Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Vãn mãi đến khi nhảy lên phi thuyền và rời khỏi tòa nhà trung tâm, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lưng cô lại lạnh toát, chân tay bủn rủn, và thắt lưng thì nhức mỏi.
Trải qua việc tạo thuốc đặc chế lần đầu tiên vốn không hề dễ chịu, huống chi cơ thể của A Tước lại quá tốt.
Tuy nhiên, Tô Vãn không hối hận. Cô khá thích A Tước, lại còn được anh giúp đỡ nhiều đến vậy, hai người còn là vợ chồng, việc cô làm thuốc đặc chế cho anh vốn dĩ không có gì sai.
Nhưng Tô Vãn không ngờ rằng anh lại có một thân phận hiển hách đến thế!
Vị Chỉ huy Đế quốc số một... Khoan đã, chẳng phải là vị Chiến thần lạnh lùng luôn đeo mặt nạ bạc sao?
Sao anh ta lại có thể là cùng một người với A Tước?
Phong cách của hai người rõ ràng không hề giống nhau chút nào!
Tô Vãn cảm thấy đầu óc mình như một mớ hỗn độn, rất rối bời.
Cô cố gắng nhanh chóng bình tĩnh lại, rồi gọi đến quang não của mẹ. Đầu dây bên kia rất lâu mới bắt máy, chưa kịp để Tô Vãn mở lời thì đã nghe thấy tiếng khóc của Lâm Nhiễm Nguyệt.
"Hu hu hu, Tiểu Vãn, mẹ muốn ly hôn với bố con!"
"Hả? Đang yên lành sao lại ly hôn?"
"Ông ấy đánh mẹ! Hơn nữa, ông ấy cứ che chở cho con bé Tô Mạn kia. Mẹ hỏi ông ấy liệu Tô Mạn có phải là con gái của ông ấy không, ông ấy không phủ nhận! Rồi tức giận mà đánh mẹ!"
Từ quang não của Lâm Nhiễm Nguyệt vang lên giọng an ủi của Tô Nghị, đại khái là mẹ đừng giận nữa, chắc chắn là hiểu lầm thôi, bố cũng đã để mẹ đánh trả rồi.
Tô Vãn day trán, cảm thấy tình hình thật quá hỗn loạn.
Lâm Nhiễm Nguyệt khóc một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện thuốc đặc chế.
Bà vội nói: "Tiểu Vãn, con đang ở đâu? Mẹ... xin lỗi, mẹ quên mất chưa mang thuốc đặc chế đến cho con. Để mẹ mang qua ngay bây giờ!"
"Mẹ, không cần đâu, con sắp về đến nhà rồi, về nhà mình nói tiếp."
Tô Vãn cúp máy, lòng nặng trĩu, cô lấy tay ôm mặt, im lặng hồi lâu mới nói: "Tiểu Bạch, cậu tra giúp tôi xem, tội lừa hôn ở Liên bang Đế quốc sẽ bị kết án bao nhiêu năm?"
"Ba mươi năm. Nhưng chủ nhân, chuyện của cô không tính là lừa hôn đâu, khi đó anh ấy cũng đồng ý mà."
"Người thú hóa trong kỳ trầm cảm có thể quên mất mình đã làm gì hoặc nói gì..." Mắt Tô Vãn sáng lên. "Vậy có nghĩa là, anh ấy cũng sẽ quên mất ai đã giúp anh ấy vượt qua kỳ trầm cảm đúng không?"
"Về lý thuyết là vậy, nhưng chủ nhân đừng quên, các người đã đăng ký kết hôn rồi, quang não của anh ấy đã gọi cô là phu nhân rồi mà."
Ý là, cho dù anh ấy có quên ai đã giúp anh ấy vượt qua kỳ trầm cảm, thì cũng không quên ai đã kết hôn với mình.
Tô Vãn: "..." Cô đã quá bất cẩn rồi!
Thôi, sống thế này không nổi nữa, hủy diệt đi cho xong!
Nửa tiếng sau khi Tô Vãn rời khỏi tòa nhà trung tâm, cánh cửa phòng nghỉ của tân lang mở ra, Cố Tước đã thay quân phục màu xanh đậm, mặt lạnh lùng, cài cúc áo và bước ra ngoài.
Viên phó quan bên cạnh nói: "Chỉ huy đại nhân, bệ hạ triệu kiến khẩn cấp, ngài có muốn về gặp bệ hạ trước không?"
Cố Tước cúi đầu, nhìn lại phòng nghỉ, rồi nhàn nhạt ừ một tiếng.
...
Khu 3, biệt thự nhà họ Tô.
Nhà họ Tô kinh doanh nhà hàng, đã mở chi nhánh tại cả khu 3 trung và khu 3 thượng.
Hiện tại, thực phẩm tươi ngày càng khan hiếm, chỉ có người giàu mới đủ tiền ăn rau xào, còn người nghèo cơ bản chỉ uống dịch dinh dưỡng để duy trì nhu cầu cơ bản của cơ thể.
Tô Vãn nằm dài trên sofa, Lâm Nhiễm Nguyệt bên cạnh đã quên mất chuyện của mình, mặt đầy lo lắng.
"Tiểu Vãn, con nói thật chứ? A Tước, chính là vị Chỉ huy số một luôn đeo mặt nạ kia sao?"
"Quang não của ngài ấy nói vậy, chắc không sai đâu."
"Thế sao con còn ở cùng ngài ấy..."
Tô Vãn lấy gối ôm che mặt: "Làm sao mà con biết được, nhặt bừa một người thú hóa, lại nhặt phải đại nhân vật đó!"