Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quả thật Bùi Dương có chút ỷ lại Phó Thư Trạc, dù sao cậu "mới đến" đây, Phó Thư Trạc là người duy nhất cậu hiểu rõ.
Mặc dù người này hơi gian xảo, nhưng ít nhất hắn thật lòng với nguyên chủ.
Sự xuất hiện đột ngột của những người khác sẽ khiến Bùi Dương cảnh giác cao độ. Cậu kéo vạt áo Phó Thư Trạc, thò đầu ra, hỏi lại: "Ai vậy?"
Phó Thư Trạc im lặng một giây: "Lát nữa sẽ nói cho em biết."
"Ồ."
Người đàn ông trung niên chủ động bước tới, nói thẳng: "Tôi muốn nói chuyện với cậu."
Phó Thư Trạc vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ đang căng thẳng của Bùi Dương, đáp: "Lên trên ngồi một lát chứ ạ?"
"Ừm." Đối phương liếc nhìn Bùi Dương đang lén lút, vẻ mặt khó diễn tả.
Ba người cùng bước vào thang máy, bầu không khí vô cùng kỳ lạ. Bùi Dương co rúm bên cạnh Phó Thư Trạc, lặng lẽ đánh giá "ông chú" này.
Ông chú bị cậu nhìn chằm chằm nửa ngày không nhịn được: "Con nhìn gì?"
Bùi Dương khen: "Chú ơi, chú đẹp trai quá."
Người đàn ông trung niên đột nhiên cứng đờ: "Con gọi ba là gì?"
Phó Thư Trạc xoa trán, cảnh tượng đáng sợ nhất vẫn đến. Nhưng Bùi Tri Lương đã tìm đến tận cửa, chuyện bệnh tật cũng không nên giấu giếm nữa, dù sao cũng là ba con ruột thịt.
Bùi Dương hoang mang nhìn Phó Thư Trạc, rồi lại nhìn Bùi Tri Lương, không biết làm sao.
Phó Thư Trạc nắm tay Bùi Dương, thở dài: "Gọi ba đi."
Lời vừa dứt, cả ba người đồng thời im lặng.
Cảnh tượng ba con đoàn tụ sau khi bị bệnh này đáng lẽ phải chua xót cảm động, nhưng câu "gọi ba đi" của Phó Thư Trạc khiến cả ba người đồng thời cứng ngắc.
Bùi Dương nhanh mồm nhanh miệng hỏi một câu: "Gọi anh hay gọi chú ấy?"
Phó Thư Trạc: "...Gọi chú ấy."
Bùi Dương không nhịn được bật cười, dưới sắc mặt ngày càng đen lại của Bùi Tri Lương, cậu thu lại nụ cười, thành thật xin lỗi: "Ặc... Xin lỗi, ba."
Bùi Tri Lương: "..."
Rốt cuộc ông đến tìm đứa con trai bất hiếu này để làm gì?!
Bùi Tri Lương muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng lại thấy mắt con trai đỏ hoe.
Tiếng "ba" vừa thốt ra, Bùi Dương vừa cười một giây trước, một giây sau đã căng mắt, vừa chua xót vừa nghẹn ngào.
Thật kỳ lạ. Rõ ràng đây là ba của nguyên chủ, nhưng cậu lại có cảm giác muốn khóc.
Bùi Dương đã lâu không gọi ba, lần cuối cùng là khi mẹ qua đời, cậu ở đám tang, im lặng gọi một tiếng ba, nhưng ba cậu phớt lờ cậu.
Cậu đột nhiên không nhớ rõ hình dáng của ba mình, hẳn là hao hao Bùi Tri Lương, chỉ là có lẽ ba cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, cũng sẽ không chủ động đến tìm cậu.
"Ting——"
Tiếng thang máy đến vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong vài mét vuông.
Phó Thư Trạc xoa mi tâm, tối qua hơn hai giờ sáng đã không ngủ được, đầu óc hơi choáng váng. Hắn bước ra khỏi thang máy trước, dẫn Bùi Tri Lương đi vào: "Cháu muốn giải thích riêng với chú, được không?"
Bùi Tri Lương quay mặt đi: "Tôi cũng có ý đó."
Mắt Bùi Dương vẫn còn đỏ hoe cứ thế bị hai người bỏ lại, vẻ mặt hoang mang.
Phó Thư Trạc dẫn cậu đến văn phòng của mình, nắm tay Bùi Dương, quỳ một gối xuống: "Anh muốn nói chuyện với ba trước, lát nữa hai người hãy ôn lại chuyện cũ, được không?"
Bùi Dương khô khan đáp một tiếng: "Ôn lại chuyện cũ thế nào?"
Có phải Phó Thư Trạc quên mất cậu "mất trí nhớ" rồi không, cậu vốn không biết gần đây nguyên chủ và ba đã nói chuyện gì, sao ở chung được.
"Không sao, lát nữa anh sẽ ở bên cạnh em." Phó Thư Trạc đứng dậy do dự một chút, vẫn cúi người hôn lên trán Bùi Dương: "Đừng sợ."
"..." Ngoài mặt Bùi Dương không có biểu cảm gì, trong lòng đã bắt đầu gào thét: Nụ hôn của anh mới đáng sợ!
Lời hứa giữ khoảng cách rõ ràng là nói dối, bây giờ cậu chỉ muốn tìm kim chỉ khâu miệng Phó Thư Trạc lại.
Một mặt cậu cảm thấy có lỗi với "bạn đời", mặt khác lại không hiểu sao không quá bài xích nụ hôn của Phó Thư Trạc, thậm chí còn cảm thấy yên tâm.
Ôi... Cái này có phải là ngoại tình tư tưởng không? Lần đầu tiên Bùi Dương nghi ngờ sâu sắc về nhân phẩm của mình.
Phó Thư Trạc không biết trong lòng Bùi Dương đã trình diễn bao nhiêu tiết mục, hắn hít sâu một hơi bước ra khỏi văn phòng, Bùi Tri Lương đang chắp tay sau lưng nhìn xung quanh, có chút khí thế của lãnh đạo đi thị sát.
Số lần Phó Thư Trạc gặp Bùi Tri Lương không nhiều lắm, khi còn trẻ Bùi Dương sợ bị đánh nên giấu giếm không cho người nhà biết, ngay cả come out cũng giấu hắn.
Sau đó, hắn và Bùi Dương về nhà ra mắt ba mẹ, bị đuổi thẳng ra ngoài.
Lâu dần, Bùi Dương không còn cố gắng để ba mẹ hòa hợp với Phó Thư Trạc nữa mà âm thầm đè nén trong lòng.
Người ta nói cá và tay gấu không thể có được cả hai*, nhưng cậu chỉ muốn ở bên người mình thích, cũng không muốn cắt đứt quan hệ với ba mẹ, sao lại khó khăn như vậy?
*Bắt nguồn từ một câu nói của Mạnh Tử:
"Cá là món ưa thích của ta, tay gấu cũng là món ưa thích của ta. Hai món chẳng thể được cả, thì bỏ cá mà chọn tay gấu vậy.
Sự sống là thứ ưa thích của ta, điều nghĩa cũng là thứ ưa thích của ta. Hai thứ chẳng thể được cả, thì bỏ sự sống mà chọn lấy điều nghĩa vậy."
...
Ba Bùi: "Công ty không tệ."
Phó Thư Trạc hoàn hồn, không ngờ câu đầu tiên nói Bùi Tri Lương lại là câu này, hắn mỉm cười: "Bùi Dương đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho nó."
Bùi Tri Lương nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Cho nên mới làm đến mức đổ bệnh?"
Phó Thư Trạc thở dài trong lòng, ba Bùi quả nhiên vì biết con trai bị bệnh nên mới tìm đến tận cửa.
Lúc mới được chẩn đoán, Phó Thư Trạc đã hỏi có nên báo cho gia đình hay không, nhưng Bùi Dương từ chối.
Giống như việc cậu muốn ly hôn không muốn liên lụy đến Phó Thư Trạc, cậu cũng không muốn khiến người nhà lo lắng, dù có lẽ ba cậu chẳng thèm quan tâm.
"Nhân viên đều chưa biết bệnh tình của em ấy." Phó Thư Trạc thấp giọng nói, "Cháu dẫn chú đi xem phòng làm việc của Bùi Dương nhé?"
Bùi Tri Lương trầm mặc một lúc, ừ một tiếng: "Tôi cứ tưởng hai người làm việc chung với nhau."
Phó Thư Trạc đi bên cạnh, giải thích: "Công là công, tư là tư."
Văn phòng của Bùi Dương cũng rất lớn, nhưng không có phòng nghỉ.
Ở công ty, mối liên hệ lớn nhất của cậu với Phó Thư Trạc là những buổi trưa mệt mỏi, khi ấy cậu sẽ đến phòng nghỉ của Phó Thư Trạc. Thời gian khác gần như sẽ không dính lấy nhau, đều là người trưởng thành rồi, công việc và tình cảm phải phân biệt rõ ràng.
Tuy Bùi Dương đã tạm dừng công việc gần một năm, nhưng văn phòng vẫn có người dọn dẹp hàng ngày, sạch sẽ ngăn nắp.
Phía sau bàn làm việc có một bức tường kính lớn, một phần nhỏ là những món đồ nhỏ Bùi Dương sưu tầm, phần còn lại đều là các loại huy chương của cậu, từ lúc đi học đến khi đi làm đạt được thành tựu, đều ở đây.
Phó Thư Trạc nhìn theo ánh mắt của Bùi Tri Lương: "Em ấy rất xuất sắc."
Bùi Tri Lương đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống, trông có vẻ hơi khòm. Một lúc sau, ông mới hỏi bằng giọng khàn khàn: "Tình trạng này của nó, đã bao lâu rồi?"
Phó Thư Trạc ngồi xuống đối diện ông, đan mười ngón tay vào nhau: "Ngày 12 tháng 6 năm ngoái được chẩn đoán, đến nay vừa tròn mười một tháng."
Bùi Tri Lương nhắm mắt lại: "Lúc trước mẹ nó... kiểm tra ra bệnh, tôi đã hỏi bác sĩ xem bệnh này có di truyền không."
Bác sĩ nói bệnh Alzheimer không hẳn là bệnh di truyền, nhưng con cái của người mắc bệnh này có tỷ lệ mắc Alzheimer cao hơn người bình thường.
Lúc đó Bùi Tri Lương đã có dự cảm không lành... Ông ngoại của Bùi Dương cũng vì bệnh này mà qua đời trong sự lú lẫn.
Nhưng Bùi Tri Lương không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Khoảng nửa tháng trước, ông đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, đã nhìn thấy Phó Thư Trạc và Bùi Dương cùng nhau bước vào khoa thần kinh.
Cho nên gần đây ông mới quanh quẩn dưới tòa công ty của Bùi Dương mỗi ngày, muốn quan sát xem hai người này ai có vấn đề, nhưng đi đi lại lại hơn một tuần, ông chẳng thấy ai.
"Sau khi được chẩn đoán, Bùi Dương đã nghỉ ngơi tại nhà, gần đây không đến công ty mấy, cháu cũng làm việc tại nhà để ở bên cạnh em ấy." Phó Thư Trạc có chút căng thẳng, "Bệnh của Dương Dương không chỉ là vấn đề bệnh lý, còn có yếu tố tâm lý."
"Ý cậu là gì?
Phó Thư Trạc cố gắng nói một cách uyển chuyển: "Đầu tiên là thức khuya trong thời gian dài, công việc, áp lực cơ thể quá lớn, làm não bị tổn thương. Thứ hai, mẹ..."
Phó Thư Trạc không biết cách gọi này có thích hợp hay không, nhưng đã nói ra rồi, hắn chỉ có thể tiếp tục: "Khoảng thời gian mẹ qua đời, em ấy không ngủ được, tâm lý cũng có chút vấn đề..."
"Nó cứ bướng bỉnh như vậy!" Bùi Tri Lương đập mạnh xuống bàn, ngực phập phồng dữ dội, "Bị bệnh cũng không chịu nói với chúng tôi một tiếng, nhận thua khó đến vậy sao?"
Những người bên ngoài ban đầu còn đang bàn tán xem đây là cấp dưới của ai đều bị tiếng động lớn này làm giật mình, nhìn nhau ngơ ngác.
Julie dùng khẩu hình hỏi: "Có nên gọi sếp Bùi không?"
"Cứ chờ đã..." Đồng nghiệp nam lắc đầu, "Tôi cảm thấy giống chuyện gia đình."
Phó Thư Trạc đứng dậy rót cho Bùi Tri Lương một ly nước, thở nhẹ ra: "Không phải không muốn nhận thua, em ấy nghĩ cả đời chú sẽ không tha thứ cho em ấy."
Bao nhiêu năm qua, không phải là Bùi Dương không làm gì, mỗi dịp lễ Tết đều chuyển tiền về nhà, đôi khi mua một số thực phẩm bổ sung, lén đặt trước cửa nhà ba mẹ, hoặc nhờ người giao.
Bùi Tri Lương chống khuỷu tay lên đùi, cúi đầu che mặt, có lẽ là cảm xúc dao động quá lớn, vai ông run run.
"Nó có nghiêm trọng lắm không, vừa nãy nó..." Bùi Tri Lương cố gắng điều chỉnh cảm xúc, giọng nói bỗng chốc già đi rất nhiều, "Vừa nãy nó còn không nhận ra tôi."
Phó Thư Trạc lặp lại những gì bác sĩ đã nói, tất nhiên là có chọn lọc: "Đại khái là tình hình như vậy."
Bùi Tri Lương: "Vậy... Ngay cả cậu nó cũng quên?
Phó Thư Trạc giật khóe miệng: "Phải."
"Chuyên gia nói, em ấy còn trẻ, không giống người già, nếu uống thuốc điều trị đúng cách, lại giữ tinh thần tốt, không phải là không có khả năng chữa khỏi."
Bùi Tri Lương không ôm hy vọng gì, ông hiểu biết về bệnh Alzheimer không ít hơn Phó Thư Trạc, cho đến nay chưa có quốc gia nào có thể chữa khỏi căn bệnh này, cũng chưa từng nghe nói ai có thể từ lú lẫn trở lại minh mẫn.
Mắt ông đỏ hoe, nhưng há miệng ra, chẳng nói được gì.
Bùi Tri Lương đã gần đất xa trời, đầu tiên là tiễn vợ đi, kết quả con trai lại mắc phải căn bệnh tương tự.
Phó Thư Trạc hứa hẹn: "Chú yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức chăm sóc Dương Dương, cùng em ấy điều trị."
Bùi Tri Lương không phản đối, ông ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của chàng rể này: "Gần đây cậu nghỉ ngơi không tốt phải không?"
Phó Thư Trạc theo bản năng nói: "Không ạ..."
Bùi Tri Lương xua tay cắt ngang: "Cậu không cần phủ nhận. Những gì cậu đang trải qua tôi đều đã trải qua rồi- Ban đêm không dám ngủ quá say, một đêm phải tỉnh dậy mấy lần để xem tình hình của bà ấy, ban ngày cũng vậy, chỉ cần bà ấy rời khỏi tầm mắt tôi một phút là tôi lại lo lắng."
Mười ngón tay đan vào nhau của Phó Thư Trạc siết chặt hơn, có một dự cảm không lành.
Quả nhiên...
"Tháng này vất vả cho cậu rồi. Tôi từng trải qua nên hiểu rõ chăm sóc người bệnh thế này mệt mỏi đến nhường nào." Bùi Tri Lương nhìn thẳng vào mắt hắn, "Hiện tại tình trạng của nó còn ổn, chỉ là đãng trí, sinh hoạt vẫn tự lo liệu được, nhưng đến giai đoạn sau, dần dần ăn uống vệ sinh đều phải có người chăm sóc."
Phó Thư Trạc: "Cháu đã tìm hiểu kỹ rồi——"
Bùi Tri Lương lắc đầu, bình tĩnh hỏi: "Cậu có thể kiên trì một năm, nhưng còn mười năm, năm mươi năm nữa thì sao?"
Phó Thư Trạc không chút do dự: "Cháu sẽ kiên trì đến giây phút cuối cùng."
Bùi Tri Lương rõ ràng không tin: "Tôi nghĩ, đã nhiều năm như vậy rồi, cảm giác mới mẻ gì cần trải nghiệm cũng đã trải nghiệm rồi, Bùi Dương cũng không còn trẻ nữa... Hay là cậu trả con trai lại cho tôi đi?"
Tim Phó Thư Trạc nhói lên, nhất thời không nói nên lời.
Không phải hắn không chắc mình có thể làm được, mà là vì người đàn ông tóc mai điểm bạc trước mặt này đang đỏ hoe mắt, thực sự đang cầu xin hắn.
Bùi Tri Lương biết căn bệnh này dày vò người ta thế nào, ông không tin Phó Thư Trạc có thể không rời bỏ Bùi Dương, dù sao cũng là đàn ông với nhau.
Bùi Dương còn mấy chục năm cuộc sống tốt đẹp, tình cảm của Phó Thư Trạc dành cho nó có thể kéo dài được mấy năm?
"Cháu và Dương Dương ở bên nhau mười bảy năm, nếu là vì cảm giác mới mẻ thì đã chia tay từ lâu rồi." Phó Thư Trạc im lặng một lúc, "Trong ngần ấy năm, cháu chỉ có một lần nảy sinh ý định từ bỏ."
Lần này Bùi Tri Lương không ngắt lời, nghe hắn nói tiếp.
"Năm nhất đại học, chuyện của bọn cháu bị chú và mẹ phát hiện, em ấy mất đi nguồn kinh tế, cùng cháu vừa đi học vừa làm thêm..."
Phó Thư Trạc hồi tưởng lại chuyện xưa: "Khi đó chúng cháu chen chúc trong căn phòng trọ chỉ mười mét vuông, nhà vệ sinh ở ngoài ban công, cũng không có điều hòa, em ấy rất hút muỗi, mùa hè bị đốt khắp người toàn là vết sưng."
Bùi Tri Lương mấp máy môi, quay mặt đi không nói gì, không biết có hối hận về những việc làm năm đó hay không.
"Đó là lần duy nhất cháu hối hận vì đã lừa em ấy đến bên mình, cảm thấy em ấy không nên sống cuộc sống như vậy với cháu." Giọng Phó Thư Trạc khàn đi, "Còn bây giờ, chú muốn cháu từ bỏ em ấy
vào lúc thư thả nhất sao?"
Bùi Tri Lương: "Hai đứa..."
"—Không thể nào." Lần này đến lượt Phó Thư Trạc ngắt lời Bùi Tri Lương, hắn điều chỉnh hơi thở hỗn loạn của mình, "Trả Bùi Dương lại cho chú, và việc em ấy tiếp tục ở bên cháu không hề mâu thuẫn với nhau."
"Chú mãi mãi là ba của em ấy, và cháu cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh em ấy, bất kể nghèo khó hay bệnh tật."
Họ đã cùng nhau ăn mì gói trong căn phòng trọ chật hẹp mười mét vuông, cùng nhau phát tờ rơi dưới cái nắng như thiêu đốt bốn mươi độ để khởi nghiệp, trong giai đoạn đầu, để đàm phán thành công dự án, họ đã đội mưa như trút nước đi tìm đối tác, rồi trở về nhà trong bộ dạng tả tơi, cả hai đều bị sốt.
Họ đã cùng nhau trải qua mọi thứ, tại sao lại không thể bên nhau đến bạc đầu?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");