Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
05
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng ồn đinh tai nhức óc làm cho tỉnh lại.
Trong mơ, Tạ Sùng ngồi trước mặt rồi cầm cái loa hét vào tai tôi.
“Người đàn bà độc ác.”
“Lòng dạ hẹp hòi, thích chiến tranh lạnh!“
"Vô tình vô nghĩa, cố tình gây sự, không nói đạo lý!"
Tôi khổ sở mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã trời sáng rõ, trên rèm cửa có một thứ đen sì đang không ngừng nhảy nhót.
Tôi dụi mắt nhìn kỹ, hóa ra là một con sáo mỏ ngà.
Thấy tôi tỉnh lại, con chim mất nết lại càng hưng phấn, đôi mắt nhỏ đen láy đảo quanh rồi gào vào mặt tôi:
"Người phụ nữ thâm độc! Tim còn cứng hơn sắt! Có mới nới cũ!"
Trong lúc giật mình, tôi nghĩ là tôi còn chưa tỉnh rượu.
Con sáo thấy tôi không nói gì, nó tức giận ưỡn cái mông ra.
Tôi bất lực nhìn một vệt chất lỏng đen trắng hôi thối rơi xuống cái rèm.
Trời ơi là trời!
Hận con sáo! Hận đàn ông!
Hôm nay tao sẽ cho mày biết lò nướng bao nhiêu độ nhé chim ơi!
Con chim vỗ cánh bay đến đầu giường, nó gục đầu húp một ngụm nước trong ly của tôi.
Tôi tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, tôi túm lấy nó rồi nhét vào trong chăn.
Tôi loay hoay lôi con sáo từ trong chăn ra rồi cười khẩy “Xem ra bữa sáng hôm nay là chim quay!”
Con sáo kinh hoàng mổ vào người tôi.
"Em làm gì đấy?"
Tạ Sùng mở cửa tiến vào, trên người anh vẫn đeo tạp dề, trên tay cầm một cốc nước nóng.
"Chim quay nào cơ?"
Tôi đang định ăn chim của người khác ngay trước mặt chủ, lúc này mới chột dạ, vội vàng dúi đầu con sáo rồi giấu đằng sau lưng.
Nhưng tôi cũng nhanh chóng định thần. Tôi lôi con sáo ra rồi tức giận hỏi.
"Tại sao anh và con chim bầm dập của anh lại ở nhà tôi?"
Vẻ mặt Tạ Sùng cực kỳ vô tội: "Hôm qua anh có lòng tốt đưa em về nhà, cuối cùng em lấy oán trả ơn, em nôn hết vào quần áo của anh rồi.
"Anh cũng không thể cởi trần chạy về...
"Còn con sáo mỏ ngà này là quà anh tặng em, em thích không?"
Nói cái gì vậy?
Không thể cởi trần chạy về nhà? Thế con sáo lực điền này nó tự tìm đường bay đến chỗ tôi à?
Tôi tức giận ném con sáo qua. "Anh, cả con chim bầm dập của anh nữa, mau đi khỏi nhà tôi ngay."
Con sáo lượn vòng trên không rồi đáp xuống vai Tạ Sùng.
Một người một chim đứng đó nhìn tôi, giọng điệu giống nhau như đúc.
“Lòng dạ hẹp hòi.”