Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi những lời của Kiều Dĩ Thần được đăng lên, toàn bộ diễn đàn im lặng đến đáng sợ.
Đinh Mông nhìn chằm vào màn hình một lúc lâu, sau đó nhấn vào avatar của Kiều Dĩ Thần, gửi đi một tin nhắn riêng: “Tôi cứ nghĩ anh đã sớm không chơi cái này chứ.”
Không lâu sau, cô liền nhận được câu trả lời của Kiều Dĩ Thần: “Tôi cũng cho rằng cô đã sớm không chơi nữa rồi.”
Đinh Mông: “Ách, tôi luôn để chế độ offline.”
Kiều Dĩ Thần: “Tôi cũng vậy.”
Đinh Mông nghĩ ngợi một chút, đầu ngón tay gõ trên bàn phím vài chữ, chưa kịp gửi đi, đã thấy tin nhắn Kiều Dĩ Thần gửi đến: “Tôi nhớ hình như tôi đã bảo cô đi ngủ rồi mà, sao bây giờ cô còn lên mạng?”
Đinh Mông: “…”
Thật không nghĩ tới, cô trốn ở trong phòng lén lút lên mạng, vậy mà cũng bị bắt được.
Kiều Dĩ Thần: “Những lời trên diễn đàn cô không cần phải trả lời, cần không cần để ý đến lời bọn họ nói.”
Đinh Mông xóa đi những chữ vừa gõ, nhập lại dòng chữ mới: “Tôi biết rồi, Đỗ Hiểu chính là thầm mến anh ╮(╯_╰)╭ “
Kiều Dĩ Thần ở bên kia không nói gì, Đinh Mông lại gõ cốc cốc: “Bây giờ anh đang nghĩ đến Đỗ Hiểu sao?”
Kiều Dĩ Thần vẫn không trả lời, Đinh Mông chớp chớp mắt: “Cẩu Đản, anh đang xấu hổ hả? Hay là đang vui vẻ?[doge]”
Kiều Dĩ Thần: “Cô có thể đến phòng tôi để nhìn xem, hiện tại tôi đang xấu hổ hay vui vẻ.”
Đinh Mông: “…”
“Tôi ngủ đây 88888” Cô nhanh lẹ nhấn dấu X tắt khung đối thoại, chuẩn bị thoát khỏi nick chim cánh cụt nhỏ, bỗng ngón tay dừng lại một chút, sau đó gửi yêu cầu kết bạn với Kiều Dĩ Thần.
Kiều Dĩ Thần rất nhanh chấp nhận yêu cầu của cô. Đinh Mông cười cười, nhấn vào “rời khỏi diễn đàn” rồi tắt máy đi ngủ.
Kiều Dĩ Thần nhìn thấy avatar của Đinh Mông chuyển sang đen cũng nhấn X tắt khung đối thoại với cô, ở giữa màn hình vẫn còn một khung đối thoại do Đỗ Hiểu gửi đến, ở trong đó còn có mấy dòng lịch sử trò chuyện.
Đỗ Hiểu: “Kiều Dĩ Thần, nếu anh vẫn còn dùng nick này thì tại sao những tin nhắn trước kia em gửi cho anh, anh lại không trả lời?”
Đỗ Hiểu: “Câu trả lời của anh trên diễn đàn là có ý gì?
Kiều Dĩ Thần: “Thế cô nói Đinh Mông ở trên diễn đàn là có ý gì?”
Đỗ Hiểu liền trả lời: “Cô ấy đã sớm không sử dụng nick này nữa, em có nói cô ấy thế nào thì cô ấy cũng không nhìn thấy được.”
Cô ta vừa nói xong liền nhận được tin của diễn đàn là Đinh Mông đã rời khỏi.
Cô ta ngẩn người trước máy vi tính, trên màn hình lại xuất hiện tin nhắn.
Kiều Dĩ Thần: “Vậy tôi nói cô như thế nào, cô cũng có thể xem như không thấy nhé.”
Kiều Dĩ Thần gửi xong những lời này liền tắt khung đối thoại, nhìn vào nick chim cánh cụt nhỏ. Hắn nhấn vào avatar của Đinh Mông, gửi đi một tin “Offline vẫn có thể thấy được.”
Ở đầu bên kia, Đỗ Hiểu gõ cốc cố một chuỗi tin nhắn dài ngoằng, còn chưa được gửi đi, đã thấy thông báo có tin nhắn mới.
Kiều Dĩ Thần rời khỏi diễn đàn Sơ tam lớp bốn.
Đỗ Hiểu nhíu chặt mày, “ba” một tiếng vào máy tính.
Tình hình trên diễn đàn cứ như vậy trôi qua, trong lòng Đinh Mông cũng không để ý gì. Sinh hoạt mỗi ngày của cô vẫn là được huấn luyện với cường độ cao, điều duy nhất đáng nói đến chính là mỗi ngày Kiều Dĩ Thần đều làm một hộp cơm trưa mang đến cho cô.
Buổi diễn tập càng lúc càng tới gần, thầy phụ trách Đinh Mông rất tranh thủ thời gian giúp mọi người chuẩn bị ca khúc dự thi, đến giờ nghỉ trưa cũng không có. Thầy giáo khác cầm theo hộp cơm đi vào phòng nghỉ, thấy thế nhịn không được liền tán thưởng: “Anh cũng thật là, đến cả cơm trưa cũng không ăn sao?”
Ông ấy nói xong đặt hộp cơm xuống cầm lấy bản nhạc phổ lên, lại đúng là bài Bạch Điểu của Đinh Mông. Ông ấy nhìn suy nghĩ một hồi, chân mày hơi nhíu lại: “Ây, phong cách biên khúc này có chút giống bút tích của Kiều Dĩ Thần đó.”
Thầy dạy của Đinh Mông cười nói: “Mắt nhìn của anh không tồi, đúng là Kiều Dĩ Thần. Lúc sáng cậu ấy có ghé qua, đúng lúc tôi đang biên khúc, cậu ấy thuận tay giúp tôi nhìn qua.”
Một người khác nhướng mày: “Thôi rồi, Kiều Dĩ Thần biên soạn bài này, nó lập tức biến thành một bài hát toàn âm cao rồi.”
“Đúng vậy, âm cao nhất cậu ấy soạn lại vừa vặn phù hợp với giọng của Đinh Mông, tôi cảm giác hình như cậu ấy hiểu rất rõ giọng của Đinh Mông.”
“Cậu ấy là giám khảo đó, nghe cô ấy hát nhiều như vậy chắc là cũng nhớ được.”
“Chắc vậy, vận khí Đinh Mông đúng là tốt, hi vọng cô ấy nắm được cơ hội này.”
Lúc này, Đinh Mông đang ở trong phòng tập ăn cơm, hoàn toàn không biết “vận khí” của mình tốt đến mức nào.
Trước cuộc thi 2 ngày, tổ tiết mục tổ chức một buổi diễn tập. Lần này có tới 20 thí sinh thi đấu nên so với lần trước còn long trọng hơn nhiều, sảnh của sân khấu có thể chứa đến 1000 khán giả, các đội ca múa hòa nhạc đều đông đúc khiến cho nơi này càng thêm sôi động.
Đinh Mông biết được sẽ có một ban nhạc nhỏ đến làm nhạc đệm cho cô thì sợ đến ngây người. Đến khi cô thấy thí sinh thi khiêu vũ có cả một đoàn múa chuyên nghiệp theo sau hỗ trợ thì mới bình tĩnh lại đôi chút.
Bạch Điểu, bài hát này đã được biên khúc lại một lần nữa, hòa âm biến hóa nhanh chóng, còn có giọng trẻ con hợp xướng thêm vào. Sau khi diễn tập xong, toàn thân Đinh Mông lâng lâng.
Giờ cô đã hiểu được vì sao mà nhiều người muốn được trở thành ngôi sao như vậy, cảm giác thật tuyệt vời.
Lần này tổ chức cũng có nhiều thay đổi lớn, 20 thí sinh sẽ bị phân thành 4 tổ, sau khi mỗi tổ biểu diễn xong, giám khảo sẽ trực tiếp chọn ra người đi vào vòng trong, 4 người còn lại phải xem số phiếu bầu của khán giả, ai có nhiều phiếu bầu nhất sẽ được vào vòng trong.
Trước cuộc thi một ngày sẽ tổ chức chức rút thăm. Đinh Mông hi vọng cô có thể giữ vững được tay nghề bốc thăm của mình, nhưng mà kết quả thật khiến người ta rơi nước mắt.
Cô và Đường Thi Nhiên lại cùng vào một tổ.
Kiều Dĩ Thần thấy sau khi Đinh Mông trở về cả người ỉu xìu, bình thản hỏi: “Nghe nói cô rút thăm chung tổ với Đường Thi Nhiên?”
Đinh Mông đau buồn ngước mắt nhìn hắn: “Anh biết rồi à? Anh nói xem, có phải tôi sẽ dừng chân trước 20 đối thủ mạnh như vậy…”
Kiều Dĩ Thần nói: “Không phải sẽ chọn thêm một thí sinh có khí chất nhất sao?”
Đinh Mông tiếp tục đau buồn chống cằm ngước: “Anh cảm thấy tôi sẽ là người có khí chất nhất sao?”
Không phải cô tự khinh thường bản thân, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, cô không phải là người luôn được hoan nghênh, yêu thích.
“À..” Kiều Dĩ Thần trầm tư “Hiện tại cô đã xinh đẹp hơn trước, cô hãy tin rằng đại đa số mọi người đều nhìn mặt để đoán khí chất.”
“… Cảm ơn anh đã an ủi.”
Kiều Dĩ Thần nhìn cô, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ. Một lúc sau, tay anh cầm một hộp quà hình vuông từ trong phòng đi ra.
“Cái này cho cô.”
Giọng nói của anh từ trên đỉnh đầu vọng xuống, Đinh Mông ngẩng đầu nhìn anh, nhận lấy cái hộp trong tay anh: “Là cái gì vậy?”
Kiều Dĩ Thần không trả lời, đi tới ngồi xuống chỗ của mình. Đinh Mông mở hộp ra, mắt lập tức lóe sáng: “Trời ạ, váy! Cẩu Đản, anh vậy mà tặng váy cho tôi sao!”
Kiều Dĩ Thần hít một hơi, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ: “Cẩu hải đừng kích động, đây là váy để mai cô mặc đi thi.”
Cẩu hải: “…”
“Để tôi mặc thử xem!” Đinh Mông cầm lấy váy, chạy vào phòng mặc thử, khoảng 5 phút sao, cô nhăn nhăn nhó nhó từ trong phòng đi ra “Thế nào?”
Kiều Dĩ Thần nhìn kỹ cô, váy trắng mặc lên người cô trông rất hợp, thiết kế tao nhã ôm lấy người, phô ra đường cong xinh đẹp của cơ thể, vài đường chỉ bạc đính trên váy, dưới ánh đèn sáng lấp lánh như là các vì tinh tú trên trời làm chiếc váy càng thêm nổi bật.
“Thả tóc ra xem nào.” Anh nói
“Ok.” Đinh Mông nghe lời buông tóc xuống, xõa ra trước ngực rồi dùng tay sửa sang lại chút.
Kiều Dĩ Thần gật gật đầu hài lòng: “Được rồi, giống như trong tưởng tượng của tôi.”
Đinh Mông mặc váy nên có chút không tự nhiên: “Có phải rất mắc không?”
“Ừ, cho nên ngàn vạn lần cô đừng làm hư.”
“Biết rồi.” Đinh Mông chân thành gật đầu.
Kiều Dĩ Thần mỉm cười.
“Nhưng mà, tôi không có giày nào hợp với cái váy này.” Vốn cô định trong cuộc thi ngày mai cô sẽ lấy bộ lễ phục dưới đáy tủ đồ ra mặc, bây giờ có cái váy này, so sánh một chút thì bộ lễ phục đó lập tức liền không thấy ánh sáng mặt trời được nữa.
“Giày tôi cũng chuẩn bị xong rồi.” Kiều Dĩ Thần chỉ chỉ vào hộp giày không biết được đặt lên bàn từ lúc nào “Thử xem”
Đinh Mông kinh ngạc mở to mắt, đi tới mở hộp ra, bên trong là một đôi sandal màu bạc, xem ra tốn rất nhiều Mao gia gia (là tốn nhiều tiền ấy, tờ tiền Trung Quốc in hình bác Mao Trạch Đông ^^).
Giày số 38, đây là size cô hay mang. Đinh Mông ngước mắt liếc nhìn Kiều Dĩ Thần một cái, đến số giày của cô mà anh ta cũng biết?
Cô cẩn thận mang đôi giày sandal vào, bước tới hai bước rồi xoay người lại đối diện với Kiều Dĩ Thần nói: “Ngượng quá, tôi đi thi mà anh phải giúp tôi chuẩn bị trang phục.”
Kiều Dĩ Thần cười cười: “Không có gì, tiêu tiền vì vợ là chuyện đáng làm.”
Đinh Mông: “….”
Cái tiếng vợ có lực sát thương không hề nhẹ, cô xấu hổ và giận dữ đi nhanh về phòng mình.
Kiều Dĩ Thần đứng trong hành lang cười gập lưng.
Thấy Đinh Mông đối với cách xưng hô này hoàn toàn không có sức chống cự, Kiều Dĩ Thần giống như đứa trẻ tìm được một đồ chơi mới, chơi đến nghiện: “Vợ à, thẹn thùng xong thì ra nhé, còn phải lên tầng 2 luyện tập đó.”
Đinh Mông: “…”
Cô thay quần áo rồi đi luyện tập với Kiều Dĩ Thần. Sau khi kết thúc 2 giờ luyện tập, Đinh Mông cười nói ngọt ngào với Kiều Dĩ Thần: “Cảm ơn ông xã.”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Nhìn biểu tình giống như bị sét đánh ở đáy mắt anh, Đinh Mông thỏa mãn bước đi.
Kiều Dĩ Thần vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, lỗ tai lại dần dần ửng đỏ lên, anh thần người một lúc, sau đó mới tắt đèn đi xuống dưới.
Sau vụ này Đinh Mông mừng thầm phát hiện ra Kiều Dĩ Thần không còn gọi cô là vợ lần nào nữa, xem ra cô đã thành cô khiến cho anh tự mình cảm thấy ghê tởm với kế hoạch của bản thân.
Đinh Mông cầm lấy váy và giày của Kiều Dĩ Thần cho cô đi đến phòng tập rất sớm. Buổi chiều cuộc thi diễn ra, hôm nay chỉ thi có 2 tổ, Đinh Mông ở tổ thứ 2.
Tuy rằng bây giờ vẫn còn sớm nhưng phòng chuẩn bị đã rất đông đúc. Lần này tổ tiết mục đã tìm người trang điểm, trang phục chuyên nghiệp để giúp bọn họ, các thí sinh đều chuẩn bị tích cực chiến đấu với nhau.
Đinh Mông thay váy diễn vào, toàn thân đều phát sáng lên. Không ít thí sinh trong phòng đều nhìn về phía cô, cô gái bà tám cũng khá thân thiết với cô không nhịn được thở dài nói: “woa Đinh Mông, quần áo hôm nay của cô cũng đẹp nhỉ”
Người trang điểm cho nàng cũng nói: “Cô mặc váy này nhìn rất xinh đẹp.”
Đây là lần đầu tiên Đinh Mông được nhiều người nhìn và khích lệ như vậy, cười cười có chút ngượng ngùng: “cảm ơn.”
Đường Thi Nhiên cũng nhìn cô, cười nói: “Đúng vậy, cô xinh đẹp thế này đi thi hoa hậu cũng được luôn đó.”
Đinh Mông động đậy chân mày, không trả lời lại cô ấy. Sắp sửa thi đấu rồi, cô không muốn chút nữa bị ảnh hưởng tâm trạng.
Giữa trưa mọi người đều muốn ăn chút gì đó nên đi theo nhân viên công tác ra hậu trường. Đinh Mông lén nhìn bên ngoài một chút, 1000 người trên khán đài, không còn chỗ trống.