Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(Bối cảnh: Buổi tối ấm áp sau khi Ôn Kỳ trở về)
Hơn nửa đêm, hai người ai cũng chưa có ý định đi ngủ. Cả hai đều đang tựa ở trên ghế sa lon, xem một bộ phim truyền hình không biết tên trên tivi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Dực ho nhẹ một tiếng mở miệng, y kỳ thật rất hiếu kì vì sao Ôn Dực lại về sớm như vậy: “Ninh Cẩn…”
“Tần An không có nói cho em biết sao?”
Lâm Dực sững sờ: “Nói cho em biết cái gì?”
“Hàn Ninh Cẩn đính hôn rồi.”
“…” Vẻ mặt đầy kinh ngạc, Lâm Dực trừng mắt nhìn Ôn Kỳ nói không ra lời.
“Hàn Ninh Cẩn.” Không hiểu sao, Ôn Kỳ lại bổ sung một câu như vậy.
“Hả?”
“Hàn Ninh Cẩn, ” Ôn Kỳ nhàn nhạt nói: “Đừng có nhắc đến cái tên Ninh Cẩn này nữa.”
“…”
Tạm thời buông bỏ chuyện Hàn Ninh Cẩn đính hôn, Lâm Dực có chút khó tin mà nhìn đối phương.
Ba năm này đã xảy ra chuyện gì? Ôn Kỳ…là cmn đang ghen?
Cũng không đợi Lâm Dực nói chuyện, Ôn Kỳ đã hời hợt thay đổi chủ đề: “Tại sao phải mua lại?”
“Cái gì?”
“Phòng ở.”
“…” Ngu ngơ vài giây, Lâm Dực ra vẻ trấn định mà quay đầu, “Không biết.”
Hừ một tiếng, chỉ thấy Ôn Kỳ bỗng nhiên đứng dậy, xoay người một cái, hai tay chống ở hai bên vai của Lâm Dực trên ghế sa lon, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào Lâm Dực, sau nửa ngày, hắn mới mở miệng: “Căn phòng này là của anh, anh cuối cùng phải đem tiền trả lại cho em.”
Lâm Dực nhanh chóng nhìn đối phương: “Không —— “
“Anh không có nhiều tiền như vậy.”
“…”
Mà giờ phút này trên TV, nữ nhân vật chính đang thay cha mình trả nợ, lóe lóe nước mắt đưa ra quyết định, bán mình cho nhân vật nam chính.
Cũng thập phần phù hợp với tình hình hiện tại, Ôn tiểu mỹ nhân nhướn lông mày, đáy mắt hiện lên vài tia trêu chọc.
“Bán mình có muốn hay không?”
“…” Lâm Dực một hơi nghẹn ở cổ họng làm thiếu chút nữa đã buông tay nhân gian.
“Muốn hay không?” Vừa tiếp tục hỏi, ngón tay thon dài của Ôn Kỳ lại trực tiếp sờ lên thắt lưng của Lâm Dực.
“… Muốn.” Người nào đó vẫn không nhúc nhích, tùy ý để cho đối phương cởi đai lưng của mình ra, sắc mặt căng cứng.
“Vậy thì trả tiền theo từng giai đoạn vậy, đêm nay là tiền đặt cọc.”
Dứt lời, Ôn Kỳ nhìn Lâm Dực nhếch môi, khẽ cười một tiếng vươn người hôn tới.