Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Khuê Loạn Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Cô nương thoạt nhìn dường như không được thoải mái cho lắm thì phải?” Minh Hỏa cúi đầu, chóp mũi chạm nhẹ vào cần cổ tuyết trắng của Tề Hoan, Tề Hoan không nhịn được run run một chút.
“Tốt, tốt lắm, chân quân, nếu không có chuyện gì, ta đi trước, hmm~” Tề Hoan sờ soạng tìm tay nắm cửa phía sau, ý đồ muốn chạy khỏi nơi này. Minh Hỏa chân quân này thật sự quá nguy hiểm, nên giữ khoảng cách với hắn tốt hơn.
“Ta đưa cô nương trở về.” Minh Hỏa cười khẽ, hơi nóng phả ra làm Tề Hoan cảm giác cổ tê tê, tim đập có chút khó khống chế.
Cuối cùng mò được, Tề Hoan thở phào một cái, nhanh nhẹn tránh sang một bên, né khỏi Minh Hỏa chân quân, vị này so với bom còn nguy hiểm hơn, dùng sức kéo, cửa gỗ phía sau nhẹ nhàng mở ra, sau đó quay lại cười với Minh Hỏa chân quân một cái vô cùng rực rỡ, “Chân quân, ngài cứ từ từ tắm, cáo từ.”
Cạch một tiếng, cửa gỗ bị đóng lại, Tề Hoan dựa vào đại môn đỏ thẫm từ từ trượt xuống, cảm giác hai chân mình dường như không thể khống chế được nhũn ra, nam nhân này so với Đát Kỷ trong truyền thuyết còn đáng sợ hơn.
Phía bên kia cánh cửa, Minh Hỏa hứng thú dạt dào sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, “Tề Hoan? Ha ha, thật là thú vị.”
“Chân quân. . . . . . .” Một giọng nói trầm thấp già nua từ phía bên truyền đến, lúc Tề Hoan tiến vào căn bản không nhận thấy trong phòng còn tồn tại người thứ ba.
“Lãng Không, ngươi nhìn ra cái gì?” Minh Hỏa chân quân giật khăn tắm bên hông xuống, chậm rãi đi vào hồ tắm, nhẹ nhàng dang hai tay ra, tựa vào bên hồ tắm híp mắt nghe báo cáo.
“Cửu vĩ thiên hồ.” Hộ vệ ẩn trong bóng tối kia nói đơn giản, nhưng cũng nói ra trọng điểm.
“Ồ, xem ra, Viêm nhi coi như hiểu chuyện, biết nặng nhẹ rồi.” Môi mỏng khẽ mở, phác nên một đường cong mê người.
“Chân quân muốn lưu nàng lại sao?” Cách một hồi lâu, Lãng Không đột nhiên mở miệng.
“Lưu lại. . . . . . . Cũng không phải không thể, một vật nhỏ rất thú vị.” Tiếng cười của Minh Hỏa chân quân truyền ra trong đại điện tối đen như mực, quanh quẩn hồi lâu.
Đại khái là gặp phải kích thích mãnh liệt, nên Tề Hoan cư nhiên tìm được đường về, chạy nửa canh giờ, rốt cục cũng trở lại được phòng mình, Tề Hoan lôi đuôi tiểu hồ ly ném lên giường, sau đó cũng nhào xuống.
Gần đây thật đúng là năm hạn, nàng thề dù có buồn muốn chết, nàng cũng tuyệt đối không dám đi loạn trong Minh Hỏa điện nữa.
Đáng tiếc, không như mong muốn, ngày hôm sau, trờ vừa hửng sáng, Tề Hoan đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ dồn dập.
Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao mấy ngày qua, Tề Hoan luôn cảm thấy mơ mơ màng màng, cho nên vừa chập tối nàng đã đi ngủ, đến lúc mặt trời lên ới rời giường.
Tiếng gõ cửa càng ngày càng nặng nề, Tề Hoan ngồi thẳng tắp trên giường, nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
“Tề Hoan tiểu thư có ở trong không?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền vào trong phòng.
“Không có.” Tề Hoan nghiêng người dùng chăn che đầu, coi như nàng đã chết đi. Đau đầu quá, tại sao thành tiên nhân rồi lại dễ bị bệnh thế này? Chẳng lẽ là thủy thổ không hợp?
“Ồ ~ vậy bổn quân chờ ở ngoài cửa.” Chủ nhân của giọng nói không có chút phật ý nào, trong âm thanh còn mang theo ý cười.
Bổn quân? Tề Hoan mới đầu sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ lại chủ nhân của giọng nói này, sau đó vén chăn nhảy xuống giường. Chết tiệt! Vị Minh Hỏa chân quân này tại sao lại chạy đến tìm nàng, chẳng lẽ hắn không có chuyện gì khác để làm sao?
Tề Hoan vội vã mặc quần áo, đi giày xong liền bước về phía cửa, “Không biết chân quân đại giá quang lâm, mong chân quân chớ trách.” Cửa mở ra, Tề Hoan đối diện nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Minh Hỏa chân quân. Ngoài cửa ánh sáng rực rỡ, khiến nụ cười trên mặt hắn có chút chói mắt.
Tề Hoan cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, ở trên địa bàn của người ta cũng không thể làm gì vị chủ nhân này, nếu là ở chỗ của Tề Hoan, dám phá giấc ngủ của nàng, đã sớm bị hai đạo lôi kiếp rồi.
“Tề Hoan tiểu thư tinh thần không tệ.” Khóe miệng Minh Hỏa khẽ nhếch, ánh mắt dừng trên bắp chân trắng nõn tinh xảo của Tề Hoan hơi lâu một chút.
“Ách. . . . . . . . Nhờ phúc của chân quân.” Mắt Tề Hoan hơi co rút, mới sáng sớm đã tới nói với nàng hai câu không có dinh dưỡng này, Minh hỏa chân quân có phải ăn no rỗi việc quá rồi hay không, lúc này không phải nên ở trong chăn ôm vợ ngủ sao? Còn nữa, con mắt nào của ngươi thấy ta tinh thần không tệ!
“Nghe nói Tề tiểu thư là đệ tử phái Thanh Vân?” Minh Hỏa chầm chậm hỏi.
“Phải.”
“Sư tổ sáng lập phái Thanh Vân…..” Thấy Tề Hoan mờ mịt, nụ cười hoàn mỹ trên mặt Minh Hoa hơi hơi biến dạng, nàng thật sự là đệ tử phái Thanh Vân? Liền ngay cả tên sư tổ khai phái cũng không biết, không biết phái Thanh Vân làm sao có thể giữ vững nhiều năm như vậy mà chưa bị mất gốc.
“A ~ đa tạ chân quân đã hỏi thăm.” Mặc dù chưa từng gặp qua, song tất cả mọi người đều là người phái Thanh Vân, nội hàm có lẽ cũng không khác lắm, cho nên Tề Hoan đối với vị sư tổ khai sơn này có chút mong đợi.
Tề Hoan không biết hành động của mình có được tính là lên thuyền giặc hay không, nhưng sau ba ngày ngây người trên chiếc thuyền vô cùng xa hoa với Minh Hỏa, nàng thật sự cảm thấy, trồng cây chuối ngã chết còn tốt hơn ở cùng một chỗ với nam nhân này.
Vị tiền bối này không biết có phải bánh bột lọc chuyển thế hay không nữa, không có chuyện gì cứ dán chặt lấy nàng, dán thôi chưa tính, khiến Tề Hoan khó chịu nhất chính là ở cạnh hắn làm nàng có cảm giác như đang ở cạnh lò lửa vậy.
Sau khi ra khỏi phạm vi Minh Hỏa thành, nhiệt lượng trên người Minh Hỏa dường như không bị khống chế, làm cho quần áo mặc trên người Tề Hoan càng ngày càng mỏng, thêm cả tiểu hồ ly chín đuôi không ngừng hạ nhiệt độ, cuối cùng may mắn không làm cho Tề Hoan chết vì cảm nắng.
Phi thuyền của Minh Hỏa chân quân so với phi kiếm tốt hơn nhiều, như là một cung điện xa hoa di động, bên trong cần gì đều có đủ, thậm chí còn có hai phòng ngủ độc lập. Song Tề Hoan cũng đoán được, chỉ sợ quãng đường lần này phải đi sẽ không gần. Mặc dù trước mặt có một mỹ nhân rất là cảnh đẹp ý vui, có điều Tề Hoan thà ngồi cạnh khô lâu còn hơn.
“Tề Hoan, uống một ngụm trà hạ hỏa đi.” Thấy Tề Hoan không chút hình tượng nằm trên ghế mềm, Minh Hỏa chân quân cười híp mắt bưng một chén chất lỏng màu xanh biếc đi tới.
“Ừm. . . . . . .” Tề Hoan ôm chặt tiểu hồ ly, trong lòng gào thét, ta chính là bị hỏa khí của ngươi làm cho thành như vậy, chỉ cần ngươi cách xa ta một chút, hỏa khí gì cũng biến mất hết!
Mới đầu Tề Hoan còn cung kính với Minh Hỏa chân quân, dù sao người ta cũng là chân quân, đặt ở hiện đại chính là gấu trúc. . . . . . . nhân vật thuộc cấp bậc quốc bảo đấy, có điều chung đụng lâu, Tề Hoan cũng không chịu nổi nữa.
Bình thường trong môn phái, ngay cả đối mặt với sư thúc sư bá Tề Hoan cũng chưa từng một lần lấy lễ đãi họ, cho nên ở trước mặt Minh Hỏa chân quân, nàng liền lộ nguyên hình.
Nhìn Minh Hỏa chân quân xem ra cũng không bất mãn, hắn biết Tề Hoan mặc dù thành tiên, nhưng vẫn thích ăn đồ ăn vặt, cho nên trước lúc xuất phát đã chuẩn bị không ít linh quả đặc biệt của Tiên giới, còn có các loại trà bánh, mỗi ngày đều đúng giờ bưng lên cho Tề Hoan, có lúc còn làm đồ cho nàng ăn.
Nếu ở hiện đại, Minh Hỏa cũng xem như nam nhân tốt rồi, vào được phòng khách ra được phòng bếp, tướng mạo lại đẹp, thực lực sâu không lường được, trừ ánh mắt phóng điện lung tung, thì căn bản chính là một nam nhân hoàn mỹ.
Đương nhiên, thưởng thức là thưởng thức, thích một người như vậy, Tề Hoan tự nhận mình không có cái dũng khí đó. Trước đừng nói đến vấn đề tuổi tác, dù sao Tề Hoan cũng coi như vài trăm tuổi, thành tiên rồi thì số tuổi cũng không chênh lệch mấy. Mấu chốt là, Tề Hoan đã nghe Ngọc Long Nhi nói, Minh Hỏa chân quân này lưu tình khắp nơi, hắn chưa từng cưới vợ, nhưng đã có mười tám đứa con, mà Tề Hoan hận nhất chính là loại nam nhân cải củ hoa tâm như hắn, cho nên, vô luận thái độ của hắn đối với nàng có tốt thế nào đi nữa, thì cũng không thể đả động được nàng.
“Có muốn đánh cờ không?” Trong lúc rảnh rỗi, Tề Hoan dạy Minh Hỏa chân quân chơi cờ caro, đáng tiếc, lần này người thua là nàng, trừ hai ván đầu tiên, Tề Hoan không thắng được một lần nào nữa.
Cũng may Minh Hỏa chân quân không đánh cuộc với nàng, bằng không nàng phải đem tất cả tiền vốn ra để trả mất.
“Không muốn.” Đưa tay nhận chén chất lỏng xanh biếc Minh Hỏa đưa cho, Tề Hoan thỏa mãn uống một ngụm lớn. Mặc dù không biết vật này làm từ cái gì, nhưng mùi vị lại ngọt đến không ngờ, uống một ngụm trong miệng còn lưu lại hương thơm, ngay cả hô hấp cũng mang theo vị ngọt.
“Có muốn chơi súc sắc không?” Đối với con súc sắc mà lúc rảnh rỗi Tề Hoan làm ở nhân gian, mấy hôm trước nàng cùng tiểu hồ ly chơi đùa bị Minh Hỏa nhìn thấy, cho nên phát hiện ra, Minh Hỏa thật sự rất có thiên phú, nếu như ngày nào đó hắn không làm thần tiên nữa, chạy đến hiện đại làm Đổ Vương cũng được.
“Không cần.”
Tề Hoan liên tiếp cự tuyệt cũng không khiến Minh Hỏa bất mãn, hắn không giống đám thượng tiên cao cao tại thượng kia, tính tình Minh Hỏa đặc biệt tốt, bất luận Tề Hoan nói cái gì, hắn đều không tức giận.
Có điều, Tề Hoan cảm thấy những điều này chỉ là vẻ ngoài, Minh Hỏa chân quân chân chính sợ là một nhân vật khủng bố không kém. Tiên giới tổng cộng có ba mươi sáu tòa thành, tứ đại chủ thành, Minh Hỏa chân quân chính là một trong số chủ thành, mặc dù không biết tại sao Minh Hỏa thành không náo nhiệt lắm, nhưng Tề Hoan hiểu, một người có thể làm một trong bốn đại thành chủ, thực lực dĩ nhiên không thể kém được.
Tiên Tôn trên tiên giới có chín vị, nhưng trong bốn đại thành chủ, chỉ có chủ thành Nhược Thủy là Tiên tôn.
“Vậy chúng ta nói chuyện phiếm đi.” Minh Hỏa chân quân ngồi cạnh Tề Hoan, chống cằm giống như tiểu hài tử, ánh mắt chớp chớp nhìn nàng.
“. . . . . . . . Chân quân, ngài cả ngày như vậy không thấy chán sao?”
“Nhìn nàng sẽ không chán.”
Thần a, người tha cho ta đi, Tề Hoan đảo cặp mắt trắng dã, không biết đời trước của mình rốt cuộc đã đắc tội với người nào, tại sao lại gặp phải một vị như thế này a. (TNN: đúng là đời trước đã đắc tội đấy =]] há há)