Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Khuê Loạn Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Mấy người Minh Viêm nhìn thấy lệnh bài thân phận màu vàng đeo bên hông Tề Hoan, ánh mắt càng thêm mờ mịt. Ai cũng không hiểu rốt cuộc Tề Hoan có ý gì, nếu thật như lời Ngọc Long Nhi nói, Tề Hoan là tỳ nữ của con hồ ly kia, thì cho nàng mấy lá gan mà dám đoạt lệnh bài thân phận để đeo chứ?
“Đa tạ mấy vị dẫn đường, nếu như không còn chuyện gì, thì ta đi trước.” Tề Hoan cất bước đi, mắt nhìn Minh Viêm nói. Có điều vẻ mặt nàng có chút kinh ngạc, tại sao mới chỉ quay người một cái, ánh mắt Minh Viêm nhìn nàng liền trở nên tôn kính như vậy?
“Mạo muội hỏi một chút, sư môn ở nhân gian của tiểu thư là gì?” Thấy Tề Hoan muốn đi, Minh Viêm vội vàng nháy mắt ra dấu với Ngọc Lãm, Ngọc Lãm không thể làm gì khác là đứng ra hỏi.
Tề Hoan sửng sốt, dường như có điều suy nghĩ, nhìn vào mắt ba người, sau đó cười cười trả lời rằng: “Sư thừa phái Thanh Vân.” Dù sao nói ra, sợ rằng bọn họ cũng không biết. Tiên nhân không hay hỏi nhiều tới chuyện nhân gian, dù sao từ nhân gian phi thăng thành tiên cũng ít.
“A!!?” Vẻ mặt của ba người nói cho Tề Hoan, hiển nhiên, bọn họ đã nghe qua tên phái Thanh Vân, hơn nữa nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Minh Viêm, Tề Hoan đột nhiên hối hận đã nói thật với họ. Nàng sẽ không đen đủi như vậy chứ, vừa đi ra ngoài liền đụng phải cừu nhân của sư môn, ngươi nói xem nàng bị sét đánh nhiều lần như vậy, thật vất vả mới có thể phi thăng, nàng còn chưa kịp bắt đầu triển khai hành trình ở Tiên giới đâu, nếu bị cừu nhân giết chết, thì nàng muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Ngọc Lãm nhìn vẻ mặt đề phòng của Tề Hoan, không nhịn được đẩy Minh Viêm sang một bên, trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này mới cười khổ mở miệng: “Minh Viêm và một vị bằng hữu phái Thanh Vân có chút mâu thuẫn nhỏ, tiểu thư chớ để ý.”
“Mâu thuẫn nhỏ à. . . . . . . . .” Tề Hoan gật đầu, có điều vẻ mặt lại không hề buông lỏng, mâu thuẫn nhỏ mà biến hắn thành như vậy sao, Xuyên kịch (một loại kịch hát lưu hành ở Tứ Xuyên) cũng không biến sắc ngoạn mục được như hắn a.
“Khụ, mấy trăm năm trước phái Thanh Vân có một đạo hữu tên là Hư Không Tử phi thăng ở nơi này. Minh Viêm cùng Hư Không Tử đạo hữu,. . . . . . bát tự không hợp.” Nghĩ tới sự kiện mấy trăm năm trước, Ngọc Lãm không nhịn được lau mồ hôi trên trán, hai người bọn họ cũng chỉ có thể dùng từ bát tự không hợp để giải thích. (TNN: ha ha ha, cười chết ta =]])
Ban đầu Minh Viêm ỷ thế hiếp người, cho là tiên nhân vừa phi thăng tương đối dễ bắt nạt, ai ngờ trực tiếp đá phải miếng sắt, ai cũng không nghĩ tới tiên nhân vừa phi thăng đã có tu vi Nhị Trọng Thiên, khi đó Minh Viêm cùng lắm cũng chỉ là Nhị Trọng Thiên mà thôi, kết quả hai người ở ngoài thành Minh Hỏa đấu nhau suốt bảy, tám tháng, nếu không phải cuối cùng Minh Hỏa chân quân một cước đá bay nhi tử mình vào trong thành, thì không biết khi nào trận chiến mới dừng lại được.
Chưa nói tới chỗ dựa sau lưng Hư Không Tử, tổ tông nhà người ta cố tình lại là tiên tôn Cửu trọng thiên, sư phụ là Tiên Đế thất trọng thiên, với lại phái Thanh Vân ở Tiên giới nổi tiếng là khó dây vào, mặc dù kém người ta một chút, nhưng danh tiếng lại cao hơn các môn phái khác rất nhiều.
Hơn nữa môn phái của bọn họ nổi danh bao che đệ tử, bất kể đồ tôn nhà mình có đạo lý hay không, dù sao ngươi cũng không thể bắt nạt hắn, nếu người nào không cẩn thận dây vào, vậy thì ngươi hạnh phúc rồi, từ Nhất trọng thiên tới Cửu trọng thiên, tất cả sư tổ đồ tôn lớn nhỏ trong phái Thanh Vân sẽ đi tìm ngươi nói chuyện phiếm, bảo đảm làm cho ngươi muốn khóc cũng không khóc được.
Cũng may lúc đó Hư Không Tử không để cho Minh Viêm chiếm được tiện nghi, nên Minh Viêm không bị Tiên Tôn mời qua nói chuyện phiếm, có điều sư phụ cũng đã cảnh cáo hắn, tuyệt đối không thể tùy tiện sinh sinh mâu thuẫn với người phái Thanh Vân, còn thuận tiện bắt hắn bế quan hai trăm năm.
Minh Viêm vốn rất thích tự do, bị bế quan hai trăm năm, còn không bằng trực tiếp muốn mạng của hắn, kết quả là sau khi được thả ra, hắn cùng Hư Không Tử kết thù. Hai người thấy mặt nhau, ít nhất sẽ đánh ba, bốn tháng, đáng tiếc là tu vi của Hư Không Tử cùng Minh Viêm vẫn không phân cao thấp, cộng thêm việc chiêu thức đánh nhau của Hư Không Tử đặc biệt vô sỉ, Minh Viêm cho tới giờ vẫn chưa từng chiếm được tiện nghi gì, đây cũng là lý do vì sao hắn tức giận khi nhắc tới phái Thanh Vân như vậy.
Nghĩ đến Hư Không Tử, ngay cả Ngọc Lãm cũng không nhịn được rùng mình, quy củ đánh nhau ngang hàng ở Tiên giới không thể áp dụng với người của phái Thanh Vân, vừa vào liền đánh lén, ngươi nói xem tu vi kém đối phương rất nhiều thì đã đành, đằng này lại là thực lực tương đương, đấu với một người đánh lén, ai chịu được a!
Tề Hoan nghe Ngọc Lãm giải thích, lập tức vui vẻ, thực là vui a, bọn họ cũng biết sư phụ, có điều Minh Viêm này cũng đủ xui xẻo, ngươi nói xem tại sao ngươi lại gặp phải sư phụ lão nhân gia đây.
“Tiểu thư biết Hư Không Tử sao?” Thấy Tề Hoan che miệng cười trộm, Ngọc Lãm không nhịn được hỏi một câu.
“Ừ thì. . . . . . Đó là sư gia. . . . . .” Dĩ nhiên, Tề Hoan nhìn ra được, lúc Ngọc Lãm nhắc tới Hư Không Tử, thần sắc không có vẻ thù hận, ngược lại có vài phần hảo cảm, nên Tề Hoan mới dám mở miệng. Dù vậy Tề Hoan vẫn có chút cảnh giác, ánh mắt nhìn qua chưa hẳn đã là thật, chỉ có điều nàng cần tìm tung tích sư phụ, cho nên mới tiết lộ thân phận với bọn họ. Huống chi, nếu bọn họ dám có ý muốn đối phó mình, Tiểu Ngân tuy là ăn chay thì đối phó với mấy vị này cũng không phải là việc gì khó.
“. . . . . . . .” Mấy giọt mồ hôi thật to từ trên trán ba người rớt xuống, thật là không khéo a! May mà Minh Viêm không có động thủ với Tề Hoan. Nếu không cuộc đời hắn lại rơi vào trong tay hai thầy trò Hư Không Tử rồi.
“Thì ra tiểu thư chính là Tề Hoan a~” Ngọc Long Nhi sau khi nghe được lời Tề Hoan nói, không nhịn được tò mò tiến lên đánh giá Tề Hoan hồi lâu, ngày thường quan hệ của nàng và Hư Không Tử cũng không kém, cho nên nàng biết Hư Không Tử khi ở phàm trần có một đồ đệ rất biết gây phiền toái. Bất quá suy tính theo thời gian thì cũng phải hai, ba ngàn năm sau Tề Hoan mới có thể phi thăng, làm sao bây giờ đã lên tới đây rồi?
Tề Hoan gật đầu, “Các ngươi biết tung tích của sư phụ lão nhân gia sao?”
“Tất nhiên, qua một thời gian ta sẽ cùng ca ca đi Thiên Đô, nói vậy Hư Không Tử cũng sẽ đến đó, chúng ta cùng đồng hành thì tốt rồi.” Biết được thân phận của Tề Hoan, Ngọc Long Nhi lại càng nói nhiều hơn, trong giọng nói lộ ra mấy phần thân mật.
Tề Hoan âm thầm gật đầu, xem ra có chút kỳ lạ nha, thật khó tưởng tượng một sư phụ mặt đầy nếp nhăn lại có thể câu dẫn được một đại cô nương xinh đẹp như vậy.
“Vậy trước tiên cám ơn cô nương, sư phụ ông ấy có khỏe không?” Mặc dù biết cuộc sống của sư phụ sau khi phi thăng nhất định sẽ vô cùng thoải mái, song nàng làm đồ đệ thì vẫn phải ra vẻ một chút.
“Tất nhiên là tốt, nghe nói gần đây hắn đang đón sư huynh cùng sư đệ, không biết có nhận được hay không.” Trên mặt Ngọc Long Nhi hiện ra một tia hoài niệm. Tiên giới khác nhân gian, nhân gian cũng chỉ coi như một mảnh đất lớn bằng cỡ bàn tay, còn không gian trên Tiên giới mặc dù không phải vô biên vô hạn, nhưng hai người muốn gặp gỡ một lần cũng rất khó khăn, cho dù có Truyền Tống trận, thì xác suất ngẫu nhiên gặp phải nhau cũng giống như xác suất trúng giải thưởng năm trăm vạn.
Ngọc Long Nhi dù sao cũng là nữ tử, muốn nàng chủ động đi tìm một nam nhân tất nhiên là không ổn rồi, cho nên chỉ có thể lặng lẽ hỏi thăm tin tức của Hư Không Tử, nhớ lại một chút, lần gần nhất nàng gặp Hư Không Tử cũng đã là chuyện của năm mươi năm trước.
“Nga ~ như vậy à”. Trong Tỏa Vân các của phái Thanh Vân, lão tổ tông có lưu lại một đạo Tiên phù, chỉ cần đệ tử muốn phi thăng, có thể thông qua Tiên phù báo lên trên, khi phi thăng rồi sẽ không bị lạc đường. Lời này là truyền miệng lưu lại, dù sao dưới Nhân giới lại có đồ của Tiên giới, nói như thế nào cũng không tốt.
Hết lần này tới lần khác vị sư phụ gà mờ Hư Không Tử của nàng trước khi phi thăng đã quên nhắc tới chuyện này, các sư thúc sư bá cũng không nói cho nàng biết, nên khi nàng phi thăng không tìm được tổ chức.
“Được rồi, trở lại Minh Hỏa điện đã rồi tán gẫu tiếp.” Biết Tề Hoan là đồ đệ của “cố nhân”, mấy phần hứng thú đối với Tề Hoan trong mắt Minh Viêm nháy mắt đã mọc cánh bay đi, dù sao trong nhận thức của hắn, phái Thanh Vân không có thứ gì tốt cả.
Trong lúc nhất thời Tề Hoan không tìm được nơi khác để đi, nghĩ một chút thấy đi theo mấy người Ngọc Long Nhi cũng không tệ, vừa có chỗ ở, vừa có thể đi theo bọn họ tìm sư phụ, nhất cử lưỡng tiện.
Về phần tìm Mặc Dạ, sớm đã bị Tề Hoan ném ra sau gáy. Những năm này không phải là không nhớ hắn, nhưng dù sao giữa hai người cũng chỉ là mập mờ, chưa từng có cái gì phát sinh qua, cho dù nhớ, cũng không lưu lại bao nhiêu. Nếu như ngày ngày đều nghĩ tới hắn, sớm muộn gì Tề Hoan cũng ép mình đến phát điên.
Song thỉnh thoảng nghĩ đến, trong lòng vẫn có mấy phần rung động. Nam nhân như vậy, thật sự làm người ta khó quên. Cách thời gian hai người ước định còn hai trăm năm, chơi ở Tiên giới một trăm năm, rồi đi Ma giới tìm nam nhân kia là được. (TNN: tội nghiệp a Dạ =]])
Tề Hoan nghĩ đến rất là vui vẻ, đáng tiếc nàng đã quên mất, tiên ma từ xưa đến nay luôn là kẻ địch, muốn chạy từ Tiên giới đến Ma giới, cũng khó khăn giống như biến nữ nhân thành nam nhân vậy.
Sau khi ra khỏi tháp, Tề Hoan đi theo Ngọc Long Nhi, vừa nói chuyện phiếm, vừa theo Minh Viêm vào nhà hắn. Lúc trước ở Minh Hỏa thành Tề Hoan đã nhìn thấy một tòa cung điện xa hoa, quả nhiên là chỗ ở của Minh Hỏa chân quân, trong Minh Hỏa điện trừ thủ vệ không có bất kỳ người hầu hạ nào.
Ngay cả một con chim cũng không có, dĩ nhiên, chim trong Tiên giới cũng không có mấy con dễ bắt nạt. Tề Hoan vốn còn muốn nướng thịt trên trời, đáng tiếc nói chuyện cùng Ngọc Long Nhi một chút mới phát hiện, thú trên Tiên giới phần lớn đều là yêu thú, đa số đã có thể hóa hình thành người, hơn nữa tu vi đều rất cao.
Tề Hoan cho dù có muốn cũng không dám đánh chủ ý lên bọn chúng, huống chi có thể hiểu được, nếu ăn thì sẽ gặp phải rất nhiều áp lực, cuối cùng Tề Hoan quyết định nàng sẽ rửa tay gác kiếm, đổi thành ăn củ cải giống Tiểu Ngân, còn có thể tiết kiệm tiền.
Trong Minh Hỏa điện trừ thủ vệ, dường như không hề nhìn thấy người đi lại, Minh Viêm nghênh ngang đi vào cung điện, hoàn toàn không hề tận tình tiếp khách, đem Tề Hoan ném cho Ngọc Long Nhi, sau đó nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
Cũng may Ngọc Long Nhi vì nể mặt Hư Không Tử, đối với chuyện của Tề Hoan vô cùng để ý, vừa an bài chỗ ở cho nàng, vừa tặng nàng lễ vật, còn mang nàng đi chơi.
Đến tận cuối ngày vẫn chưa thả Tề Hoan đi, nếu không phải Tề Hoan nói mình muốn ngủ, có khi nàng còn muốn lôi kéo Tề Hoan kể cho nàng nghe chuyện ở phàm trần của Hư Không Tử.
Có cái gì để nói đây, chẳng lẽ Tề Hoan lại nói với Ngọc Long Nhi, lúc mình nhìn thấy sư phụ, cái khuôn mặt kia không khác gì cây óc chó, chẳng đẹp gì cả.