Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Anh đang ở đâu?" Quý Duyên Khanh lành lạnh nói.
Giữa trưa vệ sĩ đưa Tống Dương tới bệnh viện, sau khi rửa dạ dày thì hiện tại Tống Dương đã tỉnh lại nhưng cả người hắn vẫn còn bủn rủn, hắn sợ Quý Duyên Khanh nhìn ra manh mối rồi vì lo lắng mà không vội vã trở về, bây giờ thấy Quý Duyên Khanh gọi tới phản ứng đầu tiên của hắn là không được để cậu biết.
"Công ty --"
"Tống Dương, anh nghĩ kĩ rồi hẵn trả lời em." Quý Duyên Khanh lạnh nhạt ngắt lời hắn.
Tống Dương vừa nghe liền biết là Tô Kì đã giở trò gì, nóng nảy nói: "Anh đang ở bệnh viện, anh đừng nghĩ nhiều, những gì Tô Kì nói đều không phải là thật đâu..."
"Bệnh viện nào?"
Tống Dương ngoan ngoãn nói ra tên bệnh viện rồi hắn lại nói thêm: "Anh thực sự không sao cả, rửa dạ dày xong đã khỏe lên nhiều rồi."
Cúp điện thoại, Quý Duyên Khanh trước tiên đưa Dương Bảo tới chỗ Hoa Đình nhờ y chăm sóc nhóc. Dương Bảo nhìn vẻ mặt của ba liền trở nên ngoan ngoãn.
Lái xe trực tiếp tới bệnh viên, vệ sĩ đang đứng ở bãi đỗ xe nhìn thấy biển số quen thuộc thì mau chóng tới gần.
"Quý tiên sinh" Sao khi chào hỏi vệ sĩ mới nói: "Ông chủ bảo tôi xuống đón ngài, sợ ngài sốt ruột."
"Sức khỏe anh ấy sao rồi?"
Quý Duyên Khanh đi song song với vệ sĩ vừa hỏi rõ sự tình, cậu hoàn toàn không tò mò về chuyện xảy ra thế nào, mọi câu hỏi đều là hỏi thân thể Tống Dương ra sao. Vệ sĩ đi theo Tống Dương cũng hơn bốn năm rồi, cũng biết rõ tình cảm của ông chủ với Quý Duyên Khanh nên rất nhanh đem mọi chuyện ở quán cà phê kể lại cho cậu nghe.
"Lúc chúng tôi xông vào nhìn thấy tên đàn ông có bề ngoài rất giống Quý tiên sinh đang cởi quần còn chưa kịp ngồi lên trên." Nhớ lại kí ức này vệ sĩ lại thấy cay mắt, dù gì hắn cũng là một thẳng nam hàng thật giá thật, nhưng mà cái mông của tên kia quả thật vừa trắng vừa vểnh.
"Cảm ơn anh." Quý Duyên Khanh nói cảm ơn với vệ sĩ, cậu cũng biết từ khi xảy ra chuyện, vệ sĩ chỉ vội đưa Tống Dương tới bệnh viện còn chưa kịp ăn gì, mà họ cũng sợ lại có con thiêu thân nào xuất hiện, vì thế tới cửa phòng bệnh cậu nói: "Tôi muốn nói chuyện riêng với Tống Dương, mấy anh đi ăn cơm đi."
Vệ sĩ cũng biết bây giờ không cần canh chừng nữa nên gật đầu nói cảm ơn rồi rời đi.
Đẩy cửa vào, Quý Duyên Khanh thấy Tống Dương đã xuống giường đang nhảy ra cửa, bởi vì toàn thân hắn còn đang bủn rủn, hai chân cũng mềm ra như bún nên có thể ngã bất cứ lúc nào, hắn còn muốn lừa cậu nên cả người loạng chòa loạng choạng.
Quý Duyên Khanh đen mặt: "Anh còn ngại chân mình chưa đủ nhanh sao?"
Tống Dương ngượng ngùng cười, vô cùng đáng thương nhìn về phía Quý Duyên Khanh: "Khanh Khanh, cả người anh đều khó chịu, em mau sờ anh chút."
Quý Duyên Khanh lạnh mặt nhìn chằm chằm Tống Dương, hắn cũng không dám lừa cậu nữa, do dự mà lùi về giường, tới khi được Quý Duyên Khanh đỡ hắn mới thở phào nhẹ nhõm, không phải cậu giận hắn thật là tốt rồi, lúc nói điện thoại hắn cũng đoán được chắc chắn Tô Kì đã gửi video cho Quý Duyên Khanh.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tống Dương không che giấu nổi tàn nhẫn.
Ngồi trên giường Tống Dương thành thật khai báo một vài chi tiết nhỏ mà vệ sĩ không nhắc tới.
"Đúng là buồn nôn mà, hôm nay anh phải dùng lá bưởi để rửa đi xui xẻo mới được, cái tên Quý Trạch Khang kia xấu muốn chết, làm sao anh nhận nhầm em với gã chứ..." Tống Dương cả mặt là bộ dáng buồn nôn.
"Sao anh không nói thật với em?"
Phải mất một lúc lâu Quý Duyên Khanh mới hỏi. Cái cậu bực là việc Tô Kỳ hợp tác Quý Trạch Khang hãm hại Tống Dương, nhưng càng tức giận hơn là Tống Dương còn định lừa cậu, chẳng nhẽ trong mắt Quý Duyên Khanh cậu là người không có lý trí vậy sao?
Tống Dương cũng nghe ra được Quý Duyên Khanh đang tức giận.
"Chuyện này quá ghê tởm, anh sợ em ảnh hưởng tới Cẩu Đản."
Quý Duyên Khanh liếc mắt nhìn Tống Dương, hắn không chịu nổi đành cầm lấy tay hắn: "Được rồi, anh nói! Ngoại trừ nguyên nhân thương Cẩu Đản, quan trọng hơn là vì anh sợ, sợ em tin bọn chúng rồi rời bỏ anh."
Quý Duyên Khanh mím môi lại không biết nói gì, Tống Dương sợ cậu sẽ bỏ hắn, rõ ràng cậu mới là người luôn sợ hãi Tống Dương vẫn thấy cậu là một con quái vật, một ngày nào đó hắn sẽ bỏ cậu mà đi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tống Dương như vậy những tức giận trong lòng Quý Duyên Khanh cũng tiêu tan, ngược lại những suy nghĩ sợ hãi lo lắng trong lòng cũng dần biến mất, cậu không phải sợ nữa vì hóa ra Tống Dương cũng quan tâm tới cậu.
Trong mối quan hệ này không phải chỉ có mình cậu cảm thấy sợ.
Quý Duyên Khanh nắm chặt tay Tống Dương, một lúc sau mới nói: "Chúng ta phải học cách tin tưởng đối phương."
Tống Dương cúi đầu hôn lên môi Quý Duyên Khanh: "Chỉ cần em ở bên anh, việc gì anh cũng có thể làm được."
Đến buổi chiều Tống Dương đã có thể xuất viện nhưng mọi chuyện cũng chưa chấm dứt được, việc Tống Dương uy hiếp Tô Kì ở quán cà phê không phải nói dối, những người khác vô tội nhưng việc Tô Kì lôi Quý Duyên Khanh vào thì việc hắn động con trai Tô Kì thì đã sao?
Vốn dĩ còn có thể lưu lại một đường lui, nhưng nếu đã dính dáng tới Quý Duyên Khanh thì Tống Dương hắn sẽ làm tới cùng.
Trở về tiểu khu, Tống Dương bàn bạc với Quý Duyên Khanh: "Anh có mua một căn ở cùng tòa nhà của Lục Phong, là căn hộ cao cấp mà cũng gần Hoa Hoa, Dương Bảo chắc sẽ thích lắm."
Căn nhà nằm ngay phía trên nhà Lục Phong, nhà có bốn phòng và một phòng sách, hiện tại đã tu sửa xong có thể vào ở luôn.
Nơi ở hiện tại có hai phòng mà diện tích lại nhỏ, gần đây hắn cũng không thể làm việc trong phòng khách, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ Quý Duyên Khanh.
Quý Duyên Khanh không có ý kiến gì, không có thư phòng đúng là rất bất tiện.
Chỉ là bây giờ Tống Dương đi đứng không tiện, Quý Duyên Khanh lại đang có Cẩu Đản, tuy rằng Quý Duyên Khanh nói đã ba tháng rồi sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tống Dương vẫn không yên tâm bởi cho dù có nhờ vệ sĩ hỗ trợ thì cậu vẫn hơi ngại, nên cậu thu dọn chăn nệm cùng đồ chơi của Dương Bảo xong xuôi, chỉ cần vệ sĩ tới chuyển đồ đi là được.
Phía bên kia đã sớm thu dọn sạch sẽ, Tống Dương sớm đã có chủ ý.
Mời đầu bếp tới nấu ăn, Quý Duyên Khanh xuống tầng dưới đón Dương Bảo đồng thời cũng mời Lục Phong và Hoa Đình tới nhà ăn cơm, sau khi Dương Bảo biết nhà nhóc chuyển đến phía trên nhà Hoa Hoa liền sướng tới nở bong bóng mũi, nhóc kéo Hoa Hoa rồi thì thầm vui đùa đặc biệt vui vẻ.
"Gọi tôi là Lý Chiêu." Trên khuôn mặt hung hãn của vệ sĩ Lý Chiêu lộ ra ý cười, khiến y cũng chất phác hơn: "Vốn là công việc của tôi, nếu mà hôm nay ông chủ thất thân thật, thì tôi nhất định sẽ bị xào lên mất."
Lý Chiêu đi theo Tống Dương hơn bốn năm, bình thường cũng hay nói đùa vài câu.
Tống Dương cũng không để ý cùng cụng chén với Lý Chiêu, hắn quay sang nhìn thấy Quý Duyên Khanh cũng nâng chén rượu cũng cuống lên, tầm mắt cậu quét tới chén rượu trên tay Tống Dương, hắn hiểu rõ, vuốt mũi một cái liền thay rượu bằng trà.
Quý Duyên Khanh cũng tự nhiên đặt chén rượu xuống, gắp đồ ăn vào bát của Dương Bảo.
Trên bàn ăn Hoa Đình và Lục Phong nhìn thấy cũng nở nụ cười, ăn ý rót đồ uống cho mọi người, sau khi ăn uống no say cũng giúp đỡ thu dọn rồi mới rời đi.
Cả khu chung cư này đều là kiểu nhà cao cấp, thang máy di chuyển cũng an toàn hơn nhiều so với tòa chung cư ngay cạnh, lúc có suy nghĩ chuyển nhà Tống Dương cũng nghĩ kĩ, bây giờ Tô Kì trở mặt với hắn thì căn nhà trước không thể ở được nữa bởi vì mẹ Quý đã biết được địa điểm, chắc chắn là do Tô Kì tra ra được.
Trang hoàng căn nhà đều là cùng một công ty, phong cách cũng không khác lần trước là mấy, sáng sủa lại hiện đại, bởi vì đã lâu không có người ở cho nên mặc dù đã quét dọn sạch sẽ nhưng vẫn chưa có hơi người, Quý Duyên Khanh đang xếp đồ chơi của Dương Bảo, Tống Dương cũng ngồi ở bên cạnh hỗ trợ đưa đồ vật, Quý Duyên Khanh cũng không ngại Tống Dương chậm chạp, hai người cứ thong dong thu dọn mọi thứ.
Chỗ ở mới khá lớn, Dương Bảo giống như đang đi thám hiểu cứ bịch bịch chạy quanh nhà, cũng may có đeo dép lê chứ không dưới tầng nhất định sẽ tìm tới cửa.
"Ba, nơi này thật là đẹp!" Dương Bảo vui sướng chạy tới: "Khác hẳn với bên Mỹ luôn, vừa đẹp vừa có ban công."
Tống Dương ôm con trai, tiện tay lau mồ hôi trên đầu nhóc: "Nhà ở nước Mỹ nhìn thế nào?"
Quý Duyên Khanh liếc nhìn Tống Dương, Tống Dương cười ha hả, hắn chính là muốn biết xem ở nơi đó có gì thì hắn sẽ bù lại, để nơi này chắc chắn sẽ tốt hơn gấp trăm lần với nước Mỹ kia.
"Đi vào sẽ thấy một vườn hoa nhỏ, còn có xích đu mà ba thường chơi với con nhưng sau này ba phải vào thành phố làm việc nên chỉ có mỗi cái ban công! Ba còn mua cho con một cái ghế tựa treo để chơi nữa!" Dương Bảo nói tới đây, đôi mắt đen láy nhìn về phía Tống Dương lấy lòng nói: "Ba lớn, chúng ta mua một cái ghế tựa treo ở ban công nhé?"
"Này quá đơn giản, mua luôn mua luôn!"
Đúng là người ba ngốc giàu có.
Dương Bảo nói xong lại chạy ra ngoài thám hiểm tiếp, Quý Duyên Khanh dọn xong đồ chơi, thờ ơ nói: "Lúc mới đầu ở trong thôn thuộc vùng ngoại ô, rộng rãi mà em cũng không có ra ngoài, sau này nghĩ thông suốt rồi liền chuyển tới ở trong thành phố để tiện làm việc, bình thường cũng quá bận nên không thể chơi cùng Dương Bảo, anh xem nhóc con có thể tự chơi một mình cả ngày cũng bởi vì không có ai chơi với nhóc."
Nhắc tới chuyện này Quý Duyên Khanh cảm thấy rất có lỗi với con trai, lúc mới xây dựng sự nghiệp cậu dù gì cũng là đàn ông, không thể chuyện gì cũng dựa vào Simon nên cậu luôn cố gắng cân bằng hai bằng nên vẫn có lúc bỏ bê Dương Bảo.
"Từ giờ về sau còn có anh." Tống Dương nói xong thì im lặng một lúc: "Kỳ thực anh vẫn luôn có chuyện giấu em."
Quý Duyên Khanh dừng tay, không nói gì nhìn về phía Tống Dương.
" Anh đã nắm được Tống Thị, anh không phải chỉ còn hai bàn tay trắng." Tống Dương nói xong cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ngày ngày cứ phải lừa gạt Quý Duyên Khanh trong lòng cũng thấy bất an, chăm chú nhìn cậu: "Anh không phải muốn lấy cái này ra để em đồng tình với anh."
Quý Duyên Khanh không nói gì khiến Tống Dương cuống cả lên.
" Em biết." Quý Duyên Khanh nhìn Tống Dương bình thản nói: "Anh đứng lên để em trải ga giường."
Chuyện này còn không quan trọng bằng chuyện trải giường cho Dương Bảo.
" Em đã nói chỉ cần chúng ta tin tưởng nhau là được." Quý Duyên Khanh cũng không gạt Tống Dương: "Bên ngoài đều đồn rằng anh bị Tô Uyển Linh đuổi khỏi Tống Thị, em cũng có điều tra qua."
Tống Dương nghe vậy đặc biệt cao hứng, hóa ra Khanh Khanh đang ra mặt giúp hắn!
Sắp xếp xong phòng ngủ của Dương Bảo, Quý Duyên Khanh đỡ Tống Dương tới phòng ngủ chính tiếp tục dọn dẹp.
"Chuyện về Quý Gia đều là em truyền ra ngoài, điều tra được việc Quý Trạch Khang và Tô Kì lén lút liên hệ, mà Tô Kì cũng quá cẩn thận, em không điều tra được tin tức quan trọng nào." Quý Duyên Khanh nhắc tới Tô Kì ánh mắt cũng tối đi.
Hai người họ đều là người thích bao che khuyết điểm.
Tống Dương nghe Quý Duyên Khanh muốn giúp hắn liền hài lòng, kéo tay cậu ánh mắt đặc biệt buồn nôn: "Anh biết em yêu anh chết lên được mà."
Quý Duyên Khanh nhướng mày, Tống Dương lập tức đổi ý: "Là anh nói sai, là anh yêu em tới không thể rời xa nổi."
Tống Dương vốn là kẻ không biết xấu hổ mở miệng là nói mấy lời buồn nôn nhưng Quý Duyên Khanh lại có chút ngượng ngùng. Tống Dương vừa nhìn lại càng không biết ngại, sẵn có ráp trải giường liền đè người xuống, há miệng cắn đỏ vành tai Quý Duyên Khanh, vừa ngậm trong miệng vừa dùng răng cọ xát nhẹ, cảm nhận người dưới thân run lên, Tống Dương đắc ý hôn Quý Duyên Khanh một cái nhưng cũng không dám tiếp tục.
Nếu đốt lửa sẽ không được vì Quý Duyên Khanh hiện tại đang có Cẩu Đản.
Tống Dương liền ôm Quý Duyên Khanh dính ở trên giường, một lúc sau mới nói: "Khanh Khanh, chuyện của Tô Kì em không cần quan tâm." Hắn hôn Quý Duyên Khanh, chặn những lời cậu muốn nói: "Anh biết em muốn thay anh tìm ra điểm yếu của Tô Kì, nhưng em không biết ông ta là một kẻ làm việc rất cẩn thận, hiện giờ em còn đang mang thai Cẩu Đản, đừng vì loại người như thế mà suy nghĩ nhiều."
Quý Duyên Khanh không phải không từng điều tra Tô Kì, nhưng đúng như Tống Dương nói bối cảnh quá khứ của ông ta rất sạch, ngày trước chuyện của anh em nhà Sơ Vinh bị hãm hại cũng chỉ điều tra ra được ông ngoại có nhúng tay vào, đây chắc hẳn do thời gian quá gấp nên mới để lại manh mối.
"Trả thù không phải điều quan trọng nhất." Quý Duyên Khanh nắm tay Tống Dương: "Anh chú ý an toàn, đừng bức ép quá."
"Ừm, anh có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Tống Dương ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt lại toát lên vẻ ác liệt.
*
Hiện tại Phương Tư cũng chỉ có thể tự mình chống đỡ một bên, Simon biết nguyên nhân thân thể của Quý Duyên Khanh, cũng phái một vài người từ tổng bộ tới, chính anh cũng qua đây một lần, nhìn thấy Dương Bảo và Quý Duyên Khanh đều khỏe cũng yên tâm hơn, chỉ là trong lòng vẫn hơi đau xót, khi biết được Quý Duyên Khanh và bạn trai tái hợp anh cũng không bước quá giới hạn giữa những người bạn.
Simon lại giống như một người máy, cái gì cũng tốt, có chừng mực, chỉ mình anh biết khi quay lại khách sạn anh khổ sở thế nào.
Tống Dương đến đây là việc Simon không ngờ tới.
"Cám ơn anh."
Simon mang trên mặt lãnh ý, nói trúng tim đen của hắn: "Bởi vì Quý ở bên cạnh cậu, cho nên bây giờ cậu mới có thể ôn hòa nói chuyện với tôi."
"Phải, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh, tuy rằng chỉ cần nghĩ tới ban đầu anh là người ở bên cạnh cậu ấy vượt qua những người khó khăn thì tôi đã thấy ghen tị rồi." Tống Dương thẳng thắn nói.
Simon cười cười, "Như vậy cũng rất tốt, tôi từng được tham gia giai đoạn quan trọng trong cuộc đời Quý."
Tống Dương thật muốn đánh người.
" Hôm nay cậu tới đây chắc không phải chỉ muốn nói cảm ơn đâu nhỉ?"
Tống Dương thu lại tinh quang trong mắt, "Tôi muốn hợp tác với anh."
Phim hoạt hình sao?" Simon lắc đầu, giải quyết chính sự, " Hiện tại trong tay chúng tôi còn rất nhiều việc, tạm thời chưa có kế hoạch cho phim mới."
"Không phải, tôi muốn nhờ anh chút chuyện, giúp tôi điều tra một người, du học sinh Trung Quốc, họ Tô."
Sắc mặt Simon khựng lại, giọng nói có vẻ không tốt, lắc đầu: "Tôi chỉ làm phim, không hiểu cậu đang nói gì."
Tô Bân cũng chính là con trai của Tô Kì đang du học tại Mỹ, Tống Dương tra ra được một vài thứ nhưng bởi vì chuyện xảy ra lần trước tại quán cà phê, đợi tới khi hắn động thủ thì Tô Bân đã không ở lại Mỹ mà chuyển tới Italy, nếu như để hắn tự tra thì vẫn có thể tra ra được nhưng sẽ tốn một chút thời gian, chi bằng để cho Simon là người bản địa tra sẽ nhanh hơn.
Hắn không còn thời gian nữa, một bên là Vinh Gia một bên là Tô Kì, tuyệt đối không thể để Tô Kì thượng vị.
" Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn tìm tung tích của em họ thôi." Tống Dương cũng nghe danh Simon, biết cậu là một thương nhân hàng thật giá thật: "Tiền vốn cho lần hợp tác tiếp theo sẽ tăng lên, tôi dự định sẽ làm hàng loạt."
Simon có chút dao động, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy người trước mặt này rất tàn nhẫn, anh lo lắng cho cậu du học sinh kia.
"Tôi có thể thề, sẽ không làm hại tới tính mạng người em họ kia." Tống Dương nói thêm: "Tôi chính là một công dân tuân thủ pháp luật."
Lúc lâu sau.
+
"Được, tôi chỉ cung cấp thông tin cho anh, sẽ không can dự gì thêm."
"Rất cảm ơn cậu." Tống Dương cười hiền hòa, lộ ra hàm răng trắng.