Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Tiêu Tiêu sững sờ, hóa ra vừa rồi anh nhận ra cô.
Vậy thì cô chả phải là…
Trong lòng Chu Tiêu Tiêu loạn cào cào, theo bản năng muốn từ chối đề nghị đi chung xe của Tạ Tinh Từ: “Không cần…”
Chu Tiêu Tiêu còn chưa nói xong, Tạ Tinh Từ đột nhiên xuống xe, cầm lấy tay cô kéo lên xe.
Không gian trong xe rất lớn, cô ngồi bên cạnh Tạ Tinh Từ, ngồi phía trước là Thẩm Phong và trợ lý.
Đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của trợ lý, Thẩm Phong muốn nói gì đó rồi lại thôi, không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Tạ Tinh Từ hình như không chú ý đến mấy cái này.
Anh tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói với trợ lý phía trước: “Lái xe đi.”
“Đi đâu ạ?” Trợ lý nhìn thoáng qua sắc mặt phức tạp của Thẩm Phong, cẩn thận hỏi.
“Tí nữa em có việc gì không?” Tạ Tinh Từ bỗng nghiêng đầu hỏi Chu Tiêu Tiêu.
Chu Tiêu Tiêu lắc đầu.
“Vậy theo tôi đến phòng làm việc trước, rồi cùng đi về nhà, được không?” Tạ Tinh Từ tự nhiên hỏi ý kiến cô.
“Cũng được.” Chu Tiêu Tiêu gật gật đầu, không cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng trợ lý nghe được bốn chữ “cùng đi về nhà” thì mở to mắt nhìn hai người.
Cậu ấy rốt cuộc cũng hiểu được vì sao sắc mặt Thẩm Phong lại như thế.
Trợ lý nhìn qua nhìn lại mấy người họ, kẻ làm công nhỏ bé cũng chỉ có thế nuốt hết tò mò xuống bụng, giẫm chân ga.
Không khí trên xe yên tĩnh.
Tạ Tinh Từ khép hờ hai mắt dựa vào ghế ngồi, hình như đang ngủ. Dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, hình như là lâu lắm rồi chưa cảm giác được giấc ngủ ngon.
Chu Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh Tạ Tinh Từ, hoàn cảnh lạ lẫm khiến cô cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Cô mở điện thoại ra, mới phát hiện Tạ Tinh Từ đã gửi cho cô một tin nhắn.
Tạ Tinh Từ: [ Em muốn ăn gì? ]
Thời gian là bốn mươi lăm phút trước, cũng chính là lúc anh vừa xuống máy bay.
Cho nên…
Khi nãy là cô thấy Tạ Tinh Từ đang nhắn tin cho cô?
Dùng vẻ mặt dịu dàng như thế?
Trong lòng Chu Tiêu Tiêu càng thêm bối rối.
Thẩm Phong quan sát hai người qua gương chiếu hậu một lúc lâu, phát hiện Tạ Tinh Từ đối với Chu Tiêu Tiêu cũng không quá nhiệt tình như anh tưởng, sự nghi hoặc đối với quan hệ của hai người lại càng nhiều.
Thẩm Phong mở miệng thăm dò: “Cô Tiêu Tiêu này, cô với Tinh Từ…”
Chu Tiêu Tiêu nghe thấy thì nhìn qua, trong mắt chỉ có mờ mịt.
Nhưng Thẩm Phong còn chưa nói xong, Tạ Tinh Từ trông có vẻ ngủ say bên cạnh lại bỗng nhiên nói: “Thẩm Phong.”
Trong giọng điệu mang vẻ trầm thấp còn ngái ngủ, nhưng lại có ý uy hiếp rõ ràng.
Thẩm Phong chỉ đành ngậm miệng lại.
Xe nhanh chóng tiến vào nội thành, còn cách công ty một đoạn nữa, Thẩm Phong xuống xe đầu tiên, cho rằng mắt không thấy thì tâm không phiền.
Chu Tiêu Tiêu chìm trong suy nghĩ miên man.
Tạ Tinh Từ đưa cho cô một bên tai nghe: “Muốn nghe nhạc không?”
Chu Tiêu Tiêu nhận lấy.
Trong tai nghe truyền đến tiếng guitar cũng giọng hát trong trẻo, điệu nhạc nhẹ nhàng như một bản tình ca.
Chu Tiêu Tiêu nghe được vài giây thì mới phản ứng lại: “Đây là bài hát mới của anh à?”
“Ừ.” Tạ Tinh Từ không ngẩng đầu hỏi, “Nghe hay không?”
Chu Tiêu Tiêu không trả lời ngay, mà nhắm mắt lại chăm chú nghe thêm hơn mười giây nữa, tâm tình dần bình tĩnh trở lại, cong mắt nói: “Hay lắm.”
Giọng nói của người con gái mang theo ý cười, tràn đầy sự chân thành, dây cung trong lòng người nghe được giọng nói ấy cũng rung lên theo.
Mệt mỏi mấy ngày nay của Tạ Tinh Từ đã tan biến hết thảy, khóe môi hơi nhếch lên.
Nghe hay là tốt rồi.
Những ai sáng tác nhạc đều biết, chẳng có một bài hát mà không có ý nghĩa cả.
Mỗi một bài hát đều cất giấu một người, một quãng thời gian.
Trời tối dần, các vì sao hiện rõ.
Anh đã tìm được rồi, nàng thơ mà anh luôn muốn viết.
May mắn là cô thích giai điệu này.
*
Trợ lý đưa hai người đến công ty rồi trực tiếp lái xe rời đi.
Chu Tiêu Tiêu đi theo sau lưng Tạ Tinh Từ, vào thang máy, lên lầu, rồi vào phòng làm việc của anh.
Tạ Tinh Từ mở cửa phòng ra, nói với Chu Tiêu Tiêu: “Cứ ngồi đi, tôi sẽ xong ngay thôi.”
Chu Tiêu Tiêu ngồi trên sofa, nhìn xung quanh căn phòng.
Sàn nhà bằng gỗ, màu sắc ấm áp, nhạc cụ và bản thảo được để khắp phòng.
Lúc này Tạ Tinh Từ đang làm việc trước bục, thao tác thuần thục bắt đầu chỉnh nhạc cụ, bởi vì quá chăm chú nên bờ môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, đôi mắt cũng trở nên sâu thẳm, làm cho người khác bất giác chìm đắm trong đó.
Bây giờ Chu Tiêu Tiêu mới ý thức được, hóa ra Tạ Tinh Từ cà lơ cà phất chỉ là bề nổi trong tảng băng chìm mà thôi, nơi này mới là cuộc sống của anh.
Chuyên tâm nghiêm túc, cũng nhiệt tình tha thiết.
Cô dường như chỉ mới bắt đầu hiểu anh.
Tạ Tinh Từ thấy cô gái nhỏ bên cạnh chẳng có động tĩnh gì, ngừng tay ngẩng lên nhìn cô, mới phát hiện, cô gái nhỏ cũng đang ngây người theo dõi anh.
Tạ Tinh Từ nhếch môi, có ý định trêu cô: “Thế nào, bị dáng vẻ nghiêm túc làm việc của tôi mê hoặc hử?”
Chu Tiêu Tiêu thu lại ánh mắt, nói bừa: “Không có gì, cảm thấy màu tóc hôm nay của anh rất đẹp.”
Tạ Tinh Từ sờ sờ mái tóc của mình, nhớ đến hoạt động mấy hôm trước, mái tóc được nhuộm tạm thành màu xanh khói, cô hình như chưa thấy qua. Anh lúc đầu cũng không cảm thấy cái màu tóc này đặc biệt tí nào, bây giờ lại được cô khen, có chút vui sướng: “Chủ yếu vẫn là do người đẹp thôi.”
Chu Tiêu Tiêu bị anh chọc cười.
Tạ Tinh Từ vừa chỉnh âm vừa hỏi: “Vậy em thích màu tóc nào?”
Chu Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ: “Màu đen?”
Thực ra là bởi vì cô chưa nhuộm tóc bao giờ, cho nên chỉ nghĩ ra được màu đấy.
Nhưng mà nghĩ lại, hình như cô chưa bao giờ thấy Tạ Tinh Từ nhuộm tóc màu tối.
Bình thường thì màu tóc của anh rất nổi bật, cùng với nhữn đường nét trên khuôn mặt như được chạm khắc thì chẳng có cái gì là không hòa hợp cả, ngược lại, càng giống như là nhân vật bước ra từ thế giới 2D.
Chu Tiêu Tiêu vốn chỉ là thuận miệng nói, Tạ Tinh Từ đưa tay chống cằm, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
“Được, lần sau tôi nhuộm màu đen.” Tạ Tinh Từ thấy Chu Tiêu Tiêu nhướng mày, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên mang theo âm điệu, chậm nói: “Như thế thì chúng ta coi như là màu tóc đôi đi.”
“…”
Bầu không khí ngưng trệ trong vài phút.
Chu Tiêu Tiêu lộ ra biểu tình ghét bỏ: “Quê chết đi được.”
Tạ Tinh Từ nhún nhún vai, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tay Chu Tiêu Tiêu hơi xiết chặt cốc nước trong tay.
Cô lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May là phản ứng kịp.
Nếu không thì lại bị anh nhìn thấy mình đỏ mặt rồi.
*
Hai người ăn cơm ở bên ngoài xong mới về nhà.
Bởi vì nơi bọn họ ở là tiểu khu cũ, không có bãi đỗ xe, cho nên lần nào Tạ Tinh Từ cũng đem xe đỗ ở bãi đỗ xe cạnh tòa nhà văn phòng, rồi hai người đi bộ về.
Rõ ràng là con đường đã đi qua đi lại rất nhiều lần, nhưng vì Tạ Tinh Từ đã rời đi một tuần, Chu Tiêu Tiêu không hiểu sao tâm tình lại thấy có chút khác lạ.
Hai người đi lâu hơn bình thường một chút, nhưng con đường này chẳng tốn mấy thời gian để đi hết.
Đèn trang trí của tiểu khu không được gọi là sáng sủa mấy, nhìn hơi u ám vào đêm khuya.
Chu Tiêu Tiêu và Tạ Tinh Từ đứng trước nhà, chỉ có ngọn đèn trước cửa tỏa ra ánh sáng mờ mờ ấm áp.
Trong lúc Chu Tiêu Tiêu tìm chìa khóa, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, cô cũng không muốn về nhà nhanh như thế, cô muốn ở một mình cùng Tạ Tinh Từ lâu hơn chút.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới hiện lên, Chu Tiêu Tiêu đã cảm thấy được có chút hoang đường.
Cô áp chế suy nghĩ lung tung này của mình lại, đưa tay mở cửa.
Động tác trên tay bị Tạ Tinh Từ ngăn lại.
“Tôi muốn nói với em chuyện này.” Trong đêm tối, giọng nói của Tạ Tinh Từ không hiểu sao lại có chút nghiêm túc.
Chu Tiêu Tiêu ngây người, thành thật dừng tay lại: “À ừ.”
Tạ Tinh Từ ho nhẹ hai tiếng: “Em nhắm mắt lại đi.”
“Vì sao?”
“Chu Tiêu Tiêu, em có thể phối hợp với tôi một chút không?” Tạ Tinh từ nghiến răng nói.
“Được rồi, được rồi.” Chu Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại.
Nghe nói sau khi mất đi một giác quan, giác quan khác sẽ nhạy bén hơn tất cả.
Bây giờ cô đang nhắm hai mắt lại, Chu Tiêu Tiêu cảm thấy âm thanh của mọi thứ bên tai cô đều rõ ràng.
Tiếng gió rất nhỏ, tiếng quần áo ma sát vào nhau, còn có…
Tiếng hít thở càng ngày càng gần của Tạ Tinh Từ.
Chu Tiêu Tiêu theo bản năng nín thở, đôi mắt nhắm chặt, đôi lông mi run rẩy để lộ sự căng thẳng.
Trước sau cùng lắm cũng chỉ hơn mười giây.
Chu Tiêu Tiêu cảm thấy có cái gì đó lành lạnh trên xương quai xanh mình.
“Được rồi, mở mắt ra đi.” Giọng nói của Tạ Tinh Từ theo gió đêm truyền đến, mang theo cảm giác thấp thỏm ngại ngùng hiếm thấy.
Chu Tiêu Tiêu chầm chậm mở mắt, cúi đầu xuống thì thấy trên xương quai xanh có them một chiếc vòng cổ, hình một bông hoa cúc nhỏ xinh.
Tạ Tinh Từ ho nhẹ một tiếng, tay sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng đánh mắt về phía khác, giả vờ thản nhiên nói: “Tặng em quà đấy.”
Chu Tiêu Tiêu vuốt ve mặt dây chuyền hình bông hoa cúc kia tràn đầy yêu quý, đôi mắt cong cong nở nụ cười tươi tắn: “Cảm ơn anh.”
Tạ Tinh Từ thấy cô thích thì trong lòng vui mừng.
Nhưng thấy cô vô tư như thế, lại cảm thấy hơi thất vọng.
Tạ Tinh Từ gõ gõ lên trán cô, bất mãn hỏi: “Em không thắc mắc sao tôi lại tặng quà cho em à?”
“Vì sao á?” Chu Tiêu Tiêu ngửa đầu hỏi anh.
Nhìn vào ánh mắt trong veo mà mềm mại của người con gái trước mắt, nỗi thất vọng khi nãy dần bị đè xuống, anh lầm bầm hai tiếng: “Em đoán xem.”
Chu Tiêu Tiêu chăm chú nghĩ, mắt đột nhiên sáng lên: “A, tôi biết rồi.”
“Biết cái gì?” Tạ Tinh Từ có chút kỳ vọng.
Chu Tiêu Tiêu cực kỳ chắc chắn nói: “Lần này cũng là bên nhãn hiệu gửi tặng đúng không?”
Tạ Tinh Từ: “…”
Quả nhiên anh không nên kỳ vọng quá nhiều.
Tạ Tinh Từ giận dỗi: “Em nói thế thì là thế đi.”
Chu Tiêu Tiêu: “?”
Tại sao nói đúng rồi mà anh còn tức giận???
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì người ta đặc biệt mua cho cưng đó, cục cưng ạ.