Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nồi lẩu sôi sùng sục, vị cay của nồi lẩu bò đã bay khắp nhà.
Không biết bụng của ai đang réo lên ùng ục, kêu gào vì đói.
Cả ba người đều đã ngồi ngay ngắn vào bàn, nhưng không ai trong số họ động đũa.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của hai cô gái nhỏ, Tạ Tinh Từ ho khan một tiếng, đưa ra hai tấm vé vào cổng: “Lần trước đã nói là sẽ chuẩn bị vé của đêm tiệc cho em, đây là của đài Xoài, hai người cầm trước đi. Vé tiệc tối tôi sẽ mang đến cho hai người sau. “
“Thật không? Thần tượng, anh lợi hại quá!”
Tôn Du hào hứng nhận lấy tấm vé vào cổng, nhìn thấy trên đó có dòng chữ VIP, trong mắt sáng lên những ngôi sao
Tạ Tinh Từ liếc nhìn Chu Tiêu Tiêu, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Chu Tiêu Tiêu chú ý tới bầu không khí náo nhiệt trên bàn ăn, khách sáo nói: “Lần sau anh không cần phải đặc biệt đi đến đây đâu, anh có thể nói địa chỉ cho chúng tôi, chúng tôi tự đi lấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tôn Du vội vàng gật đầu phụ họa.
“Chuyện này không có gì phiền phức cả.”
Tạ Tinh Từ cầm ly nước uống một hớp nước, dừng lại một chút mới chậm rãi nói: “Tôi chuyển nhà rồi, bây giờ tôi là hàng xóm của hai người.”
???
Tạ Tinh Từ liên tiếp thả những quả bom nặng cả tấn vào trong căn nhà nhỏ của hai cô, anh làm như không có việc gì, tự tay gắp một miếng thịt bò trong nồi lẩu đang sôi bỏ vào bát Chu Tiêu Tiêu, đặt đũa xuống, không nhanh không chậm giải thích.
“Tôi cảm thấy hoàn cảnh sống ở tiểu khu hai người không tệ, sẽ giúp tôi sáng tác, vì vậy tôi đã bảo Thần Phong giúp tôi tìm một căn hộ thích hợp.”
“Chỉ là trùng hợp… tìm được một phòng đối diện nhà hai người.”
“…”
Chu Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, cảm thấy bản lĩnh nói dối của Tạ Tinh Từ thật sự càng ngày càng kém.
Tuổi đời của cái tiểu khu này nghe nói còn lớn hơn so với tuổi của cô, ngay cả khu giải trí của người nghỉ hưu trước đây cũng bị dỡ bỏ biến thành một bãi đậu xe, làm sao có thể nói là hoàn cảnh sống tốt được.
Mà cách đó một kilomet là tiểu khu Đường Thành, được gọi là “Vườn hoa trong thành phố”, bất kể là về phương diện bên ngoài hay bên trong thì cũng đều tốt hơn rất nhiều lần so với ở đây, nếu như không phải cô và Tôn Du kinh phí hạn hẹp, thì hai người đã chuyển đến đó ở lâu rồi.
Nhưng Tôn Du đang cầm được vé vào cổng đã sớm hạnh phúc đến choáng váng, Tạ Tinh Từ nói gì cô ấy cũng tin.
Chu Tiêu Tiêu nhận thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cũng không muốn truy cứu rốt cuộc là tại sao Tạ Tinh Từ lại chuyển đến đây.
Tạ Tinh Từ nhìn thấy hai người trước mặt mình, một người thì như đang suy nghĩ gì đó, một người thì vui vẻ hớn hở, cũng không có chút nghi hoặc nào, lúc này mới yên lòng giơ ly nhỏ lên, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng che dấu nụ cười đầy mưu mô: “Vậy thì các hàng xóm, mong chiếu cố nhiều hơn.”
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Tạ Tinh Từ, tâm trạng Chu Tiêu Tiêu cũng nhẹ nhõm hơn.
Cô và Tôn Du cùng nâng ly lên, đồng thanh reo lên.
“Cạn ly!”
Âm thanh leng keng rộn ràng, căn phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
*
Sau bữa tối, Tạ Tinh Từ không có ý định rời đi, anh giúp dọn dẹp bàn ăn, ngồi trên ghế sô pha ở nhà bọn cô một cách tự nhiên.
Trong phòng bếp, Chu Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng TV ở bên ngoài, đột nhiên cảm nhận được bầu không khí sắp đón năm mới.
Rõ ràng là chỉ có thêm một người nữa, lại có vẻ sôi nổi hẳn lên.
Cô cầm đĩa hoa quả vừa cắt xong, đưa cho Tôn Du.
“Cậu mang ra ngoài trước đi, tớ rửa sạch số táo còn lại rồi mang ra sau.”
Nhưng Tôn Du lại không cầm đĩa hoa quả.
Tôn Du: “Hay là cậu mang ra đi.”
“Sao thế?” Chu Tiêu Tiêu vẻ mặt khó hiểu.
Nghĩ đến lần trước lúc Tạ Tinh Từ say rượu, Tôn Du còn nói phải nắm bắt hết mọi cơ hội đến gần thần tượng.
Tôn Du có chút chột dạ nhếch môi cười: “Thật ra… tớ có thích thêm người khác! Cậu cũng biết tim tớ nhiều ngăn mà, cộng thêm việc gần đây nhiều show tuyển chọn hay như thế…”
Nụ cười trên mặt Tôn Du đầy phơi phới, đây chính là “tra nữ”, không nghi ngờ gì nữa.
Cô ấy vỗ ngực đảm bảo: “Nhưng Từ Từ vẫn luôn nằm trong danh sách anh yêu của tớ! Nhưng mà bây giờ để tớ một mình ở chung một chỗ cùng một không gian với anh ấy thì cứ thấy lạ lạ, vậy nên cậu đi đi.”
Chu Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, chỉ có thể đáp ứng lời năn nỉ của Tôn Du, bưng đĩa hoa quả đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Tạ Tinh Từ lười biếng ngồi khoanh chân trên sô pha, thấy cô đi ra, anh còn ngẩng đầu cười với cô, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ghế sô pha: “Ngồi đi.”
Giọng điệu quen thuộc, không giống một người tới nhà người khác làm khách chút nào.
Đương nhiên Chu Tiêu Tiêu không ngồi bên cạnh anh, cô đặt đĩa hoa quả lên bàn trà nhỏ, ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ bên kia.
Tạ Tinh Từ cũng không nói gì nữa, hai người ngồi im lặng.
Ăn trái cây và xem TV, những điều vô cùng bình thường hàng ngày dường như thú vị hơn rất nhiều so với bình thường.
“Ting Ting.”
Đột nhiên điện thoại của Chu Tiêu Tiêu vang lên.
Cô mở Wechat ra, phát hiện đó là tin nhắn Lâm Nguyệt gửi tới.
Sau khi xem xong concert lần trước, Lâm Nguyệt liên tục nói rằng sẽ thành lập hậu viện hỗ trợ cho Tạ Tinh Từ. Tuy nhiên, việc thành lập hậu viên xảy ra rất nhiều chuyện phức tạp, Lâm Nguyệt lại mới lên lớp mười hai, thời gian eo hẹp, vì thế nên việc này vẫn luôn không có chút tiến triển nào.
Hôm nay Lâm Nguyệt gửi tin nhắn tới cho cô, hóa ra là bởi vì kỳ thi tháng cô ấy có tiến bộ, mẹ Lâm Nguyệt thưởng cho cô ấy một khoản tiền thưởng, vừa vặn có thể dùng làm quỹ khởi nghiệp cho hậu viện, Lâm Nguyệt đã đặc biệt mời cô đến tham gia buổi lễ thành lập hậu viện vào cuối tuần này.
Chu Tiêu Tiêu liếc nhìn Tạ Tinh Từ ở bên cạnh, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định từ chối Lâm Nguyệt.
Chu Tiêu Tiêu: [Chúc mừng em học tập có sự tiến bộ! Nhưng mà… buổi lễ thành lập hậu viện vào cuối tuần này có thể chị không tới tham gia được. ]
Lâm Nguyệt: [Tại sao vậy ạ? ]
Chu Tiêu Tiêu phiền não một lúc, gửi cái lý do mình mới học được từ Tôn Du.
Cô vừa trả lời xong, trong phòng bếp đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hãi của Tôn Du.
Chu Tiêu Tiêu tiện tay thả điện thoại xuống, vội vàng chạy xuống bếp xem Tôn Du xảy ra chuyện gì.
Tạ Tinh Từ liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn trà còn chưa kịp khóa màn hình, lại nhìn thấy tên anh.
Anh có chút tò mò nên đến gần, thì nhìn thấy tin nhắn mới được gửi đi của Chu Tiêu Tiêu
[Bởi vì, chị đã thích người khác rồi. ]
?
Tạ Tinh Từ nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
Chu Tiêu Tiêu, em tiêu đời rồi.
*
Chu Tiêu Tiêu vội vàng chạy vào phòng bếp, mới phát hiện Tôn Du chỉ là làm rớt quả táo xuống đất, theo bản năng bèn hét lên một tiếng vậy thôi.
Cô thở dài, Tôn Du phải sửa cái tật xấu hay hét lên khi hoảng sợ.
Cô giúp rửa số táo còn lại xong rồi cùng Tôn Du đi ra ngoài.
Kết quả, hai người vừa đi ra ngoài đã bị Tạ Tinh Từ nhìn chằm chằm.
Mới vừa rồi vẻ mặt của Tạ Tinh Từ còn ôn hòa, bây giờ thì lại nhìn chằm chằm hai người với khuôn mặt khó ở, trong mắt tản ra sự nguy hiểm, khó hiểu và còn có một tia…
Phẫn nộ?
“Ai nha, đột nhiên tớ nhớ ra mình còn chưa có chuẩn bị xong cho tiết học. Tiêu Tiêu, cậu chăm sóc khách cho tốt nhé!”
Tôn Du chột dạ nhanh chóng tìm một cái cớ chuồn mất.
Chu Tiêu Tiêu chỉ có thể kiên trì tới cùng ngồi ở bên cạnh Tạ Tinh Từ.
Cô cầm điện thoại lên, thấy Lâm Nguyệt vừa rồi gửi đến rất nhiều tin nhắn, đại khái là thuyết phục cô tham gia hậu viện. Chu Tiêu Tiêu bất lực, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại giải thích.
Chu Tiêu Tiêu: [Không có không có, không phải là chị cảm thấy Tạ Tinh Từ không tốt, anh ấy rất tốt.]
Lâm Nguyệt: [Đúng vậy! Con người anh Từ vừa đẹp trai vừa giỏi giang, điểm nào cũng đáng để thích! Chị nói đi! Chị đã thích người nào, để em đi tiêu diệt tên đó! ]
Chu Tiêu Tiêu thấy cô gái nhỏ tức giận không quên bày ra dáng vẻ tâng bốc thần tượng thì không khỏi bật cười, chỉ có thể nói theo cô ấy.
Tạ Tinh Từ với vẻ mặt lạnh lùng chờ Chu Tiêu Tiêu đến quan tâm anh, ai biết sau khi Chu Tiêu Tiêu ngồi xuống, cô hoàn toàn không để ý tới anh, còn ôm điện thoại cười vui vẻ.
Cười cái gì?
Người cô thích tốt hơn anh nhiều sao?!
Tạ Tinh Từ cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Anh càng nghĩ càng tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác anh không thể nào phát giận ra ngoài, nhìn điều khiển từ xa trong tay nảy lên kế hoạch.
Trong lúc Chu Tiêu Tiêu không chú ý, anh đã chuyển tới buổi lễ trao giải âm nhạc thường niên long trọng vào năm ngoái trên TV, nhanh chóng kéo thời gian đến lúc anh bước ra sân khấu.
Anh cố ý ném điều khiển từ xa lên bàn trà nhỏ, cố gắng thu hút sự chú ý của Chu Tiêu Tiêu.
Nhưng mà, Chu Tiêu Tiêu nửa ánh mắt cũng không cho anh.
Tạ Tinh Từ: “!!!”
Anh mặt lạnh cầm điều khiển lên, điều chỉnh âm thanh ở mức lớn nhất, anh cũng không tin Chu Tiêu Tiêu còn có thể không chú ý tới anh!
Quả nhiên.
Sau khi người dẫn chương trình công bố người thắng giải Nhạc sĩ của năm là Tạ Tinh Từ, người hâm mộ đột nhiên bùng nổ thét chói tai làm Chu Tiêu Tiêu sợ hết hồn.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tạ Tinh Từ trên TV cùng Tạ Tinh Từ ngồi ở trước mặt, cô có chút mù mịt: “Đây là cái gì vậy?”
Tạ Tinh Từ miễn cưỡng tìm về được chút đất diễn, dựa vào trên sô pha, nói với một giọng điệu có vẻ như thờ ơ nhưng thực chất là giọng điệu khoe khoang: “Không có gì, là giải thưởng nhạc sĩ của năm, người đoạt giải là tôi.”
“Oa.” Chu Tiêu Tiêu theo bản năng cảm thán một tiếng, “Vậy nhất định là vô cùng tài năng.”
Tạ Tinh Từ đè nén sự đắc ý, lạnh nhạt nói: “Cũng tạm được. Bài hát của năm, album của năm và ca sĩ được yêu thích nhất của buổi tối hôm đó đều là tôi.”
Anh xoay cổ tay, giống như có những ký ức lại ùa về trong tim, vô cùng xúc động nói: “Nhận thưởng cũng thật mệt mỏi”.
Chu Tiêu Tiêu không nghĩ nhiều, thuận theo lời anh nói: “Tôi có một loại thuốc dán rất dễ sử dụng, lần sau khi anh đi nhận giải anh có thể mang theo.”
Tạ Tinh Từ: “…”
Bầu không khí nhàm chán một cách khó hiểu.
Đợi mấy phút không nghe thấy Tạ Tinh Từ đáp lại, Chu Tiêu Tiêu nghi ngờ ngẩng đầu, mới thấy vẻ mặt ấm ức của Tạ Tinh Từ.
Chu Tiêu Tiêu bất tri bất giác phản ứng lại.
A.
Thảo nào suốt một đêm anh luôn luôn không vui.
Hóa ra là cảm thấy mình không có cảm giác tồn tại…
Muốn tìm một người khen ngợi anh!
Sau khi hiểu được nhu cầu của anh, Chu Tiêu Tiêu để điện thoại xuống, nhìn Tạ Tinh Từ: “Oa! Anh giỏi quá đi!”
“…”
Khen qua loa lấy lệ không chút che giấu nào như thế, cô cho rằng anh không biết sao?
Tạ Tinh Từ chán nản đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, bình tĩnh lại một chút.
Anh nhìn mình trong gương, phiền muộn, sờ cằm một cái.
Tôn Du lén lút ở trong phòng lăn lộn trên giường xem thần tượng nhà mình livestream, đột nhiên cảm thấy muốn đi tiểu, cầm điện thoại di động mở cửa, chuẩn bị đi đến nhà vệ sinh.
Kết quả.
Trời ạ, cô quên mất Tạ Tinh Từ còn ở nhà bọn họ!!!
Đang trèo tường thì bị bắt tại chỗ.
Thảm họa lịch sử trong việc theo đuổi thần tượng!
Cô ấy phanh gấp một cái xoay người trốn vào phòng ngủ, nhưng vẫn không tránh được Tạ Tinh Từ.
Tạ Tinh Từ từ trong phòng tắm đi ra với vẻ mặt đầy u sầu, nghiêm túc nhìn cô ấy hỏi: “Cô nói xem có phải gần đây tôi xấu đi đúng không?”
Tôn Du lắc đầu như trống bỏi.
“Vậy có phải là tôi hay tức giận không?”
Trống bỏi lắc gấp đôi.
“Vậy, tôi ở trong ngành giải trí không có tài năng gì sao?”
Trống bỏi theo bản năng lại lắc, khuôn mặt như trời đất sụp đổ của Tạ Tinh Từ có thể thấy rõ ràng.
Sau đó Tôn Du mới phản ứng lại, gật đầu thật mạnh, vô cùng khoa trương lại thành khẩn nói: “Đương nhiên là anh có tài năng! Tiêu Tiêu nói nhạc của anh viết đều rất hay!”
“Thật sao?” Trên mặt Tạ Tinh Từ lan tràn chút ý cười, sau đó nhanh chóng tiêu tan, quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt u oán…
“Vậy tại sao lại muốn trèo tường chứ?”
Tác giả có điều muốn nói:
Tôn Du: Anh trai, tôi bị đe dọa.