Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Dực không biết đã qua bao lâu, y một chút khái niệm về thời gian đều không có, tóm lại, y chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Đúng vậy, mệt mỏi, chứ không phải đau đớn.
Cho nên cảnh tượng đầu tiên mà Ôn Kỳ thấy được khi vừa đá văng cửa nhà kho ra, chính là Lâm Dực đang nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích tựa như một cỗ thi thể mặc người chém giết.
Còn xác chết Lâm Dực, tuy đã nghe được động tĩnh, nhưng dù đã nổ lực cả buổi trời, y vẫn ngây người không còn chút khí lực quay đầu nhìn kẻ mới tới.
Cũng vì thế mà y đã vô tình bỏ lỡ ngọn lữa giận nơi đáy mắt của Ôn Kỳ bởi vì y mà bùng cháy.
Thẳng cho đến khi quyền cước trên người mình rõ ràng đã giảm bớt, Lâm Dực mới cắn răng cố sức mở mắt ra, nói cho cùng, y dù sao cũng phải ngó xem ân nhân cứu mạng của mình dài ngắn méo tròn ra sao chứ.
Kết quả vừa mới không được trôi chảy uốn éo uốn éo cái eo, xoay chuyển cái mặt qua, Lâm Dực đã ngay lập tức đối diện với ánh mắt tức giận của Ôn Kỳ: “Con mẹ nó anh đúng là điên rồi!”
Lại càng thêm hoảng sợ, Lâm Dực có chút thất thần trừng mắt nhìn cục diện trong kho hàng, Ôn Kỳ chỉ kịp xông tới rống vào mặt y một câu rồi lại lập tức chuyển thân trở về, không chút lưu tình đập cây côn sắt trên tay vào mặt tên xấu số nào đó.
Lâm Dực vô ý thức mà run rẩy môi, trong lòng tự nhủ, một gậy này mà trúng vào mình thì xác định là đau đến chia tay nhân gian luôn.
Sau khi hít một hơi dài, Lâm Dực thử lật người trở lại, y cũng không thể cứ mãi nằm trên mặt đất vướng chân Ôn Kỳ như vậy, trước tiên bỏ qua chuyện Ôn Kỳ làm sao tìm được đến đấy, việc cấp bách hiện tại hai người bọn họ phải thoát khỏi cái nơi tối tăm này ngay lập tức.
Kết quả Lâm Dực mới vừa cố hết sức ngồi dậy, thì liền có một chiếc chân thon dài mạnh mẽ vụt ngang qua đầu y vươn thẳng đến….dưới háng của một tên lưu manh khác, kèm theo một câu mênh lệng vô cùng nôn nóng của Ôn Kỳ: “Chớ lộn xộn!”
Đáng thương cho hai con mắt của Lâm Dực đã sắp trợn đến lọt tròng, cho dù y đã biết Ôn Kỳ là người luyện võ, nhưng thật tình y chưa từng thấy qua bộ dáng hung tàn ngoan lệ của Ôn Kỳ như hiện tại.
Khi mấy tên đàn em rốt cục hiểu rõ Ôn Kỳ là kẻ không thể trêu vào, rồi quay đầu chĩa mũi tấn công sang Lâm Dực, Lâm Dực trốn cũng đều không có trốn, chỉ hí đôi mắt bầm tím, nhìn Ôn Kỳ ở cách đó không xa đang tiện tay kéo đai lưng của một thằng xui xẻo khác, “phắc” một tiếng đánh lên cái ót đáng thương của ẻm, lại vừa đúng lúc vung gậy sắt vào một mặt khác, toàn bộ quá trình chỉ có thểvdiễn tả bằng ba chữ, nhanh chuẩn độc.
Mặt Lâm Dực không chút biểu tình, nhưng từ trong đáy lòng y đã cảm thấy Ôn tiểu mỹ nhân quả thực đẹp trai đến không phải nhân loại rồi!
Nhưng vừa mới ngắm trai đẹp được một nửa, Lâm Dực lại đột nhiên thấy lưng mình lạnh toát, gấp gáp quay đầu lại, cơ hồ chỉ trong vòng một giây sau, y chẳng quan tâm cơn quặn đau trong ***g ngực, như một tia chớp mà liều mạng đứng dậy phóng về phía Ôn Kỳ đang không rảnh bận tâm những thứ khác.
Mãi một thời gian lâu sau, cảnh tượng Ôn Minh vừa di chuyển một bên vừa đem bàn tay vẫn giấu sau lưng của mình phóng tới đã luôn làm cho Lâm Dực không thể tưởng tượng nổi, y thật sự không rõ, trên đời này tại sao lại có một người cha như Ôn Minh chứ, quá không có nhân tính.
Quay về với tình huống hiện tại, Lâm Dực không một chút do dự duỗi tay nắm chặt lấy lưỡi dao mà Ôn Minh đâm vào con mình.
Thời điểm lòng bàn tay truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt, Lâm Dực còn đang suy nghĩ, Ôn Minh thực con mẹ nó là cặn bã!
Chỉ tiếc, Lâm Dực rốt cục vẫn đánh giá Ôn Minh quá cao, nói hắn là cặn bã thì con mẹ nó thật làm chon bọn cặn bã trên đời này đều vô cùng không vui.
Đến khi Ôn Kỳ xoay người, vừa lúc trông thấy cảnh Ôn Minh nhanh chóng rút lưỡi dao ra khỏi bàn tay của Lâm Dực, sau đó gương cao vẻ mặt khinh thường mà đâm xuống lần nữa —— lần này, đúng ngay trên mu bàn tay của Lâm Dực.
“Người trẻ tuổi, nếu không muốn cái tay này nữa thì để tôi giúp cậu vậy, chuyện rất đơn giản.” Cười đứng dậy, Ôn Minh buông Lâm Dực ra, coi như không thấy Ôn Kỳ, phất phất tay mang theo một đám người ly khai.
“…”
Lâm Dực đau đến sắp mơ mơ màng màng ngất đi, dùng sức hấp một miệng lớn không khí, y muốn ngẩng đầu nhìn Ôn Kỳ, muốn hỏi hăn trong nhà kho này rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mặc dù y đã đoán trước xác suất đối phương sẽ nói chuyện này cho mình cơ hồ là zero.
Nhưng vô luận cố gắng thế nào, Lâm Dực giống như đều nhìn không thấy mặt Ôn Kỳ, y cảm thấy rất mệt mỏi, vừa cảm thấy rất phiền muộn trong lòng.
Chợt nhớ tới bảy năm trước, y đã hèn yếu đến mức không chịu vì Hàn Ninh Cẩn mà phế đi một ngón tay, hôm nay, y vẫn hèn yếu như cũ, nhưng y lại không thể nhìn Ôn Kỳ bị tổn thương trước mặt mình, cho dù bản thân y có bị mất đi không chỉ một ngón tay.
Báo ứng à.
Trước khi triệt để mất đi ý thước, Lâm Dực đã xoắn xuýt nghĩ như vậy.