Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây là một câu chuyện được coi là vô cùng bi thương…
Đinh Mông lôi gối lên ôm vào ngực: “Cậu không hỏi mình vì sao gầy đi à? Thật ra mình không hề giảm béo, chỉ là bệnh nên tự nhiên ốm đi thôi!”
“Bệnh!” Phần đuôi lông mày của Kiều Dĩ Thần khẽ nhếch lên.
Nhìn anh nghiêm túc, Đinh Mông gật đầu giải thích: “Đừng lo, mình không mắc bệnh truyền nhiễm đâu!”
Kiều Dĩ Thần: “…”
“Ý mình không phải là vậy!” Anh bất lực vò đầu mình: “Ý mình là chẳng phải lúc đi học, sức khỏe cậu rất tốt sao? Sao lại bệnh?”
Đinh Mông nhún vai: “Khi lên phổ thông, mình đậu Cửu Trung, nhớ không?”
“Nhớ chứ!”
Trường Cửu Trung là trường chuẩn của thành phố A. Năm nào học sinh thi vào trường này cũng cao, anh nhớ lúc ấy, thầy chủ nhiệm hay nói vào được Cửu Trung, là đã bước nửa một chân vào đại học có tiếng.
“Mình đậu vào Cửu Trung, nhưng sau khi khai giảng, mình mới phát hiện ra mình đang cố sức. Bạn trong lớp ai cũng xuất sắc, còn mình so với họ chỉ là trung bình, nhất là môn toán, sự chênh lệch càng lúc càng tăng lên. Rất nhiều thứ mình không hiểu gì cả, thì các bạn trong lớp đã làm xong. Mình vốn không phải là người thông minh gì, thế nên để có thể bằng các bạn trong lớp, mình phải cố gắng thật nhiều mới rút ngắn được sự chênh lệch với các bạn!”
Đinh Mông mím môi, tiếp tục nói: ” Học ở Cửu Trung, mình phải ở trọ, mỗi sáng năm giờ mình phải dậy sớm ra ngoài hành lang, nương đèn trên hành lang để học bài. Mỗi tối hết giờ tắt đèn, mình trốn trong chăn, bật đèn bàn tiếp tục học. Hầu như để tiết kiệm thời gian nên mình gần như không uống nước để khỏi đi WC, nhờ đó, mỗi lần thi học kì, thành tích của mình đều ở trong mười người… tuy vất vả vậy nhưng mình cảm thấy mọi sự cố gắng đều đáng giá. Nhưng cũng vì thế nên sức khỏe của mình không thể chịu nổi, càng lúc mình càng gầy đi, rồi mình ngất trong tiết thực hành hóa!”
Bây giờ, bao nhiêu năm, kể lại chuyện này, cô cũng có chút không tin nổi lúc ấy mình lại có thể liều mạng như thế: “Sau đó, bác sĩ nói áp lực của mình lớn quá, mất sức trầm trọng, nếu cứ tiếp tục thế thì rất nguy hiểm. Lúc ấy mình còn mắc chứng kén ăn và bị đau nửa đầu nữa, nên hầu như buổi tối mình không ngủ được. Sau khi nằm viện một tuần, bác sĩ khuyên mẹ cho mình nghỉ học!”
Chính lần tạm nghỉ học này, khiến cho toàn bộ nhân sinh quan của cô thay đổi.
Có lẽ bị đè nén quá lâu, từ khi về nhà, cô không thèm đụng vào sách giáo khoa nữa, ngày nào cũng chúi đầu chơi điện tử, còn học người ta chơi kết hôn trên mạng nữa.
Chuyện này tốt nhất không nên kể cho Kiền Dĩ Thần.
“Sau đó, mình đi học lại thì không theo kịp mọi người, nên chuyển trường sang một trường cấp ba bình thường, sau đó… thì cậu biết rồi đấy!”
Đinh Mông kể xong, thì trong phòng khách hầu như không có tiếng động nào.
Cô cứ tưởng sau khi kể xong chuyện thì Kiều Dĩ Thần sẽ nói gì đó, không ngờ anh chỉ giơ tay xoa nhè nhẹ tóc cô.
Trái tim Đinh Mông khẽ động đậy, ngớ ra cả nửa ngày mới nhớ – vi phạm vào điều thứ ba: không cần có những hành động thân thiết trừ khi cần thiết!
Cô giật mình, nhảy ra khỏi sofa bay xuống đất, cái còi cũng theo quán tính rơi xuống, tiếng hú từ cái còi như chuông báo động vang lên.
Đinh Mông: “…”
Kiều Dĩ Thần nhìn cái còi hú không ngừng dưới đất rồi ngẩng đầu nhìn Đinh Mông: “Cái gì vậy?”
Đinh Mông nhanh bay tới nhặt cái còi, tắt tiếng đi, mới khiến tiếng hú dừng lại. Cô thở dài một hơi, cười cười: “Đây là còi báo động, đề phòng mấy tên dâm tặc!”
Kiều Dĩ Thần khóe miệng khẽ nhếch lên: “Dâm tặc?”
“Ài, đừng hiểu lầm, mình không nói cậu!”
Đinh Mông ngại ngùng vén tóc ra sau tai: “Cậu cũng biết, xinh xắn đáng yêu như mình đi một mình ngoài đường rất nguy hiểm!”
Ừ… rất dễ hù người ngoài đường!
Anh mím môi, tiếp tục hỏi vấn đề lúc nãy: “Cậu chưa nói mình nghe sao tự nhiên lại đi thi?”
“À, cái này à, đi ngang qua thấy nên tham gia thôi!”
Kiều Dĩ Thần im một chút rồi hỏi cô: “Ý là chỉ tham gia cho vui?”
Đinh Mông cũng suy nghĩ cẩn thận: “Cũng không hẳn. Cậu quên rồi à? Mình cũng thích hát hò mà, hồi học cấp 2 mình còn thuộc đội văn nghệ nữa mà!”
Kiều Dĩ Thần gật đầu, dường như đang nghĩ gì đó.
Đinh Mông nhìn anh, khẽ thăm dò: “Mình nghe nói cậu sẽ sáng tác ca khúc cho người đứng nhất à?”
“Ừ!” Anh đồng ý làm giám khảo cho cuộc thi, là muốn tìm cho mình một hạt giống mới.
Nghĩ đến đây, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đinh Mông: “Vòng sơ tuyển còn phải tiến hành trong hai ngày nữa, sau đó mới bắt đầu chọn người vào vòng trong, bắt đầu tiến hành đặc huấn trong một tuần. Ngày mai nếu như không có chuyện gì, tối mai về nhà mình ăn cơm!”
“Ừ!” tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đến khi chuẩn bị lên sân khấu nhà chồng, Đinh Mông vẫn lo lắng: “Mình cần chuẩn bị cái gì không?”
Kiều Dĩ Thần suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Cầm giấy đăng ký kết hôn theo là được!”
Đinh Mông: “…”
Tuy nói thì nói thế, nhưng vì bữa cơm gia đình này, mà Kiều Dĩ Thần chuẩn bị cho cô rất cẩn thận từ quần áo đến đạo cụ, từ giày dép đến cái kẹp tóc, thứ gì cũng cẩn thận cả.
Đến khi lái xe vào cổng nhà họ Kiều, đã thấy mẹ anh đứng ngay cửa ngóng mắt nhìn ra.
Anh chạy chậm lại, nhìn Đinh Mông ngồi cạnh mình: “Người trong nhà mình cậu đều biết hết rồi, thế nên cứ coi như qua nhà mình ăn cơm thôi, đừng lo lắng!”
“Ừ!” Vì cần phải có biểu hiện của một nàng dâu xuất sắc, tối qua cô lên Baidu tìm tư liệu về Kiều Dĩ Thần, tải hết thông tin xuống máy tính, cả cái sơ yếu lí lịch cứ như lắp đèn bảy màu, sáng nhấp nhánh.
Thì ra nhiều bài hát cô nghe đến nỗi thuộc lòng luôn lại là do anh viết.
Xe dừng lại, Đinh Mông leo xuống cùng chào với Kiều Dĩ Thần. Mẹ anh đứng đó, cười rất tươi và hiền lành, nhưng ánh mắt thì sắc như dao cạo liếc qua quan sát Đinh Mông.
Dưới ánh mắt sắc lẹm đó, Đinh Mông quyết định chủ động ra đòn thì mẹ Kiều đứng đối diện, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Í, đây là Mông Mông mà? Sao con gầy dữ vậy? Bác nhìn không ra luôn ấy!”
Đinh Mông không nghĩ mẹ anh vẫn nhận ra cô, có chút vui vẻ chào mẹ anh: “Dì Kiều, dì còn nhớ con à?” Con trai dì còn hỏi có đi phẫu thuật hồi nào cơ đấy!
Kiều Dĩ Thần ở bên cạnh ho một tiếng: “Hình như em nên gọi là mẹ!”
“…”
( Mình thay đổi xưng hô khi hai người nói chuyện cùng người lớn nhé, còn khi chỉ có anh chị mình vẫn để nguyên cậu- mình vì hai người chưa yêu nhau)
“Mẹ!” Đinh Mông tháo phòng tuyến cuối, nói một chữ. Còn mẹ Kiều đứng đó, nhìn hết trái sang phải, sau đó nhìn về phía anh con trai nhà mình: “Anh kết hôn với Mông Mông à?”
Lúc anh con trai của bà gọi điện về báo, bà nào có tin anh chàng quý hóa nhà bà đã lấy vợ.
Trong đầu bà nghĩ, thằng ranh này chắc lại lôi con bé nào đó về lừa họ cho mà xem. Ai nghĩ đến lại đưa Mông Mông về lừa họ chứ!
Lần này, mẹ Kiều có chút không biết sao nữa.
Kiều Dĩ Thần cười cười, nhìn Đinh Mông: “Mông Mông, đưa giấy cho mẹ nhìn!”
Đinh Mông rất muốn đảo mắt khinh bỉ một cái, nhưng nhịn! Cô cúi đầu lấy tờ giấy hồng hồng trong túi đưa cho mẹ Kiều: “Tuy là có chút đột ngột, nhưng con và Dĩ Thần đăng ký kết hôn rồi ạ!”
Mẹ Kiều cầm tờ giấy, lật trái phải vài lần, cười cười nhét vào tay Đinh Mông: “Thôi, vào nhà ăn cơm cái đã!”
Đinh Mông nhìn Kiều Dĩ Thần, thấy anh cũng đang nhìn mình, cả hai đều hiểu ý vào nhà.
Trong phòng khách rộng rãi chỉ có một người đàn ông, cúi đầu chăm chú vào máy tính bảng.
Ông nghe tiếng nói mới ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn thấy Đinh Mông thì giọng nói có hơi nghi ngờ: “Đinh Mông?”
Đinh Mông sửng sốt một chút, nhìn thấy người đàn ông đó có nhiều nét rất giống Kiều Dĩ Thần, hẳn đây là anh trai anh ta.
Kiều Dĩ Thần đứng cạnh cô, cười nhẹ nhàng, đi qua ngồi trên sofa: “Ánh mắt thật tốt ghê, liếc mắt là biết Mông Mông!”
Kiều Dĩ Hành thả máy tính bảng trong tay xuống, đứng dậy: “Con bé có thay đổi gì với hồi đó đâu, chỉ là gầy hơn thôi!” Nói xong anh quay nhìn Kiều Dĩ Thần: “Vợ em?”
Đinh Mông nghe nói vậy, có chút ngại ngùng. Ngược lại Kiều Dĩ Thần mặt không thay đổi nhìn anh: “Không ngờ tới à?”
Kiều Dĩ Hành không nói nữa, xoay người hướng nhà ăn: “Ăn cơm thôi!”
Lúc chuẩn bị ăn cơm, ba Kiều cũng từ trên lầu đi xuống. Ba Kiều cũng như Kiều Dĩ Hành, hầu như rất ít nói, chỉ có mình mẹ Kiều gợi chuyện.
Kiều Dĩ Thần thì chăm chú gắp đồ ăn cho Đinh Mông, diễn cảnh “tình cảm vợ chồng” sâu sắc.
Kiều mẹ ha hả cười, hỏi hai người: “Không nghĩ dến hai đứa lại thành đôi, hồi đó Dĩ Thần gây rối còn có Mông Mông giúp mẹ canh chừng nó!”
Đinh Mông cũng cười phụ họa: “Thật ra anh ấy cũng không gây sự phá phách gì nhiều!”
“Gì không có? Lúc tiết tự học, nó quăng pháo vào ngăn bàn con, khiến cả hai đứa đều bị mời phụ huynh, con quên rồi à?”
Đinh Mông: “…”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Việc này Đinh Mông quả thực quên sao được chứ.
Học được gần một năm, thì gần trường mở tiệm bán pháo. Lúc ấy chơi pháo rất nguy hiểm, nhưng đám con nít lại rất háo hức thích chơi.
Kiều Dĩ Thần cũng không ngoại lệ. Anh cầm tép pháo, ban đầu định hù cô chơi thôi, ai ngờ tép pháo cháy thật. Đinh Mông hoảng quá nên giật ném vào hộc bàn.
Lúc ấy là tiết tự học, tiếng bùm thật to khiến thầy cô đang ngồi ở phòng sát bên giật hết mình, kết quả, cả hai người bị lôi ra ngoài.
“Anh nói mẹ nghe xem, con bé Mông Mông hiền lành, ngoan ngoãn, vì anh mà bị nhà trường mời phụ huynh, hên cho anh là pháo đó cho con nít chơi, sức nổ nhỏ, chứ nếu pháo đại thì chẳng biết chuyện gì xảy ra. Xem lúc đó anh có đền nổi không!”
Kiều Dĩ Thần bóp trán: “Mẹ! chuyện bao nhiêu năm rồi sao cái gì mẹ cũng nhớ hết vậy hả? Hơn nữa, mẹ không thấy giờ con đoan chính hơn rồi sao?”
Kiều Dĩ Hành nghe câu này, ngẩng đầu nhìn hai người rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa cơm, Đinh Mông giúp đỡ mẹ chồng dọn dẹp chén bát, còn ba chồng thì lên lầu, trong phòng khách chỉ còn hai anh em nhà họ.
Kiều Dĩ Hành nhìn em trai: “Không định đến công ty à?”
Kiều Dĩ Thần nhún vai: “Không nhất thiết có em công ty mới hoạt động được, nhưng có những chuyện, chỉ có em mới có thể làm!”
Kiều Dĩ Hành trầm ngâm một hồi, mới nói: “Hiện tại ngành công nghiệp truyền thông nhạc không còn hoàng kim như xưa, cũng chẳng còn mấy ca sĩ muốn làm album nữa. Do đó, sự sáng tạo của em cũng không còn như ngày trước nữa!”
Ánh mắt Kiều Dĩ Thần khẽ trầm xuống: “Em biết, nhưng đấy không thể là một lý do khiến em từ bỏ nó, ít nhất hiện nay đó chưa phải là lý do!”
Kiều Dĩ Hành nhìn em trai mình, khẽ lắc đầu: “Được rồi!” anh vỗ vai Kiều Dĩ Thần rồi đi lên, được vài bước thì quay đầu lại.
“Còn có chuyện gì sao?”
Kiều Dĩ Hành cười nhợt nhạt, trong mắt mang theo chút nụ cười: “Không có gì, còn quên chúc em đã kết hôn!”