Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Trạch Lâm vẫn im lặng nhìn cô chờ đợi câu trả lời.
Chưa bao giờ Yên Vân Hạ thấy ánh mắt của Lý Trạch Lâm bi thương đến thế.
Vai của cậu cũng run lên, hình như có cả tức giận nữa.
Lý Trạch Lâm đã cuộn chặt tay thành nắm đấm rồi, mãi lúc sau Yên Vân Hạ vẫn chưa đáp, cậu mới lên tiếng hỏi lại:
- Chị nói tôi nghe, rốt cuộc ai mới là người mà chị thích đi?
Yên Vân Hạ chưa bao giờ cảm thấy Lý Trạch Lâm đáng sợ như vậy.
Hai mắt cậu đỏ bừng, lúc nói chuyện cũng nghiến răng nghiến lợi trong lòng cô run rẩy không yên.
Yên Vân Hạ bị ép, cô cúi đầu, lắp bắp trả lời:
- Không ai cả… Tôi không thích ai hết…
Đúng vậy, Yên Vân Hạ hoàn toàn không có chút nào tình ý với Du Bắc Quân nữa rồi.
Lúc bị hôn, chính cô cũng không ngờ đến Du Bắc Quân sẽ ngang ngược như vậy.
Cô bối rối không biết phải đối diện với Lý Trạch Lâm như thế nào, chỉ có thể cúi thấp đầu nhìn xuống sàn nhà lạnh băng.
Lý Trạch Lâm nghe vậy thì nhíu mày.
Không thích ai? Như vậy tức là Yên Vân Hạ đối với cậu cũng chẳng có tình cảm gì hay sao? Sắc mặt của Lý Trạch Lâm càng lúc càng tệ.
Cậu trầm giọng hỏi lại:
- Không thích ai? Tức là ngay cả tôi, chị cũng không thích sao?
Yên Vân Hạ không nghĩ Lý Trạch Lâm vậy nhưng lại đặt câu hỏi này với mình.
Cô nhất thời không biết phải xử lý làm sao.
Yên Vân Hạ ấp úng, nhưng điều đó lại càng khiến cho Lý Trạch Lâm tức giận.
Cậu không nghĩ được nhiều, chỉ cúi đầu xuống hôn lên môi Yên Vân Hạ như để bày tỏ thái độ khó chịu của mình.
Lý Trạch Lâm trằn trọc cắn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô giống như phát tiết, nhưng Yên Vân Hạ lại không thấy khó chịu hay chán ghét, thậm chí còn nhắm mắt hưởng thụ.
Lý Trạch Lâm muốn lấy bao nhiêu thì lấy, cướp đoạt bao nhiêu thì cướp đoạt, Yên Vân Hạ không hề có ý định phản kháng.
Cho đến khi Lý Trạch Lâm ngừng lại, Yên Vân Hạ mới giật mình tỉnh ngộ.
Lý Trạch Lâm đưa tay liên miết nhẹ cánh môi sưng đỏ của cô, bỗng nhiên khàn giọng nói:
- Chị Vân Hạ, nếu chị không thích tôi.
Tôi chắc chắn sẽ hôn cho tới khi nào chị thích tôi thì mới chịu đấy.
Yên Vân Hạ có cảm giác giống như đang bị bắt nạt vậy.
Ngày hôm nay có bao nhiêu chuyện xảy ra với cô… Du Bắc Quân tính kế thì thôi đi, kẻ hèn hạ như hắn, cô không muốn chấp nhặt nữa.
Nhưng khi nghe mọi người đồn đại không hay về mình, thậm chí còn có người bảo vệ Du Bắc Quân mà muốn giẫm đạp lên cô, Yên Vân Hạ lại thấy cực kì ấm ức.
Ban nãy khi thấy Lý Trạch Lâm, ban đầu Yên Vân Hạ cảm thấy rất vui vẻ.
Cô nghĩ mình có thể dựa dẫm vào Lý Trạch Lâm một chút, ai ngờ cậu vừa tới đã chất vấn cô, còn hung dữ như vậy.
Yên Vân Hạ bị dọa tới đơ cả người.
Lẽ nào biểu hiện của cô đối với Lý Trạch Lâm chưa đủ nên cậu vẫn không nhận ra từ lâu cô đã không còn để ý tới Du Bắc Quân nữa rồi.
Yên Vân Hạ bỗng nhiên bật khóc khiến cho Lý Trạch Lâm lập tức trở nên luống cuống.
Lý Trạch Lâm trong lòng thầm mắng bản thân mình hấp tấp, có lẽ ban nãy nóng giận đã dọa tới Yên Vân Hạ rồi.
Nhìn cô khóc như vậy, Lý Trạch Lâm đau lòng muốn chết.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Yên Vân Hạ rơi nước mắt trước mặt cậu, Lý Trạch Lâm cảm thấy chuyện này chẳng đơn giản chút nào.
Cậu lúng túng lên tiếng:
- Chị Vân Hạ, sao lại khóc rồi? Chị Vân Hạ, chị đừng khóc có được không? Tôi sai rồi… Tôi không nên to tiếng, không nên dọa chị.
Chị Vân Hạ, chị đừng khóc mà, được không?
Lý Trạch Lâm vốn chẳng có kinh nghiệm dỗ dành con gái, càng nói lại càng vụng, câu từ cứ xoắn hết vào nhau.
Yên Vân Hạ lại càng khóc dữ dội hơn, cô nức nở đáp:
- Lý Trạch Lâm, cậu đúng là cái đồ quá đáng.
Tôi cứ nghĩ cậu sẽ khác mọi người, sẽ tin tưởng tôi.
Hóa ra cậu cũng giống như bọn họ, đều nghĩ tôi muốn dây dưa với tên khốn Du Bắc Quân kia.
Lý Trạch Lâm, cậu cũng là đồ chết tiệt.
Yên Vân Hạ vừa khóc vừa mắng, Lý Trạch Lâm cũng chẳng dám cãi lại.
Yên Vân Hạ mắng cũng đúng.
Kì thực nhà báo vốn là những tay ‘bốc phét’ siêu giỏi.
Lý Trạch Lâm chỉ vì vài hình ảnh mà đã ghen lồng ghen lộn, chạy tới ăn vạ với Yên Vân Hạ, cô tổn thương cũng là chuyện đương nhiên.
Lý Trạch Lâm chỉ có thể chắp tay xin lỗi cô:
- Tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên như vậy.
Chị Vân Hạ đừng khóc nữa, tôi biết mình không đúng rồi.
Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.
Có điều Lý Trạch Lâm xin lỗi như vậy lại càng làm cho Yên Vân Hạ tổn thương.
Cậu nhận mình sai, tức là thừa nhận bản thân thực sự không tin tưởng vào Yên Vân Hạ.
Điều đó thực sự khiến cho Yên Vân Hạ bị tổn thương sâu sắc.
Cô ấm ức nói tiếp:
- Cả ngày hôm nay tôi chạy đi khắp nơi để giải quyết chuyện của Du Bắc Quân, tôi còn nghĩ cậu sẽ tới để an ủi tôi.
Ai ngờ cậu cũng giống bọn họ, đều muốn chất vấn tôi, bắt nạt tôi.
Tại sao tôi phải mạnh mẽ chứ? Tôi cũng là phụ nữ mà.
Lẽ nào tôi không thể giống các cô gái khác, yếu đuối hay sao?
Lý Trạch Lâm biết mình sai, đương nhiên không dám ho he tiếng nào.
Cậu cảm thấy chuyện mình làm ban nãy thực sự đem tới tổn thương cho Yên Vân Hạ, trong lòng vô cùng cắn rứt.
Lý Trạch Lâm nhìn Yên Vân Hạ khóc, trong lòng càng thêm đau đớn.
Cậu nhanh chóng ôm lấy Yên Vân Hạ, xoa nhẹ lưng cô để Yên Vân Hạ bình tĩnh lại.
Yên Vân Hạ ở trong lòng Lý Trạch Lâm nức nở một hồi, cuối cùng mới nhỏ giọng:
- Tôi cũng biết mệt mà.
Ngày hôm nay đối với tôi vô cùng tồi tệ.
Tôi đã nghĩ tới những ngày tháng trước đây.
Tôi vốn muốn hỏi Du Bắc Quân anh ta còn muốn lợi dụng gì từ tôi, sao cứ như oan hồn bất tán vậy? Nhưng mà anh ta không đáng.
Tôi chưa từng có ý định quay lại với anh ta… Không bao giờ.
Yên Vân Hạ khóc mệt liền dựa vào vai Lý Trạch Lâm thỏ thẻ.
Cậu biết lần này bản thân không tốt khiến cho Yên Vân Hạ bi thương, vì thế chỉ có thể nhỏ giọng mà dỗ dành cô