Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trạm xe buýt.
Chu Tiêu Tiêu và Tôn Du dắt Lượng Lượng đứng một bên.
Buổi sáng có rất nhiều người, có nhân viên văn phòng ôm laptop gặm bánh bao đi làm, có học sinh mặc đồng phục học sinh, còn có các bà, các cô lớn tuổi đi chợ buổi sáng đang trở về, người người chen chúc, thành phố cũng từ từ thức dậy.
Chu Tiêu Tiêu và Tôn Du một trước một sau bảo vệ Lượng Lượng, chờ đợi chuyến xe sớm.
Điện thoại kêu và rung liên tục.
Chu Tiêu Tiêu mở điện thoại lên, phát hiện là tin nhắn Wechat của Tạ Tinh Từ gửi tới.
[Không để tôi đưa mọi người đi, vậy cơm tối có thể cùng nhau ăn chứ? ]
[Muốn ăn gì? Tôi sẽ mua cho em. ]
[Muốn ăn món tráng miệng nào không? Tôi có thể kêu trợ lý của tôi mua kem mang về nhà. ]
…
Khóe môi cô cong lên, có chút không biết phải làm sao.
8 giờ sáng lại bàn bạc về chuyện cơm tối, chỉ có Tạ Tinh Từ mới có thể làm được.
Chu Tiêu Tiêu từng chữ từng chữ đáp lại: [Không cần, 7 giờ tối về nhà là được. ]
Tôn Du đến gần nhìn một cái, không khỏi tò mò hỏi: “Tiêu Tiêu, rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào?”
Chu Tiêu Tiêu có chút mê mang ngẩng đầu nhìn: “Cái gì?”
“Tạ Tinh Từ!” Tôn Du có chút kích động, “Vừa rồi bỗng nhiên anh ấy ôm cậu là có ý gì? Còn có việc bỗng nhiên anh ấy dọn nhà đến đối diện nhà chúng ta, có phải là muốn theo đuổi cậu hay không?
Chu Tiêu Tiêu có chút mù mờ trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng.
Một cô bé mặc đồng phục học sinh đứng bên cạnh đang học thuộc lòng từ đơn đột nhiên lại gần hỏi: “Chị, vừa tồi chị nói là Tạ Tinh Từ?”
Tôn Du: “Đúng vậy.”
“Là Tạ Tinh Từ đó sao?”
Cô gái nhỏ chỉ vào tấm áp phích của Tạ Tinh Từ ở cột quảng cáo bên cạnh.
Tôn Du ý thức được mình đang gây họa, có chút chột dạ nói: “Không, không phải đâu.”
Cô gái nhỏ yên lòng gật đầu một cái: “Em cũng nghĩ là không phải. Chị cũng đã lớn như vậy rồi, chắc sẽ không nằm mơ giữa ban ngày.”
Cô gái nhỏ nói xong, tiêu sái quay người đi.
Để lại Tôn Du ngây ngốc tại chỗ, trợn mắt há mồm.
Chu Tiêu Tiêu liếc Tôn Du một cái, nhịn cười vỗ vỗ vai cô ấy: “Nghe thấy chưa, đừng có nằm mơ.”
Tôn Du đau thương kêu lên.
“Chu Tiêu Tiêu, cậu học thói xấu!!!”
*
Phòng làm việc.
Tạ Tinh Từ ôm đàn guitar ngồi ở trước bàn làm việc, bút chì màu gỗ trên đầu ngón tay xoay xoay mấy vòng, không biết đang nghĩ tới cái gì, khóe mắt mang theo ý cười, nhanh chóng viết xuống giai điệu vào giấy, gảy gảy dây đàn.
Trợ lý gõ cửa bước vào, đặt cà phê lên bàn.
Nghe thấy giai điệu từ cây đàn guitar phát ra, cậu không nhịn được than một tiếng: “Anh Từ, lần này anh viết giai điệu thật ngọt ngào nha.”
Tạ Tinh Từ để cây đàn xuống, ngồi ở trên sô pha: “Thật không?”
“Thật á!” Trợ lý nhỏ thấy tâm tình Tạ Tinh Từ không tệ, không nhịn được hỏi thêm vài câu, “Anh Từ, lần này anh định viết tình ca sao? Không phải từ trước tới bây giờ anh không viết tình ca sao? Gần đây làm sao đột nhiên lại có hứng thú? Không phải là… “
Giọng nói của trợ lý nhỏ đầy vẻ trêu chọc và hóng hớt.
Tạ Tinh Từ liếc cậu ấy một cái, ném cái gối tới: “Công việc quá ít phải không?”
Tiểu Trợ lý cười hì hì hai tiếng, đặt cái gối ôm xuống, đóng cửa bước ra ngoài.
Tạ Tinh Từ nghĩ đến lời của trợ lý nhỏ, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng, cầm điện thoại lên
[Bài hát vừa mới viết, em có muốn nghe một chút không?]
Ngón tay để vào nút gửi, trong chớp mắt lại do dự.
Anh liếc nhìn đoạn tin nhắn giữa hai người, buổi sáng đã gửi mấy chục tin nhắn, hơn nữa đa số đều là do anh gửi, Chu Tiêu Tiêu thỉnh thoảng mới trả lời vài câu, có vẻ như đang bận.
Tạ Tinh Từ có chút lo lắng không biết Chu Tiêu Tiêu có cảm thấy mình dính người quá không.
Lúc trước anh nghe trợ lý nhỏ nói, trợ lý trang điểm Tiểu Vương cũng là vì lúc yêu đương vô cùng dính người nên bị bạn gái chê bai, sau đó bị đá.
Kết cục vô cùng đau thương.
Một tấm gương thất bại ở đây, Tạ Tinh Từ rút ra kinh nghiệm xương máu, xóa hết những chữ trong hộp thoại tin nhắn, nhấp vào Weibo.
Tạ Tinh Từ, người luôn không thích chụp ảnh tự sướng, đã nhìn về phía camera chụp từng góc một, rồi lại chọn ra một bức ảnh ưng ý nhất rồi đăng lên Weibo.
[Ánh nắng vô cùng đẹp, các bạn đang làm gì đó? ]
Chỉ một phút ngắn ngủi, bình luận đã hơn một nghìn.
[Tất nhiên là đang suy nghĩ về anh rồi, anh yêu!!! ]
[Anh yêu thật ngọt ngào!!! ]
[À hú, anh Từ thật sự đã tự selfie!!!! ]
[Chờ đã, trên bàn anh Từ là bài hát mới sao? Có phải anh Từ đang viết bài hát mới không? ]
[Chồng yêu phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm việc quá sức. ]
…
Tạ Tinh Từ nhìn bình luận của người hâm mộ, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Anh bấm vào nick “Tiêu Tiêu nhặt sáng” mà anh lặng lẽ theo dõi, load mấy lần, cuối cùng cũng thấy hành động like bài viết Weibo mới nhất của anh xuất hiện trên trang chủ.
Nụ cười nơi khóe mắt Tạ Tinh Từ càng đậm.
Chiều hoàng hôn.
*
Con đường lái xe về nhà mất ba mươi phút, quay về tắm rửa, thay quần áo, tạo ra một ngoại hình đẹp trai, sau đó gõ cửa nhà Chu Tiêu Tiêu, vừa vặn phải mất một tiếng đồng hồ.
Hoàn hảo.
Tạ Tinh Từ tính toán, đúng năm giờ liền đứng dậy, vui vẻ rời khỏi phòng làm việc.
Tuy nhiên, không biết là có phải do quá phấn khích mà đạp ga quá nhanh, hay là anh bước đi quá nhanh, lúc Tạ Tinh Từ xuất hiện trước cửa nhà Chu Tiêu Tiêu, vẫn còn 25 phút nữa mới đúng 18 giờ.
Tạ Tinh Từ nhướng mày nhìn đồng hồ trên tay, lần đầu tiên cảm thấy không vui vì thời gian trôi quá chậm.
Nghe thấy tiếng cười bên trong nhà, ngón tay mảnh khảnh có chút thấp thỏm gõ nhẹ hai cái vào cửa, rốt cuộc vẫn kiềm nén không được cảm giác ngứa ngáy trong lòng, xoay người bước xuống lầu.
Không thể đến trước giờ hẹn.
Không thể tỏ ra mình quá dính người.
Phải dè dặt.
Tạ Tinh Từ bất đắc dĩ cầm khẩu trang đeo lên, bước ra ngoài tiểu khu giết thời gian.
Gần cuối năm, khắp các con đường lớn nhỏ đều tạo nên không khí rộn rã, đồ trang trí hình bông tuyết cùng đèn lồng nhỏ được treo lên, đâu đâu cũng thấy cảnh đẹp như mơ.
Tạ Tinh Từ vừa đi ra khỏi tiểu khu, đã bị một cậu bé đang cầm một xâu kẹo hồ lô chạy nhảy chơi đùa trên đường va phải.
Đứa nhỏ vô cùng lễ phép, lập tức đứng lại: “Em xin lỗi anh.”
Tạ Tinh Từ cúi đầu nhìn vết kẹo dẻo dính trên quần áo của mình, vừa định lên cơn, lại nhớ tới lời Chu Tiêu Tiêu nói lúc sáng, “Không nên quá hung dữ với trẻ con.”
Anh cắn răng hàm sau, nuốt vào những lời không thích hợp với trẻ con, học dáng vẻ của Chu Tiêu Tiêu, cố gắng dịu dàng, “Không sao đâu.”
Thằng bé vừa cười vừa chạy đi, hớn hở nói với mẹ: “Anh trai vừa rồi vô cùng đẹp trai, vô cùng dịu dáng”.
Người mẹ dịu dàng dạy dỗ cậu bé vài câu, rồi hai người dần dần đi xa.
Tuy nhiên, nỗi buồn bực trong lòng Tạ Tinh Từ không hề bị dập tắt một chút nào cả.
Đây là áo khoác anh đặc biệt mặc cho Chu Tiêu Tiêu xem, cô còn chưa nhìn thấy đã bị bẩn rồi.
Tức giận!
Tạ Tinh Từ đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, ngẩng đầu lên thì phát hiện không biết từ khi nào thì mình đã đi tới trước tủ kính của một cửa hàng quà lưu niệm.
Hàng hóa bày la liệt tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn ấm áp.
Quả cầu pha lê trong góc đập vào mắt anh.
Trong quả cầu pha lê xinh đẹp là một cô gái nhỏ đang ngồi trên mặt trăng khuyết đang phát sáng, cô gái nhỏ kia mím môi cười, khóe miệng có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, dáng vẻ ngốc nghếch giống hệt Chu Tiêu Tiêu.
Ánh mắt Tạ Tinh Từ hơi cong lên lộ ra ý cười.
Anh sải bước đi vào cửa hang, không chút do dự nói: “Phiền cô giúp tôi gói quả cầu pha lê đó lại.”
Vừa dứt lời, anh lại do dự một chút, khí thế cũng yếu đi rất nhiều: “Phiền cô gói đẹp một chút.”
Cô gái bán hàng chưa bao giờ thấy một khách hàng nào đáng yêu như vậy, vừa gói quà vừa hỏi: “Có phải là anh tặng cho bạn gái không?”
Vành tai Tạ Tinh Từ đỏ lên, có chút ngại ngùng: “Còn chưa phải là bạn gái.”
“Vậy thì chúc anh tỏ tình thành công.” Cô gái bán hàng đưa món quà đã được gói kỹ cho anh.
Cuối cùng Tạ Tinh Từ mới nở nụ cười thật sự: “Cảm ơn.”
Thời gian cuối cùng cũng trôi qua, sắp tới giờ hẹn, Tạ Tinh Từ vui vẻ cầm món quà trở lại tiểu khu, gõ cửa nhà Chu Tiêu Tiêu.
Chu Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc nhìn anh: “Vừa đúng sáu giờ, anh tính giờ đến sao?”
Tạ Tinh Từ mặt không đỏ tim không đập mạnh: “Đương nhiên không phải.”
Tạ Tinh Từ thay giày bước vào nhà, ngửi được mùi cơm khiến tâm trạng tốt lên, sau đó đưa túi quà trong tay ra.
“Cho em.” Tạ Tinh Từ khô khan nói.
“Cho tôi?” Chu Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc, “Tại sao lại tặng quà cho tôi?
Tôn Du từ trong bếp thò nửa cái đầu ra hóng chuyện.
Tạ Tinh Từ nói liều: “Đúng vậy, là quà tặng của nhãn hiệu. Em đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Ồ.”
“Mau cầm đi, cánh tay của tôi cũng mỏi rồi.”
Tạ Tinh Từ hung hăng nhét túi quà vào trong lòng Chu Tiêu Tiêu, ngồi xuống bàn ăn.
Anh rót cho mình một ly nước, nghiêng người giả vờ uống nước, nhưng ánh mắt lại như có như không nhìn về phía Chu Tiêu Tiêu.
Tôn Du đi tới, nhìn Chu Tiêu Tiêu mở quà, Lượng Lượng cũng mang theo một cuốn truyện thiếu nhi từ trong phòng đi ra, quây quần bên bàn trà nhỏ.
Dưới sự chú ý của mọi người, Chu Tiêu Tiêu mở giấy gói ra, lộ ra quả cầu pha lê bên trong.
“A?”
Là cái này sao?
Tôn Du thất vọng đứng dậy, cầm lấy thìa quay lại phòng bếp, lúc đi ngang qua Tạ Tinh Từ thì liếc anh một cái.
Tạ Tinh Từ nhướn mày: “Tôn Du cô có ý gì đó?!”
Tôn Du ghé vào bên tai Tạ Tinh Từ, chỉ tiếc rèn săt không thành thép nói nhỏ: “Anh trai, chúng ta cũng không phải là học sinh cấp ba nữa, có thể tặng quà khi theo đuổi con gái thực tế hơn một chút không? Quả cầu pha lê là sao vậy?”
Vành tai Tạ Tinh Từ lập tức đỏ lên: “Cô đừng nói bậy bạ! Đây chính là quà của nhãn hiệu!”
Tôn Du qua loa lấy lệ nhìn anh một cái: “Ok ok ok.”
Rõ ràng là không tin.
Tạ Tinh Từ cũng không biết Chu Tiêu Tiêu có nghe được Tôn Du vừa nói hay không, trong lòng đột nhiên có cảm giác không ổn.
Anh nhìn Chu Tiêu Tiêu, lại thấy cô ngồi đứng im không nhúc nhích trước bàn trà nhỏ nhìn chằm chằm quả cầu pha lê, không nhìn ra biểu cảm gì.
Tạ Tinh Từ có chút thất vọng, buồn bực nói: “Lần sau không cho bọn họ tặng quà nữa…”
Tạ Tinh Từ chưa kịp nói xong, Chu Tiêu Tiêu đã cầm quả cầu pha lê đứng lên.
Ánh sáng dịu dàng rơi vào trong mắt cô, tràn đầy ngạc nhiên vui mừng: “Thật đẹp! Đã lâu rồi tôi không nhận được món quà đẹp như vậy, cảm ơn anh!”
Tạ Tinh Từ ngây người một chút.
Tâm trạng vốn uể oải ngay lập tức lại phẩn khởi trở lại, khóe môi càng lúc càng lộ rõ độ cong.
Anh quay lưng lại uống một ngụm nước lớn, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Tôi cũng cảm thấy không tệ lắm.”
Lúc Chu Tiêu Tiêu trân trọng đem món quà đặt ở trong phòng mình, cái đuôi nhỏ kiêu ngạo của Tạ Tinh Từ đã không thể giấu được.
Anh dựa vào ghế bắt chéo hai chân mình: “Thực ra, nhãn hàng đã cho tôi rất nhiều thứ đồ tốt, nhưng tôi nghĩ cái này là đẹp nhất, tôi quả nhiên là có mắt nhìn!”
Tôn Du cảm nhận được mùi chua của tình yêu trong căn phòng này, hừ hừ hai tiếng nói: “Nếu nhãn hàng đã cho anh nhiều như vậy, tại sao anh lại chỉ chuẩn bị cho Tiêu Tiêu?”
Chu Tiêu Tiêu từ trong phòng đi ra, sững sốt một chút khi nghe được lời này.
Tạ Tinh Từ ho khan một tiếng tính che dấu.
“Lần sau, lần sau sẽ chuẩn bị cho tất cả mọi người.”
Anh liếc nhìn Lượng Lượng đang ủ rũ ở trong góc, nói với dáng vẻ thiếu đòn: “Cũng chuẩn bị cho em nữa, nhóc con à.”
Lượng Lượng hơi hụt hẫng vì thấy Chu Tiêu Tiêu vui vẻ khi nhận được quà.
Bây giờ “tình địch” lại còn muốn tặng quà cho cậu!
Cô giáo Tiêu Tiêu đã từng có thể chén mình nhưng không thể bị sỉ nhục!
Cậu bé cầm cuốn truyện thiếu nhi bước về phòng: “Em không thèm!”
Chu Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng tức giận của Lượng Lượng, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
“Lượng Lượng sao vậy?”
Tạ Tinh Từ tâm trạng vui vẻ nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói:
“Không sao đâu.”
“Trẻ con là vậy mà.”
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Tạ, nghe lời mẹ, đừng luôn làm những việc ấu trĩ như vậy nữa.