Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ sau khi đánh so chiêu hô ở bệnh viện, Lý Lan Hinh liền không còn xuất hiện trong tầm mắt Liêu Thần, lại là hơn một tháng nằm trên giường bệnh sinh hoạt, sinh hoạt như vậy tuy rằng làm cho Liêu Thần thấy được hai chân mình có khả năng khôi phục, nhưng lại không có dừng lại bước chân của hắn.
Chi phiếu hai trăm vạn lúc trước Âu Minh Phong cho Liêu Thần, Liêu Thần đã sớm để Chu Tử Thanh tiến hành □□ (Ellie: trong bản raw nó ghi vậy đấy = = nên cũng chả biết là gì), mà từ sau khi đau đớn trên đùi dần dần giảm bớt, Liêu Thần liền bảo Chu Tử Thanh mang theo máy tính cho hắn, mỗi ngày ở trên giường bệnh ‘làm việc’.
Không sai, năm đó lúc Liêu Thần bị đuổi ra Liêu gia, chính là mượn vào một ít tiền của bạn bè, chơi cổ phiếu kiếm được thùng tiền đầu tiên, đến nay đổi một thời không, tự nhiên sẽ không làm khó được Liêu Thần.
Trên thế giới này có bốn tập đoàn lớn, một tập đoàn trong đó chính là Âu gia của nam chính, mà Âu Minh Phong đến nay mới chỉ hai mươi bảy tuổi, cũng đã tiếp nhận công ty Âu gia năm năm, cũng vào lúc hai mươi hai tuổi trở thành gia chủ Âu gia, về phần người thừa kế của ba gia tộc lớn khác, ngoại trừ Tống gia tạm thời còn chưa xuất hiện người thừa kế mới, trái lại Bạch gia cùng Vũ Văn gia cũng đã có người thừa kế mới, Liêu Thần thông qua có được một ít tin tức, có thể đủ nhìn ra quan hệ của bốn gia tộc lớn này.
Bốn gia tộc lớn tuy rằng ở mặt ngoài là minh hữu, nhưng trên thực tế chỉ sợ cũng là đối thủ cạnh tranh, ở dưới bốn con quái vật lớn này, công ty trong nước đều không thể phát triển lên, loại cảm giác này làm cho Liêu Thần cảm thấy quả nhiên là thế giới hư ảo, căn bản không thể dùng chỉ số thông minh bình thường để phán đoán.
Gia tộc mà Liêu Thần vốn sinh ra cũng là một gia tộc lớn, nhưng khi Liêu Thần hai mươi tuổi năm ấy người làm chủ như trước vẫn là gia gia của Liêu Thần, mấy ông chú cùng cha căn bản không thể toàn bộ nắm trong tay mấy thứ mà thủ hạ gia gia lưu lại, mà mấy ‘Tổng tài’ của thế giới này thế nhưng đều là hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi đều tiếp nhận công ty, ở trên mạng Liêu Thần phát hiện vợ chồng sau khi giao công ty cho người thừa kế thế nhưng đều rời khỏi công ty đi chung quanh dạo chơi, thật là làm cho Liêu Thần cảm thấy không thể hiểu rõ.
Thị trường trong nước cơ hồ toàn bộ bị bốn gia tộc lớn này bao phủ, mấy công ty nhỏ khác cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, chỉ cần là công ty tương đối xuất sắc, sẽ lập tức bị bốn gia tộc lớn này thôn tính, sau đó chỉ để lại một truyền thuyết, mấy tin đó trong internet cũng không che dấu, ngược lại còn nói ngoa khen tặng bốn gia tộc lớn, điểm này càng làm cho Liêu Thần cảm thấy có bệnh.
Làm một thương nhân, hơn nữa còn là một thương nhân gian trá, Liêu Thần sau khi quyết định mục tiêu, rất nhanh liền xác định kế hoạch, mà trên internet bốn phía đưa tin về ‘Bốn gia tộc lớn’, vừa vặn để cho Liêu Thần chiếm được rất nhiều tin tức, đương nhiên, mấy tin tức này thật là làm cho Liêu Thần dở khóc dở cười.
Bốn gia tộc lớn cơ hồ bao phủ nền kinh tế trong nước! Đệ tử trong gia tộc họ thế nhưng toàn bộ đều là kinh thương! Không một ai chuyển chính! Gia tộc như vậy thì sao có thể được quốc gia cho phép tồn tại cùng phát triển? Chẳng lẽ quốc gia một chút cũng không lo lắng bốn gia tộc lớn bọn họ khống chế kinh tế quốc gia sao? Vấn đề này trước tiên liền tràn ngập trong đầu Liêu Thần.
Chẳng sợ thế giới này cũng không phải bình thường như trong tưởng tượng của hắn, nhưng khi so sách quốc gia và ích lợi cá nhân lại với nhau, khi ích lợi cá nhân uy hiếp đến quốc gia, Liêu Thần cũng không cảm thấy cái gọi là ‘Bốn gia tộc lớn’ này còn có gì cần thiết để tồn tại.
Kinh tế thế giới này phát triển vô cùng phồn vinh, thậm chí trên mạng xã giao cũng đã bắt đầu thật danh chế, cái này cũng đủ chứng minh thế giới này phát triển tiến bộ, mà khi điều tra tin tức, Liêu Thần cũng đã xác định con đường tương lai của hắn.
Trước tách hai trăm vạn ra đầu nhập vào thị trường chứng khoán, Liêu Thần mỗi ngày không ngủ không ngớt bắt đầu vớt tiền ở thị trường chứng khoán nước ngoài, cũng vào lúc sắp cuối tháng moi được đống tiền, nhưng thời gian bốn mươi lăm ngày, nguyên vốn chỉ hai trăm vạn đã biến thành gần năm trăm vạn USD, sau khi Chu Tử Thanh thông tri Liêu Thần phục hồi chức năng, Liêu Thần toàn bộ bán hết cổ phiếu linh tinh trong tay, đưa tiền trực tiếp cất trong ngân hàng Thụy Sĩ.
Mấy ngày này Liêu Thần cũng có một ít biết rõ với quy tắc của thế giới này, sâu sắc cảm nhận được nhất, chính là vấn đề tiền bạc, làm cho Liêu Thần cảm thấy lần kiếm tiền này cũng không biết vì sao lại phá lệ thuận lợi.
“Hôm nay chúng ta lần đầu tiên tiến hành phục hồi chức năng, đợi lát nữa tôi cùng Tiểu Điệp sẽ nâng cậu dậy, có thể sẽ cảm giác được hai chân không có sức, không nên gấp gáp, chờ hai chân quen liền có thể đủ đứng vững.”
Chu Tử Thanh phụ giúp Liêu Thần lên xe lăn, cẩn thận nói với Liêu Thần những chuyện nên chú ý lúc phục hồi chức năng lát nữa, Tiểu Điệp bên cạnh cũng ghi lại hạng mục công việc mà Chu Tử Thanh nói chú ý, cô cũng là lần đầu tiên giúp bệnh nhân phục hồi chức năng.
Kỳ thật Liêu Thần đến một bước này, nên đổi nhân viên y hộ mới, mà Liêu Thần cảm thấy đã ở cùng với Tiểu Điệp cùng Tiểu Hà một thời gian dài, cho nên cũng không đổi hộ công cao cấp khác, đương nhiên, cũng là vì để cho Chu Tử Thanh dùng càng nhiều thời gian ở bên người hắn.
Chu Tử Thanh nghiêm túc nói xong hạng mục công việc chú ý, ánh mắt nhìn về phía Liêu Thần có chút đau lòng, chuyện Liêu Thần mấy ngày này đột nhiên muốn chơi cổ phiếu y cũng biết, y vốn chỉ nghĩ Liêu Thần chỉ là chơi đùa, kết quả không nghĩ tới Liêu Thần đều đầu nhập cả hai trăm vạn vào, điều này làm cho Chu Tử Thanh có chút lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm, y có thể nhìn ra, Liêu Thần không hề xa lạ thị trường chứng khoán.
Vấn đề tiền bạc Chu Tử Thanh thật ra cũng không thèm để ý, chủ yếu là mấy ngày này Liêu Thần một ngày một đêm chú ý thị trường chứng khoán, mới hơn một tháng, liền gầy đi một vòng lớn, làm cho Chu Tử Thanh mỗi ngày lúc Liêu Thần ăn cơm luôn muốn bảo Liêu Thần ăn nhiều một chút, hận không thể buổi tối cũng ở trong phòng giám sát Liêu Thần.
Ba người rất nhanh đi đến phòng phục hồi chức năng, trang bị phục hồi chức năng ở đây vô cùng chuyên nghiệp, bên trong tất cả đều là thiết bị y học chuyên nghiệp, chuyên dùng để giúp đỡ bệnh nhân cần phục hồi chức năng, Liêu Thần thật ra vừa nhìn liền có hứng thú với mấy thứ này.
Khi tới hai lan can dùng để tiến hành phục hồi chức năng hai chân, Chu Tử Thanh cong lưng đưa tay ôm lấy eo Liêu Thần, bệnh nhân sau khi giải phẫu tĩnh dưỡng trên đùi cũng không có bao nhiêu sức lớn, cho nên cần phải có đồ để tiến hành chống đỡ.
Liêu Thần cũng thuận tay ôm lấy sau lưng Chu Tử Thanh, tùy ý Chu Tử Thanh chậm rãi ôm lấy hắn lên xe lăn, còn nhịn không được trộm hôn Chu Tử Thanh một chút, nhìn thấy lỗ tai Chu Tử Thanh đột nhiên đỏ, bắt đầu ha ha cười.
Cơ thể bị ôm lấy, hai chân rơi trên mặt đất, Chu Tử Thanh tuy rằng đỏ lỗ tai, nhưng vẫn như trước bắt đầu chậm rãi buông tay, làm cho Liêu Thần thể trọng dần dần bắt đầu dời đến hai chân. Cơ hồ trong nháy mắt, từ gan bàn chân truyền đến đau đớn làm cho Liêu Thần tê bác sĩ, lập tức liền cảm thấy hai tay ôm mình có chút run run.
“Tôi không sao, anh đừng lo lắng.”
Cơ hồ là theo bản năng, tay Liêu Thần đặt sau lưng Chu Tử Thanh liền nhẹ nhàng phủ phủ mu bàn tay Chu Tử Thanh, lời an ủi đã buột miệng, làm thân thể Chu Tử Thanh cứng ngắc, cũng làm cho chính y cũng không quá thích hợp.
“Ừ.” Chu Tử Thanh thanh âm rầu rĩ, không mấy vui vẻ, y trước kia cũng thấy y tá chăm sóc qua loại bệnh nhân này, kỳ thật khi phục hồi chức năng hai chân, mới là lúc đau đớn nhất, lúc giải phẫu có thuốc gây tê, bình thường đều có thể có thuốc giảm đau, nhưng khi phục hồi chức năng, lại chỉ có thể cố nén đau đớn để tiến hành, căn bản không có phương pháp khác, mà lúc trước vài lần phục hồi chức năng, càng làm cho người khác thường thường đều chịu đựng không được đau đớn.
Mấy ngày này, Chu Tử Thanh đã quen bộ dáng cười tủm tỉm của Liêu Thần, cũng biết người này cũng không nhìn xem như ở bên ngoài, sau khi tình cảm với Liêu Thần từng ngày từng ngày sâu sắc, cũng làm cho sợ hãi trong lòng Chu Tử Thanh dần dần sâu sắc, cơ hồ ngăn cũng ngăn không được.
Liêu Thần cố gắng đem sức trên người dần dần chuyển dời đến trên đùi, tuy rằng trên đùi lập tức truyền đến đau đớn, nhưng niềm vui có thể đứng lên lại càng thêm làm hắn vui sướng, đối với phục hồi chức năng, hắn tự nhiên cũng sẽ thêm sức phối hợp.
Nửa giờ sau, Liêu Thần đã đầm đìa mồ hôi, mồ hôi trên người đều là vì đau đớn, Tiểu Điệp bên cạnh nhìn thấy Liêu Thần giả trấn định đã khó chịu bụm mặt không nhìn tới hắn, mà Chu Tử Thanh bên cạnh vẫn giúp đỡ Liêu Thần phục hồi chức năng, hốc mắt cũng có chút đỏ bừng, khác với bộ dáng lãnh đạm lúc trước, Liêu Thần ngẩng đầu nhìn thấy Chu Tử Thanh như vậy, không biết như thế nào, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
Có Liêu Thần phối hợp, phục hồi chức năng vốn rất gian nan thế nhưng lại tiến hành phá lệ dễ dàng, từ ngày đầu tiên bắt đầu, Liêu Thần liền cố gắng không cho Chu Tử Thanh cùng mấy cô Tiểu Điệp lo lắng, từng ngày đi qua, sự kiên trì của Liêu Thần làm cho bọn Chu Tử Thanh bội phục cùng xúc động, mà người trẻ tuổi mới hai mươi ba tuổi này, cũng làm cho mấy bệnh nhân khác vào phòng phục hồi chức năng giống như thấy được hi vọng, thế nhưng cũng bắt đầu cố gắng.
Thời gian phục hồi chức năng rất dài, cần ba tháng đến năm tháng mới được, do Liêu Thần cố gắng, ba tháng sau, Liêu Thần đã như là một người bình thường, lúc đi đường cũng tuyệt đối không ai nhìn ra nam nhân này gặp qua đau đớn nhường nào.
Liêu Thần trong ba tháng này, cũng không có việc gì luôn đùa giỡn Chu Tử Thanh, mỗi lần nhìn thấy Chu Tử Thanh bởi vì lời nói hoặc là động tác của hắn mà trở nên mặt đỏ tai hồng, liền cảm thấy hận không thể lập tức đẩy gục người trước mắt, cũng vì như thế, mà Liêu Thần cũng càng thêm cố gắng.
Trong ba tháng này, Liêu Thần cũng quen biết vài người chung phòng bệnh trong nhà đều không sai, lúc đó cũng đều có cho nhau một ít liên hệ, ngày Liêu Thần xuất viện, người chung phòng bệnh này còn chuyên ở trước tối hôm đó làm cho Liêu Thần một bữa tiệc tối đưa tiễn nho nhỏ vui vẻ.
Ngày xuất viện là một ngày ánh mặt trời sáng sủa, Liêu Thần đứng dưới ánh mặt trời, nhìn thấy mặt trời trên không trung, chỉ cảm thấy ánh sáng rực rỡ này làm hắn tâm động không thôi, mà đứng bên cạnh hắn chính là Chu Tử Thanh đã xin phép bồi hắn.
Chu Tử Thanh mặc quần áo thể thao rất làm người ta cảm thấy thoải mái, đồ thể thao màu trắng mặc ở trên người y hiện ra phá lệ có khí chất, Liêu Thần nhìn một người như vậy, thời gian ở chung nửa năm, hắn sớm đã vô cùng biết rõ Chu Tử Thanh.
“Hôm nay… Đi nhà anh được không?”
Đột nhiên ghé vào bên tai Chu Tử Thanh, Liêu Thần thanh âm vô cùng ái muội, hơi nóng phun ở bên tai trực tiếp làm Chu Tử Thanh đỏ mặt, câu hỏi của Liêu Thần càng làm y cảm thấy tim đập nhanh hơn, một câu cũng nói không nên lời, đành phải giả bộ bình tĩnh gật gật đầu, trong tiếng cười hoan hô không thôi của Liêu Thần, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Chu Tử Thanh nhìn nam nhân hoan hô đón ánh mặt trời trước mắt này, đột nhiên cảm thấy, y hình như đã yêu nam nhân này rồi.