Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tề Hoan muốn trở về tìm tiểu hồ ly, không còn cách nào khác là phải rời khỏi trận nhãn, Thất Thương Luân Hồi trận lợi hại không phải ở chỗ tấn công, mà là ở ảo cảnh khó lòng phòng bị. Trận pháp của Tiên giới và Nhân gian khác nhau, nơi này ảo cảnh không chỉ là hư ảo, mà còn có thể sinh ra sức mạnh công kích nguyên thần, chỉ cần trúng chiêu lập tức sẽ hồn phi phách tán.
Trận pháp ở Sát Thần Hải đều là dành cho tiên nhân cấp bậc tiên đế hoặc cao hơn tiên đế, dùng để chống lại ma đầu của Thiên Ma giới, Tề Hoan chưa bao giờ nghiên cứu trận pháp, bây giờ bị ném vào trận lớn như vậy, hai mắt căn bản chỉ thấy một màu âm u, không chết đã là không tệ rồi, muốn ra khỏi trận căn bản là nằm mơ.
Bị vây ở trong trận, nàng tìm không thấy phương hướng, lại phải chống đỡ công kích của ảo cảnh, chỉ có thể lui vào một góc để thủ, bảo Tiểu Ngân ra ngoài tìm đường.
Tiểu Ngân không giống với Tề Hoan, ảo cảnh trong trận hình như không có bất kỳ lực công kích nào với nó, có điều, mặc dù Tiểu Ngân đã đi ra ngoài, nhưng đáng tiếc nó đi nhầm hướng, vốn nên đi đến lãnh địa Tiên giới cạnh Sát Thần Hải, thì nó lại quay ngược lại, chạy sâu vào trong Sát Thần Hải.
Sát Thần Hải không phải một bãi biển rộng mênh mông, mà là một mảnh hoang dã không có điểm cuối, trong đó không có bất kỳ một sinh vật nào, chỉ có thần thảo, toàn thân đỏ như máu, nhờ vào vô số máu tươi của Thần Ma dưới đáy Sát Thần Hải mà lớn lên, răng cưa trên lá cây còn sắc hơn cả nanh của ma thú. Ở Sát Thần Hải, chỉ cần chảy máu, cho dù địch nhân không giết ngươi, ngươi cũng không thể thoát khỏi công kích của thần thảo, có thể nói, chỗ này là ác mộng của tiên ma.
Tiên Ma giới cứ cách một ngàn năm lại đại chiến một lần, cũng chỉ là vì cân bằng hai giới, bất luận là Tiên giới hay Thiên Ma giới, cuối cùng chỉ có cường giả sống sót. Không thể không nói, vận khí của Tề Hoan vô cùng tệ, đại chiến Tiên Ma lần trước, cũng đã qua chín trăm tám mươi năm, đây cũng là nguyên nhân Thiên Vũ tiên tôn vội vã tìm người tới bày trận ở Sát Thần Hải.
Sau khi Tiểu Ngân rời đi, mặc dù Tề Hoan nóng lòng, nhưng sau khi thử qua sự lợi hại của đại trận này, nàng cũng không dám đi loạn. Tề Hoan ở trong trận một thời gian, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, Thiên Vũ tiên tôn lúc đầu cũng không hề có ý để nàng đi thủ trận, ngay cả trận kỳ (sơ đồ trận) cũng không cho nàng, rõ ràng là muốn mượn đại trận này lấy đi cái mạng nhỏ của nàng mà.
Tề Hoan ở trong trận ngây người hơn hai tháng, rảnh rỗi chỉ có thể tu luyện ngày đêm, nàng mặc dù đã thành tiên, nhưng mới chỉ tu luyện xong <Địa Chi Đạo> mà thôi,
kia ngay cả nhìn nàng cũng không có cơ hội nhìn một cái.
Vừa lúc hiện tại có thời gian, nàng có thể thuận tiện dịch cái bản bí tịch kia. Tu xong <Địa Chi Đạo>, trong đan điền Tề Hoan xuất hiện một cảnh tượng rất cổ quái, ở tầng dưới cùng là một Âm Dương Thái Cực đồ, bốn phía Thái Cực đồ là tứ đại linh thú, đó là Nguyên Anh mà nàng tu luyện thành, mà ở tầng trên là một Tiên Thiên bát quái đồ, ở trong bát quái đồ ẩn chứa hai tia Lôi Tâm, một tia là Tề Hoan tu luyện được, một tia là lúc Mặc Dạ độ kiếp đã lấy xuống từ trên người Ám Lôi Quân.
Những năm gần đây, khả năng nắm giữ Lôi Điện của nàng đã tăng lên một tầng vô cùng khủng bố, hiện tại nàng có thể miễn cưỡng phát ra mấy đạo thiên kiếp nhỏ.
Cách ghi chép trong
khác với <Địa Chi Đạo>, Tề Hoan mở sách ra, phát hiện trong sách chỉ có hình vẽ quỷ dị, căn bản không có bất cứ văn tự nào nàng có thể xem hiểu. Nhìn hình vẽ một hồi đến phát ngốc, cuối cùng Tề Hoan chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không hay rồi nàng lấy nhầm sách lậu rồi.
Ở bên kia Sát Thần Hải, mấy chục Ma Đế dò xét tới lui bên bờ biển, ma khí trên người họ phát ra làm không khí chung quanh đều mơ hồ trộn lẫn mùi máu tanh, phía sau bọn họ, một người quen của Tề Hoan không chút hình tượng nằm gục trên ghế mềm xa hoa, bên cạnh hắn có hai cô gái nửa thân để trần hầu hạ.
“Xích Dực đại nhân, trong Sát Thần Hải xuất hiện một con rắn.”
“Rắn? Rắn của Tiên giới?” Xích Dực sửng sốt, nhướn mày nhìn về phía Sát Thần Hải, không bao lâu sau liền nhìn thấy một con rắn lớn màu bạc chậm rãi đi tới, chỗ kỳ quái duy nhất là con rắn này có thêm một đôi kim hoàng long giác (sừng rồng màu vàng).
“Trời ạ ~ đây không phải là đằng xà của lão đại sao?!” Xích Dực biết Tiểu Ngân, hắn cũng biết Tiểu Ngân vẫn đi theo bên cạnh Tề Hoan, hiện tại Tiểu Ngân tới, chẳng lẽ Tề Hoan cũng đã tới? Nghĩ tới đây, trên mặt Xích Dực có thêm mấy phần phấn chấn.
Có trời mới biết một ngàn năm nay cuộc sống của hắn trôi qua như thế nào, lão đại tính tình ngày càng cáu gắt, hắn cũng không biết đã bị giận chó đánh mèo bao nhiêu lần, nếu không phải vì né tránh Mặc Dạ, căn bản Xích Dực cũng sẽ không chạy đến chỗ Sát Thần Hải khỉ ho cò gáy này để tránh nạn.
“Các ngươi lui xuống đi.” Xích Dực phất tay, bảo chúng ma bên bờ biển đều lui xuống, sau đó cất bước đi lên.
Mặc dù hình tượng có chút thay đổi, nhưng Tiểu Ngân vẫn nhận ra hắn, thân thể Tiểu Ngân từ từ thu nhỏ lại, bơi về phía Xích Dực.
“Hắc hắc, Tiểu Ngân, đã lâu không gặp.” Xích Dực lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ chào hỏi Tiểu Ngân, kết quả người ta cũng không nhìn hắn lấy một cái, vẫy vẫy cái đuôi quay đầu hừ một tiếng.
Nếu là con rắn khác dám đối xử với Xích Dực như vậy, khẳng định hắn sẽ không nói hai lời chém đuôi con rắn này nướng ăn, đáng tiếc con rắn không lễ phép này lại là do Mặc Dạ phái đi hộ vệ bên cạnh Tề Hoan, cho dù hắn có mấy lá gan cũng không có cái dũng khí này.
“Tề Hoan đâu rồi, nàng không đi cùng sao?” Nhìn chung quanh một chút, cũng không phát hiện bóng dáng Tề Hoan, Xích Dực có chút kỳ quái.
Mặc dù đi ngang qua Sát Thần Hải rất nguy hiểm, nhưng với thực lực của Đằng Xà, muốn dẫn Tề Hoan tới đây hẳn là rất dễ dàng, hơn nữa Mặc Dạ đã lệnh cho nó bất cứ lúc nào cũng không thể rời khỏi Tề Hoan, nếu Tề Hoan không ở cùng một chỗ với Đằng Xà, vậy nhất định Tề Hoan đã xảy ra chuyện gì đó.
Trong mắt Tiểu Ngân hiện lên một tia sáng u ám.
Một vầng hào quang màu bạc hiện lên trên mình nó, một nam tử tóc bạc chấm đất xuất hiện trước mặt Xích Dực. Tiểu Ngân hóa thành hình người, khuôn mặt trái xoan thanh tú, mắt màu xám bạc lạnh như băng, môi mỏng khẽ nhếch, toàn thân đều lộ ra vẻ lạnh lùng, không có nửa phần tức giận.
“Nàng bị vây ở trong trận, ta không có cách nào mang nàng ra ngoài.” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo từ miệng Tiểu Ngân truyền đến.
Xích Dực trừng mắt nhìn, “Trận gì?” Thực lực của Tiểu Ngân hiện giờ không kém hắn bao nhiêu, trận pháp gì mà ngay cả nó cũng không thể giải được?
“Thất Thương Luân Hồi trận, phái người đi cứu nàng.” Lời Tiểu Ngân nói giống như là đương nhiên, không hề có dáng vẻ đang đi cầu người.
“Bản thân ta cũng muốn, nhưng người ở đây không đủ, sợ là muốn phá vỡ trận pháp kia cũng rất khó, hơn nữa lão đại lệnh cho ta thủ tại chỗ này, không cho phép tự ý rời khỏi.” Xích Dực cười khổ, hiện tại hai phe sắp khai chiến, hắn nếu tự tiện dẫn người xông vào Sát Thần Hải, đám người Tiên giới kia không nhìn thấy thì tốt, nhưng nếu nhìn thấy, sợ là mọi chuyện sẽ trở nên phiền toái.
“Ta canh giữ hộ ngươi.” Tiểu Ngân trừng mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống ghế mềm của Xích Dực, hai mắt nhắm lại cũng không thèm nhìn Xích Dực.
Gương mặt Xích Dực co quắp hai giây, sững lại tại chỗ một lúc, bất đắc dĩ phất tay với mấy thuộc hạ vẻ mặt tò mò đang đứng bên cạnh, “Các ngươi tiếp tục làm việc, ta rời đi mấy ngày, nếu có chuyện gì xảy ra thì tìm hắn.” Xích Dực chỉ chỉ Tiểu Ngân.
Chuyện của Tề Hoan, hắn không có cách nào làm chủ, cũng chỉ có thể xem ý của lão đại. Dù sao Tề Hoan đến đây, cuộc sống bi thảm của họ sẽ chấm dứt, mấy ngày nữa hắn sẽ xin triệu hồi trở lại. Sát Thần Hải nơi này là chiến trường, chiến công của hắn đã đủ, hắn không có hứng thú với loại tranh đấu vô nghĩa này.
Sau khi Xích Dực rời đi, đột nhiên bầu trời tối lại, Tiểu Ngân ngẩng đầu, trong mắt lạnh lẽo chiếu ra một tia sáng đỏ, khắp bầu trời biến thành màu đỏ, xa xa nhìn giống như một biển máu.
Một đạo nhân ảnh từ từ ngưng tụ trước mặt Tiểu Ngân, sau khi nhìn thấy người đó, Tiểu Ngân vội vàng nửa quỳ trên mặt đất, “Chủ nhân”. Từ đầu đến cuối, chủ nhân của hắn duy nhất chỉ có Mặc Dạ.
Mặc Dạ dường như không có bất cứ thay đổi nào, vẫn là nho bào màu nhạt, không có mặt nạ che đi nụ cười đầy tà mị. Nếu như người không có mắt nhìn thấy hắn, căn bản sẽ không nghĩ tới, Ma Tôn tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Ma giới lại có thể vô hại như vậy.
“Mang ta đi. “ Mặc Dạ cúi đầu nhìn Tiểu Ngân, trong mắt không lộ ra bất cứ tâm tình nào, giọng nói bình tĩnh.
“Vâng.”
. . . . . . . . . . . . .
“Cô nương ta sống hơn tám trăm tuổi vẫn chưa gả cho người nào đấy, nếu như hiện tại có nam nhân nào cứu ta ra ngoài, ta nhất định lấy thân báo đáppp ~” Trong trận không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, Tề Hoan chỉ biết, nàng ở chỗ này ngây người đã rất lâu, đối với chuyện đi ra ngoài, nàng cũng không còn ôm hy vọng nữa.
Tề Hoan không có chút hình tượng nào nằm ngửa trên mặt đất, nhắm mắt lại kêu gào, vang vọng trong trận đều là âm thanh của nàng.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Một bóng ma xuất hiện ở phía trên Tề Hoan, giọng nói trầm thấp khêu gợi thật giống như lông vũ không ngừng gãi lên tim Tề Hoan, giọng nói kia, nụ cười kia, cùng với âm thanh quen thuộc làm Tề Hoan mở to mắt choàng tỉnh dậy.
“Mặc Dạ?” Tề Hoan kinh ngạc đứng dậy, nghiêng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy nam nhân kia.
Lúc không gặp hắn, Tề Hoan khống chế không thèm nghĩ đến hắn nữa, nhưng lại phát hiện, thì ra chỉ là một mực lừa mình dối người, thì ra mình nhớ đến hắn lại sâu sắc như vậy.
“Nhớ ta? Cho nên mới cầu hôn với ta?” Khóe môi Mặc Dạ nhếch lên, cố ý chế giễu Tề Hoan. Trong mắt hiện ra thân ảnh Tề Hoan, mặc dù không nói thêm gì, nhưng lại làm Tề Hoan không tự chủ bật cười. Có hắn ở đây, nàng sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.
“Ta vừa mới nói vậy sao? Nhất định là ngươi nghe lầm rồi.” Tề Hoan nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội. Mặc dù rất là thích hắn, hơn nữa đã trải qua hơn tám trăm năm xa cách, gặp lại hắn vẫn rung động không thôi, nhưng chuyện mở miệng cầu hôn cứ coi như cho qua đi, mặc dù nàng vội vã muốn gả ra ngoài, song cũng không đến mức có can đảm đi cầu hôn nam nhân.
“Ta nghe thấy.” Phía sau Mặc Dạ, Tiểu Ngân một đầu tóc bạc giống như u linh, nhẹ nhàng đi tới.
“Câm miệng, ngươi dám nói lung tung ta liền để cho tiểu hồ ly ngày ngày đêm đêm. . . . . . . . . .”
“Ta thật sự không nghe thấy gì.” Lời của Tề Hoan còn chưa nói hết, hai gò má Tiểu Ngân đột nhiên đỏ ửng, rồi ngoan ngoãn biến về thân rắn, nằm trên mặt đất giả chết.
Hừ, dám bỏ đá xuống giếng, cô nãi nãi ta sẽ để ngươi chết như thế nào cũng không biết! Tề Hoan trợn mắt nhìn Tiểu Ngân một cái, rồi khoanh tay đứng nhìn Mặc Dạ, không còn nhân chứng, bộ dạng khiêu khích.
Mặc Dạ cũng không để ý nàng khiêu khích, hắn cũng không trông chờ Tề Hoan sẽ giữ lời hứa. Đối với hắn mà nói, chỉ cần nàng ở bên cạnh đã là tốt rồi.
“Nàng đắc tội với người nào mà lại bị ném đến nơi này?” Thất Thương Luận Hồi trận không có nguy hiểm gì với Mặc Dạ, nhưng đối với Tề Hoan lại là sát trận vĩnh viễn không thể giải được.
Cho dù Tề Hoan có lôi điện lực lợi hại, nhưng cuối cùng thực lực của nàng cũng chỉ là nhất trọng thiên, người bố trí trận pháp này đã là Chân Quân bát trọng thiên, trận pháp này đã thành một thể, muốn đi ra ngoài nhất định phải có một không gian lĩnh vực riêng của mình mới được.
Tiểu Ngân cũng có không gian riêng, đáng tiếc tu vi của hắn không đủ, chỉ có thể tự vệ mà thôi.
“Không có. . . . . . . . Nguy rồi, tiểu hồ ly nhà ta chết trong tay hài tử kia mất.” Lời của Mặc Dạ làm cho Tề Hoan nhớ tới tiểu hồ ly, qua nhiều ngày như vậy, không phải tiểu hồ ly sẽ bị lột da ăn sạch sao? Nghĩ tới lúc trở về nhìn thấy xương tiểu hồ ly, Tề Hoan không nhịn được cảm thấy da đầu run lên.
“Muốn ta đi cứu nó?” Thấy Tề Hoan vẻ mặt mong đợi nhìn mình, mày kiếm của Mặc Dạ khẽ nhếch lên, cười như không cười nhìn Tề Hoan. Có thể tùy tiện đem một người ném vào trong trận, nhất định tiên nhân đó có địa vị rất cao. Trong nhận thức của Mặc Dạ, chỉ có Thiên Vũ tiên tôn là có tướng mạo giống một hài tử, cũng chỉ có hắn là thú tu.
Đối với việc Tề Hoan vừa mới phi thăng đã chọc tới tiên tôn, nói thật, Mặc Dạ cũng không có nửa phần kỳ quái, nếu như không trêu chọc mấy nhân vật có địa vị tương đối lớn, vậy thì không phải là tác phong của Tề Hoan rồi. Nhưng lần này Mặc Dạ đã đoán sai, Tề Hoan còn chưa kịp trêu chọc người ta, đã bị người ta ném tới đây, nếu như lúc ấy cho nàng thêm mấy phút đồng hồ, có lẽ Thiên Vũ tiên tôn hẳn là sẽ trực tiếp giết người diệt khẩu chứ không chừng.
“Rất cảm tạ.” Vì muốn chặn lời Mặc Dạ, Tề Hoan trước tiên đi lên cám ơn, dù sao thói hư tật xấu của nàng Mặc Dạ cũng hiểu, chỉ có thể thấy nhưng không thể trách.
Mặc Dạ cười lắc đầu: “Hiện tại không được.”
“Thì ra ngươi sợ hài tử kia a!” Tề Hoan vẻ mặt khinh bỉ, trở mặt cực nhanh làm người ta nghẹn họng trân trối.
Mặc Dạ cũng không phản bác, bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhân này đúng là thực dụng, vừa thấy không có giá trị lợi dụng liền vứt bỏ ngay, thật không hiểu mấy trăm năm nàng ở Nhân gian đã làm cái gì, tại sao vẫn là tính tình tiểu hài tử như vậy.
“Qua một thời gian ta sẽ tự mình mang tiểu hồ ly về, hiện tại bên Tiên giới đề phòng nghiêm ngặt, xông vào thì không thể đi ra được.” Mặc dù khá là bất đắc dĩ với Tề Hoan, nhưng Mặc Dạ vẫn dịu dàng hòa nhã thương lượng. Vốn tưởng sau khi gặp mặt cho dù nàng không cho hắn ôm thì cũng phải là một cảnh cảm động, ai ngờ nữ nhân này trừ lúc mới đầu nhìn thấy còn hơi giật mình, thì sau đó hoàn toàn không hề có nửa phần kích động gặp lại sau bao lâu xa cách.
“Nhưng mà. . . . . . . . .” Tề Hoan cũng biết Mặc Dạ nói có lý, nhưng tiểu hồ ly đã theo bên người nàng từ nhỏ. Tề Hoan căn bản nuôi nó như con, đột nhiên có một ngày nó rời khỏi mình, nàng không thể an tâm.
“Yên tâm đi, nó tạm thời sẽ không có việc gì.” Luyện hóa yêu đan của Cửu Vĩ Yêu Hồ là một quá trình khá dài và nguy hiểm, Thiên Vũ tiên tôn tuyệt đối sẽ không động thủ với tiểu hồ ly vào lúc này. Hơn nữa sau khi Cửu Vỹ Thiên Hồ chết đi, trời giáng dị tượng, nếu Thiên Vũ tiên tôn không muốn bị gia tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ đuổi giết, hắn tuyệt đối sẽ không dám quang minh chính đại động thủ với tiểu hồ ly.
Rất nhanh đại chiến Tiên Ma sẽ bắt đầu, tới lúc đó phụ cận Sát Thần Hải sẽ bị chiến tranh liên lụy, mà Thiên Vũ tiên tôn là thống lĩnh đại chiến lần này, sau đó muốn tìm hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Vậy cũng được.” Trước mắt chỉ có thể như vậy, nếu không có Mặc Dạ mà chỉ dựa vào sức nàng, muốn đem tiểu hồ ly trở lại, căn bản là không thể, Tề Hoan có chút nổi giận thở dài.
“Đi thôi.” Mặc Dạ sờ sờ tóc ngắn của Tề Hoan, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
“Này.”
“Hử?”
“Để cho ta ôm một chút đi.” Không đợi Mặc Dạ trả lời, Tề Hoan đã ôm eo Mặc Dạ, đem đầu nhỏ chôn trong ngực hắn. Nhiệt độ trên người hắn vẫn giống như trước kia, ngay cả cảm giác cũng không thay đổi, tay nhỏ bé của Tề Hoan sỗ sàng xoa xoa trên lưng Mặc Dạ.
Trong ngực truyền đến hương thơm nhàn nhạt làm cho vẻ ôn nhu trong mắt Mặc Dạ như muốn tràn ra, hắn cúi đầu nhìn Tề Hoan không ngừng sờ xoạng trong ngực một lát, thở dài, vươn cánh tay đem nàng ôm vào lòng. Hai người ôm nhau thật chặt, giống như lúc này trong thiên địa chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
“Ta còn chưa tha thứ cho ngươi.” Nằm thoải mái trong lòng hắn, Tề Hoan híp mắt giống như con mèo nhỏ đang làm nũng, thỉnh thoảng còn dùng mặt cọ cọ lồng ngực Mặc Dạ, nghe thấy tiếng tim đập từ trong ngực hắn truyền đến.
“Cách hơn tám trăm năm, nàng lại vẫn nhớ.” Mặc Dạ cười khổ, không nghĩ tới trí nhớ Tề Hoan lại tốt như vậy. Thời điểm hai người chia ly, nàng vẫn còn ghi thù hắn, trước mắt xem ra Tề Hoan chuẩn bị đem chuyện tám trăm năm trước ra tranh luận đây.
“Nói.” Tề Hoan ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng dẩu lên, vươn một cánh tay chọc vào lồng ngực Mặc Dạ hai cái, thật rắn chắc nha, suýt nữa thì gãy ngón tay.
“Nàng ta là người không liên quan.” Mặc Dạ dùng sức ôm chặt Tề Hoan, không trả lời thẳng câu hỏi của nàng.
Lúc trước khi gặp Tề Hoan, hắn cũng từng có nữ nhân. Sống mấy trăm vạn năm, nếu như tới nay chỉ có một người, vậy mới chính là không bình thường, chẳng qua là không muốn Tề Hoan biết những chuyện cũ kia.
“Người không liên quan?” Ánh mắt Tề Hoan tối lại, ở sau lưng Mặc Dạ bàn tay nhỏ bé đã ngưng tụ thành một tia sét, cô nương nàng tức giận rồi, ăn đậu hũ của nàng còn dám ấp a ấp úng, tuyệt đối không thể tha thứ.
Dĩ nhiên, ở trong lòng Tề Hoan, bất kể là nàng chủ động hay Mặc Dạ chủ dộng, khẳng định vẫn là nàng bị lỗ.
“Nàng ta đã chết. . . . . . . .” Nửa câu ‘là ta giết’ còn lại bị ngăn tại trong miệng Tề Hoan, đáng tiếc Tề Hoan vĩnh viễn sẽ không biết.
Trên môi có mùi vị không giống của mình, Tề Hoan mở to hai mắt, cảm giác trong miệng mình có thứ kỳ quái tiến vào, theo bản năng, nàng thề, nàng thật sự không phải cố ý, Tề Hoan khép chặt hàm răng.
Triền miên kiều diễm nửa đường kết thúc, hai người nhìn nhau chằm chằm, nếu như không phải đầu lưỡi Mặc Dạ vẫn ở lại trong miệng Tề Hoan, có lẽ Tề Hoan cũng sẽ không lúng túng như vậy.
Mặc Dạ trầm mặc thật lâu, rốt cục, rời khỏi miệng Tề Hoan, hắn thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài, tại sao mình lại thích nữ nhân giống Tề Hoan chứ?!