Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn
  3. Chương 32: Tình cờ gặp mặt
Trước /91 Sau

Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 32: Tình cờ gặp mặt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù không khí oi bức và khó chịu, nhưng cả hai đều rất tận hưởng cái ôm giữa đám đông này.

Ai nấy cũng đều đang bận rộn, người thì xem điện thoại, người thì trả lời tin nhắn, người thì dựa vào tay vịn tranh thủ ngủ bù, không ai rảnh chú ý đến họ.

Bùi Dương vùi đầu vào cổ Phó Thư Trạc, hiếm khi đầu óc thả lỏng, không cần phải suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy yên tâm.

Tuy Phó Thư Trạc rất muốn ôm tiếp, nhưng hắn sợ Bùi Dương ngột ngạt: "Trạm này gần khu công ty, sẽ có nhiều người xuống, em có muốn tranh chỗ ngồi không?"

Bùi Dương ngẩng đầu lên, người đàn ông cố ý tiếp cận kia vẫn còn đứng sau lưng Phó Thư Trạc, vừa chạm mắt cậu là lúng túng nhìn đi chỗ khác.

Cậu vốn không muốn ngồi, song để người này tránh xa Phó Thư Trạc một chút, bèn nói "Được".

Tàu điện ngầm dừng lại, hành khách ngồi bên cạnh vừa lúc xuống xe, Phó Thư Trạc chưa kịp động đậy đã bị Bùi Dương xoay người ấn xuống ghế.

Trong vòng hai giây, những chỗ trống khác đã nhanh chóng bị chiếm lấy.

Phó Thư Trạc ngẩng đầu: "Em không ngồi à?"

Bùi Dương kiên quyết lắc đầu, nắm lấy tay vịn, như anh hùng bảo vệ mỹ nhân, chắn trước mặt Phó Thư Trạc, không cho người khác dòm ngó.

Phó Thư Trạc bất lực, biết thế không hỏi, tiếp tục ôm cho rồi.

Trong lòng bỗng trống rỗng, hắn thấy hơi hụt hẫng, không biết lần sau Bùi Dương chủ động là khi nào.

"Đến rồi."

Phó Thư Trạc vừa dứt lời, tàu điện ngầm chao đảo vì phanh gấp, Bùi Dương theo dòng người ngã về phía trước, may mà hẳn nhanh tay kéo cậu vào lòng: "Có bị dẫm trúng không?"

Bùi Dương còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"

Phó Thư Trạc: "Người đông, có bị dẫm vào chân không?"

Bùi Dương vốn định cúi đầu xem, náo ngờ phát hiện mình gần như ngồi hẳn vào lòng Phó Thư Trạc, vì thế vội vàng bò dậy đứng ngay ngắn, ho khan một tiếng: "Không có."

"Vậy nhanh xuống xe đi, sắp đóng cửa rồi."

Phó Thư Trạc nắm tay Bùi Dương chen ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy hai tiếng "bíp bíp", sau đó phía sau vang lên tiếng kêu kinh hãi của một cô gái: "Ăn trộm! Gã ăn trộm đồ!!"

Bùi Dương theo bản năng quay đầu lại nhìn, phát hiện người đàn ông lén lút tiếp cận Phó Thư Trạc đang liều mạng chen ra ngoài, hẳn là tên trộm mà cô gái nói.

Người này chắc chắn không phải tay mơ, cố tình lợi dụng lúc đông người để móc túi, chờ tàu điện ngầm sắp đóng cửa thì xông ra ngoài, như vậy dù có bị phát hiện thì người bị hại cũng không đuổi kịp.

Bùi Dương đã không vừa mắt gã từ lâu, cậu duỗi một chân ra, làm gã ngã sấp mặt.

Tên trộm loạng choạng bò dậy, đe dọa vung hai đấm: "Bớt lo chuyện bao đồng!"

Bùi Dương nổi nóng, hừ, cậu không đánh lại Phó Thư Trạc, chẳng lẽ còn không đánh lại một tên trộm yếu nhớt này sao?

"Tao cứ lo đấy, cần mày dạy đời tao à?"

Phó Thư Trạc không kịp ngăn cản, bị Bùi Dương hất tay ra, kế đó xông lên thực hiện một loạt đòn khóa tay không chuyên-

Bùi Dương không kiểm soát được sức lực, gã đau đến mức kêu lên: "Á! Buông ra!"

Nhân viên an ninh của tàu điện ngầm kịp thời chạy đến: "Chuyện gì vậy!?"

Phó Thư Trạc bước tới giải thích: "Người này ăn trộm đồ trên tàu điện ngầm."

"Ăn trộm gì của hai người?"

"Không phải ăn trộm của chúng tôi, là của một cô gái, cô ấy không kịp đuổi theo xuống xe."

Tàu điện ngầm đã đi vào đường hầm, ngay cả đuôi tàu cũng không nhìn thấy.

Tên trộm vẫn không phục trừng mắt nhìn Bùi Dương, Bùi Dương nhỏ giọng mắng: "Ngốc."

Nhân viên an ninh: "..."

Không biết anh ta có nghe thấy không nhỉ?

"Được rồi." Phó Thư Trạc buồn cười kéo cậu lại, "Giao cho họ đi, chúng ta phải đi rồi."

Bùi Dương gật đầu, tiện tay nhặt đồ bị đánh rơi trên mặt đất- Một chiếc ví khá dày, bên trong có tiền mặt và giấy tờ tùy thân.

"Cảm ơn hai người, chúng tôi sẽ báo cảnh sát và liên hệ với người mất."

Bùi Dương ngoan ngoãn để Phó Thư Trạc kéo đi, khi bước lên thang cuốn cậu mới chợt bừng tỉnh, cả người cứng ngắc.

Phó Thư Trạc lo lắng bóp nhẹ tay cậu: "Sao vậy? Không thoải mái à?"

Bùi Dương: "Không sao..."

Người đàn ông vừa rồi là một tên trộm- Từ đó có thể suy ra, gã tiếp cận Phó Thư Trạc không phải muốn sàm sỡ mà là vì Phó Thư Trạc trông có vẻ khá giả nên tính ăn trộm đồ.

Kết luận cuối cùng- Cậu đã hiểu sai ý đồ của tên trộm, còn nhào vào lòng Phó Thư Trạc.

Chẳng phải cậu đã có lỗi với bạn đời, có lỗi với nguyên chủ ư?!

Sắc mặt Bùi Dương lúc xanh lúc trắng, cậu chỉ có thể không ngừng tự thôi miên, coi như đã bảo vệ được ví tiền cho Phó Thư Trạc, dù sao đó cũng là tài sản chung của hắn và nguyên chủ...

Không đúng, Phó Thư Trạc không mang ví ra ngoài, tiền mua vé của hai người đều là tiền mặt vừa mới đổi.

Phó Thư Trạc thử sờ trán cậu: "Không sao thật chứ?"

Bùi Dương mất tự nhiên né tránh: "Không sao thật."

Phó Thư Trạc thấy sắc mặt cậu cũng không giống như bị bệnh, lúc này mới không tiếp tục hỏi thêm. Ra khỏi tàu điện ngầm, họ đi thẳng đến khu thương mại, đến tiệm làm tóc.

Vì hẹn trước, Tony đã đợi sẵn: "Hôm nay hai anh muốn cắt kiểu gì?"

Bùi Dương vẫn không quên: "Anh ấy hớt húi cua."

Phó Thư Trạc: "..."

Tony quan sát một lượt, nghiêm túc đánh giá: "Đầu của anh Phó không tròn lắm, hớt như thế có thể không đẹp bằng cắt tóc ngắn, còn anh thì rất hợp với kiểu này, đầu anh rất tròn và đầy đặn."

Bùi Dương: "..."

Phó Thư Trạc nhịn cười: "Em đồng ý với anh, anh sẽ hớt, thế nào?"

"Đồng ý cái..." Bùi Dương đột nhiên im bặt, nhớ tới tối qua Phó Thư Trạc nói, nếu có thể thích hắn thêm một chút, hắn sẽ đồng ý hớt húi cua.

Bùi Dương không để ý đến hắn nữa, nói với Tony: "Anh cạo trọc cho anh ta đi."

Cuối cùng hai người không thay đổi kiểu tóc nhiều, chỉ tỉa bớt phần tóc hơi dài, trông rất gọn gàng thoải mái.

Vì tóc Bùi Dương mềm nên tốc độ cắt chậm hơn, Phó Thư Trạc ngồi bên cạnh chống cằm đợi cậu.

Bùi Dương sấy tóc xong, thấp thỏm nhìn bản thân trong gương: "Xấu không?"

"Xấu chỗ nào?" Phó Thư Trạc bật cười, "Sếp Bùi của chúng ta đẹp trai nhất thế giới."

Bùi Dương bĩu môi, không cần hỏi cũng biết, trong lòng Phó Thư Trạc, nguyên chủ chắc chắn là người đẹp nhất.

Phó Thư Trạc đột nhiên lấy ra một vật giống như dây chuyền, vòng ra sau gáy Bùi Dương.

Bùi Dương hơi sững sờ: "Đây là gì?"

Phó Thư Trạc nhếch môi: "Quà Tết thiếu nhi, chúc mèo con họ Bùi của chúng ta mãi mãi vui vẻ."

Bấy giờ Bùi Dương mới nhớ ra hôm nay là mùng 1 tháng 6, cậu cúi đầu nhìn, dây chuyền làm bằng da, mặt dây chuyền có chất liệu trông rất đặc biệt, là một tấm biển hình chữ nhật, lành lạnh.

Mặt trước dây chuyền là một con rắn cuộn tròn được tạo thành từ các hoa văn cổ điển và đơn giản, đúng là con giáp của Bùi Dương.

Nhưng mặt sau chỉ khắc một chữ "Trạc", phía sau là một dãy số điện thoại của Phó Thư Trạc.

Bùi Dương khéo léo hỏi: "Anh có thấy nó hơi quê không?"

"Quê chỗ nào?" Phó Thư Trạc điều chỉnh vị trí cho cậu, "Bây giờ giới trẻ đều thích như vậy."

Bùi Dương lẩm bẩm: "Giống như xích chó."

Phó Thư Trạc cúi đầu cài cho cậu, ánh mắt buồn bã, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: "Đeo trên người anh Bùi của chúng ta, thế nào cũng là vòng cổ mèo."

Thực ra rất nhiều bệnh nhân Alzheimer đeo loại thẻ thông tin này trên người, trên đó sẽ ghi thông tin liên lạc của người nhà, để khi họ phát bệnh đi lạc, người tốt bụng có thể kịp thời liên hệ với người nhà.

Phó Thư Trạc chỉ đổi một hình thức khác để Bùi Dương đeo tấm thẻ không mấy đẹp mắt đó, mặc dù hắn không muốn lắm, nhưng vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng để phòng ngừa bất trắc.

"Anh làm một đôi." Phó Thư Trạc ngẩng đầu, mỉm cười lấy ra một chiếc khác.

Bề ngoài giống với của Bùi Dương, hai người cùng tuổi, chỉ khác là mặt sau của thẻ là tên và số điện thoại di động của Bùi Dương.

Bùi Dương cười: "Đây đúng là xích chó rồi."

Phó Thư Trạc: "..."

Miệng mèo không nhả ra ngà voi.

Bùi Dương chủ động nói: "Để tôi đeo cho anh."

Vì được coi là mặt dây chuyền nam, không mảnh mai như dây chuyền nữ, họ đeo cũng không lạc lõng, ngược lại trông rất giống những thanh niên hai mươi mấy tuổi, hợp thời trang.

"Đẹp chỗ nào..." Bùi Dương miệng thì chê, cuối cùng vẫn không tháo ra, để mặc Phó Thư Trạc kéo ra khỏi tiệm làm tóc.

"Về nhà à?"

Phó Thư Trạc: "Đưa em đi vận động một chút."

Đây là một câu lạc bộ, nguyên chủ và Phó Thư Trạc đều có thẻ thành viên ở đây, chủ yếu đến để bàn công việc.

Câu lạc bộ có rất nhiều hoạt động, cũng là một trong những cách chính để kết bạn trong giới của họ, hầu hết các thành viên đều có gia thế tương đương, dễ dàng tìm được tiếng nói chung.

Bùi Dương chỉ không ngờ rằng, trong số rất nhiều hoạt động giải trí như golf, bắn súng, bắn cung,... Phó Thư Trạc lại chọn cầu lông.

Hai người thay đồ thể thao đã để sẵn ở đây, đứng ở hai đầu lưới.

Phó Thư Trạc nhếch môi: "Anh sẽ không nương tay đâu."

Bùi Dương nắm chặt vợt: "Nhanh lên."

Phó Thư Trạc tung cầu lông lên, vung tay đánh, Bùi Dương nhanh chóng di chuyển vị trí, đánh trả mạnh mẽ!

Phó Thư Trạc bình tĩnh đánh trả: "Hôm nay hung dữ vậy?"

Trên sân còn có người khác, ở đây đều là sân mở, ngoài họ ra còn có không ít người đang chơi, trong đó có vài người quen.

Chơi chưa đầy nửa tiếng, Bùi Dương đã toát mồ hôi nhễ nhại, mái tóc mềm mại dính sát vào trán, nhưng sau khi vận động sắc mặt rất tốt, Bùi Dương đỏ bừng mặt nói: "Uổng công gội đầu."

Phó Thư Trạc: "Tối nay anh gội cho em."

Bùi Dương thở ra một hơi: "Hơi mệt, nghỉ một lát."

Một giọt mồ hôi lăn từ trán cậu qua má, rồi đến cằm, sau đó cổ và xương quai xanh đều lấp lánh ánh mồ hôi.

Phó Thư Trạc lấy giấy lau mồ hôi cho cậu, bắt đầu từ trán xuống dưới, Bùi Dương căng thẳng đến mức ngừng thở: "Anh đừng-"

Phó Thư Trạc làm nũng: "Anh không chạm vào em, là giấy đang chạm vào em."

Bùi Dương: "..."

Cậu quay mặt đi, mặc cho Phó Thư Trạc lau qua tai và cổ, chỉ là nơi khăn giấy đi qua đều tê dại như bị điện giật.

"Tôi muốn uống nước."

Phó Thư Trạc ném khăn giấy vào thùng rác: "Anh đi mua."

Cách đó không xa có quầy nước, Phó Thư Trạc vừa đi, Bùi Dương liền nhìn thấy một bóng dáng đáng ghét ở lối vào, cậu ta vừa đi vừa nói cười với người đàn ông bên cạnh.

"Anh nói đúng..." Thượng Trác nhìn xung quanh, "Hơi đông người nhỉ."

"Xem có thể tìm ai đó ghép sân không."

Bùi Dương có dự cảm không lành, đứng dậy định đi về phía Phó Thư Trạc, kết quả lại bị gọi lại.

"Ngài Bùi?"

Người gọi cậu lại không phải Thượng Trác, mà là người đàn ông bên cạnh Thượng Trác.

"Thật trùng hợp, ngài Bùi đến một mình à?"

Bùi Dương chỉ có thể quay lại, miễn cưỡng ứng phó: "Đến cùng chủ tịch Phó."

Tuy trong "Kiêu ngạo" miêu tả rất chi tiết chuyện giữa nguyên chủ và Phó Thư Trạc, nhưng những người không quan trọng đều không được nhắc đến, Bùi Dương hoàn toàn không biết người trước mặt là ai.

May mà Phó Thư Trạc vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của cậu, kịp thời quay lại bên cạnh: "Đúng là trùng hợp, ngài Vương cũng đến chơi cầu lông à?"

Vương Khởi Gia cười tủm tỉm giới thiệu: "Đúng vậy, đưa thư ký mới của tôi đến chơi."

Thượng Trác mỉm cười đứng bên cạnh, hoàn toàn không thấy xấu hổ.

Bùi Dương sợ nói nhiều sai nhiều, dứt khoát không nói gì, chỉ mong hai người này mau chóng rời đi. Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến, quả nhiên Vương Khởi Gia đề nghị với Phó Thư Trạc chuyện mượn sân.

Vương Khởi Gia vẫn tươi cười niềm nở: "Chơi cầu lông đôi nhé?"

Phó Thư Trạc: "Được thôi."

Bùi Dương: "..."

Điều khiến Bùi Dương tức giận nhất là, ban đầu cậu cứ nghĩ dù đánh đôi thì cũng là cậu và Phó Thư Trạc đánh bại Thượng Trác, nào ngờ Vương Khởi Gia không biết bị gì mà cứ nhất quyết đứng về phía Phó Thư Trạc.

Vì kiêng dè không biết người này có hợp tác với công ty không, Bùi Dương tức giận cũng không thể biểu hiện ra mặt, chỉ là lực đánh cầu rất mạnh, toàn bộ quá trình không nói một lời nào với Thượng Trác.

Còn Phó Thư Trạc và Vương Khởi Gia ở đối diện dường như còn trò chuyện rất vui vẻ, vì cách xa nên Bùi Dương không nghe rõ.

Sao Phó Thư Trạc không biết mèo con đang tức giận, hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc: "Ngài Vương muốn nói gì với tôi?"

Vương Khởi Gia ậm ờ: "Tôi nghe nói ngài Bùi bị bệnh?"

Trái tim Phó Thư Trạc chùng xuống, quả nhiên là Thượng Trác đã nói gì đó. Hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: "Con người không phải làm bằng sắt, cả năm cũng có lúc bị cảm vặt, rất bình thường."

"Đúng vậy." Vương Khởi Gia nói bóng gió, "Nhưng ngài Phó, ánh mắt chọn người của cậu không được tốt lắm, lần sau nhất định phải xem kỹ."

Phó Thư Trạc: "Nếu không tốt, sao anh lại nhận cậu ta?"

Vương Khởi Gia cười: "Nhàn rỗi buồn chán, phải tìm chút thú vui chứ."

Hai người đánh trả quả cầu trước mặt, đều nở nụ cười ngầm hiểu.

Mọi người đều là người thông minh, Vương Khởi Gia rõ ràng đã biết chuyện Bùi Dương mắc bệnh, nhưng không có ý định đối đầu với họ, nói những lời này chỉ là để lấy lòng.

Còn lý do tại sao lại tuyển Thượng Trác vào công ty, đó là chuyện riêng của anh ta, dù sao Thượng Trác cũng rất đẹp, có thể thỏa mãn một số sở thích không thể nói ra của anh ta.

"Cũng hòm hòm rồi." Phó Thư Trạc không đón quả cầu này, cúi người nhặt lên, "Không kết thúc thì tối về nhà tôi sẽ phải quỳ bàn phím mất."

Vương Khởi Gia cười lớn, vẫy tay với Thượng Trác ở đối diện: "Đi thôi, chúng ta đi leo núi, chơi cầu lông chán quá!"

Thượng Trác cười đáp: "Đến đây!"

Có điều khi đi ngang qua Bùi Dương, cậu ta lại hạ giọng nói: "Sếp Bùi chưng vẻ mặt gì với tôi vậy? Chẳng phải lúc đầu là cậu cho tôi cơ hội tiếp cận sếp Phó sao?"

Bùi Dương nhíu mày: "Ý cậu là gì?"

Thượng Trác vẫn giữ nụ cười: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu mới hiểu, tại sao lúc đầu cậu lại đồng ý để tôi làm thư ký của anh ấy-"

"Cũng không biết nên nói với cậu là đáng tiếc hay chúc mừng, kết cục không diễn ra như cậu nghĩ."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /91 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Ngã Chân Thị Đại Minh Tinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net