Thư Trạc luôn có thêm vài dấu răng như bị mèo cắn.

"Em còn nói, chồng em rất hung dữ, không cho em ăn kem, không cho em uống rượu, em vốn không yêu anh ta, chỉ yêu mình anh—"

"Anh lừa tôi!" Đầu óc Bùi Dương trống rỗng, không thể nhớ ra bất kỳ ấn tượng nào liên quan.

Cậu nghẹn một lúc lâu mới nghĩ ra một điểm có thể phản bác: "Tôi sẽ không gọi anh ấy là chồng!"

Phó Thư Trạc: "..."

Những thứ khác đều quên, vậy mà điều này lại nhớ rất rõ.

"Không lừa em." Phó Thư Trạc nhếch khóe miệng, nhưng không tài nào cười nổi, "Bùi Dương, em đã nói, em yêu anh nhất, sẽ không bao giờ quên anh."

Gân xanh trên trán hắn không biết nổi lên từ lúc nào, hốc mắt căng cứng, dần dần ửng đỏ.

Cuối cùng, Phó Thư Trạc nhẹ nhàng hỏi một câu: "Mèo con... thật sự không nhớ anh là ai sao?"

Bùi Dương mờ mịt nhìn hắn.

Sao lại trông như muốn khóc rồi?

Có lẽ là do thức khuya quá nên mắt bị xung huyết.

Bùi Dương vừa phán đoán tình hình hiện tại vừa đẩy Phó Thư Trạc ra rồi ngồi dậy, lại phát hiện mình không mặc gì cả.

Cậu vội vàng kéo chăn quấn quanh người, lại khiến cơ thể Phó Thư Trạc lộ ra trong không khí lạnh.

Bùi Dương mất tự nhiên quay đi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi thật sự không biết anh, tôi cũng không biết tại sao chúng ta lại nằm trên một chiếc giường, tôi..."

Cậu càng nói càng thấy đau khổ... hình như cậu thật sự đã làm điều có lỗi với bạn đời của mình.

Dù đã kết hôn bảy năm, tình cảm của họ đã dần nhạt nhẽo, thậm chí đến mức "bảy năm lục đục", nhưng Bùi Dương chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội đối phương, ly hôn với đối phương.

Dấu vết mờ ám trên người không thể giả, đầu óc cũng có chút hỗn loạn, như thể có thứ gì đó tước đoạt khả năng suy nghĩ của cậu, khiến cậu không thể hiểu rõ tình hình hiện tại.

Phó Thư Trạc rất hy vọng Bùi Dương có thể tiếp tục trêu đùa hắn, chứng minh Bùi Dương không thực sự quên hắn, đây chỉ là một trò đùa.

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi nói: "Người yêu là anh lừa em."

Chưa kịp để Bùi Dương thở phào nhẹ nhõm, Phó Thư Trạc lại nói: "Chúng ta là chồng chồng hợp pháp."

Bùi Dương càng hoang mang hơn.

Đương nhiên cậu không tin, nếu thật sự là bạn đời của cậu, sao cậu lại không nhớ mặt người đó chứ?

Cậu quấn chặt chăn của mình theo bản năng, cảnh giác nhìn Phó Thư Trạc.

Người này trông có vẻ cao hơn cậu, còn có cơ bắp đẹp, đánh thì không lại, lát nữa phải tìm cơ hội thoát thân, về nhà giải thích rõ ràng.

...Nhà ở đâu nhỉ?

Hơi thở Bùi Dương sững lại, chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã thấy Phó Thư Trạc xuống giường, tùy tiện khoác áo ngủ, rồi cầm khung ảnh trên tủ đầu giường cho Bùi Dương xem.

Hai người trong ảnh đều đang cười, người bên trái cười rất rạng rỡ, Phó Thư Trạc bên cạnh thì kín đáo hơn, nhưng khóe môi hơi nhếch lên chứng tỏ tâm trạng rất tốt.

Bùi Dương kinh hãi phát hiện người bên trái trong ảnh trông giống hệt cậu, nhưng trẻ hơn, chắc là ảnh chụp cách đây hai năm.

Bối cảnh bức ảnh là núi tuyết, có vẻ như là kỷ niệm khi đi du lịch ở đó.

"Nếu cái này không thể chứng minh, giấy đăng ký kết hôn chắc chắn có thể."

Phó Thư Trạc lấy cuốn sổ đỏ từ ngăn kéo có khóa đưa cho Bùi Dương xem, cổ tay không tự chủ được run lên hai cái.

Ảnh trên giấy đăng ký kết hôn rõ ràng trẻ hơn bây giờ, trông khoảng hơn hai mươi tuổi.

Lúc đó cơ thể cả hai đều rất khỏe mạnh, không gặp vấn đề gì.

Bùi Dương không chú ý đến ánh mắt chăm chú và ngẩn ngơ đằng sau, cậu quay lưng lại nhìn ba chữ 'Phó Thư Trạc' trên cuốn sổ đỏ, trong lòng rối bời.

Thì ra là ba chữ này.

Hình như cậu đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.

Bùi Dương nhớ mình đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết tên là "Kiêu ngạo", kể về câu chuyện của một cặp đôi đồng tính từ lúc quen biết khi còn niên thiếu đến lúc rung động, yêu nhau và đi đến kết hôn.

Lý do cậu chú ý đến cuốn tiểu thuyết này là vì một trong hai nam chính trong "Kiêu ngạo" trùng tên với cậu, còn nam chính kia tên là Phó Thư Trạc.

Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau: "Bây giờ tin chưa?"

Bùi Dương không dám quay đầu lại.

Cậu không biết có nên thú nhận hay không, cậu không còn là 'Bùi Dương' mà Phó Thư Trạc quen biết nữa.

Nếu nói ra chuyện khó tin như xuyên sách, chắc sẽ bị bắt đi làm nghiên cứu não mất.

Bùi Dương nắm chặt chăn, không biết làm sao.

Một lúc lâu sau, cậu mới bịa ra một lời nói dối vụng về, lí nhí nói: "Tôi... tôi hình như bị mất trí nhớ rồi."

Phó Thư Trạc khựng lại, một lúc sau mới ừ một tiếng: "Anh biết rồi. Hôm qua em lái xe bị tai nạn nhẹ, đụng vào đầu, lúc đó không đau không ngứa nên chúng ta không đi bệnh viện, không ngờ..."

Bùi Dương thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, lý do cậu mất trí nhớ đã hợp lý rồi.

Phó Thư Trạc lấy cuốn sổ đỏ về, lúc quay người lại thì thân hình hơi khựng lại: "Là không nhớ tất cả mọi chuyện sao?"

Bùi Dương cảm thấy phản ứng của Phó Thư Trạc quá bình tĩnh, như thể đã dự đoán trước vậy.

Nhưng cậu không có đủ sức để suy nghĩ kỹ, sau khi do dự, cậu trả lời: "Tất cả đều không nhớ."

"... Không sao."

Phó Thư Trạc xoay lưng về phía Bùi Dương, giọng nói càng khàn hơn: "Anh biết bây giờ em rất hoảng hốt, anh đi làm bữa sáng cho em trước, em có thể từ từ quan sát, xem xung quanh có gì quen thuộc không— Đây là căn nhà tân hôn chúng ta mua cách đây năm năm."

"Sau khi ăn sáng xong, chúng ta sẽ đi bệnh viện kiểm tra, được không?"

"Được..."

Bùi Dương không muốn đến bệnh viện lắm, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.

Từ chối sẽ rất kỳ lạ... Cậu chỉ có thể tranh thủ lúc Phó Thư Trạc nấu ăn, cố gắng nhớ lại nội dung tiểu thuyết.

Thật ra, so với tiểu thuyết, "Kiêu ngạo" giống một cuốn tự truyện của nhân vật chính hơn.

Phó Thư Trạc và 'Bùi Dương' trong sách quen nhau từ năm lớp mười một, vì công việc của ba mẹ thay đổi nên 'Bùi Dương' phải chuyển trường, từ đó hai người trở thành bạn cùng bàn.

Tiếc là tính cách của họ lúc đó đều kiêu ngạo và bốc đồng, không ưa gì nhau, trong mắt bạn học là mối quan hệ như nước với lửa.

Không ai biết rằng họ nắm tay nhau, lén lút hẹn hò trong rừng cây, bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp còn cười hì hì giải thích là tình anh em.

Họ cẩn thận vun đắp mối quan hệ này, không để nó có bất kỳ khả năng chết non nào.

Sau đó, họ thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu trong cùng thành phố, bắt đầu cùng nhau khởi nghiệp, Phó Thư Trạc phụ trách kinh doanh, 'Bùi Dương' vừa giúp đỡ hắn vừa học lên thạc sĩ.

Đã từng có rất nhiều người không xem trọng mối quan hệ của họ, song họ vẫn chiếm một trang trong sổ hộ khẩu của đối phương ở tuổi hai mươi sáu.

Bùi Dương thấy hơi ghen tị.

Nếu không, một người chưa bao giờ đọc tiểu thuyết như cậu, sẽ không đọc hết cuốn tiểu thuyết này từ đầu đến cuối.

Cậu và nhân vật chính trùng tên trùng họ, lại có nhiều trải nghiệm giống nhau, nhưng trải nghiệm của cậu và bạn đời lại khúc chiết hơn nhiều.

Cùng là kết hôn được bảy năm, cậu và bạn đời đã đến giai đoạn "bảy năm lục đục", thường xuyên cả tháng không thể ngồi ăn cơm cùng nhau, còn nhân vật chính trong sách và Phó Thư Trạc—

"Bùi Dương, lại đây ăn cơm."

Bùi Dương vội vàng bò dậy, lúng túng nhìn căn phòng xa lạ, thậm chí còn không biết bộ quần áo nào trong tủ quần áo thuộc về cơ thể này của cậu.

"Tôi... tôi mặc gì?"

Phó Thư Trạc vừa định gọi điện cho bác sĩ thì nghe thấy giọng nói lí nhí và mơ hồ của Bùi Dương.

Hắn gõ cửa: "Anh vào đây."

Bây giờ Bùi Dương không nhớ gì cả, ắt rất khó chịu, đối diện với 'người lạ' như hắn hẳn sẽ không quen.

Chờ người bên trong quấn chăn xong, Phó Thư Trạc mới đi vào, lấy ra một bộ quần áo màu xanh nhạt từ tủ quần áo.

"Của em."

Phó Thư Trạc rất biết ý quay người rời đi.

Bùi Dương do dự cầm lấy bộ quần áo, khẽ ngửi, có mùi trà xanh gỗ mun.

Chỉ là luôn cảm thấy quần áo hơi rộng.

Cậu kéo kéo cạp quần, hơi mất tự nhiên bước ra khỏi phòng: "Đây thật sự là quần áo của tôi sao?"

Phó Thư Trạc gật đầu: "Thật."

Từ khi Bùi Dương vô tình mặc quần áo của hắn đến công ty bị mọi người trêu chọc trên dưới đều là mùi của sếp Phó, Bùi Dương đã tức giận đến mức không chịu mặc quần áo của hắn ra ngoài nữa.

Không ngờ lại được như ý nguyện trong hoàn cảnh này.

Biết Bùi Dương không thoải mái, Phó Thư Trạc chỉ bày một phần thức ăn trên bàn: "Em ăn trước đi, anh không đói, anh đi tìm thẻ bảo hiểm y tế."

Bùi Dương khô khan đáp lại một tiếng.

Cậu không biết rằng, Phó Thư Trạc vừa vào phòng làm việc đã gọi điện thoại, ghi chú là bác sĩ Thang.

Phòng làm việc cách âm rất tốt, Bùi Dương không nghe thấy gì cả.

Thang Tri Minh: "Cậu ấy nói mình không nhớ gì cả?"

Phó Thư Trạc đứng trước cửa sổ sát đất ừ một tiếng: "Nhưng em ấy trông không có vẻ ngơ ngác, rất tỉnh táo... Đây có tính là xấu đi không?"

Thang Tri Minh suy nghĩ một chút: "Cậu nên đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra trước, bây giờ vẫn chưa thể nói trước được. Nghe cậu mô tả, cậu ấy có khả năng suy nghĩ, nói chuyện cũng rất logic, có phải xấu đi hay không phải xem xét thêm."

Những ngón tay thon dài v.uốt ve cửa sổ kính sát đất, Phó Thư Trạc cúp điện thoại, yên lặng nhìn mặt hồ lấp lánh ánh nắng bên ngoài.

Căn nhà này là họ mua vào năm thứ ba sau khi kết hôn, lúc đó họ đã gây dựng sự nghiệp thành công, nghĩ rằng không thể cứ mãi sống trong chung cư nên đã mua nó.

Họ đã dành rất nhiều tâm sức từ việc chọn nhà đến trang trí, cửa sổ sát đất cũng là do Bùi Dương nhất quyết muốn lắp.

Khi đó họ còn cãi nhau một trận, Phó Thư Trạc cảm thấy độ cao này lắp cửa sổ sát đất không an toàn lắm, Bùi Dương lại cho rằng không lắp sẽ lãng phí tầm nhìn ra hồ nước cao mười mấy tầng.

Còn cả dãy giá sách này, cả hai đều không thích đọc sách, nhưng Bùi Dương lại thích mua.

Phó Thư Trạc thỉnh thoảng cũng cười cậu giả vờ, đã mua sách rồi thì ít nhất cũng phải bóc lớp giấy bọc ra chứ, giả vờ cũng không đến nơi đến chốn.

Ngôi nhà này có quá nhiều kỷ niệm chung của họ, tiếc là một trong hai nhân vật chính đã quên hết, chỉ còn lại một mình hắn thở hổn hển chìm trong những mảnh vỡ ký ức.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /91 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Không Phải Là Vampire, Tôi Còn Hơn Vậy Nữa

Copyright © 2022 - MTruyện.net