Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên trong một quán cà phê tại Thành Đông, có vài ba khách ngồi thong thả nhâm nhi trong quán.
Một người đàn ông mặc sơ mi trắng, cầm cái mai rùa đã khô che gần hết nửa khuôn mặt, khẽ lắc mai rùa rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Vì buổi gặp mặt hôm nay, mà tối qua tôi đặc biệt bói một quẻ, quái tượng hiện rõ, người định mệnh của tôi hôm nay sẽ xuất hiện từ phía đông, mặc váy dài màu trắng…!”
Đinh Mông cúi đầu nhìn nhìn mình, khó trách lúc nãy, khi vừa bước chân ra khỏi nhà đã bị lôi lại, nói nên mặc váy trắng…
Người đàn ông mặc áo trắng phía đối diện cô vẫn đang không ngừng phấn đấu nói: ” Cô sinh ngày 20 tháng 5, cung Kim Ngưu, còn tôi thuộc cung Xử Nữ, hai chòm sao này mà kết hợp thì cực kỳ xứng lứa vừa đôi!”
“Vậy sao?…” Đinh Mông cười trừ ha hả, cúi đầu uống ngụm nước chanh trong ly.
Bên kia, người đàn ông lén nhìn cô vài lần, ánh mắt dừng lại trên kính mắt của cô mà lòng nặng trĩu: “Nhưng… trong Kinh Dịch nói, nếu như thiếu nữ ấy mang kính thì sẽ khắc mệnh với tôi. Vậy cô có thể đổi sang kính sát tròng được không?”
Đinh Mông ho khan hai tiếng, rất muốn hỏi cái tên này đã đọc phiên bản đặc biệt nào của Kinh Dịch vậy?
Nhưng nghĩ đến trái tim yếu đuối của lão phật gia ở nhà, nên cô đành thôi vậy: “Ha ha… tôi bị dị ứng với kính sát tròng!”
“Vậy…có thể đi phẫu thuật cận cũng được, cũng khá nhanh chóng mà.”
Cô làm ra vẻ hơi giật mình: “Tôi nghe nói, phẫu thuật laser thường sẽ dùng cách đốt điện, tôi thấy cách đó hơi ghê! Thật ra độ cận của tôi cũng không cao, không đeo kính cũng được.”
Người đàn ông nhìn nghiêng qua cặp kính cận của cô, thấy chúng dày như cái tường thành, chỉ biết cười khô khan vài tiếng: “Nói thì vậy, chứ nếu nhìn xa thì không thể nào thấy rõ được đâu nhỉ?”
“Sao vậy được!” Đinh Mông lắc đầu lung tung: “Mặt trời xa thế tôi còn thấy rõ nữa là!”
Người đàn ông đối diện: “…”
Vị tiểu vương tử kiêm thầy bói này sau đó không lâu liền tìm cớ mau chóng chuồn đi.
Đinh Mông nhìn người ta khuất bóng thì bưng ly nước chanh uống sạch, thở ra một hơi dài, rồi lôi một cái hộp từ trong túi xách ra, nhanh chóng tháo kính, gắn kính sát tròng vào.
Quả nhiên trên mạng nói không sai chút nào!
Mắt kính ngoài nhìn đường rõ ra còn có thể chặn được “hoa đào” bay tá lả!
Cất hộp kính, cô chuẩn bị đứng dậy đi thì bàn bên cạnh, một cô gái bực tức đập bàn đứng dậy: “Anh không muốn xem mắt thì có thể không đến đây, nhưng làm người thì không có quyền coi thường người khác như thế!”
Cô gái nói xong, hầm hổ bước đi, giầy cao gót gõ cộp cộp trên nền gạch sáng loáng.
Những người trong tiệm dù cố ý hay không cũng ngoái đầu lại nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Đinh Mông cũng không ngoại lệ, hiếu kỳ nhìn về nơi vừa xảy ra chuyện.
**
Kiều Dĩ Thần tựa người vào sofa, không nói gì.
Nói vậy mà nói là nhục mạ người khác à?
Vậy mấy cô cậu ca sĩ trong phòng thu mỗi lần nghe anh chửi mắng có được tính là lăng nhục không?
Hơn nữa… đi xem mắt lại đòi hát cho anh nghe làm gì?
Nếu đã dám hát cho anh nghe, thì phải dám nghe anh nói thật!
“Kiều… Chó con?”
Giọng nói của phụ nữ xa lạ vang lên, Kiều Dĩ Thần theo thói quen nghề nghiệp, trước hết phải cho khẩu âm này 70 điểm.
Với con điểm này của anh, tính ra là rất cao rồi đấy!
Sau đó là…
Cái quỷ gì thế này?
Kiều…Chó con?
Anh nghiêng đầu nhìn sang, đập vào mắt anh là một cô gái thanh tú, khá xinh xắn.
Đinh Mông hơi nghi ngờ nhìn Kiều Dĩ Thần vài lần, nhưng sau đó khẽ cười tươi: “Quả nhiên là cậu, Chó con!”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Hàng lông mày của anh nhíu chặt lại, khuôn mặt trở nên nhăn nhó.
Lúc anh mới đẻ, mẹ anh kể lại là người ta nói đặt tên như thế để cho dễ nuôi, nên đặt tên cho anh là Chó con.Chính nhờ cái tên này mà mấy năm sau đó, anh bình an mà lớn lên.
Chẳng qua, cái bí mật cả đời của anh, tại sao con bé này lại biết?
Đinh Mông một tay cầm túi xách, một tay chỉ ngược vào mũi mình, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn anh: “Gì? Không nhớ mình? Mình là Đinh Mông, học cùng trung học với cậu!”
Đinh Mông? Cái tên này khiến cho ánh mắt Kiều Dĩ Thần thay đổi, cảm xúc cũng từ nghi ngờ chuyền thành giật mình, rồi sau đó quay lại nghi ngờ: ” Cô mới đi phẫu thuật thẩm mỹ về à?”
Đinh Mông: “…”
Nghe Kiều Dĩ Thần nói xong câu đó, hiện giờ câu hỏi duy nhất cô muốn hỏi là, bộ lúc đó, cô xấu lắm hả?
Thời đi học, Đinh Mông khá “mũm mĩm” thậm chí còn nổi tiếng “béo” trong trường.
Thế nên dù là lớp phó học tập có thành tích rất cao, nhưng hầu như không ai muốn chơi với cô, trừ Kiều Dĩ Thần.
Lúc ấy, chủ nhiệm lớp hừng hực khí thế triển khai kế hoạch, một kèm một trong học tập, tức là sẽ để một học sinh học khá ngồi cùng bàn với một học sinh yếu để kèm cặp lẫn nhau.
Giáo viên chủ nhiệm rất hy vọng thành tích của lớp có thể tăng cao một chút. Đinh Mông bất hạnh bị phân ngồi cạnh cái tên phá phách nhất trường, Kiều Dĩ Thần.
Lúc học sơ trung, thành tích của Kiều Dĩ Thần đứng từ dưới đứng lên, dấy là chưa nói cậu ta hở một chút là lại đánh nhau, ẩu đả, phụ huynh đến trường như cơm bữa.
Mỗi lần cậu ta gây chuyện, là y như rằng sẽ thấy mẹ cậu ta rượt cậu ta chạy khắp trường, thỉnh thoảng còn gào thét chất giọng “oanh vàng”: “Kiều chó con! Mày đứng đó cho mẹ, mẹ hứa mẹ không đánh mày đâu!”
Chính nhờ đó mà danh tiếng cậu ta xấu chưa từng thấy, có thể nói là không nhất thì cũng nhì trường.
Vậy mà chủ nhiệm lại bảo Đinh Mông ngồi cùng bàn, giúp cậu ta học tốt lên!
Ngay từ đầu, Đinh Mông đã từ chối, nhưng lại bị giáo viên chủ nhiêm lôi đi bàn chuyện “nhân sinh quan” một hồi.
Cuối cùng, chủ nhiệm vẫn quăng một Kiều Dĩ Thần cho cô.
Ban đầu, cô cũng hơi e ngại cậu ta, càng không dám nói chuyện hay bất cứ hoạt động có dính líu đến cậu ta.
Thậm chí ngay cả việc nhìn mặt cũng không luôn.
Nhưng ngồi cùng với nhau lâu dần, cô phát hiện ra, cậu ta không đáng sợ như mọi người vẫn nói. Hơn nữa, dậy thì lớn lên dễ nhìn nên có rất nhiều nữ sinh trong trường thầm thương trộm nhớ cậu ta.
Điều này khiến cho Đinh Mông bỗng sinh ra một cảm giác tự hào vô cùng.
Quan trọng nhất là, cô phát hiện ra, cứ có một bạn nam nào lôi cô ra làm trò đùa, thì cậu ta lại nhào vào đánh mấy người đó.
Dù bên ngoài cô bình thường không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì rất cảm ơn và hào hứng, cho nên sau đó, mỗi lần nhìn thấy điểm thi của cậu ta, cô đều mắng mình chưa tận lực.
Nhớ tới hồi đó, mình coi hắn như bạn bè, đối xử thân tình, chỉ là hiện giờ cô gầy đi rất nhiều. Khốn kiếp thật, hắn cho rằng cô đi phẫu thuật sao?
Đinh Mông uất ức nói: “trước đây tôi coi trọng cậu, là vì cho rằng cậu là đàn ông đích thực, giờ mới biết, cậu chỉ là loại tầm thương như lũ con trai kia!”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Anh cẩn thận ngẫm nghĩ rồi nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, quả thật rất giống cô nhóc béo tròn hồi ấy ngồi cùng anh.
Chẳng qua.. hiện giờ ít béo đi nhiều rồi!
Ánh mắt anh khẽ động đậy, hơi ngạc nhiên: “Sao bây giờ trông ít béo hơn hồi xưa vậy?”
Đinh Mông cau mũi một cái, cái thói quen này của cô khiến cho Kiều Dĩ Thần bật cười.
Khẽ gật đầu mời cô ngồi xuống, anh thân thiết nhìn cô: “Cô chú dạo này sao rồi?”
“Đều khỏe mạnh hết cả, so với mình, còn nhảy nhót được là ok hết!”
Kiều Dĩ Thần: “…”
“Còn ba mẹ cậu thì sao?”
“Khỏe hết cả!”
Đinh Mông ồ một tiếng, lại hỏi: “Giờ cậu làm cái gì?”
Kiều Dĩ Thần nhíu mày: “Mình làm ở công ty truyền thông Quang Thần”
Nghe vậy, miệng Đinh Mông tròn xoe như chữ 0: “Ồ, công ty đó nổi tiếng lắm, hồi đó mình không thấy cậu có hứng thú gì với âm nhạc cả!”
Kiều Dĩ Thần tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, cười nhẹ: “Đừng nói chuyện của mình! Cậu thì sao? Vẫn đang học lên hay nghiên cứu khoa học?”
Lúc đó, anh nhớ, thành tích học tập của Đinh Mông cực kì tốt, có lần thi thuyết trình tiếng anh, cô còn nói, ước mơ lớn nhất của cô là trở thành một nhà khoa học.
Chữ khoa học bằng tiếng anh, từ đó anh biết thêm một từ.
Đinh Mông vô ý cắn môi, chuyển chủ đề:” À, sao lúc nãy cô gái ấy la ghê vậy? Cậu đi coi mắt à?”
Nhắc tới chuyện này, Kiều Dĩ Thần có chút đau đầu: “Ừ,bị người nhà ép đi!”
Đinh Mông bỗng cảm thấy cô có sự đồng cảm với anh: “Hiazi, cùng đồng cảnh ngộ thôi mà!”
Kiều Dĩ Thần nhìn cô, anh cười nhẹ: “Cũng y như mình sao? Năm nay hình như cậu mới hơn hai mươi lăm?”
Đinh Mông đi học sớm, thời tiểu học lại học nhảy lớp, thế nên đến khi cô học sơ trung là học sinh nhỏ tuổi nhất trong trường.
Đinh Mông gục đầu, cô đáp lời như bông hoa đang ủ rũ vậy: “Ừ, lần trước tham gia tiệc đầy tháng đứa con của bạn, mình cũng thấy hai mươi lăm là còn nhỏ mà!”
Kiều Dĩ Thần phì một tiếng bật cười ha hả. Đinh Mông một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn anh: “Còn nhớ bà nội Lưu không? Tháng trước bà nội Lưu gửi thiệp mời đám cưới cháu gái của bà ấy cho bà nội mình, thế là bà mình đứng ngồi không yên, bắt mình đi coi mắt! Nói là trước khi cháu gái của bà nội Lưu kết hôn, phải đẩy mình ra ngoài!”
Bà nội Lưu và bà nội Đinh Mông xưa nay là đối thủ một mất một còn, đấu đá nhau bao nhiêu năm nay.
Đinh Mông không biết hai người vì sao thù ghét nhau kiểu đó, nhưng cô biết hai người đó, sẽ đấu đá hoạnh họe nhau cả đời, cái gì cũng giành thắng tranh thua, quyết không thua kém người kia cái gì.
Xưa nay, cô coi chuyện hoạnh họe của hai bà không quan trọng, nhưng giờ lôi cô vào chuyện này, thì cô mới phát hiện…
Vị hoàng thái hậu nhà mình muốn đá bay mình ra khỏi nhà!!
Kiều Dĩ Thần nghe Đinh Mông kể, anh dở khóc dở cười nói: “Ý của bà cậu sao??” Không phải là bà nội thì muốn làm gì là làm chứ?
Đinh Mông thở dài: “Cậu cũng biết, bà mình cố chấp lắm, tuổi càng lớn thì càng bướng. Mình với ba mẹ mình coi như cũng bỏ qua thôi. Hơn nữa, bà nội mình mắc bệnh tim, trong nhà cũng không dám chọc đến bà. Bà mình muốn mình đi xem mắt, thì coi như đi thôi, còn mình có nhìn được ai hay không, thì đó là chuyện của mình, bà không quản được, hì hì…!”
Kiều Dĩ Thần cười một tiếng:” Lại đùa giỡn bà nội cậu à?”
Đinh Mông lắc lắc đuôi tóc, ánh mắt to tròn nhìn anh, cô khẽ cười: “Còn cậu… tính ra lớn hơn mình hai tuổi, ông bà mình nói, đàn ông bốn mươi mốt xuân xanh, cậu còn chưa nảy mầm mà sao cô chú vội thế nhỉ?”
Kiều Dĩ Thần nhìn cô: “Nhà mình có hơi khó nói, nói trước là mình phải cưới một cô về cho mẹ mình, nếu không mình phải nghỉ việc về làm chân sai vặt cho anh mình!”
Đinh Mông chớp mắt, thầm nghĩ nhà có công ty nhìn quả nhiên khác người thường. Nhưng trong ấn tượng từ đó của cô, Kiều Chó con nhìn trước nhìn sau vẫn là người có tiền.
Lần đầu tiên đến nhà cậu ta chơi, cô chỉ có một suy nghĩ, nhà to thật, cứ như cái lâu đài ấy!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đinh Mông lóe lên như đèn pha nhìn anh: “Chó con… cậu thuộc cung Xử Nữ?”
Nhớ có lần mấy đứa bạn cùng lớp còn chọc quê anh một trận, cuối cùng chúng nó đều im luôn dưới nắm đấm của anh.
Kiều Dĩ Thần khóe miệng hơi giật giật, hắn nghi ngờ con nhóc béo này còn nhớ tên thật của anh không mà suốt ngày gọi cái biệt danh lúc nhỏ đó: “Ừ, thì sao?”
Nụ cười Đinh Mông giống như hoa mới tưới nước, tràn đầy sức sống: “Mình nghe nói, Cung Kim Ngưu và Xử Nữ là hợp nhau tuyệt đối á!”
Kiều Dĩ Thần trầm mặc một chút, cười như không cười nhìn cô: “Cậu là Kim Ngưu à?”
“Ừa, mới tổ chức sinh nhật hồi tháng trước!” Nụ cười vô hại nở tươi tắn trên môi cô: “Cậu xem thử xem, nếu hai chúng ta hợp cung nhau kiểu này, cậu xem xét có thể giả làm bạn trai mình được không? Như vậy vừa giúp mình, cũng giúp luôn cái khó của cậu?”
Kiều Dĩ Thần suy nghĩ trong đầu, ánh mắt dần sáng lên, có thứ ánh sáng khẽ lóe qua mắt: “Vậy… không bằng hai đứa mình đi đăng kí kết hôn luôn đi!”