Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chân Mỹ Lệ quay lưng rời khỏi hiện trường, cô chạy đi rất xa, sau đó cô ngồi xổm dưới gốc cây mà khóc lên.
Trên đời này không có gì đau khổ tuyệt vọng hơn chuyện hy vọng rồi lại thất vọng, cô không sống tiếp được nữa. Chỉ còn hơn nữa tháng nữa thôi thì cô phải chết thêm một lần, lần này, có lẽ cô phải xuống địa phủ hoặc là vào thẳng địa ngục.
Chân Mỹ Lệ lớn tiếng khóc, rõ ràng là cô đã không còn lưu luyến gì với thế giới này nữa, vậy tại sao lại đau lòng như vậy?
“Khóc được thì tốt rồi”. Lư Nhất Bạch ngồi xuống bên cạnh Chân Mỹ Lệ, anh biết mình quá nhẫn tâm, nhưng mà, nếu không làm cho Chân Mỹ Lệ nhận rõ hiện thực thì em ấy sẽ luôn ảo tưởng. Biết sớm một chút có lẽ sẽ tốt hơn.
“Cậu gạt tôi.” Chân Mỹ Lệ có ngu cũng biết, Lư Nhất Bạch không theo đuổi Điền Hân, mà là làm người kết nối hai người họ lại với nhau. Chỉ là, cô còn không hay biết gì cả, thậm chí còn vui vẻ chuẩn bị hiện trường cho bọn họ tỏ tình.
“Chân Mỹ Lệ……”
“Lư Nhất Bạch.” Chân Mỹ Lệ chặn ngang Lư Nhất Bạch, cô nhìn anh, trong ánh mắt hoàn toàn tăm tối, “Cậu thì biết cái gì? Nếu không muốn giúp tôi thì nói ra là được rồi, tại sao phải gạt tôi? Cảm giác bị phản bội không hề dễ chịu chút nào”.
Chân Mỹ Lệ đứng phắt dậy, tâm trạng cô lúc này hoàn toàn không tốt, cô không muốn nhìn thấy Lư Nhất Bạch, người này là kẻ lừa đảo.
“Chân Mỹ Lệ, tôi biết là tôi không tốt, cô đánh tôi mắng tôi cũng đều được” Lư Nhất Bạch bỗng nhiên có một loại cảm giác, Chân Mỹ Lệ thật sự sẽ biến mất.
“Tôi không muốn đánh cậu, cũng không muốn mắng cậu, chỉ là không muốn nhìn thấy cậu nữa thôi”. Chân Mỹ Lệ hất Lư Nhất Bạch ra, “Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa”.
“Chân Mỹ Lệ! Tại sao cô luôn đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?! Cô không nghĩ tới cảm nhận của tôi sao?”
“Tôi không quan tâm.”
“Là vì tôi yêu cô sao? Bởi vì tôi yêu cô, nên cô có thể chà đạp tình yêu của tôi như vậy sao? Chân Mỹ Lệ, sao cô lại có thể như vậy!” Lư Nhất Bạch yêu Chân Mỹ Lệ, là yêu mấy mươi năm. Chân Mỹ Lệ có thể không yêu anh, nhưng không thể dẫm đạp tình yêu của anh như vậy. Trái tim của anh cũng bằng máu bằng thịt, cũng sẽ biết đau.
Chân Mỹ Lệ quay đầu nhìn thẳng Lư Nhất Bạch, “Tôi không cần tình yêu của cậu”.
Bây giờ cô không cần tình yêu, tình yêu không thể làm cho cô sống lại.
Tình yêu, chỉ có thể làm người lưu luyến, làm cho Lư Nhất Bạch đau lòng, làm cho cô ra đi không được cam lòng.
Bởi vì có tình yêu, mới có cố chấp, mới có bất hạnh.
Cô đã làm cho Phương Lâm bất hạnh, chẳng lẽ còn muốn liên lụy Lư Nhất Bạch hay sao?
Chân Mỹ Lệ rời đi, bởi vì mọi chuyện đã qua hết rồi. Cô không còn hy vọng xa vời được tiếp tục sống nữa, cô muốn trân trọng những ngày tháng còn lại, cố gắng làm chính mình.
……
“Cho nên cuối cùng là Phương Lâm cầu hôn Điền Hân sao?” Trương Khả thực sự không tin được lỗ tai mình, cậu gấp gáp hỏi, “Vậy thì không phải cô không còn hy vọng nữa sao?”
“Đúng vậy.” Chân Mỹ Lệ hút một ngụm trà sữa, ở bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, “Tôi không sống nổi nữa rồi”.
Trương Khả đột nhiên có chút đau lòng. Cậu ghen ghét Chân Mỹ Lệ được một lần sống lại, cảm thấy Chân Mỹ Lệ chính là một cái kỳ tích, là một hồn ma kỳ tích, nếu như cô có thể được sống tiếp thì đúng là một chuyện tốt có hy vọng.
Nhưng mà bây giờ, Chân Mỹ Lệ không sống được.
Trương Khả nhìn tòa nhà cao cao đối diện, “Đây là nơi trước kia cô sống sao?”
“Đúng vậy.” Chân Mỹ Lệ ôm ly trà sữa, nhìn cửa sổ tầng 16, cô cười nhẹ “Đó là nơi trước kia tôi sống”.
Dù sao cũng phải chết, phải nhìn nhà cũ một lần chứ.
“Sau khi chết cũng không có vào sao?”
“Đúng rồi.” Chân Mỹ Lệ thật sự cảm thấy rất buồn cười. Năm đó, cô cầu trấn trạch phù treo ở cửa, phù hộ trong nhà bình an. Kết quả, sau khi cô chết, cũng vì trấn trạch phù đó mà không thể vào nhà được.
“Muốn về nhìn không? Dù sao cũng phải đi rồi”.
“Không đi.” Chân Mỹ Lệ cười sau đó bất đất dĩ mà thở dài. Nơi đó đã không còn là nhà của cô nữa, cũng không còn thứ gì của cô nữa rồi, “Có một lần, khi Điền Hân dọn dẹp, đem tất cả những thứ còn sót lại của tôi vứt rồi”.
Hôm đó là một ngày mưa rất lớn, Chân Mỹ Lệ nhìn thấy giấy tờ, ảnh chụp, nhật ký rơi rớt trên mặt đất, cô ngồi xổm ở đó mà gào khóc. Cô rất là rức giận, rất là đau khổ, đây là những thứ của cô còn sót lại mà Phương Lâm giữ làm kỷ vật, nhưng mà đã bị Điền Hân vứt bỏ. Lúc ấy, có lẽ là Điền Hân cũng không biết, cái hộp này có hai ngăn kép, bên trong ngăn kép đó là đồ vật của Trịnh Dĩnh mà Phương Lâm lén giấu đi.
Nhưng mà, Chân Mỹ Lệ vẫn rất buồn, cô oán hận Điền Hân, cũng oán trách Phương Lâm không có giấu kỹ.
Sau đó, Phương Lâm trở về nhà, mặc kệ trời mưa lớn đi tìm lại những thứ này. Nhưng mà, anh cũng không có mang chúng về nhà, mà là chôn dưới một gốc cây đào ở trên núi.
Ngày hôm đó, Phương Lâm ngồi giữa trời mưa liên tục khóc, khóc mãi, khóc tới đau lòng như vậy, anh ấy kêu tên của cô, nói muốn nhìn thấy cô, muốn nói xin lỗi với cô.
Chân Mỹ Lệ cũng khóc, vẫn luôn ngồi bên cạnh anh ấy khóc.
Cuối cùng, Phương Lâm chôn tất cả đồ vật ở đó chỉ đem về một bức ảnh chụp chung của hai người mà thôi.
Chân Mỹ Lệ cảm thấy mình quá mít ướt, cô xoa xoa mắt, nhẹ nhàng nói, “Đi thôi. Đi xem phim đi, từ ngày tôi sống lại còn chưa từng vào rạp chiếu phim nữa”.
Còn có rất nhiều thứ cô chưa có làm, cô phải hưởng thụ cuộc sống mới được.
“Chân Mỹ Lệ, cô nhìn xem, bên kia có một con ma phải không?” Trương Khả cảm thấy mình bị hoa mắt rồi, tại sao lại nhìn thấy trong nhà của Chân Mỹ Lệ có ma vậy?
“……” Chân Mỹ Lệ cảm thấy cô điên rồi, cô cũng thật sự thấy được một con ma, còn đang giơ tay vẫy chào bọn họ nữa……
Chân Mỹ Lệ bất chấp mọi thứ, lập tức chạy về nhà, sau đó nhìn thấy được trấn trạch phù. Cô tháo ra, lấy ra chìa khóa dự phòng ở bên dưới kệ giày, mở cửa ra.
“Mày mau ra đây!” Chân Mỹ Lệ thở hồng hộc, rống lớn.
Sau đó, lập tức nhìn thấy một con mà chầm chậm bay ra.
“Tại sao cô lại ở đây?” Chân Mỹ Lệ chất vấn.
“Cái này còn không phải là tại cô sao?!” Tiêu Hoan khóc lớn trách móc Chân Mỹ Lệ, “Cô dán cái trấn trạch phù ở đó thì làm sao mà tôi đi ra được chứ! Tôi đã bị nhốt ở đây nhiều năm rồi, chỗ nào cũng không được đi, tất cả là tại trấn trạch phù của cô đó!”.
“……” Chân Mỹ Lệ ngốc.
Hồn ma nữ này tên là Tiêu Hoan, là một con ma xử nữ. Trước khi cô ấy trở thành ma thì chưa từng có bạn trai, cho nên hy vọng có thể cảm nhận được cảm giác quan hệ nam nữ rồi mới lên đường đầu thai.
Cho nên, cô tìm mãi tìm mãi mới tìm được người vừa ý là Phương Lâm, còn biết được đang quen với Trịnh Dĩnh, hai người trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, nhất định sẽ bén lửa. Tiêu Hoan lập tức vào ở trong nhà hai người luôn, đợi lúc hai người bọn họ XX liền nhập vào người Trịnh Dĩnh.
Nhưng mà đáng tiếc, hai người này đúng là trẻ ngoan, thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay nhau mà thôi. Tiêu Hoan cảm thấy chả có gì thú vị, định đi tìm một người mới, ai mà ngờ, Chân Mỹ Lệ treo trấn trạch phù làm cô bị nhốt trong nhà. Đúng là ma quỷ bên ngoài vào không được, nhưng bên trong chả ra được.
Sau đó Trịnh Dĩnh qua đời, Điền Hân dọn vào, Tiêu Hoan cảm thấy cơ hội lại tới rồi, ai mà ngờ, sức mạnh tinh thần của Điền Hân lại mạnh như vậy, cô không có cách nào nhập vào Điền Hân được. Cứ như vậy, Tiêu Hoan chỉ có thể ở chỗ này, mỗi ngày đều phải ăn cơm chó.
Trương Khả cảm thấy, Tiêu Hoan cũng thật là thảm.
Tiêu Hoan bay quanh Chân Mỹ Lệ một vòng, “Làm sao mà cô lại sống lại được vậy?”
“Tôi sắp chết nữa rồi, cho nên, cô không cần quan tâm điều đó đâu. Đây là ý chỉ của ông trời”. Chân Mỹ Lệ không muốn nói nhiều với Tiên Hoan, cô thúc giục cô ấy nhanh chạy đi đi.
“Dù sao thì đây cũng là nhà cô, cô không muốn đi tham quan một chút sao?”, Tiêu Hoan dẩu miệng nói.
“Không cần.” Chân Mỹ Lệ nhìn quanh, nơi này đã hoàn toàn khác với 5 năm trước, đã không còn là nhà của cô nữa rồi.
“Được rồi, cô đi nhanh đi.” Chân Mỹ Lệ hối Tiêu Hoan, cô còn phải treo lá bùa lại chỗ cũ nữa.
“Cô phải bồi thường cho tôi! Nếu không bồi thường, mỗi ngày tôi đều sẽ ăn vạ bên người Phương Lâm, chỗ nào cũng không đi!”
Tiêu Hoan chơi xấu, Chân Mỹ Lệ chỉ cảm đau đầu.
“Cô giới thiệu Lư Nhất Bạch cho cô ấy là được rồi. Dù sao thì cậu ta cũng là cái tay già đời, chắc là bên cạnh cậu ấy chưa bao giờ thiếu con gái, còn ăn hiếp cô, vừa lúc trả thù luôn”. Trương Khả đưa ra ý kiến, nói với Tiên Hoan, “Cô có thể đi theo Lư Nhất Bạch, chắc chắn sẽ có cơ hội bám vào người khác.,
Chân Mỹ Lệ trừng mắt cậu ta.
Tiêu Hoan rất hứng thú hỏi, “Nhà cậu ta ở đâu?”
“Cô đừng có nghe cậu ta nói tào lao!” Chân Mỹ Lệ vội nói.
Tiêu Hoan không để ý tới Chân Mỹ Lệ, nói với Trương Khả “cậu dẫn tôi đi thôi”.
Trương Khả nói, “Được nha, nhưng mà bây giờ cậu ta đang đi làm rồi”.
“Cậu ấy có đẹp trai không?” Tiêu Hoan hỏi, cô muốn tìm một người đẹp trai.
“Rất đẹp trai, còn muốn đẹp trai hơn Phương Lâm nữa.”
“Trương Khả, cậu im miệng đi!” Chân Mỹ Lệ nổi giận gầm lên một tiếng.
Tiêu Hoan bĩu môi, vội vàng lôi kéo Trương Khả bay đi, ai cũng không thể ngăn cản cô!
Chân Mỹ Lệ tức điên, cô vội vàng xông ra ngoài, còn chưa đi tới cửa liền nghe được tiếng của Phương Lâm, bọn họ đã trở lại!
Chân Mỹ Lệ hoảng sợ, không phải bọn họ đi ra ngoài chơi rồi sao, sao nhanh vậy đã về rồi?!
Chân Mỹ Lệ gấp như kiến bò trên chảo nóng, trời xui đất khiến như thế nào mà cô vọt vào phòng ngủ. Sau đó, Chân Mỹ Lệ trốn vào tủ quần áo.
“Sao trấn trạch phù lại rớt xuống đất vậy nhỉ?” Điền Hân nói.
“Đề anh treo lên lại.” Phương Lâm treo trấn trạch phù lên.
Hai người ở bên ngoài nói nói cười cười. Chỉ cần nghe cách hai người họ nói chuyện với nhau thôi cũng biết được mối quan hệ giữa họ lại càng thân mật hơn rồi.
“Cô không cảm thấy khó chịu sao?” Tiêu Hoan không biết khi nào chạy về tới, cô khoanh tay chê cười Chân Mỹ Lệ.
“Không.” Chân Mỹ Lệ xoay mặt sang chỗ khác không nói chuyện nữa.
Hai người bên ngoài nghiêng ngã lảo đảo vào phòng ngủ, sau đó bắt đầu làm chuyện nên làm. (khóc T.T)
Chân Mỹ Lệ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngồi xổm một cục trong tủ chịu trận.
“Ôi, có cái gì đâu mà ngại? Đây không phải là chuyện bình thường sao? Cách vài ngày lại phải nhìn thấy” Tiêu Hoan thở dài, “Nếu không phải cô gái kia quá khó nhập thì tôi đã sớm xong việc rồi, đúng là quá đáng tiếc. Người con trai này càng ngày càng chuyên nghiệp a.”
Tiêu Hoan lại liếc nhìn Chân Mỹ Lệ “Cô thật sự không nhìn sao?”
“Muốn chết à”