Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường
  3. Chương 6: Một Mĩ Nhân Chuyển Tới
Trước /11 Sau

Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường

Chương 6: Một Mĩ Nhân Chuyển Tới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cao trung Tinh Hải trước đó là trường học y khoa, sau đóng cửa liền thành trường học tư thục, trong 50 năm kể từ khi trường học được thành lập, rất nhiều học sinh đậu vào Thanh Bắc, và trở thành trường có tỷ lệ nhập học cao nhất cả tỉnh.

Vì vậy, những học sinh có thể học ở Tinh Hải một là có điểm số cực kì cao, hai là gia đình cực kì ưu tú. Nhưng thời buổi này nhà nghèo sinh ra quý tử cực hiếm, thành tích tốt thường gia cảnh sẽ không kém, cha mẹ hơn phân nửa là thành phần tri thức, hoặc vượt ngưỡng khá giả của xã hội.

Thứ hai khai giảng, ngoài cổng trường đậu đầy những chiếc ô tô sang trọng, nhìn cứ như phố siêu xe vậy.

Lão Tô lái chiếc Maybach, không phải để so sánh với những người bố khác mà là vì Maybach có phần rộng rãi hơn.Ông nhìn ba đứa trẻ ngồi cạnh nhau qua gương chiếu hậu, không hiểu sao tuổi còn nhỏ mà chân đã dài như vậy, sáng nay lên chiếc Mercedes-Benz đông đến nỗi không có chỗ chen chân.

“Giai Hòa, con xuống trước đi, đi một đoạn chắc không lâu đâu.”

“A----

“Tô lão gia nhướn lông mày đưa cậu 50 tệ.

Tô Giai Hòa lên cao trung liền phải xa chị gái, tiền tiêu vặt của cậu hết lần này đến lần khác giảm đi rất nhiều, trước đây đánh rơi cậu cũng không thèm nhặt lại 50 tệ, nhưng bây giờ cậu vẫn là thấy mĩ mãn: “Cảm ơn bố.”

“Không có gì, mau cút đi.”

Giai Hòa đeo xặp sách lên chạy nhảy nhót, cậu vừa xuống xe, Kỷ Cảnh liền như trút được gánh nặng xê dịch qua kia một chút. Dù Maybach rộng rãi nhưng vẫn là có hơi chật.

Tô Giai Tuệ ngồi ở ghế phụ, thong dong nhìn dòng xe cộ phía trước: “Ba, chúng ta cũng đi bộ đi, cũng không xa lắm đâu ạ.”

“Không vội, cảnh sát giao thông phía trước đang sơ tán đấy, lát nữa sẽ hết kẹt xe, đến lúc bố đó đổ xe trong trường thuận đường gặp mặt chủ nhiệm lớp nữa.” Lão Tô gõ vô lăng, ánh mắt tia về phía Giang Diên: “Tiểu Giang, con biết con học lớp nào không?”

“Dạ giám thị bảo con đến văn phòng để chờ thông báo.”

“Buổi tối hôm qua ta đã gọi hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp Tuệ Tuệ, mặc dù cô ấy nói không rõ ràng nhưng sẽ không có vấn đề nếu con vào lớp tên lửa. Ta nhờ cô ấy chuẩn bị đồng phục học sinh rồi, con đừng cảm thấy gánh nặng, coi như đây là quà của ta và dì đưa cho đi.”Đồng phục cao trung Tinh Hải là bắt chước quy chế của các cao trung quốc tế, bao gồm váy kiểu phương Tây, giày da và nơ, đồng phục xuân hè, đồng phục thu đông, quần áo thể thao, giày thể thao mùa hè, quần áo thể thao, giày thể thao và áo khoác mùa đông, nguyên bộ gần 5000 nhân dân tệ.

Nhiều quần áo và giày dép chất lượng cao như vậy, 5000 tệ cũng không tính là đắt, mục đích ban đầu của trường là tránh sự cạnh tranh giữa học sinh bằng cách mặc đồng phục, nhưng cái gì cũng có hai mặt lợi và hại. Các gia đình bình thường thì khó có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua đồng phục trong một lần, chỉ có thể mua mùa đông trước, sau đó mua quần áo thể thao, mua từng cái một, vì vậy, nhiều học sinh chuyển trường và một số học sinh không thể tham gia khóa thể dục một tháng trước khai giảng.

“Con cảm ơn chú.” Giang Diên thẳng thắn nhận lòng tốt của Tô lão gia và Tôn phu nhân, cũng là vì hắn tự tin vào tương lai: “Khi con tìm được việc làm, nhất định sẽ trả tiền lại cho chú với dì.”

Lão Tô đặc biệt thích Tiểu Giang, cảm thấy cậu không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thật sự rất giống bộ dáng hồi trẻ của ông. Gia cảnh không tốt liền có thể dùng bản lĩnh xông lên một phen.

So ra, cái thằng ranh chờ thừa kế liền không thể bằng.

Lão Tô đầu tiên là mìm cười với Giang Diên, sau đó liền trừng mắt nhìn Kỷ Cảnh, mọi tâm tư liền viết rõ trên mặt.

Tô Giai Tuệ nhìn rõ mọi việc, xoay đầu nói chuyện với Kỷ Cảnh, thứ nhất là để an ủi, thứ hai là giảm bớt xấu hổ: “Đồng phục cậu đâu, Trần Húc không mang đến sao?”

“Ừm, cậu ấy gửi cho tớ một tin nhắn, nói là cậu ấy mang đến lớp học, tớ đến trường thay là được!”

“Có thể vào được không?”

“Ngày khai giảng hẳn rất nhiều người không mặc đồng phục, tớ sẽ lẻn vào.”

Lão Tô âm dương quái khí: : “Hiệu trưởng lẻn vào không dễ đâu.”

Kỷ Cảnh ngồi thẳng lưng: “Không phải hiệu trưởng gì đâu chú, bọn họ giỡn thôi ạ.”

Năm phút sau, dòng xe cộ bên ngoài trường học cuối cùng cũng được giải tán, lão Tô đem ba đứa trẻ đến cổng trường, rồi lại quay xe tiến vào bãi đậu. Ông là người kinh doanh thiết bị điện sinh ý và biết con gái mình không phải người an phận thủ thường nên trước lúc Giai Tuệ nhập học, ông cố ý tài trợ cho nhà trường một trăm máy điều hòa, cho nên ông có giấy thông hành.

Theo như lời Kỷ Cảnh, hôm nay khá nhiều học sinh không mặc đồng phục, giám thị lại giám sát không quá nghiêm ngặt nên Kỷ Cảnh lợi dụng Giang Diên yểm hộ, dễ dàng trà trộn vào cổng trường.

“Chị Tuệ! Chị Tuệ!”

“Quả cam lớn!”Đối với Giai Tuệ, một cuộc sống tốt đẹp thì nên từng bước mà đi, giống như bộ phim học đường mà cô ấy xem trước đây, học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, nói chuyện yêu đương, kết giao với một cô bạn tốt để có thể tay trong tay đi vệ sinh.

Trình Tương Tuyết chính là cô bạn tốt của cô.

“Tuệ Tuệ, tớ nhớ cậu muốn chết!”

“Tớ cũng nhớ cậu, cậu về đây từ khi nào?”

“Mới hôm qua á, mẹ ơi nhắc đến lại thấy mệt, Cáp Nhĩ Tân mưa to nên tất cả chuyến bay đều bị hủy, tớ phải về bằng tàu hỏa, nó chạy ầm ầm, thiếu chút nữa ồn chết tớ. Nếu không là hôm qua tớ đã tìm cậu.”

Trình Tương Tuyết vừa nói, tầm mắt liền đặt trên người Giang Diên, bỗng nhiên trở nên ngại ngùng, dùng nhón tay chọc chọc eo Giai Tuệ: “Này, ai đây? Sao cậu không giới thiệu cho tớ chút?”

“Hừ, ai cũng cùng cậu không có quan hệ! Kỷ Cảnh, cậu mang Tiểu Giang đi văn phòng đi, tớ có vài điều muốn nói với Quả Cam.”

“Ừm, tớ biết rồi.”

Trình Tương Tuyết một bên bị Giai tuệ kéo chạy, một bên xoay đầu vẫy tay với Kỷ Cảnh: “Tạm biệt, anh Cảnh---

“Tựa như Giai Hòa ghét Kỷ Cảnh, Kỷ Cảnh cũng không thích Trình Tương Tuyết, vì vậy cậu gật đầu một cái rồi nói với Giang Diên: “Đi thôi, tôi đưa cậu đến văn phòng.”

“Ừm, cảm ơn.”

Giang Diên mặc một chiếc quần jean bạc màu, đôi giày vải, tuy rằng cảm giác sạch sẽ thoải mái nhưng trước ngôi trường này thì hơi khó coi. Đặc biệt là đứng cạnh tên Kỷ Cảnh bắt mắt này nữa.

Dọc đường đi vô số cặp mắt lặng lẽ nhìn hai người bọn họ, âm thầm đoán quan hệ hai người nhưng không ai tiến lên dò hỏi. Bởi vì không có Giai Tuệ bên cạnh, Kỷ Cảnh không thích nói chuyện với người lắm, người bắt chuyện với cậu thường sẽ bị phớt lờ, mà không ai lại muốn tự giếu cợt bản thân theo cách như thế.

Trần Húc là một ngoại lệ, cậu ta là bạn học thời sơ tam kiêm luôn hàng xóm, cha mẹ cậu ấy li hôn và từng người tái hôn, chỉ có cậu ấy là đi theo bà. Được cái nhà bà lại không thiếu tiền.

Cậu ta cùng Kỷ Cảnh giống như đồng bệnh tương liên, vì thế thành anh em tốt luôn.

“Tiểu Cảnh.” Giống như Kỷ Cảnh không thích Trình Tương Tuyết lắm, Trần Húc cũng...

không, Trần Húc ghét Tô Giai Tuệ: “Tớ vừa thấy Tô Giai Tuệ cùng ai đó lén lút chạy, lúc này lại mới khai giảng, cậu còn chần chừ gì nữa...

Hả? Này ai vậy?”

“Giang Diên.” Kỷ Cảnh dừng một chút, nói: “Họ hàng Tuệ Tuệ, mới chuyển từ trường khác tới, tôi phải đưa cậu ấy đến văn phòng.”

“Chậc chậc, đúng là tận chức trách con rể nha.” Trần Húc tự mình quen thuộc ôm vai Giang Diên: “Xin chào, tớ là Trần Húc, để tớ mang cậu đến văn phòng.”

“Còn cậu mau chạy đi thay đồng phục đi, hôm nay lão Triệu bắt được nhiều đứa lắm rồi đấy, ông ta là người ba cậu còn gì.”

Mặc dù Kỷ Cảnh luôn sẵn sàng đối nghịch với Kỷ Hán Hoa, nhưng điều này chắc chắn sẽ nháo ra rắc rối, nhất định lại chọc giận Giai Tuệ, cậu lại sợ Tuệ Tuệ chạy đến công ty trùm bao tải đánh ông ta, vậy thì phiền phức lắm: “Ừm, lát nữa gặp ở lớp.”

Trần Húc ôm Giang Diên đi một quãng xa, mới hỏi hắn rằng: “Cậu là họ hàng với Tô Giai Tuệ?”

“Không phải họ hàng, dì tôi đang làm giúp việc ở nhà chú Tô.”

“Ồ, thảo nào, vậy cậu thông qua quan hệ mà chuyển vào đây sao?”

“Tôi chuyển trường bằng con đường bình thường.”

“Rất tốt, tớ rất thích loại người này...ừm gọi là thanh niên cương trực, đúng, chính là thanh niên cương trực.” Trần Húc rút tay lại, cười tủm tỉm nói: “Này, tới văn phòng rồi.”

Vừa dứt lời, cửa văn phòng làm việc từ bên trong bị đẩy ra, mắt Trần Húc sáng ngời lên.

Một cô gái mặc chiếc váy trắng, mái tóc đen dài được thắt bím, đôi lông mày thanh tú, đôi mắt ướt, khi cười rộ lên có má lúm đồng tiền xinh xắn, cực kì giống như mối tình đầu ấy.

“Oa!”

“Cậu oa cái gì, tới làm chi?”

“Em đưa học sinh chuyển trường tới ạ.”

“Nếu người tới rồi thì cậu cũng đi mau đi.”

Giáo viên chủ nhiệm của lớp tên lửa Tinh Hải vô cùng có quyền uy, Trần Húc không bao giờ dám lỗ mãng nên liền chạy về lớp.

Trở lại phòng học, cậu lập tức hướng về những người anh em của mình mà tình báo thông tin: “Có một mỹ nữ vừa chuyển tới đang ở văn phòng, lão Lý còn đang nói chuyện với cô ấy, tớ thấy hơn nữa phần là vào lớp mình rồi.”

“Thật không? Tớ nghe nói học sinh chuyển trường là nam mà.”

“Dù sao tớ thấy cô ấy ở văn phòng, mặc váy trắng, thắt bím tóc, có đôi mắt ướt rất xinh nữa.” Thấy Kỷ Cảnh vẫn cúi đầu chơi điện thoại, Trần Húc vội vàng đẩy cậu: “Trong điện thoại có tin tức gì sao?”

“Không.” Kỷ Cảnh cau mày, mấy ngón tay thì vẫn liên tục gõ bàn phím.

Trần Húc không cần xem cũng biết đó là nhắn với Giai Tuệ: “Cậu không nghe tớ nói gì sao?”

Kỷ Cảnh giãn mắt ra, nhưng vẫn không ngẩng đầu, cậu thất thần nói: “Có, có nghe.”

“Thật là, cậu đời này chỉ định làm con rể thôi sao?” Trần Húc nâng mặt lên than ngắn thở dài: “Chúng ta quen nhau lâu rồi, cậu là một nhân vật tiếng tăm vô cùng vang dội, bây giờ nhìn đi, ở cùng Tô Giai Tuệ liền như con trai cô ta.”

“Chúng ta hình như mới quen được mấy năm.”

“Được, đồ thấy sắc quên bạn.”

Kỷ Cảnh bỗng nhiên ngẫng đầu, thu hồi lại điện thoại, nghiêm túc nhìn Trần Húc: “Tuệ Tuệ cũng tính là “sắc” sao? Cậu thừa nhận cô ấy lớn lên đẹp?”

Trần Húc hoàn toàn không phát hiện chung quanh đã an tĩnh hơn rất nhiều, chính mình nói: “Thì là vậy đi, nếu tính mười phần thì cô ta được sáu, cậu không thấy cô ta rất giống thỏ sao? Hai cái răng cửa lớn cười lên đều tưởng thỏ muốn cắn cà rốt.”

“...”

“Kỷ Cảnh, cậu ngàn vạn lần đừng nói chuyện này với cô ta đấy.”

“Nhớ đấy!”

“Phải nhớ đấy!”

“...”

Tô Giai Tuệ một phen chạy lên thắt chặt cái cổ của Trần Húc, ở bên tai hắn tông giọng đã hạ thấp đến cực điểm: “Thời điểm sau lưng người ta đi nói bậy, sao cậu chẳng nghĩ đến kết cục này.”

Lời tác giả muốn nói:

Có lẽ truyện có tiết tấu hơi chậm một chút, độc giả đừng nản lòng nhé, iu. Chương sau Tuệ Tuệ sẽ biết mình là người xuyên thư, rồi cỡ xíu nữa gì là chia tay, về sau chỉ thích nghe ngóng, hì hì.

Quảng cáo
Trước /11 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khổng Tước Thích Khóc

Copyright © 2022 - MTruyện.net