Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiểu Mộng Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Sao lại đi lên đây, ta nhớ rằng người thường khi phi thăng lên sẽ nhận lệnh bài thân phận ở dưới tầng một mà.” Nam tử tóc đỏ được tôn xưng là điện hạ vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt vô cùng suồng sã liếc ngang liếc dọc về phía Tề Hoan, lưu luyến không rời trên ngực nàng.
“Đúng, đúng là như vậy, nhưng vị tiểu thư này nói sủng vật của nàng cũng muốn lệnh bài thân phận nên tiểu nhân mới đưa nàng lên đây.”
“À? Là sủng vật gì?” Lời này tuy hỏi nam tử trung niên nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tề Hoan. Tề Hoan cũng sống nhiều năm rồi, tuy tính cách không có gì biến hóa, nhưng công phu đoán ý qua nét mặt cũng học được không ít, thấy rõ mấy vị trước mặt này địa vị ở thành Minh Hỏa hẳn là không thấp, đặc biệt là vị nam tử tóc đỏ cầm đầu kia, từ màu sắc có thể thấy, chắc chắn là có liên quan gì đó đến vị Minh Hỏa Chân Quân kia.
Và Tề Hoan đoán trúng rồi, nam tử trước mặt này là Minh Viêm, con trai thứ mười tám của Minh Hỏa Chân Quân, cũng là người con mà y thích nhất, tu vi đã đến Tiên Quân cấp bậc Tam Trọng Thiên, muốn bối cảnh có bối cảnh, muốn thực lực có thực lực, ở Tiên giới cũng coi như người đàn ông độc thân hoàng kim. Nhưng điểm yếu là quá phong lưu, chỉ cần Minh Hỏa thành có tiên nhân nào vừa mới phi thăng lên, thì bất kể là người hay yêu, chỉ cần dung mạo lọt vào mắt hắn thì về mặt cơ bản là sẽ không thoát được.
Vì thế mà Minh Hỏa Chân Quân cũng đã tức giận với hắn không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc vô dụng. Tuy cha hắn là Chân Quân, có tu vi Bát Trọng Thiên nhưng sư phụ của hắn lại là Tiên Tôn tu vi Cửu Trọng Thiên, ỷ vào sự sủng ái của sư phụ, dù Minh Viêm có mang tai họa cho bao nhiêu người cũng không ai dám lên tiếng.
“Sao, các hạ định tra tổ tông tám đời của ta sao?” Tề Hoan không thích ánh mắt Minh Viêm nhìn mình nên giọng điệu cũng không khách khí.
“Tiểu thư hiểu nhầm rồi, chỉ là chúng ta chưa từng hạ phàm bao giờ cho nên rất hiếu kỳ với sự tình ở thế gian. Đã đường đột rồi, mong tiểu thư thứ lỗi.” Minh Viêm nhận ra sự bất mãn trong lời nói của Tề Hoan nên xin lỗi, song mặc dù miệng nói vậy, nhưng ánh mắt lại mười phần làm loạn. Tề Hoan cũng không nói gì nữa, dù sao nàng mới đến, đây cũng không phải nhân gian, không thể đắc tội hết với mọi người được.
“Vậy ta có thể đi lên được chưa?”
“Ngươi lui đi, ta sẽ đưa vị tiểu thư này đi lấy lệnh bài thân phận.” Minh Viêm nhìn nam tử trung niên đang run rẩy quỳ trên mặt đất, lên tiếng nói.
“Dạ, dạ, thuộc hạ cáo lui.” Nam tử trung niên còn muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Minh Viêm thì liền câm miệng, đi xuống dưới.
Sau khi nhìn người nọ rời đi, Tề Hoan ngẩng đầu nhìn Minh Viêm: “Vậy thì phiền công tử.” Tuy trên mặt cười nói nhưng nội tâm lại âm thầm cảnh giác, không có chuyện gì mà ân cần, không phải lưu manh thì cũng là trộm cướp.
Tề Hoan không phải tiểu cô nương nhỏ tuổi, thấy ánh mắt Minh Viêm nhìn nàng, nàng cũng nhận ra có vấn đề. Bộ dáng người trước mặt này chính là sắc lang nhìn thấy cừu nhỏ, còn về việc Tề Hoan có phải cừu nhỏ hay là sói đội lốt cừu thì còn chưa biết được.
Nghe Minh Viêm nói muốn quay lại, một nam một nữ bên cạnh hắn cũng không nói gì, nam tử mặc bộ y phục màu xanh kia chỉ nhìn Tề Hoan vài lần rồi thu hồi ánh mắt, còn nữ tử ôm Hỏa hồ ly thì nhìn Tề Hoan nhiều hơn, ánh mắt không có gì thay đổi nhưng qua hành động của nàng ta, Tề Hoan thấy nàng ta đối với mình có vài phần khinh thường.
Việc này cũng chẳng sao, đi tới đâu thì quan trọng nhất vẫn là thực lực, chính mình lúc trước tu vi cao không phải là như thế sao. Tề Hoan cũng chẳng tức giận vì việc này, giả vờ không phát hiện là được rồi.
Bố cục của tầng hai cũng không khác tầng một cho lắm, vừa mới tiến vào, Tề Hoan đã cảm nhận được yêu khí ẩn ẩn tràn ngập đại sảnh, ngẩng đầu nhìn thì trông thấy một lão thái thái tóc bạc da đồi mồi, tay cầm quải trượng đầu rồng, đang nổi giận đùng đùng đứng chỉ trỏ gì đó trước khu vực lấy lệnh bài thân phận.
Mấy người làm công việc cấp lệnh bài vốn rất hung hăng, hách dịch, sau khi trông thấy yêu khí của lão thái thái, thần sắc lập tức cung kính, lão thái thái nói cái gì bọn họ đều cúi đầu khom lưng.
Tề Hoan đứng bên cạnh xem náo nhiệt nhịn không được phụt cười một tiếng, tu vi của nàng thấp hơn lão thái thái cho nên không nhận ra chân thân của bà ta nhưng tiểu hồ ly lại có thể thấy được. Sau khi tiểu hồ ly tu ra được chín cái đuôi thì nó có thể câu thông với Tề Hoan, nó nói cho Tề Hoan biết, chân thân của lão thái thái kia là một con chuột ngọc, còn mấy người bị bà ta mắng là một con mèo, một con rắn.
Đầu năm nay, cả chuột cũng có thể chỉ mũi mắng mèo. Ở Tiên giới quả nhiên là việc mới lạ gì cũng có thể nhìn thấy.
Tiếng cười của Tề Hoan vừa vặn cắt ngang lão thái thái đang phun nước miếng tứ tung kia, bà ta tức giận trừng Tề Hoan một cái, thấy bên này còn ba người nữa thì hừ một tiếng, cầm ngọc bài màu xanh trên bàn rồi chống gậy đi mất.
“Tiểu thư cười cái gì?” Minh Viêm đứng bên cạnh Tề Hoan, thấy Tề Hoan cười liền cúi xuống hỏi.
“Ta đang cảm thán… Tu luyện nhiều năm như vậy, tu vi của mình vẫn kém một con chuột.” Tề Hoan lắc đầu, cất bước đi về phía trước.
“Con chuột?” Minh Viêm sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn nam tử mặc áo xanh đứng phía sau, “Ngọc Lãm, ngươi nhìn được không?”
“Chân thân chuột ngọc, tứ trọng thiên.” Nam tử áo xanh nói rất ngắn gọn, trực tiếp chỉ rõ tu vi của lão thái thái.
“Tứ sư huynh, tiểu nha đầu này không đơn giản, coi chừng đá trúng thiết bản đấy.” Vừa đùa nghịch hồ ly trong ngực, cô nương áo tím cúi đầu cười nói.
“Ngọc Long Nhi nói rất đúng, nhưng muội không biết, xương càng cứng, tính càng bướng thì lại càng thú vị sao?” Minh Viêm nhếch khóe miệng, không thèm để ý lời khuyên của sư muội, cho dù Tề Hoan lợi hại thì cũng chỉ là kẻ mới phi thăng lên, hắn muốn làm gì ai có thể ngăn cản được chứ.
“Ta cảm thấy, nếu huynh cứ cố chấp thì sẽ bị xương cứng đánh cho rơi răng đấy.” Thấy tiểu hồ ly nhảy xuống từ trên đầu Tề Hoan, hai mắt Ngọc Lãm nheo lại, tia sáng hiện lên trong mắt, ngữ khí nói với Minh Viêm cũng trầm trọng không ít.
Vừa rồi, con hồ ly kia ở gần bọn hắn như vậy mà không có bất kỳ ai phát hiện ra, có thể giấu diếm người có tu vi tứ trọng thiên đỉnh như hắn, thì nó rốt cuộc có thực lực gì?
Lời Ngọc Lãm khiến Ngọc Long Nhi và Minh Viêm cùng ngẩng lên, bọn họ cũng chú ý tới con tiểu hồ ly toàn thân tuyết trắng chỉ có một cái đuôi màu xanh kia.
“Ồ? Đó là giống hồ ly gì. Sao lại có đuôi màu lam?” Ngọc Long Nhi kinh ngạc nói.
Chốc lát, bọn họ lại kinh ngạc nhìn thấy mấy kẻ vừa bị lão thái thái giáo huấn ban nãy chỉ còn kém không quỳ rạp xuống trước mặt tiểu hồ ly để thỉnh an, lúc bọn họ trông thấy Tề Hoan tiếp nhận khối ngọc bài màu vàng, thì trên trán Minh Viêm toàn là mồ hôi lạnh.
Con tiểu hồ ly kia không ngờ đã có tu vi ngũ trọng thiên? Nó thật sự là sủng vật sao?
“Ta nghĩ, nữ tử kia hẳn là tỳ nữ của vị Tiên Tướng đại nhân này.” Ngọc Long Nhi ngây người một lát mới chậm rãi mở miệng. Tiên nhân tu vi nhất trọng thiên sao có thể nuôi được sủng vật tu vị ngũ trọng thiên chứ, chỉ có suy nghĩ này xem ra mới hợp lý nhất.
“Minh Viêm, tốt nhất huynh nên báo chuyện này cho phụ thân của huynh. Tiên Tướng ngũ trọng thiên phi thăng từ thế gian lên, sao không có bất kỳ ai biết được tin tức này?” Ngữ khí của Ngọc Lãm có chút lãnh khốc, trên Tiên Giới vẫn không tránh được chuyện lục đục tranh đấu với nhau, người tranh quyền đoạt lợi vậy mà lại có thêm một kẻ nữa…. danh hào Chân Quân tổng cộng có không quá mười hai thế nhưng tiên nhân tu vi bát trọng thiên lại có đến mười hai người, người muốn đối phó với Minh Hỏa nhiều không kể xiết.
Một Hồ yêu ngũ trọng thiên phi thăng, vậy mà ở Tiên giới không có ai đem sự tình này báo cho Minh Hỏa Chân Quân, việc này rất có thể là che mắt bề trên. Đương nhiên, trên thực tế, chuyện này là hiểu nhầm.
Mặc dù tiểu hồ ly là Cửu Vĩ Yêu Hồ, nhưng tu vi vốn không thể cao như vậy, ai biết chủ nhân của nó là Tề Hoan lại có thể động tay động chân với thiên kiếp chứ. Lúc tiểu hồ ly độ thiên kiếp lần thứ tám thứ chín, Tề Hoan trộn thêm không ít thất sắc thần lôi vào trong kiếp lôi thứ 49, khiến nó thoát thai hoán cốt, tu vi mãnh liệt tăng lên, vừa mới vượt qua lần thiên kiếp thứ tám đã tu ra được kim thân.
Thời điểm Tề Hoan phi thăng, tất cả mọi người đều cho rằng đạo sấm sét này dùng để đối phó với nàng, trên thực tế, đạo sấm sét ấy là dành cho tiểu hồ ly, nhân gian vốn không nên xuất hiện một con hồ ly có tu vi khủng bố như vậy. Đáng tiếc, tiểu hồ ly chui vào ngực Tề Hoan, một tia sét cũng không đụng được vào người nó mà đều bị Tề Hoan hút hết.
Nói về nguyên nhân Tề Hoan phi thăng, kỳ thật với tu vi của nàng, chỉ cần tu ra được tứ linh là có thể phá toái hư không phi thăng rồi, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng vẫn không thấy có dấu hiệu Thiên Lôi muốn tới, đợi chờ suốt một trăm năm không có kết quá, nàng chỉ đành đi khắp nơi tìm sét dánh, nhưng trong giới Tu Chân nào có nhiều người có thể độ kiếp như vậy.
Thật vất vả tìm được một kẻ, thì chỉ giáng xuống một hai tia sét, cứ như vậy, Tề Hoan phải tìm trọn vẹn mười bảy tu chân giả Độ Kiếp kỳ, bị mười bảy tia sét muôn hình muôn vẻ đánh xuống, tính cả hai tia sét lần trước hứng phải lúc Hư Không Tử độ kiếp nữa, lúc này mới coi như đủ cửu trọng lôi kiếp, phi thăng lên trời.
Việc tu tiên của nàng kể ra cũng không dễ dàng gì.
Muốn lên trời còn phải đi tìm sét để cho nó đánh trúng mình.
Nghe xong mấy người kia nói cấp bậc lệnh bài, Tề Hoan vốn còn muốn lấy cho Tiểu Ngân một cái lệnh bài nữa, liền từ bỏ ý định. Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, bảy màu lệnh bài đại biểu cho tu vi từ nhất đến thất trọng thiên, màu tím là thấp nhất – Nhất trọng thiên, tiểu hồ ly tu vi ngũ trọng thiên đã dọa bọn họ sợ mất mật, nếu Tiểu Ngân ra tay, còn không đem người ta dọa chết sao.
Tuy bình thường đánh nhau, kẻ thua luôn là Tiểu Ngân, nhưng Tề Hoan hiểu rõ rằng, Tiểu Ngân tuyệt đối khủng bố hơn tiểu hồ ly rất nhiều, hồi ở nhân gian, lúc Tề Hoan tu ra thất sắc lôi tâm, đã từng dùng nó bổ xuống Tiểu Ngân để thử xem uy lực thất sắc thần lôi khủng bố nhất là như thế nào, một luồng sét đánh xuống, Tiểu Ngân da tróc thịt bong, trên người còn tỏa ra mùi thịt cháy (rắn nướng =]]]), nhưng đến ngày hôm sau, nó lại tiếp tục sinh long hoạt hổ đòi ăn củ cải trắng, hoàn toàn không có nửa điểm ảnh hưởng, sau đó, Tiểu Ngân lần lượt trải qua chín lần thất sắc thần lôi, không thể không nói nó là có thiên phú dị bẩm.
Cầm lệnh bài thân phận của tiểu hồ ly, Tề Hoan hơi hơi do dự, sau đó trực tiếp ném lệnh bài vào trong nhẫn trữ vật của mình, “Ta lấy cái màu vàng, cho ngươi cái màu tím.” Vị chủ nhân này không có chút xấu hổ nào, chiếm ngay lệnh bài thân phận của sủng vật làm của riêng.
Tiểu hồ ly dựa vào trên đầu Tề Hoan, bất mãn vì lệnh bài của mình bị cướp, rầm rì hai tiếng, bị Tề Hoan trừng mắt một cái lập tức thành thật nằm úp mặt tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Ở chung nhiều năm như vậy, tiểu hồ ly cũng biết sấm sét trong tay Tề Hoan khủng bố mức nào, nó cũng không muốn biến thành thịt hồ ly làm thức ăn cho chủ nhân đâu.