Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ
-
Trong phòng chỉ còn lại một mình Quý Duyên Khanh.
Cậu cười giễu hai tiếng, toàn bộ đều là tự cười mình.
Lúc mới trở về, Quý Duyên Khanh có nghĩ đến chuyện nói cho Tống Dương về thân thế của Dương Bảo, thời điểm đó trong lòng cậu thật sự ôm lấy chút ít tự tin rằng Tống Dương vẫn còn đợi cậu, bọn họ còn có thể về bên nhau.
Nhưng sự xuất hiện của Hạ Bang Viện không khác gì một cái tát đánh vào mặt Quý Duyên Khanh.
Hoá ra có lẽ trong lòng Tống Dương cậu cũng không quan trọng như bản thân đã nghĩ.
Cho nên lúc Triệu Hiểu Hiểu hỏi đến sự tồn tại của Dương Bảo, Quý Duyên Khanh không dám đặt cược.
Trên phương diện tình cảm cậu mãi là đứa hèn nhát, trong mắt người ngoài, đều là Tống Dương bắt buộc cậu tiếp nhận tình cảm này, theo đuổi mãi không dứt, nhưng sự thật thì chỉ có mỗi cậu biết, cậu yêu một Tống Dương dùng ấm áp để yêu thương cậu, yêu một cách nhiệt tình không giữ lại bất cứ thứ gì. Mặc dù trong lòng đã ngọt lịm như đường nhưng cậu lại vờ như chẳng hề để ý, vì cậu sợ.
Thật ra trí nhớ của cậu trước lúc năm tuổi rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ ba mẹ cho cậu rất nhiều tình yêu thương, ấm áp dạt dào.
Năm sáu tuổi bước vào nhà họ Quý, cậu không dám chìa xúc tu ra, ngơ ngác trốn trong cái vỏ của mình, ba mẹ Quý đối với cậu cực kỳ nhiệt tình, họ dỗ dành để cậu vui vẻ, còn ôm cậu, hôn hôn cậu, song khi cậu muốn bước từ lớp vỏ bọc đi ra nhận ba mẹ mới...
"Tuổi đứa nhỏ này quá lớn nuôi không quen, không nói lời nào, cũng không hôn chúng ta, có muốn đưa về đổi đứa khác không?"
"Đợi nhìn thêm đã, thật sự không được nữa thì hẵng đi đổi đứa khác."
Quý Duyên Khanh lùi về trong vỏ bọc một lần nữa, nhưng ba mẹ Quý lại cho rằng đứa con nuôi của mình nhu thuận và hiểu chuyện.
Mãi cho đến khi gặp Tống Dương.
Cười nhe hàm răng trắng bóc, hết sức lưu manh, nhưng không hề thấy ghét chút nào..
Đầu xuân ở Bắc Kinh năm ấy trời rét đậm, có hơi âm u lạnh lẽo, hơn nữa còn vào ban đêm.
Tống Dương đứng ở dưới lầu, mặc duy nhất một chiếc áo hoodies mỏng.
"Quý Duyên Khanh, em không xuống thì đêm nay anh sẽ không đi đâu hết."
Trong phòng tối đen, Quý Duyên Khanh đứng ở phía sau tấm màn, nhìn cũng không dám nhìn Tống Dương ở bên ngoài, giả vờ như trong phòng không có người, đợi Tống Dương biết khó mà lui. Nhưng mà dĩ nhiên, con người Tống Dương làm gì biết chữ khó mà lui viết như thế nào.
"Quý Duyên Khanh, anh biết em ở bên trong, đừng ép anh phá cửa...", Tống Dương đứng đó hét lớn, trong đêm tối hai mắt đều đỏ hoe, tựa như đã điên rồi, cuối cùng là cầu xin, "Khanh Khanh, chúng ta sẽ không chia tay đâu, em ra đây, em bước ra đây!"
Giọng Tống Dương khàn đi, một mình lẻ loi đứng bên ngoài, rồi không nói gì nữa, hai mắt đỏ vằn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa sổ, như là thông qua cửa sổ nhìn về phía Quý Duyên Khanh.
Bên ngoài mưa xuân bắt đầu rơi tí tách tí tách, lặng yên không một tiếng động, nhưng lại giống như sấm đánh vào xương cốt trong người.
Quý Duyên Khanh nắm chặt một góc của bức màn, nhìn về phía Tống Dương ướt đẫm cả người đứng ngoài cửa sổ, cậu cắn môi, cho đến khi trong miệng đều là mùi máu trộn cùng vị đắng chát.
"Khanh Khanh, anh xin em, đừng chia tay được không..."
Trong cơn mưa, hai chân Tống Dương khuỵu xuống.
Dây đàn trong lòng Quý Duyên Khanh đứt đoạn, cuối cùng cậu không thể thuyết phục được bản thân mình nhịn xuống nữa..
"Tống Dương, anh điên rồi sao?!"
Người ngoài đều nghĩ trong xương cốt Quý Duyên Khanh cậu đều là cao ngạo, còn thật sự thì Tống Dương mới là người cao ngạo nhất, thiên chi kiêu tử (*), lớn lên tự do tùy ý, nhưng lại tôn lên sự kiêu ngạo lạnh lùng giả tạo của cậu.
(*) Con cưng của trời.
"Khanh Khanh, anh biết em không nỡ bỏ anh mà." Tống Dương đứng lên, một tay ôm lấy Quý Duyên Khanh vào trong ngực, ôm thật chặt, siết đến mức làm Quý Duyên Khanh đau, nhưng tâm lý cũng trở nên kiên định.
Nhưng mà...
"Tống Dương, tôi thật sự chính là người như vậy, chúng ta chia tay đi."
"Anh không tin, có phải mẹ anh đã nói gì không? Anh có tiền tích góp, có thể nuôi em, chúng ta rời khỏi nước..." Tống Dương ôm Quý Duyên Khanh không buông tay, mang theo nghẹn ngào, "Đừng chia tay được không? Xin em."
Yết hầu Quý Duyên Khanh chuyển động, thiếu chút nữa đã thốt lên tiếng được..
"Chúng ta vào trong nói chuyện."
Đèn trong phòng trong nháy mắt sáng lên, chiếu vào khiến mắt cả hai đều nhức nhối, đôi mắt Tống Dương đỏ ké, sắc mặt Quý Duyên Khanh tái nhợt, tóc dán trên trán, màu đỏ tươi khác lạ trên miệng... là do cậu cắn mà ra.
Cửa vừa đóng, Tống Dương sợ Quý Duyên Khanh nói ra gì đó bèn hấp tấp nói: "Khanh Khanh, chúng ta ra nước ngoài đi, anh có thể làm việc kiếm tiền nuôi em, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, em muốn làm cái gì thì làm cái đó..."
"Đủ rồi!" Quý Duyên Khanh lớn tiếng cắt ngang, "Tống Dương, lúc này rồi mà anh còn không nhìn rõ tôi sao?" Cậu quay lưng lại, cắn môi bắt buộc giọng điệu của mình phải lạnh lùng không được run rẩy, "Tôi không muốn ở bên anh, tôi muốn có sự nghiệp thành công, anh thì lại quá trẻ con, cả ngày chỉ biết chơi."
Hai mắt Quý Duyên Khanh ướt đẫm, cố nuốt ngược nước mắt vào trong, cậu nói không nổi nữa, những lời nàyđều là nói dối, cậu thích Tống Dương muốn làm gì thì quyết đoán tự do làm đó, không giống cậu, ngay cả chuyên ngành cũng đều là ba mẹ Quý sắp đặt.
Cuộc sống của cậu đều là do người khác quyết định.
Tống Dương xoay người Quý Duyên Khanh lại, nhìn thấy hai mắt Quý Duyên Khanh rưng rưng ánh nước thì vừa vui mừng vừa thương tiếc hôn nhẹ mí mắt Quý Duyên Khanh: "Khanh Khanh à, anh biết em không nỡ buông tay anh mà, anh biết em đang nói dối, em vẫn còn yêu anh, Khanh Khanh không cần phải nói những lời như vậy ở đây đâu."
"Tống Dương..."
Tống Dương không muốn nghe Quý Duyên Khanh nói tiếp, hắn biết những lời đó không phải lời thật tâm của Quý Duyên Khanh bèn trực tiếp hôn lên, Quý Duyên Khanh giãy dụa hai cái rồi lại trở tay ôm chặt lấy Tống Dương.
Ngày mai cậu phải đi.
Đêm nay cậu không muốn lừa gạt lòng mình.
"Tống Dương, ôm em đi." Quý Duyên Khanh ôm chặt Tống Dương, thái độ khác thường nói ra những lời như vậy ở trên giường, "Nhanh lên."
...
Dương Bảo rụt rè đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Ba ơi, sao ba khóc vậy ạ?"
Cả khuôn mặt Quý Duyên Khanh đều là nước mắt.
Cậu lúng túng mở miệng, nuốt những lời có lệ ban đầu định nói vào.
"Ba nhớ đến một người mà ba yêu."
Dương Bảo không hiểu: "Nhưng mà ba ơi, con yêu ba, con cũng chưa bao giờ khóc mà."
Đó là bởi vì ba phát hiện chính ba đã đánh mất một người ba rất yêu.
Quý Duyên Khanh không nói gì thêm mà chỉ xoa mặt con trai, "Thay quần áo đi nào, hôm nay ba dẫn con đi chơi được không?"
Lực chú ý của Dương Bảo lập tức bị dời đi, cu cậu cất tiếng hoan hô nho nhỏ, chân nhỏ đầy thịt chạy bịch bịch bịch về phía phòng, thay quần áo xong xuôi rồi nhanh chóng chạy ra.
Quý Duyên Khanh vừa mới rửa mặt, ngoại trừ khóe mắt có hơi hồng hồng thì không nhìn ra điều gì khác.
Lúc này cơn nóng vừa dứt, Quý Duyên Khanh dẫn theo Dương Bảo ngồi tàu điện ngầm đi công viên Bắc Hải. Tới nơi vừa lúc trời chạng vạng, liễu rủ bên hồ, gió thổi lành lạnh, Dương Bảo nhìn về phía mặt hồ hô lên, mắt sáng long lanh, nom có vẻ rất thích.
"Ba ơi thích quá."
Quý Duyên Khanh nở nụ cười, cha con hai người đi bộ nửa vòng dọc theo bờ hồ, cuối cùng Dương Bảo đi không nổi bắt đầu tấp vào bãi cỏ nói chuyện với kiến, Quý Duyên Khanh thì ngồi trên ghế bên cạnh nhìn Dương Bảo chơi.
Năm hai đại học năm ấy, cậu ở lại Bắc Kinh, vừa lúc đúng vào lễ tình nhân.
Ngày đó gió lớn vô cùng, còn có tuyết rơi, thổi đến mức khiến da mặt của người vừa đến nhăn lại. Tống Dương mặc một cái áo lông rộng thùng thình ôm cậu vào trong, cậu ngại người đến người đi nên không ôm ngược lại..
Thế rồi Tống Dương bỏ chạy mất.
Khi đó cậu ngây ngốc đứng ở đầu đường, lòng thoáng lạnh lẽo, còn tưởng rằng Tống Dương tức giận, thầm nghĩ có phải mình nên giả vờ nhiệt tình chút không, tựa như đối với ba mẹ Quý, cậu rất giỏi giả vờ ngoan ngoãn.
Gió thổi làm mắt có hơi đau, cậu cúi thấp đầu tránh đi gió, có phần cứng ngắc đứng tại chỗ.
Giây tiếp theo, trên đầu bỗng tối sầm, âm thanh nóng hầm hập của Tống Dương vang lên trên đầu, "Em không đội mũ, nhìn xem lỗ tai đông lạnh đến mức giống hệt thỏ rồi, có cái này cho em nè."
Nói xong, hắn móc từ trong túi ra một củ khoai nướng nóng hổi, bởi vì rất nóng nên Tống Dương cứ chuyền qua chuyền lại loạn xạ, một bàn tay thì từ một cái túi khác lấy ra một đôi bao tay, "Đeo cái này sẽ không bị phỏng."
Khi đó cậu không muốn giả vờ trước mặt Tống Dương.
Nhu thuận nhiệt tình cái cóc gì, cậu có thể không cần kiêng dè điều gì mà làm chính mình, bởi vì có người cưng chiều.
Tống Dương vô cùng tâm cơ, chỉ mua một đôi bao tay, một củ khoai nướng, vốn muốn bẻ nhỏ ra ăn thì chợt nhìn thấy Quý Duyên Khanh lột vỏ rồi đưa đến bên miệng hắn trước tiên.
"Ăn không?"
Thanh âm vô cùng lạnh nhạt nhưng Tống Dương cứ như vừa uống cạn một bát canh nóng, hết sức vui vẻ.
Hai người đứng trong gió tuyết tại công viên Bắc Hải chia nhau một củ khoai nướng, hai tay không mang găng tay nắm lấy nhau, tay Tống Dương rất khô ráo và ấm áp, đáy mắt Quý Duyên Khanh cũng mang theo ý cười.
Hôm ấy công viên Bắc Hải rất lạnh lẽo.
Ngày đầu tiên hai người hẹn hò, Quý Duyên Khanh chưa từng nghĩ đến Tống Dương sẽ dẫn cậu đến công viên Bắc Hải chơi.
"Anh nhớ rõ trong sách giáo khoa tiểu học có bài giảng về công viên Bắc Hải, giáo viên bắt bọn anh đi thực địa cảm thụ rồi quay về viết văn, mẹ anh bận đánh bài với dạo phố, ba anh thì mắc việc kinh doanh nên thường xuyên không ở nhà, thế là anh viết ra hẳn một quả trứng vịt luôn, kết quả trùng hợp đúng vào ngày anh đem 0 điểm về nhà, ba anh vừa lúc đi công tác trở lại, cũng là một ngày lạnh như vậy, ba anh còn chưa thay quần áo, không hỏi vì sao anh đứng đây mà ở ngay tại cửa lớn mua cho anh củ khoai nướng, nhét vào lòng ngực anh, dắt theo anh đi uống gió lạnh hết nửa ngày."
"Khi đó anh biết ba anh rất yêu anh."
Tống Dương nhìn về phía Quý Duyên Khanh, cực kì nghiêm túc, "Không lâu trước đây anh đã nghĩ, nếu sau này có con thì sẽ dẫn nó đến chỗ này, cầm khoai nướng hưởng thụ gió lạnh."
"Khanh Khanh, đời này anh không có con, anh muốn đưa em đến chỗ này, chỉ mang mình em thôi."
+
- Hết chương 16 -