Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng mà có một sự thật là Quan Mỵ Du chẳng tập trung nổi vào mấy con chữ trước mặt, nãy giờ cô đã đánh bại hết thảy ba con ma nữ muốn tiếp cận Triệu Tuấn Dương của cô rồi.
Sao mà xung quanh hắn nhiều oan hồn vất vưởng thế, toàn là ma nữ nữa chứ, hừ.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Cũng trễ rồi em về nhà đi." Triệu Tuấn Dương đóng sách vở.
Quan Mỵ Du giống như được giải thoát, cô nghe hắn nói cả buổi rồi. Đầu óc quay mòng mòng, lỗ tai sắp ù ù luôn...
*
Ban đêm Triệu Tuấn Dương đang ngủ thì có cảm giác tê cứng cả người, hắn chạng vạng mở mắt thì thấy một cục đen ngồi lên người hắn. Lại là cái thứ chết tiệt đó bám víu lấy hắn, Triệu Tuấn Dương ghét cái cảm giác này vô cùng.
Nhưng nó cứ lặp đi lặp lại mà chẳng có cách giải quyết.
Mặc dù nhà chồng của chị gái là thầy pháp, nhưng chứng bóng đè này của hắn cứ kéo dài suốt mấy chục năm nay. Anh rể có đưa vài lá bùa hộ thân cho hắn, Triệu Tuấn Dương ban đầu không tin bùa phép nhưng về sau hắn bị làm phiền nhiều quá nên không có cách nào khác.
Bùa thì bùa, hắn biết ngay thầy pháp chỉ lừa người gạt quỷ, làm gì có loại bùa nào thật sự hiệu nghiệm đâu. Hắn treo bùa trên đầu năm như lời chị gái dặn, nhưng hắn vẫn bì bóng đè đó thôi.
Quan Mỵ Du đứng khoanh tay trước ngực, nhìn cục đen thui chẳng có mặt mũi gì khẽ chẹp miệng. Cô búng tay một cái nó liền ngã sóng soài ra đất, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn nên cô mới lôi cái con ma nữ kia ra ngoài.
"Đó là người tôi thích, cấm cô bén mảng đến!" Nói xong cô giả vờ làm động tác nắm đấm đề hù dọa.
Ma nữ kia sợ hãi biến mất ngay lập tức.
Quan Mỵ Du đi vào phòng, cô đến đây cũng không biết vì sao nữa, linh tính mách bảo cô phải đến đây. Giống như Triệu Tuấn Dương gọi cô đến vậy, nhưng quái lạ sao lúc hắn "bị đè" hắn lại gọi cô?
Nhưng mà người đàn ông này ngủ cũng rất đẹp trai. Cái mũi cao với sống mũi thẳng tắp, đôi môi cương nghị, còn có hốc mắt sâu rất nam tính. Trần đời cô chưa từng gặp một người đàn ông nào đẹp trai như hắn.
Kẻ khiến Quan Mỵ Du say mê, hắn là người đầu tiên.
*
Sáng sớm cô vẫn đi học như bao học sinh cùng trang lứa khác, đến trường rồi vui chơi. Trần Tiểu Mai nói có thể mua đồ ngọt mời thầy Triệu, Quan Mỵ Du cũng vui vẻ nghe lời mua cho hắn cái bánh ngọt.
Phòng tiếp học sinh có người gõ cửa, Triệu Tuấn Dương cho cô vào mà chẳng cần suy nghĩ. Cô có cảm giác hắn dẫn đã chấp nhận cô rồi, nếu vậy cô có được tính là bạn gái của hắn rồi không?
Hắn thấy cô đến thì nhấc chân ra khỏi bàn làm việc, thái độ vẫn ân cần đúng chất "thầy Triệu".
"Em đến là vì có bài không hiểu hả?"
"Không ạ, em mua bánh ngọt cho thầy Triệu nè."
Nói xong cô cười híp mắt, lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn đáng yêu. Triệu Tuấn Dương vui vẻ nhận bánh, cô không biết nữa, Trần Tiểu Mai chỉ cô một số cách để hắn không thể từ chối.
Nhưng cô còn chưa áp dụng, hắn đã nhận bánh rồi?
Cô đem chuyện này kể cho Triệu Tiểu Mai nghe, cô ấy phấn khích tới mức nhào về phía cô cặp vai:"Này tiến triển tốt quá nha, tớ cá là thầy Triệu cũng thích cậu á."
"Thật vậy sao?" Cô cười cười, trong lòng thật sự rất sung sướng.
Đây là "tình yêu" của con người sao, thật tốt!
"Cậu đang ở cùng nhà với Lâm Hạo hả?" Trần Tiểu Mai hỏi.
Quan Mỵ Du gật đầu lia lịa.
"Không được, như vậy thì tiến độ quá chậm. Tớ nói này cậu là em họ của Lâm Hạo vậy cậu mượn danh này qua ở ké nhà thầy Triệu đi. Thầy ấy là cậu của Lâm Hạo tính ra cậu và thầy ấy cũng có mối quan hệ đặc biệt đó."
"Vì sao phải làm vậy?"
Cô ngây ngốc hỏi lại, cô hiện tại ở nhà Lâm Hạo rất tốt sao phải chuyển đi?
"Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cậu nghe câu đó chưa?"
Thật sự mà nói thì chưa...
Quan Mỵ Du nghiêm túc tiếp thu, Trần Tiểu Mai lại hỏi tiếp:"Cậu không muốn gặp thầy Triệu nhiều hơn à? Không muốn sáng mở mắt ra là thấy thầy ấy đầu tiên ư? Với lại xung quanh thầy ấy nhiều nữ sinh mến mộ lắm nha, không giữ là mất như chơi đấy."
Đúng thật sự là xung quanh hắn có rất nhiều âm hồn vất vưởng đa số đều là ma nữ. Hắn còn bị ma nữ kia "đè" nếu cô không giữ e là sẽ mất thật.
Quan Mỵ Du chính thức bị đả thông tư tưởng. Đợi tiếng trống hết giờ vang lên, cô lại đi đến phòng tiếp học sinh làm phiền Triệu Tuấn Dương.
"Thầy Triệu à thầy cho em sống cùng được không? Lâm Hạo anh ấy xấu tính."
Cái này Trần Tiểu Mai chỉ cô nói, cô không biết nữa, cô ấy nói cứ nói vậy là thầy Triệu sẽ đồng ý thôi.
"Được thôi, em theo thầy về nhà."
Cô tròn xoe mắt nhìn hắn, cách của Trần Tiểu Mai thần kỳ vậy sao? Mới nói một câu đã được rồi kìa, cô ấy là thần tình yêu hả?
Quan Mỵ Du được Triệu Tuấn Dương dẫn về nhà, hắn sắp xếp chỗ ở cho cô. Sao cô cảm thấy hai người giống như vợ chồng trong sách nói vậy nhỉ?