Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người, một là bệnh nhân, một là bác sĩ.
Rốt cục thành công làm cho nữ chính rời đi phạm vi tầm mắt của hắn, Liêu Thần chỉ cảm thấy không khí đều trở nên tươi mát rất nhiều, liếc nhìn chi phiếu trong tay, bĩu môi quăng lên bàn bên cạnh, rồi mới nhìn Chu Tử Thanh đã đứng dậy một bên.
“Bác sĩ Chu, anh không sao chứ?” Nhớ rõ vừa nãy Lý Lan Hinh đẩy ngã người, Liêu Thần nhìn về phía tay đặt phía bên phải của Chu Tử Thanh.
Vốn nhìn thấy * của bệnh nhân làm cho Chu Tử Thanh có chút lúng túng, hiện tại chống lại đôi mắt quan tâm của nam nhân, Chu Tử Thanh đột nhiên cảm thấy miệng vết thương trên tay phải đột nhiên có chút nóng rực.
“Không, không có việc gì.”
Vừa nãy bị người đẩy vào bàn, Chu Tử Thanh lập tức lấy tay chống đỡ thân thể, kết quả trên tay phải quả thật là bị trầy da.
Nam nhân trước mặt mặc áo dài trắng tinh thần thánh, tầm mắt hắn trở nên có chút vô thố, Liêu Thần hơi có chút ác thú vị gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, lại không nói lời nào, đột nhiên cảm thấy bác sĩ trước mắt này cũng hợp với khẩu vị của hắn.
Tầm mắt dường như muốn hóa thân thành thực chất làm cho Chu Tử Thanh cả người đều có chút không được tự nhiên, ánh mắt mơ hồ không chừng, nhưng lại không dám chống lại tầm mắt của Liêu Thần, cuối cùng vẫn bình tĩnh lại tinh thần, nhìn về phía Liêu Thần nằm trên giường bệnh.
“Liêu tiên sinh, lúc trước hộ công cao cấp mà Âu tiên sinh mời cho Liêu tiên sinh đã bị bạn gái cũ của Liêu tiên sinh đuổi ra ngoài, nhưng Âu tiên sinh vẫn chưa sa thải các nàng, xin hỏi Liêu tiên sinh cần tôi thông tri các cô ấy không?”
Cười tủm tỉm chống lại tầm mắt Chu Tử Thanh, Liêu Thần gật đầu mỉm cười.
“Vậy cám ơn bác sĩ Chu.”
Hắn còn nói loại bệnh hai chân tê liệt này sao có thể không có y tá chăm sóc, không nghĩ tới dĩ nhiên là bị ‘Nữ chính’ đuổi đi! Nghĩ đến nam nữ chính vừa mới trong phòng bệnh này trình diễn phim, Liêu Thần liền cảm thấy cả người đều không quá thích hợp.
Đổi! Nhất định phải đổi!
“Bác sĩ Chu, tôi còn muốn hỏi một ít về chuyện của chân tôi.”
“Cậu nói.” Chu Tử Thanh đã ấn xuống chuôn kêu đầu giường, loại chuông màu đỏ này kêu chuyên môn thông tri hộ công cao cấp.
“Tôi muốn biết chân của tôi hiện tại thế nào, tuy rằng tiến hành giải phẫu rồi, nhưng mà đầu gối của tôi đi xuống cũng không có cảm giác, tôi muốn hỏi còn có có khả năng hồi phục hay không?”
Từ khi tỉnh lại Liêu Thần liền nhận ra, từ đùi hắn xuống đều không có cảm giác gì, cũng có thể nói là từ đầu gối không có cảm giác, làm một người trở thành bạn trai cũ bị tê liệt, chuyện Liêu Thần trước hết muốn xác định, chính là mình còn có thể đứng lên lần nữa hay không.
Không nghĩ tới nam nhân trước mắt này lại thoải mái hỏi ra vấn đề này như vậy, Chu Tử Thanh cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với loại bệnh nhân có thể tê liệt này, so với những người khác sau khi phát hiện thân thể mình không có cảm giác liền điên cuồng, bệnh nhân tên là Liêu Thần này tựa hồ quá mức bình tĩnh.
“Liêu tiên sinh không cần lo lắng, chân của Liêu tiên sinh chỉ cần trải qua thời gian dài phục hồi chức năng cùng bảo dưỡng, là có thể đi đường như người bình thường.”
Làm một bác sĩ, Chu Tử Thanh bình thường đều nói tin tức quan trọng nhất cho bệnh nhân, nghĩ đến Liêu Thần vừa nãy nói chân không có cảm giác, đi tới trước giường bệnh, động tác mềm nhẹ xốc lên chăn bên chân, vươn tay sờ lên chân Liêu Thần.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Liêu Thần liền cảm giác được bên chân ấm áp, làm hắn có chút kinh ngạc nhìn Chu Tử Thanh nghiêm túc giúp hắn kiểm tra chân, hai tay vuốt chân hắn thoạt nhìn trắng nõn hơn tay người thường nhiều, thậm chí có chút tái nhợt, mà vết xoa trên tay phải lúc này đã thẩm thấu ra máu đỏ tươi, đúng là làm cho Liêu Thần cảm thấy cổ họng căng thẳng, chỉ cảm thấy hai tay kia như là có ma lực hấp dẫn tầm mắt hắn.
Nhẹ nhàng bóp nhẹ hai chân Liêu Thần, bởi vì trên đùi có băng vải, cho nên không có cách nào làm kiểm tra, Chu Tử Thanh sau khi kiểm tra xong, đắp chăn lên cho Liêu Thần, rồi mới tiếp tục nói.
“Tôi mới nãy đã kiểm tra rồi, Liêu tiên sinh hiện tại không có cảm giác là bởi vì vừa làm qua phẫu thuật, thời gian thuốc tê tích tụ ở bắp chân cùng trên chân còn chưa qua, đại khái sau ba giờ hẳn sẽ khôi phục tri giác, nhưng đến lúc đó hẳn sẽ rất đau, Liêu tiên sinh phải nhớ thông tri hộ công, để các cô ấy đến chỗ tôi lấy thuốc giảm đau.”
Độ ấm trên chân biến mất, Liêu Thần cũng có được đáp án của mình, nhưng mà tầm mắt lại dừng ở trên tay Chu Tử Thanh như trước, chỉ cảm thấy dấu vết màu đỏ trên tay trắng nõn rất chướng mắt.
Chu Tử Thanh tự nhiên cũng phát hiện tầm mắt Liêu Thần, dùng tay trái che khuất dấu vết trên tay phải, lộ ra một nụ cười ôn nhuận.
“Chỉ là trầy da rất nhỏ, Liêu tiên sinh không cần để ở trong lòng.”
Nay mới đưa tầm mắt dời ra khỏi hai tay như có ma lực kia, Liêu Thần đánh giá người trước mắt, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.
“Vậy cám ơn bác sĩ Chu quan tâm.” Lộ ra một nụ cười khổ, Liêu Thần nhìn về phía chi phiếu trên bàn.
“Vừa nãy bác sĩ Chu cũng thấy được, tôi vì cứu Lý Lan Hinh mới rơi vào kết cục như vậy, cô ta ở trong phòng bệnh tôi liền mắt đi mày lại với nam nhân khác, hai trăm vạn này là nam nhân kia đưa cho tôi, tôi hiện tại hành động không tiện, phiền toái bác sĩ Chu giúp tôi chuyển hai trăm vạn này tới của thẻ của tôi, bên trong bệnh viện cần bao nhiêu tiền bác sĩ Chu liền trực tiếp trừ đi, chứng minh thân phận của tôi ngay trong túi trước quần áo.”
Từ ánh mắt đầu tiên, Liêu Thần có thể đủ kết luận Chu Tử Thanh cũng không phải một bác sĩ nhỏ, hắn có thể từ trên người Chu Tử Thanh cảm giác được hương vị đồng loại —— từ nhất cử nhất động ăn sâu bén rễ kia của Chu Tử Thanh liền có thể thấy được, không phải đệ tử thế gia dưỡng không ra loại khí chất này.
Cho nên đưa chi phiếu hai trăm vạn này cho Chu Tử Thanh, Liêu Thần một chút cũng không lo lắng Chu Tử Thanh sẽ tham lam, thừa dịp nữ chính còn chưa phản ứng lại tranh thủ cầm tiền đi, nếu nam chính đột nhiên nuốt lời thì sao bây giờ? Hắn hiện tại nhưng là một tên nghèo.
Nghe được thanh âm của nam nhân, Chu Tử Thanh trong lòng mềm nhũn, y lúc trước chính là cảm thấy bệnh nhân này đáng thương, hiện tại nhìn thấy bộ dáng Liêu Thần quay đầu một bên cố nén khó chịu, lập tức liền trả lời.
“Tiền thuốc men của Liêu tiên sinh Âu tiên sinh đã trả, phí dụng trị liệu sau này cũng đã vào sổ, Liêu tiên sinh không cần lo lắng, cậu có thể luôn luôn ở bệnh viện đợi cho bình phục, về phần chi phiếu này, Liêu tiên sinh nếu như cần, tôi sẽ giúp Liêu tiên sinh chuyển khoản.”
Chuyện phú nhị đại lái xe đụng người, Chu Tử Thanh cũng không phải gặp được một hai lần, mỗi lần người nhà đều nháo a nháo, làm cho Chu Tử Thanh cũng không thích tiếp xúc loại bệnh hoạn này, nhưng nhìn thấy Liêu Thần một mình nằm ở trên giường, lại cảm thấy nam nhân này có chút tịch mịch.
“Liêu tiên sinh không thông tri người nhà sao?”
Liêu Thần vốn vì tranh thủ tâm đồng tình của Chu Tử Thanh, rốt cục nghe được lời hắn muốn nghe, mới thong thả quay đầu, lẳng lặng nhìn Chu Tử Thanh.
“Tôi lớn lên ở cô nhi viện.”
Một câu, làm cho Chu Tử Thanh nhất thời trở nên cứng miệng không trả lời được, lập tức nhận lỗi.
“Thực xin lỗi, tôi, “
“Muốn nghe một câu chuyện hay không?” Đánh gãy lời Chu Tử Thanh, Liêu Thần lộ ra một nụ cười ‘Hoài niệm’, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo vài phần u buồn, chỉ có đôi mắt tựa hồ lóe ra ánh sao.
Cơ hồ là khi Chu Tử Thanh còn chưa phản ứng lại, thân thể cũng đã làm ra phản ứng, gật đầu với Liêu Thần.
“Tôi cùng Lý Lan Hinh ở cùng một cô nhi viện, chính là cô nhi viện Ánh Sao, từ khi tôi năm tuổi bắt đầu có trí nhớ, cô ấy vẫn theo cạnh bên tôi, cô ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, tôi vẫn như là một Kỵ sĩ bảo vệ cô ấy, thậm chí cảm thấy cô ấy chính là công chúa nhỏ mà tôi yêu nhất.”
Lời này… Đương nhiên là giả!
Liêu Thần tuy rằng có được trí nhớ nguyên thân, nhưng mà cái gì năm tuổi có trí nhớ, đây không phải là gạt người rõ ràng sao?
“Vì bảo vệ cô ấy, tôi thường xuyên đánh nhau với đứa trẻ khác trong cô nhi viện, dù cho là lớn hơn tôi hay là nhỏ hơn tôi, anh nhất định không thể tưởng được, vì một viên kẹo, tôi bị đánh mặt mũi bầm dập, nhưng khi nhìn thấy cô ấy cười, tôi liền cảm thấy không đau, hiện tại nghĩ lại, đó chỉ sợ là lúc mà tôi vui vẻ nhất đi…”
Liêu Thần sáng tác ra một đoạn mơ mộng, về tình cảm thanh mai trúc mã, nhìn thấy Chu Tử Thanh nghiêm túc nghe, tiếp tục giảng thuật.
“Cứ như thế, tôi và cô ấy trở thành bạn trai bạn gái, cô ấy vẫn là công chúa nhỏ của tôi, cũng là em gái của tôi. Biết không? Người trong trường thích cô ấy rất nhiều, còn có người vì cô ấy tìm tôi đánh nhau, tôi vừa vui vẻ vừa tức giận, vui vẻ vì cô ấy đã trưởng thành thành một cô gái ưu tú, tức giận vì người tới tìm tôi đánh nhau đều không phải người tốt gì, sau đó tôi phát hiện cô ấy đi lại gần nhau với hội trưởng hội học sinh, liền hẹn hội trưởng ra nói chuyện, biết hội trưởng là thật lòng thích cô ấy, tôi cũng an tâm…”
Chu Tử Thanh cơ hồ đã đoán được cốt truyện kế tiếp, mặt nhìn Liêu Thần đã trở nên không chút thay đổi, muốn mở miệng nói gì, lại nói không nên lời.
“Tôi hẹn cô ấy ra ngoài tính chia tay, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ, chờ lúc tôi tỉnh lại, nhìn thấy cô ấy cùng một nam nhân hôn môi, chuyện kế tiếp anh đều biết, bác sĩ Chu, anh nói tôi nhiều năm như vậy có phải là mắt bị mù hay không a?”
Đắp nặn nữ chính thành hình tượng một lá trà xanh tùy tiện câu dẫn người, đắp nặn nguyên chủ thành hình tượng một anh trai tốt, Liêu Thần chưa bao giờ là người tốt gì, đối với nữ chính ‘tính lẳng lơ’ tự nhiên không có lời hay gì.
“… Cậu rất tốt.”
Trầm mặc một lát, Chu Tử Thanh mới nói ra ba chữ này, nghĩ đến biểu hiện của Liêu Thần, nháy mắt tràn ngập chán ghét Lý Hinh Lan, càng thêm đồng tình nam nhân trên giường bệnh này.
“Ha ha… Tôi tình nguyện bản thân không tốt như vậy.”
Có lẽ là tác dụng của thuốc tê đang chậm rãi biến mất, Liêu Thần chỉ cảm thấy từ gan bàn chân bắt đầu đau đớn bứt rứt chậm rãi xâm nhập thần kinh hắn, bắp chân cùng đầu gối cũng bắt đầu đau đớn, nhịn không được nhắm mắt lại, vươn tay che lại nước mắt bởi vì đau đớn mà nảy sinh sinh lý, giờ khắc này, hận ý thuộc về nguyên thân xâm nhập vào thần kinh Liêu Thần, làm cho đau đớn tựa hồ tăng lên.
Nam nhân trên giường bệnh nhanh cắn chặt hàm răng, lấy tay che mắt, trên mặt có nước rơi xuống chảy xuống lên đầu gối, Chu Tử Thanh là một người không biết an ủi, huống chi còn là lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân khóc lóc trước mặt mình, đây làm cho Chu Tử Thanh chân tay luống cuống căn bản không biết nên làm thế nào mới tốt.
Từng trận từng trận đau đớn làm cho trán Liêu Thần tràn ra mồ hôi, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt, lý trí lại càng thêm rõ ràng.
“Bác sĩ Chu, chuyện chi phiếu phiền anh…”
Vừa nói, hai hộ công cao cấp đã tiến vào phòng, hai người rất nhanh đưa thuốc giảm đau cho Liêu Thần, lau sạch sẽ mồ hôi trên trán hắn, hành động nhanh chóng mau lẹ, làm cho Liêu Thần thư thái không ít, mà Chu Tử Thanh đã rời khỏi phòng bệnh khi hộ công giúp Liêu Thần dùng thuốc giảm đau, cũng mang đi chi phiếu trên bàn.