Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào lúc mới sinh Cẩu Đản, Quý Duyên Khanh biết được là một bé nam, vốn dĩ có ý muốn đổi lại một nhũ danh mới nhưng vì việc gì đó mà quên mất. Đợi đến lúc cuối tháng mới nhớ ra thì tất cả mọi người đã gọi quen rồi, mấu chốt chính là Cẩu Đản cũng biết đó là gọi bé, Quý Duyên Khanh thấy thế cũng không đề cập đến việc đổi tên nữa, dù sao cũng không phải tên chính thức.
Đợi khi về nước Cẩu Đản đã lớn gần tám tháng, cần phải làm hộ khẩu cho bé.
Tống Dương nghĩ cả một lố tên, Quý Duyên Khanh ngược lại không nghĩ gì, thuận miệng nói: "Dương Bảo tên là Quý Tây Tây, bằng không Cẩu Đản tên Tống Đông Đông đi."
Tay đang lật Kinh Thi Sở Từ gì đó của Tống Dương dừng lại, cảm thấy cũng được, cần gì phí sức phiền hà như vậy, vì thế lập tức gõ nhịp quyết định.
"Thật sự lấy họ Tống?"
"Anh không chịu à?" Quý Duyên Khanh nhướng mày.
Tống Dương ôm người hôn một cái, "Em biết rõ ý anh không phải thế, em vất vả sinh Cẩu Đản, đứa nhỏ họ ai đối với anh đều không quan trọng, dù sao cũng đều là cục vàng của hai chúng ta."
Kể từ khi ở bên Quý Duyên Khanh, ý tưởng nối dõi tông đường của Tống Dương đã hoàn toàn phai nhạt, vậy nên cho dù biết Dương Bảo là con trai của hắn và Quý Duyên Khanh cũng chưa từng nghĩ đến việc đổi họ cho Dương Bảo.
"Chính bản thân anh cũng không phải không rõ, ý của em cũng là như vậy." Bộ dáng Quý Duyên Khanh cũng là không quan trọng, vì thế quyết định, "Cứ gọi là Tống Cẩu Đản đi."
Tống Cẩu Đản cho dù là tên chính hay là nhũ danh thì khi đặt ra đều vô cùng cẩu thả, dù thế nào cũng đều là do hai người ba thuận miệng quyết định, không giống Dương Bảo, khi đặt nhủ danh còn ẩn dấu tâm tư cẩn thận của Quý Duyên Khanh, cái này không đề cập đến nữa.
Nhưng mà có thể thật sự giống cách nói tên xấu dễ nuôi, thân thể Cẩu Đản tốt lắm, từ nhỏ rất ít phát sốt cảm mạo, cho dù có cũng chỉ ngủ một giấc uống chút thuốc liền khỏe lại, chưa từng phải tiêm thuốc bao giờ.
Quý Duyên Khanh và Tống Dương càng cảm thấy cái tên Cẩu Đản này hay lắm, cũng không gọi tên chính thức, cả nhà đều gọi Cẩu Đản Cẩu Đản, ngay cả Cẩu Đản cũng không cảm thấy có gì không đúng, còn rất vui vẻ, ai gọi bé bé đều bịch bịch bịch chạy đến, thoạt nhìn vô cùng vui thích.
Không giống Dương Bảo lúc nhỏ tròn trịa, Cẩu Đản càng lớn càng xinh đẹp, hệt như bản thu nhỏ của Quý Duyên Khanh, thậm chí còn xinh đẹp tinh xảo hơn cả Quý Duyên Khanh, cho dù đã mặc quần áo dành cho bé nam nhưng khi Tống Dương ôm ra ngoài tản bộ vẫn khiến một đống người nhận nhầm.
Diện mạo của bé gái nhà anh thật xinh đẹp.
Cho đến bây giờ chưa từng thấy qua bé gái nào đẹp như thế này.
Ai yo uy, đây là tiểu công chúa nhà ai nha! Đến đây bà nội cho con ăn kẹo.
...
Vẻ mặt Tống Dương sầu não, hắn cảm thấy Dương Bảo trước đây nuôi dạy có chút yếu đuối, một đứa con trai thì không được yếu đuối, vậy nên khi Dương Bảo lên lớp một, Tống Dương đã đưa nhóc đi học taekwondo.
Quý Duyên Khanh ở bên cạnh cười: "Đợi Cẩu Đản lớn thêm hai tuổi thì cũng đưa đến đó học như vậy nhé."
"Ai, anh vừa nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Cẩu Đản thì không nỡ đâu, sợ Cẩu Đản chịu khổ." Tống Dương ôm Quý Duyên Khanh, "Em đừng chỉ cười thôi! Dáng vẻ này của Cẩu Đản nhà chúng ta như nay, anh sợ về sau nó bị mấy đứa nhóc nam bắt nạt, phải trông coi thật kỹ mới được."
Quý Duyên Khanh cảm thấy bộ dạng thần kinh ngu ngốc này của Tống Dương ghẹo rất vui, cố ý trêu: "Trước kia anh cũng không quan tâm Dương Bảo như vậy."
"Không giống mà."
Dương Bảo ở bên cạnh không vui, cái mũi nhỏ hừ một tiếng, nhắc nhở nhóc còn đang ở đây nè!
Tống Dương xoa đầu con trai, "Con giống ba lớn mà, con tự nhìn xem bộ dạng ngốc nghếch kia của Cẩu Đản đi, con là anh trai mà không quan tâm sao!"
Cẩu Đẩn ngốc nghếch đang ăn cơm, nghe được ba lớn gọi tên bé thì cầm cái thìa múc canh trứng đưa qua.
"Ba không ăn, con tự ăn đi." Tống Dương dỗ Cẩu Đản.
Cẩu Đản trông xinh xắn đẹp đẽ, nhìn qua giống với Quý Dương Khanh, rất cao lãnh còn ngạo kiều, nhưng thật ra tính cách vô cùng mềm mại đáng yêu, đây cũng là lý do khiến Tống Dương có cảm giác phải bận tâm nhiều giống như đang nuôi khuê nữ.
Dương Bảo nghe ba lớn nói xong cũng không ghen tị, vốn dĩ nhóc chỉ là đùa giỡn, hiện tại hai cha con nhất trí nhìn về phía bé cưng Cẩu Đản thơm ngào ngạt đang ngồi ăn trên ghế, đồng bộ lộ ra ánh mắt quan tâm ưu thương.
"Trên bàn còn thừa một cái đùi gà!" Quý Duyên Khanh ở cạnh nhắc nhở, hai cha con này không biết đang có chủ ý gì, Cẩu Đản mới bốn tuổi, về sau không để cho Tống Dương ôm Cẩu Đản đi tản bộ nữa, mỗi lần về thì đều có bộ dạng này.
Dương Bảo vừa nghe còn thừa một cái đùi gà, nháy mắt phản ứng lại, giả vờ giả vịt nhìn ba lớn, còn rất khiêm tốn hỏi: "Ba lớn, còn thừa một cái."
Quý Duyên Khanh đối với thịt bình thường, không giống hai cha con này không thịt không vui, Cẩu Đản cũng giống cậu.
Tống Dương nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng muốn ăn mà còn mạnh miệng của Dương Bảo lập tức nghĩ muốn trêu trêu con trai, trong nhà có hai thằng nhãi con, hiện tại tính tình ở nhà của Tống Dương thật sự rất giống trước kia, hệt như một đứa trẻ lớn xác.
Hắn cầm cái đùi gà cuối cùng trên đĩa, ánh mắt Dương Bảo đều không rời đi nhưng không lên tiếng, Tống Dương cắn một miếng, Dương Bảo liền hỏi: "Ba lớn ăn ngon không?"
"Cả một bàn vừa rồi không phải con cũng ăn à, sao quên mùi vị nhanh thế?" Tống Dương đem đùi gà nhét vào miệng Dương Bảo, không trêu nhóc nữa, hai cha con cha một miếng con một miếng ăn hết rất nhanh.
Quý Duyên Khanh ở cạnh nhìn hai cha con diễn trò.
"Con thích ăn thịt như vậy, nếu chỉ có thể chọn giữa Hoa Hoa và thịt, con sẽ chọn..."
Tống Dương đang lau tay, nói còn chưa nói xong thì thấy bộ dáng đương nhiên của Dương Bảo: "Đương nhiên là Hoa Hoa rồi, ba lớn thật ngốc."
"Tiểu tử thối." Tống Dương không lau tay nữa, dùng tay đầy dầu vừa mới cầm đùi gà nhéo mặt Dương Bảo, Dương Bảo kêu lớn một tiếng, không cam lòng yếu thế cũng muốn dùng tay đầy dầu mỡ chạm vào Tống Dương, một lát sau phòng ăn liền náo loạn.
Quý Duyên Khanh đã tập mãi thành quen, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đau đầu, hô một tiếng: "Cha con hai người lát nữa tự mình giặt đồ nha, em mặc kệ đó."
Cẩu Đản ngồi trên ghế của bé, có cảm giác cao cao tại thượng, bộ dáng đặc biệt cao lãnh nhìn ba lớn và anh trai đang đùa nháo.
Phòng tắm bên ngoài có bồn tắm rất lớn, Dương Bảo mở đầy nước, lúc sau thì bỏ những món đồ chơi sạch vào, tạo ra rất nhiều bong bóng.
Tống Dương trần nửa thân trên, áo thun của hắn dính đầy dầu mỡ nên cởi ra rồi, một tay bế Cẩu Đản lên, "Ba lớn tắm rửa sạch sẽ cho con nha."
"Chơi con vịt." Hai tay Cẩu Đản ôm lấy cổ Tống Dương, mềm mềm nói: "Còn có anh hai nữa."
Tuy ngoài miệng Tống Dương cảm thấy Cẩu Đản rất yếu mềm, nhưng trên thực tế dùng hành động nuôi đến yếu mềm như vậy đều là công lao của hắn.
"Anh hai ở đấy! Còn có con vịt đều đã thả vào cho Cẩu Đản luôn rồi."
Đặt Cẩu Đản vào, Cẩu Đản với qua lấy con vịt đồ chơi, Dương Bảo đã gần mười tuổi, Tống Dương rất yên tâm, "Con trai ngoan, trông nom Cẩu Đản nha."
Dương Bảo vỗ ngực biểu thị sẽ trông nom em trai cẩn thận, đợi Tống Dương ra ngoài, hai nhóc cùng nhau chơi vịt đồ chơi trong bồn tắm, cười khanh khách.
Tống Dương nghĩ thầm sinh hai đứa con đều thích chơi với vịt, hắn thốt ra lời này, Quý Duyên Khanh đang dọn dẹp ở nhà bếp liền thúc một khuỷu tay, "Có người làm cha nào như anh không?"
"Nhìn xem em nghĩ bậy bạ gì kìa!" Tống Dương sáp qua hôn một cái, cáp một tiếng, "Hai đứa nó thích như vậy, nhất định em cũng thích, nào, cạp."
Quý Duyên Khanh cười rộ lên, "Thật là nhàm chán."
Tống Dương ôm người, một lúc sau trong phòng bếp phát ra âm thanh kiều diễm đè thấp của Quý Duyên Khanh.
Rửa chén rửa đến sau đó lại đảo loạn thành một đống, cuối cùng là Tống Dương ôm Quý Duyên Khanh đặt lên giường rồi hắn quay lại dọn dẹp tàn cuộc.
*
Cẩu Đản đi học muộn, vả lại còn không thích đến trường, Tống Dương gõ nhịp nói chậm một chút cũng tốt, thế là liền chậm mất một năm.
Khi Dương Bảo lên cấp hai, Cẩu Đản mới học lớp một.
Vẫn là trường học mà Dương Bảo đánh cả lớp đến mức trở thành vô địch, cũng vẫn là chủ nhiệm của lớp Dương Bảo năm đó, vừa thấy Tống Dương dẫn theo bé nam xinh đẹp đến đây, chủ nhiệm lớp lập tức đau đầu, vẻ mặt cầu buông tha.
Lúc trước chủ nhiệm lớp gặp Dương Bảo lần đầu cũng cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu lại đẹp trai, rất thích nha! Sau đó quả thật không dám nghĩ, hiện tại nhìn thấy Tống Dương dẫn theo bé nam xinh đẹp đến, rất nhanh đã phản xạ có điều kiện cảm thấy khó bảo rồi.
"Tống tiên sinh, đây là con của ngài, Tống Đông Đông sao?!" Chủ nhiệm lớp giả bộ cười chào hỏi, ai bảo vị Tống tiên sinh này thay hết các thiết bị điện tử cho trường học của bọn họ làm chi, hiệu trưởng cố ý phân phó phải tiếp đãi thật tốt.
Chủ nhiệm lớp là giáo sư ưu tú của tỉnh, toàn bộ lớp tốt nhất cả trường đều đến tay vị chủ nhiệm này, thái độ làm người cũng tốt, thích trẻ con, trình độ chuyên nghiệp vững chắc, Tống Dương đối với điều này rất yên tâm.
Hắn lộ ra nụ cười hòa nhã, "Phải làm phiền cô giáo rồi."
Chủ nhiệm lớp nghĩ thầm quả thật là làm phiền, nhưng vẫn bắt tay liên tục nói không phiền, không phiền.
Tống Dương khách sáo với chủ nhiệm xong, ngồi xổm xuống nhìn con trai, "Ngoan, buổi chiều ba đến đón con, ngoan ngoãn đi học nhé."
"Nhưng mà ba ơi, con không thích đi học." Cẩu Đản mếu máo, ôm chân Tống Dương, hai mắt phát sáng nhìn Tống Dương.
Tống Dương nhìn bộ dạng này của con trai thiếu chút nữa mở bao ra nhét bé con đem về, nhưng nhớ đến lời của Quý Duyên Khanh thì nhất thời cứng rắn lên, sờ đầu con trai, "Cẩu Đản ngoan, trường học nhiều trò chơi lắm, chiều nay ba dẫn theo anh hai đến đón con."
Cẩu Đản thấy không còn hy vọng, đành phải lưu luyến không ngừng, mặt nhỏ căng lại, thoạt nhìn vô cùng cao lãnh.
Chủ nhiệm lớp vừa thấy đã nghĩ lại là một tiểu ma vương, nhưng mà tiểu ma vương lần này thật sự rất xinh đẹp, giống như một tiểu vương tử, cơ mà nhớ đến Dương Bảo, chủ nhiệm lớp lập tức thanh tỉnh, không thể để vẻ ngoài lừa gạt nữa.
Nhưng mà rất nhanh đã khiến cho chủ nhiệm thở nhẹ ra, bởi vì tuy bạn học Tống Đông Đông không thích đến trường nhưng vẫn rất ngoan, không đi đánh nhau, không bắt nạt người khác, cũng không nghịch ngợm gây sự, quả thật ngoan đến muốn khóc luôn, tuy rằng bạn học Tống Đông Đông đi học không thích nghe giảng, còn hay ngẩn người nhưng đây đều là việc nhỏ nha!
Cẩu Đản không thích đến trường, cũng không thích nơi có nhiều người, tất cả mọi người nhìn thấy bé con đều khen bé con xinh đẹp, thật sự rất phiền á!
Hiện tại cũng vậy.
Trong lớp dù là bé nam hay bé gái đều thích nhìn Cẩu Đản, nếu ai có thể ngồi cùng bàn với Cẩu Đản thì đều cao hứng muốn hỏng luôn.
Nhóc mập là đại ca trong lớp, từ lớp một tiểu học nhìn thấy Cẩu Đản lập tức thấy thật xinh đẹp, sau đó về nhà cáu kỉnh náo loạn muốn cha mẹ cho chuyển đến lớp của Cẩu Đản, về sau mỗi ngày đều đặc biệt nghĩa khí.
"Tống Đông Đông, về sau tớ bảo vệ cậu!"
Lần này rốt cuộc đến phiên nhóc mập trở thành bạn cùng bàn của Cẩu Đản, nhưng lại làm cho nhóc mập cao hứng muốn chết, cả đêm trước đó đã chuẩn bị đầy một cặp đồ ăn vặt nhóc thích nhất, trộm đem đến trường học chia sẻ với Cẩu Đản.
Nói chung chính là vô cùng ân cần, nhưng nhóc phát hiện Tống Đông Đông đối với nhóc lạnh như băng, cũng không ăn đồ ăn vặt của nhóc, nhóc mập có chút tức giận.
Bởi vì Cẩu Đản lạnh băng, nhóc mập liên tục gặp trở ngại ở đây vài ngày, sau đó quyết định đổi loại chiến lược khác, bắt nạt Cẩu Đản, mỗi ngày cánh tay đều phải vươn ra giữa bàn, còn có túm Cẩu Đản, đá đá ghế của Cẩu Đản, giấu sách vở của Cẩu Đản...
Nhóc mập phát hiện cuối cùng Tống Đông Đông cũng không lạnh băng với nhóc nữa, vô cùng vui vẻ, nhóc quyết định gia tăng mức độ.
Nhưng mà hôm nay nhóc phát hiện người khác cũng muốn bắt nạt Tống Đông Đông giống nhóc, nhóc vô cùng tức giận mà đánh một trận, Tống Đông Đông chỉ có thể bị nhóc bắt nạt.
Nói xong thì đánh vào mặt.
Bởi vì hai người đánh nhau không cẩn thận làm rơi hết vở bài tập của Cẩu Đản, tiếp đó Cẩu Đản luôn lạnh băng bạo phát, đơn giản trực tiếp nhẹ nhàng đánh bại cả hai.
Khi Tống Dương nhận điện thoại của chủ nhiệm, nhẹ nhàng thở ra, "Cuối cùng cũng đánh nhau, còn là một đánh hai? Thật tốt quá, Đông Đông nhà tôi đánh thắng không?"
Chủ nhiệm lớp:... Vấn đề này quá khó, cứ để cô đi chết luôn cho rồi.
Tống Dương mặt mày hớn hở xuân phong đắc ý cúp điện thoại, quay đầu đi đến văn phòng của Quý Duyên Khanh giống như đi báo tin vui, văn phòng hai người cạnh nhau, Tống Dương hận không thể nối thông với nhau, sau đó làm một cái phòng nhỏ gì đó...
"Tin tốt tin tốt, Cẩu Đản nhà chúng ta cuối cùng cũng đã đánh nhau."
Biểu tình Quý Duyên Khanh phức tạp, từ văn kiện ngẩng đầu lên, nhìn Tống Dương, cậu biết nghĩ vậy là không đúng nhưng vẫn rất cao hứng hỏi: "Thắng không?"
"Thắng, còn là một đánh hai, thật trâu bò mà, không hổ là con anh." Tống Dương đã quên lúc trước từng do dự đau lòng khi để Tống Cẩu Đản đi học taekwondo.
Giờ phút này hai người ba có loại cảm giác tự hào quỷ dị khi con trai đánh người tức là đã trưởng thành.
Quý Duyên Khanh cảm thấy bản thân nhất định đã bị Tống Dương lây bệnh.
Đến trường học, Cẩu Đản trừ quần áo bẩn ra thì cái khác đều không sao, nhóc mập ngồi ở trong góc, một bé nam khác thì ôm cánh tay mẹ nhóc khóc lớn.
Giới thiệu nhau xong, mặt của mẹ bé nam khác rất không vui, vả lại khi nhìn thấy Tống Dương không hề che giấu nụ cười thì lửa càng lớn.
"Con của nhà mấy người đánh con tôi bị thương, mấy người dạy dỗ làm sao đấy?"
Đứa nhóc khóc đến thương tâm ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn mẹ nhóc, "Mẹ không nên trách Đông Đông, là con bắt nạt cậu ấy."
Người mẹ đang tức giận:... Con trai, con mà còn như thế này thì sẽ bị mẹ đánh chết đấy.
Tuy rằng Tống Dương rất vui vẻ khi Cẩu Đản không ẻo lả không yếu mềm, nhưng đánh người vẫn là không đúng, phải nói đạo lí, việc này xem như đã xong.
Đợi đến khi kết thúc, cha mẹ nhóc mập vẫn không đến, người đến là bảo mẫu trong nhà, chủ nhiệm lớp biết chút tình huống trong nhà của nhóc mập, không nói gì nữa.
Có điều từ sau hôm đó, nhóc mập phát hiện Cẩu Đản đối với nhóc tốt hơn, vậy mà đã ăn đồ ăn vặt nhóc tặng!!!
Thật sự vui vẻ, còn hạnh phúc hơn cả được ăn thịt.
*
Nhóc mập lên cấp hai vô duyên vô cớ bị bệnh nặng, thiếu chút nữa đã chết, thi chuyển cấp cũng không thi, trực tiếp ra nước ngoài nương tựa ông ngoại.
Cẩu Đản còn rất luyến tiếc, nhiều năm như vậy, bé con cũng chỉ có một người bạn là nhóc mập.
Tống Dương biết tình huống trong nhà nhóc mập, nói ngắn gọn chính là có mẹ kế còn có ba dượng, đứa nhỏ rất không dễ dàng, lần này bệnh nặng trừ bảo mẫu cũng không có người đến bệnh viện thăm, nghe nói mẹ kế trong nhà sinh đôi náo loạn đòi đi ngắm núi tuyết, một nhà bốn người lập tức bay đến Thụy Sĩ, xảy ra chuyện lớn như đứa nhỏ sinh bệnh này cũng không hề trở về.
Vào ngày nhóc mập bay ra nước ngoài, Cẩu Đản đến tiễn, từ ba lô lấy ra một cái thẻ.
"Cho cậu toàn bộ." Cẩu Đản có hơi không nỡ, nhưng mặt vẫn lạnh lùng, đặc biệt cao ngạo, "Phải trả lại nhiều hơn, biết chưa?"
Nhóc mập cầm tấm thẻ ngân hàng trong tay hai mắt đỏ rực như sắp khóc, cố lấy can đảm, "Đông Đông, tớ có thể ôm cậu một cái không?"
"Thật là phiền phức." Cẩu Đản nghiêm mặt.
Nhóc mập uể oải cúi đầu, sau đó lập tức cảm nhận một cái ôm ấm áp, không giống vẻ cao lãnh trên mặt Cẩu Đản, cái ôm này thật ấm áp, nhóc mập lập tức khóc lên, thút tha thút thít nói: "Cẩu Đản, cậu phải đợi tớ trở về nha."
Cẩu Đản cau mày nhưng không phản bác nhóc mập gọi nhủ danh của bé.
"Đương nhiên, cậu còn phải trả tiền cho tớ mà."
*
Mười năm sau.
Cẩu Đản vẫn luôn là học bá giáo thảo cao lãnh mỹ mạo.
"Nghe nói lớp chúng ta có một trao đổi sinh đến, từ nước Anh, không biết có đẹp trai không!"
"Nước Anh thì quên đi, cậu thấy đầu địa trung hải của vương tử chưa, gen bên kia đều là hói đầu..."
"Đừng nói bậy, soái ca của Anh quốc rất nhiều, cậu đang ghen tị thì có."
Cẩu Đản cảm thấy có hơi phiền, cậu bé còn đang ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng thét chói tai cái gì con lai cái gì đẹp trai đẹp trai.
Vừa ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh lùng đúng lúc đối diện đôi mắt màu nâu thâm thúy.
"Cẩu Đản, muốn ăn vặt không?"
Trong mắt Cẩu Đản hiện lên một tia mê mang, không nhớ rõ có quen biết đối phương.
"Tớ đến trả lại cậu rất nhiều rất nhiều tiền."
"Tiểu Bàn!"