Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiểu Mộng Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Bản thể của ta là kim ô (quạ vàng), ngươi thật sự muốn nhìn sao?” Từ trong tháp truyền ra câu trả lời pha lẫn tiếng cười như có như không.
*Kim ô: mời tham khảo truyện Hậu Nghệ bắn rơi mặt trời để biết thêm chi tiết nhé.
Một con chim…Lại là một con chim?! Trời ạ, sao có thể là một con chim, thật quá thất vọng, làm người khác khó có thể tiếp nhận mà. Cho dù hắn là kim ô, là kim ô trong truyền thuyết có thể biến thành mặt trời thì cũng không thể che dấu sự thật rằng hắn là một con chim.
Chim và hồ ly, bọn họ làm cách nào mà sinh được hài tử vậy? Trong đầu Tề Hoan hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn.
Thấy vẻ mặt Tề Hoan từ khiếp sợ, rồi chuyển thành thất vọng, cuối cùng là nghi hoặc, Mặc Dạ cũng chẳng hiểu ra sao, hoàn toàn không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì.
“Sao thế?”
“Ngươi không thấy chuyện này rất kì quái sao?” Tề Hoan ghé sát vào tai Mặc Dạ, nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.
“Việc này thì có gì kì quái?” Mặc Dạ hoàn toàn không lĩnh hội được ý tứ của Tề Hoan, tuy bình thường Yêu tộc luôn cùng đồng loại sinh con, nhưng không cùng chủng tộc vẫn có thể thông hôn mà, có một số yêu thú vì muốn truyền thừa huyết mạch thượng cổ chỉ có thể giao phối với yêu thú mang huyết mạch thượng cổ khác, bất kể chúng là chủng tộc gì.
Đi theo Mặc Dạ vào trong tháp, trước mặt là một cái cầu thang dài vô tận, ánh sáng màu vàng tỏa ra từ bậc thang, Tề Hoan nhìn kỹ mới phát hiện, trên cầu thang cũng khắc chú văn, mỗi khi bọn họ đi qua một tầng, ánh sáng sẽ nhạt đi một phần, Tề Hoan nhàm chán đếm bậc thang dưới chân, phát hiện mình đi được 999 bậc thì đến đỉnh tháp.
Trên đỉnh tháp, thứ đầu tiên Tề Hoan nhìn thấy là những sợi xích nhỏ với vô số mắt xích, chúng trói quanh một nam nhân mặc chiến giáp màu vàng, trên tay chân của nam nhân kia phủ kín phù chú, trước ngực còn cắm một thanh đoản kiếm màu đen, huyết dịch màu vàng không ngừng nhỏ xuống.
Mặt hắn trắng bệch không chút huyết sắc, nhưng không hề tổn hại tới vẻ ngoài tuấn lãng của hắn, cho dù bị ánh mắt vô cùng không lễ phép của Tề Hoan nhìn chằm chằm, hắn vẫn nở nụ cười dịu dàng, thanh đạm, cũng không hề thấy xấu hổ khi bản thân mình bị trói thành như vậy.
Kim ô, con của Yêu vương thượng cổ Đế Tuấn trong truyền thuyết.
“Ta tên là Thập.”
Thập hơi nhếch miệng, coi như chào hỏi hai người.
“Mặc Dạ.”
“Sao ngươi biết ta ở đây?”
“Mẫu thân ta lưu lại di ngôn, nói nếu một ngày ta cần người giúp đỡ, có thể tới tìm ngươi.”
“Mẫu thân của ngươi? Ngươi là con trai Diệt Tuyết?” Nụ cười trên mặt Thập hơi thu lại, giọng nói pha vẻ kinh ngạc. Diệt Tuyết là tiên nhân đã phong ấn hắn năm đó, cũng là ân nhân giữ lại cái mạng này cho hắn. “Khó trách ngươi có thể tu thành Quỷ Tiên. Chẳng qua… vì sao ngươi phải làm như vậy?”
Diệt Tuyết là người duy nhất trên Tiên giới biết cách tu thành Quỷ Tiên, nhưng tại sao nàng lại để cho con mình biến thành Quỷ Tiên, chẳng lẽ nàng không biết con đường này chính là đường chết hay sao.
Thời thượng cổ, Quỷ Tiên tuy không nhiều lắm, nhưng cũng có vài người, sự xuất hiện của bọn họ thường mang đến kiếp nạn, khi đó, các vị tiên thần thông quảng đại rất nhiều, cho nên Quỷ Tiên cũng không được coi trọng lắm. Nhưng hiện giờ, tiên nhân thượng cổ đã bị chôn vùi, Quỷ Tiên xuất thế chẳng khác nào báo hiệu diệt vong, những tiên nhân ngu muội trên Tiên giới kia nhất định sẽ giết hắn.
“Nghe nói ngươi đã từng tu luyện《 Yêu Chi Đạo 》?” Mặc Dạ không trả lời mà trực tiếp hỏi một vấn đề khác không hề liên quan.
“Đúng vậy.”
“Nói cho ta biết phương pháp tu luyện《 Yêu Chi Đạo 》.”
“…Ngươi không thể tu luyện thêm được nữa, huống chi,《 U Minh Chi Đạo 》mà ngươi tu luyện cũng không hề thua kém 《 Yêu Chi Đạo 》, không phải sao?” Thập nhẹ nhàng lắc đầu. Lục Đạo, vốn là sáu loại phương pháp tu luyện thần thông từ thời thượng cổ, tuy nhiên sau này lại bị tiên nhân phán thành sách cấm, hủy diệt toàn bộ, cảnh tượng nhìn thứ mình liều mạng bảo vệ bị thiêu hủy ngay trước mắt, Thập căn bản không dám nhớ lại.
Còn có cả 《 Yêu Chi Đạo 》và 《 U Minh Chi Đạo 》? Tề Hoan không hiểu đầu đuôi nhưng nàng lại biết một chuyện, những gì bọn họ đang nói tuyệt đối có liên quan đến bản bí tịch nàng tu luyện.
Mặc Dạ nghe xong lời của Thập, khóe miệng khẽ nhếch, “Ngươi không muốn biết nếu Lục Đạo hợp nhất thì sẽ có chuyện gì xảy ra sao? Biết đâu, ngươi sẽ có cơ hội sống sót ra khỏi nơi này.”
Lời Mặc Dạ nói chỉ khiến Thập lắc đầu cười khổ, hắn ở nơi đây mệt mỏi lâu như vậy, sớm đã đánh mất ý niệm đi ra ngoài rồi. “Lục Đạo không có khả năng tồn tại trên cùng một người, ít nhất《 Ma chi đạo 》và 《 Thiên chi đạo 》 không thể cùng tồn tại được.” Hắn đã từng thử tu luyện Lục Đạo, song đáng tiếc, cuối cùng chỉ thành công tu luyện 《 Yêu Chi Đạo 》thôi.
Hợp nhất Lục Đạo chẳng qua chỉ là truyền thuyết từ thời thượng cổ, chưa từng có người nào thành công cả.
Nghe mãi, Tề Hoan nhịn không được nhéo hông Mặc Dạ, thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn, “Sao vậy?”
“Ngươi muốn ta tu luyện cái 《 Yêu Chi Đạo 》gì gì đó à?” Tu luyện gì cũng được, nàng không sợ, nhưng tu luyện thứ nguy hiểm như vậy, cuối cùng biến thành yêu nhân thì làm sao bây giờ? Yêu nhân thì còn chấp nhận được chứ nhân yêu thì quá thê thảm rồi. (Yêu nhân: nửa người nửa yêu; Nhân yêu: đồng tính.)
“Không thích à?” Mặc Dạ cúi đầu nhìn Tề Hoan, trong mắt có loại cảm xúc Tề Hoan không hiểu được.
“À… Có thể thử, có thể thử.” Hợp nhất Lục Đạo, nghe cũng được đấy chứ, không biết tu luyện xong rồi nàng có thể xưng bá Lục Đạo hay không, cho dù không thể xưng bá Lục Đạo, thì xưng bá Tiên giới cũng được.
Cuộc nói chuyện của hai người khiến Thập chú ý tới Tề Hoan, nhìn chằm chằm vào Tề Hoan một lúc, cuối cùng đôi mắt vàng nhạt của hắn bỗng tỏa ra hai luồng sáng rực rỡ, Tề Hoan cảm thấy thân thể mình giống như trở nên trong suốt.
“Tứ đạo! Sao có thể?” Thập kinh hô, dù lí trí hắn cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh nhưng hắn vẫn thấy được trên người Tề Hoan có tứ đạo Thiên Địa Nhân Ma, hơn nữa tam đạo Thiên Địa Nhân đã tạo thành luân hồi rồi. “Sao ngươi có thể tu thành 《 Ma chi đạo 》?”
Mắt thấy gân xanh trên trán Thập đều nổi lên cả rồi, Tề Hoan nhịn không được lùi về sau nửa bước, nghiêng đầu nhìn Mặc Dạ.
“Ta độ cho nàng.”
“… Ta hiểu rồi.” Thập hít sâu một hơi, sau đó há miệng, Tề Hoan trông thấy Thập nhổ ra một hạt châu màu tím.
“Trên này có ghi chép tất cả về 《 Yêu Chi Đạo 》, nếu ngươi có thể luyện thành, ta hi vọng ngươi thay ta tìm kiếm người kế thừa của Yêu tộc.” Sau khi nhổ hạt châu màu tím ra, sắc mặt Thập càng tái nhợt hơn, huyết dịch trước ngực cũng ngày càng nhiều, một lát sau, trên chiến giáp màu vàng đều là máu.
“Cửu cô nương không phải cũng học được《 Yêu Chi Đạo 》sao?” Tề Hoan đột nhiên hỏi, hắn là phụ thân của tiểu hồ ly, vậy có lẽ 《 Yêu Chi Đạo 》mà Cửu cô nương học được là do hắn dạy.
Thập lắc đầu, “Nàng chỉ học được một nửa, còn một nửa là ta truyền thụ, muốn tu thành là chuyện không có khả năng. Đúng rồi, ngươi nhắc đến tiểu hồ ly, là con của Cửu nhi sao?” Lúc Thập bị nhốt vào đây, tiểu hồ ly vẫn còn trong bụng Cửu cô nương, hắn cũng không biết mình còn có một đứa con. Cửu Vĩ Thiên Hồ mang thai khoảng vạn năm, Tề Hoan cảm thấy làm yêu là một chuyện rất không may mắn, mẹ của Na Tra chỉ mang thai ba năm thôi đã bị chính cha mình coi là quái vật, nếu gặp phải tiểu hồ ly, ở trong bụng mẹ những mấy vạn năm còn không dọa chết cha của nó sao.
Nhưng hiện giờ, Thập cũng không có vẻ kinh hãi gì, chẳng lẽ hắn không tò mò tiểu hồ ly trông như thế nào sao? Tề Hoan cảm thấy kì quái, tiểu hồ ly dù thế nào cũng coi như giống lai rồi, tại sao không có chút đặc điểm nào của kim ô chứ? Cho dù mọc thêm cánh cũng được. (TNN: thực ra là có nhưng em nó chưa lớn nên chưa phát hiện ra thôi =]] gớm mọc cánh ụ cưỡi à =]])
“À.” Tề Hoan vô thức gật đầu.
Trên mặt Thập hiện lên một nụ cười thỏa mãn, hắn không hỏi tiếp, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, “Các ngươi đi đi.”
Hành động của hắn khiến Tề Hoan vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ hắn không muốn có con sao, vì sao lại chỉ hỏi mỗi một câu như thế?
“Đa tạ.”
Mặc Dạ hành lễ với Thập, rồi kéo Tề Hoan đi xuống dưới.
Sau khi đi được mấy bước, Tề Hoan nhịn không được quay đầu hỏi hắn một câu, “Ngươi không muốn trông thấy nó sao?” Trên đời này không có người cha nào lại không yêu con, cho dù hai cha con họ chưa từng gặp nhau. (TNN: có đấy =]] chính là chồng của mụ =]])
“Muốn.” Hắn đã có con rồi, đây là điều mà hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nhưng cả cuộc đời này hắn vĩnh viễn không thể rời khỏi tháp Phong Thần, cho nên đó chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.
Nhìn hai người Tề Hoan rời đi, ánh mắt Thập có chút mơ hồ, hai người họ thật giống hắn và Cửu nhi. Hắn vẫn nghĩ rằng, mình sẽ mãi mãi bảo vệ được Cửu nhi, nhưng cuối cùng thì sao, nàng tự phế một thân tu vi chỉ vì muốn những kẻ kia tha cho hắn một mạng, nhưng những kẻ tự ình là tiên nhân siêu phàm đó phút chót lại lật lọng.
Tuy sau đó hắn dùng nội đan của mình khôi phục công lực cho Cửu nhi, thậm chí cưỡng ép truyền《 Yêu Chi Đạo 》cho nàng nhưng hình ảnh nàng toàn thân đầy máu, bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân vẫn như ác mộng quẩn quanh trong đầu hắn.
“Nếu là các ngươi, có lẽ sẽ thành công.” Có thể độ một thân《 Ma chi đạo 》đại thành như vậy ột nữ nhân, tiểu tử Mặc Dạ kia cũng coi như đủ khí phách, cho dù hắn không phải con trai của Diệt Tuyết, chỉ bằng hành động này cũng đủ khiến mình xuất ra viên nội đan cuối cùng của bản thân rồi…
Sau khi Tề Hoan ra khỏi tháp Phong Thần, tòa tháp đen lại bắt đầu trôi nổi, một lúc sau, nó giống như những đám mây phiêu tán trên không trung. Chỉ có điều, sau lần này, tháp Phong Thần vĩnh viễn sẽ không xuất hiện lại nữa.
Trên đỉnh tháp, Thập vẫn nở nụ cười, nhưng hơi thở đã không còn nữa. Ánh sáng vàng từ trong người hắn tán ra xung quanh, lúc sau, kim quang biến mất, một con quạ vàng ba chân lớn bằng lòng bàn tay lặng lẽ nằm trơ trọi trên sàn nhà. Lúc sắp chết, rốt cuộc hắn cũng thoát khỏi gông xiềng.
Đối với hắn, có lẽ chết mới là kết cục tốt nhất, hắn nên sớm chôn vùi theo Viễn cổ chứ không phải vùng vẫy cố sống thế này.